Vết thương trên vai Hứa Diên đã được xử lý, nhưng chuyện ban ngày khiến cô ngủ không yên, cứ như đang trải qua một cơn ác mộng.
Ngay khi đầu ngón tay Tạ Tư Chỉ vừa chạm vào lông mày cô, cô lập tức tỉnh dậy.
Trong ánh mắt mơ màng, gương mặt cô mềm mại, bàng hoàng như một đứa trẻ.
Nhưng khi lý trí trở lại, cô ngay lập tức phản xạ lùi xa khỏi hắn.
Bàn tay Tạ Tư Chỉ rơi vào khoảng không: "Vết thương còn đau không?"
Hứa Diên: "Cũng không sao."
"Bác sĩ nói, bệnh của em muốn hồi phục hoàn toàn phải nghỉ ngơi và giữ tâm trạng thư giãn. Anh nhớ em còn vài môn chưa hoàn thành ở Học viện Flaxman. Nếu em vẫn muốn đi học, sau khi vết thương lành anh sẽ sắp xếp cho em."
Hứa Diên im lặng một lúc: "Không cần đâu."
Dù chính hắn là người tạo ra kết quả này, Tạ Tư Chỉ vẫn chậm rãi hỏi: "Tại sao?"
Hứa Diên cúi xuống, không đáp.
Nếu hôm nay cô không ra ngoài, viện phúc lợi đã không bị tấn công.
Dù rất không muốn nhưng cô buộc phải nhìn nhận một sự thật, trong mắt người khác cô và Tạ Tư Chỉ đã gắn chặt với nhau, không thể tách rời.
Nếu còn tiếp tục đi học, biết đâu lần tới nơi bị tấn công sẽ là học viện.
Hứa Diên nhỏ giọng: "...Tóm lại là tôi sẽ không đi nữa. Hôm nay lúc anh bắn họ, không nhắm vào chỗ hiểm chứ?"
Tạ Tư Chỉ gật đầu.
Ngoại trừ kẻ định bắn Hứa Diên bị hắn bắn xuyên tim, những người còn lại chỉ bị mất khả năng hành động.
"Em không thích..."
Hứa Diên sững sờ trong giây lát.
Tạ Tư Chỉ thản nhiên nói: "Không thích thấy người chết ngay trước mắt mình, cũng sẽ không muốn bọn trẻ ở viện phúc lợi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy."
Hứa Diên chưa từng nói những điều này với hắn, nhưng khả năng quan sát của hắn luôn nhạy bén. Tuy nhiên, tiếp tục chủ đề này rõ ràng sẽ không có lợi cho cô.
Nếu hắn điên rồ phát bệnh còn đỡ, chứ làm ra bộ dạng dịu dàng như thế này khiến cô rất khó giữ được sự căm hận dành cho hắn.
Cô gượng gạo chuyển chủ đề: "Trước khi đi ngủ, viện trưởng viện phúc lợi gọi điện cho tôi nói rằng có vài giáo viên và trẻ em bị thương trong vụ xả súng, chi phí điều trị rất tốn kém. Tháng này, trường đã dùng toàn bộ kinh phí để mua sách cho thư viện, không đủ khả năng chi trả viện phí."
Tạ Tư Chỉ ung dung hỏi: "Chuyện như thế này cũng phải đến phiền em sao?"
Thực ra ban đầu viện trưởng gọi cho hắn, nhưng hắn cố tình không nghe.
Chỉ khi gọi đến Hứa Diên, để cô mở lời trước thì hắn mới có thể thu được lợi ích tối đa.
"Anh có thể..."
Sáng nay còn tát Tạ Tư Chỉ như kẻ thù, tối lại đưa ra yêu cầu này khiến Hứa Diên thấy khó xử.
Nhưng cô vẫn cố gắng mở miệng: "Anh có thể giúp họ không? Với anh, chỉ là việc nhỏ thôi mà."
"Lý lẽ không phải nói như vậy đâu." Tạ Tư Chỉ khoanh tay dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, v**t v* chuỗi hạt trên cổ tay. Gương mặt đẹp trai dưới ánh trăng trở nên mờ ảo: "Anh giúp họ dời đến địa điểm mới, đuổi kẻ tấn công, làm rất nhiều việc cho họ, nhưng không thể cứ giúp mãi không có giới hạn được."
"Sau này, nếu gia đình hay bạn bè họ ốm đau, lại đến tìm anh đòi trách nhiệm thế này sao?"
Hứa Diên cắn môi: "Họ bị thương rốt cuộc cũng là vì chúng ta."
Tạ Tư Chỉ nhìn cô: "Anh ghét trẻ con, vốn chẳng bao giờ muốn đến mấy nơi ồn ào đó."
"Vì đi cùng em nên anh mới đi." Hắn quá hiểu cách làm thế nào để từ từ xâm chiếm lòng người từng lớp một: "Nếu muốn anh giúp thì cũng phải trả giá tương xứng chứ?"
Nhưng hắn cũng biết điểm dừng, không ép buộc quá mức.
Hắn đến bên giường, cúi xuống nhìn cô: "Anh chỉ muốn một chút thôi."
Hứa Diên không vội tránh né, chỉ cau mày khó xử.
Tạ Tư Chỉ khom người lại gần, giọng nói đầy mê hoặc: "Sau này, dù là họ, gia đình hay bạn bè của họ, anh đều chịu trách nhiệm đến cùng."
Hắn áp môi mình lên bờ môi mềm lạnh của cô, khẽ nghiền mài.
Khi nhận ra Hứa Diên chưa có ý định kháng cự, chút dè dặt cuối cùng trong hắn cũng biến mất.
Nụ hôn trở nên nồng nhiệt và quấn quýt.
Nước bọt của cô ngọt lành như giọt sương sớm.
Trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, hắn dường như cũng ngấm hương vị trong trẻo ấy, linh hồn như được gột rửa sạch sẽ.
Con người vốn tham lam.
Khi khát, chỉ cần nghĩ đến một giọt nước thôi là đủ.
Nhưng đã có được một giọt thì lại càng muốn nhiều thêm, d*c v*ng chẳng bao giờ có giới hạn.
Dây áo của Hứa Diên bị kéo tuột, trượt xuống cánh tay trắng nõn.
Cô thở hổn hển vì nụ hôn sâu, ý đồ xâm chiếm của Tạ Tư Chỉ khiến cô buộc phải đưa tay ra ngăn lại: "Đủ rồi..."
Môi cô đỏ mọng, làn da lan tỏa một lớp hồng nhạt, tóc rối bết dính bên má, cô hoảng hốt nhìn hắn.
Không biết từ lúc nào hắn đã lên giường, khuỷu tay chống hai bên cô, ánh mắt đầy h*m m**n.
Chỉ riêng nụ hôn thì còn có thể chịu được, nhưng nghĩ tới những việc có thể xảy ra tiếp theo cả người cô lập tức chống cự.
"Vết thương bắt đầu đau rồi." Khi Hứa Diên nói dối, hai má không kiềm chế được mà đỏ bừng: "Tôi...tôi cũng muốn nghỉ ngơi rồi, anh sẽ giúp họ chứ?"
Tạ Tư Chỉ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt hắn như có sức xuyên thấu, khiến Hứa Diên cảm thấy mọi suy nghĩ và lời nói dối của mình đều bị hắn nhìn ra.
Nhưng hắn không vạch trần cô, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên băng gạc trên vai cô: "Thật yếu ớt."
......
Gần cuối năm, khu biệt thự trở nên nhộn nhịp.
Trước đây, khi Tạ Doanh Triều còn sống, hắn thường tổ chức các buổi tiệc tối.
Tạ Tư Chỉ ghét những nghi lễ rườm rà, kể từ khi nắm quyền hắn chưa từng tổ chức tiệc trong trang viên.
Nhưng dù thế nào, tiệc cuối năm vẫn phải diễn ra. Trong đêm đó, các quản lý từng khu vực của Tạ gia sẽ bay về Thương Thành.
Dù có phiền phức đến đâu, Tạ Tư Chỉ cũng phải đối phó cho qua một đêm ồn ào này.
Ban ngày, người hầu đã mang quần áo và trang sức tới.
Đến chiều, Lệ Hoa bước vào thì thấy Hứa Diên vẫn chưa thay đồ.
Cô hỏi: "Dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu chủ nhỏ đưa trang phục tới là muốn cô tham dự cùng ngài ấy. Sao cô còn chưa thay vậy?"
Hứa Diên đang cho mèo ăn, thuận tay v**t v* bộ lông của Tiểu Hoa: "Hắn muốn thì tôi nhất định phải làm theo sao?"
"Tôi không có ý đó..." Lệ Hoa vội vàng nói.
Cô nhìn Hứa Diên: "Nhưng mà cô Hứa, hình như cô không còn giống trước kia nữa."
Hứa Diên ngoảnh đầu nhìn cô.
Lệ Hoa nói tiếp: "Trước đây, khi ông chủ còn ở đây, cô sẽ không như vậy."
Mỗi câu nói của Tạ Doanh Triều, Hứa Diên đều tuân theo.
Không phải vì trong lòng cô muốn làm vậy, mà vì cô hiểu rõ hậu quả nếu không nghe lời hắn.
Trước Tạ Tư Chỉ, phần lớn thời gian cô lại bướng bỉnh như một đứa trẻ.
Có lẽ đúng như hắn từng nói, cô dựa vào việc hắn thích mình nên muốn làm gì thì làm.
Tạ Tư Chỉ không biết cách lấy lòng con gái. So với Tạ Doanh Triều luôn tặng cô những món quà xa xỉ, hắn lại chưa bao giờ để tâm đến chuyện đó.
Hắn chỉ đơn giản là mỗi tối đến ngoài cửa phòng, vặn thử tay nắm cửa. Nếu cô khóa, hắn sẽ đứng ngoài hút vài điếu thuốc rồi mới rời đi.
Có lần, hắn thật sự không chịu nổi, thẳng tay phá khóa xông vào.
Trước khi hắn lên cơn điên, Hứa Diên chỉ bình tĩnh nói với hắn rằng: Mỗi tối mùi thuốc lá đều luồn qua khe cửa bay vào, cô không thích.
Từ đó về sau, Tạ Tư Chỉ không còn đứng trước cửa phòng cô hút thuốc nữa.
"Cô có nghĩ, tôi ỷ được nuông chiều mà trở nên kiêu ngạo không?"
Hứa Diên vốn không thích cụm từ "ỷ được nuông chiều" ấy, nghe cứ như thể cô là món đồ thuộc về ai đó vậy.
"Cô Hứa, trong mắt tôi cô là một người hoàn hảo, làm gì cũng không sai cả." Lệ Hoa mỉm cười: "Tôi chỉ thấy, bây giờ cô không cần phải gò bó trước mặt cậu chủ, mà ngài ấy cũng có thể chịu đựng mọi điều thuộc về cô. Hai người ở bên nhau như thế chẳng phải là tốt nhất sao?"
Hứa Diên im lặng một lúc, khẽ nói: "Cô không hiểu."
Trước mặt hắn, cô không phải dè chừng, nhưng đêm đêm vẫn bị ác mộng quấy nhiễu.
Trong mơ, tất cả những gì đã trải qua mấy năm nay đều hiện rõ mồn một, đặc biệt là những khung cảnh đau đớn.
Cô mơ thấy cha mẹ gieo mình từ tầng cao xuống. Tang lễ vừa kết thúc, cô lập tức bị Thanh Mộc Bang bắt đi.
Căn phòng giam cầm cô tối tăm, ngột ngạt, dính nhớp, bên ngoài thỉnh thoảng vọng vào tiếng cười dữ tợn của đám đàn ông. Cô muốn trốn, nhưng mỗi lần tìm được lối ra, trước mắt lại dựng lên một bức tường chặn ngang.
Trên vách tường phản chiếu gương mặt đẹp đẽ nhưng u ám của Tạ Tư Chỉ.
Mỗi lần giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, Hứa Diên đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Rồi cô lại tự hỏi, nếu ngày đó không bước vào cái bẫy này, thì giờ cô sẽ ở đâu, trở thành con người thế nào?
Còn Tạ Tư Chỉ, kỳ thực cũng không phải là kẻ có thể bao dung tất cả của cô.
Hắn chịu đựng cô, chẳng qua vì hiện tại cô không còn sức thoát ra khỏi chiếc lồng giam mà hắn đã dựng nên.
Chỉ cần cô muốn rời đi hoặc bên cạnh xuất hiện một người nào đó khiến hắn thấy bất an, hắn sẽ phát điên theo cách mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi.
Bọn họ vốn chẳng phải một cặp trời sinh, miễn cưỡng gắn chặt với nhau chỉ có thể trở thành cặp đôi oan nghiệt.
"Thật sự không đi dự yến tiệc sao?" Lệ Hoa lại hỏi một lần nữa: "Nghe nói tối nay cô Doãn Lệ cũng sẽ đến, hai người cũng đã lâu chưa gặp rồi."
Đôi mắt phủ một lớp tro xám của Hứa Diên, khi nghe đến câu này, chợt lóe lên chút ánh sáng.
...
Ngày trước, trong những buổi tiệc rượu, Tạ Tư Chỉ luôn chỉ đứng một mình ở một góc.
Hắn chưa từng chủ động bắt chuyện với ai, mà bởi vết nhơ trong quá khứ quá nhiều, cũng chẳng ai dám lại gần hắn.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, con người vốn là loài động vật hướng tới lợi ích.
Đối diện với người nắm quyền mới, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả người anh trai, kẻ muốn bám víu cầu cạnh hắn lại chẳng hề ít.
Dù Tạ Tư Chỉ gắng gượng tỏ ra lịch sự để ứng phó, nhưng chút kiên nhẫn ít ỏi ấy hoàn toàn không đủ giúp hắn chịu đựng đến khi buổi yến tiệc kết thúc.
Ánh mắt hắn liên tục hướng về con đường nhỏ dẫn vào sâu trong trang viên.
Nếu Hứa Diên muốn đến, chắc chắn sẽ đi ra từ lối đó.
Thế nhưng yến tiệc đã diễn ra được nửa chừng mà vẫn chưa thấy cô xuất hiện, điều đó khiến hắn hơi chán nản.
Chiếc váy gửi đến là do đích thân hắn chọn.
Là người chẳng có chút thẩm mỹ nào về cái đẹp, hắn đã phải hỏi han không ít nhà thiết kế mới lựa được một bộ thật sự phù hợp với vóc dáng của Hứa Diên.
Nhưng Hứa Diên hoàn toàn không bận tâm. Nếu có thể, cô thậm chí sẽ dùng kéo cắt vụn chiếc váy ấy rồi quẳng vào thùng rác cũng không chừng.
"Xin lỗi." Tạ Tư Chỉ hơi thất thần, thu lại ánh mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mặt: "Ngài vừa nói gì?"
Người đàn ông kia là một nhân vật quan trọng trong chính trường nước H, ông ta mỉm cười nhắc lại: "Tạ tiên sinh quả là một thanh niên tài giỏi hiếm có. Tôi có một cô con gái, tuổi tác cũng ngang với ngài, dạo gần đây vừa du học nước ngoài trở về. Lần sau có tiệc, tôi sẽ đưa nó đến để làm quen với ngài, được chứ?"
Tạ Tư Chỉ vốn chẳng mảy may để tâm đến cái danh xưng "thanh niên tài giỏi".
Trước kia, những kẻ này luôn ở sau lưng gọi hắn là "con quái vật thù dai báo oán", cho dù nay có đổi giọng tâng bốc cũng chẳng thể khiến hắn sinh ra chút thiện cảm nào.
Tạ Tư Chỉ khẽ hạ mí mắt, giọng ôn hòa: "Chẳng lẽ ngài chưa từng nghe nói sao?"
Người đàn ông khựng lại: "Nghe chuyện gì?"
Hắn lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, nở nụ cười hờ hững: "Lý do tôi đoạt hết tất cả những thứ vốn thuộc về Tạ Doanh Triều, là bởi tôi đã để mắt đến chị dâu của mình."
Người đàn ông: "......"
"Cho nên tiểu thư nhà ngài, tôi không có phúc hưởng thụ."
Tạ Tư Chỉ lướt ngang qua người đàn ông, định rời khỏi yến tiệc để tìm Hứa Diên.
Tạ Đạc bước tới: "Cậu và Ian trở mặt rồi à?"
Tạ Tư Chỉ điềm nhiên đáp: "À, coi như vậy đi."
"Vì sao?"
Tạ Tư Chỉ và Ian không chỉ hợp nhau về tính cách mà còn gắn bó chặt chẽ với nhau về lợi ích. Trước kia Ian đã từng giúp hắn làm không ít việc.
Trong ấn tượng của Tạ Đạc, Tạ Tư Chỉ tuy thâm hiểm, độc ác, giỏi tính toán, nhưng tuyệt không phải loại người quay lưng phản bội bạn bè.
"Cuối tháng này là lễ hội truyền thống của nước K, đêm đó toàn thành phố sẽ đổ ra đường ăn mừng. Năm nay, việc tổ chức sự kiện do anh trai của Ian là Edwin phụ trách. Nếu có sự cố an toàn xảy ra trong lễ hội, Edwin khó mà thoát tội, địa vị người thừa kế công tước của hắn cũng sẽ lung lay."
"Ian muốn tôi cho người ra tay trong lễ hội, dựng lên một vụ giẫm đạp." Tạ Tư Chỉ thờ ơ nói: "Muốn làm chấn động đến mức đủ để lung lay vị thế của Edwin, ít nhất phải kéo theo mấy chục nghìn người. Vì vậy mà tôi đã từ chối."
Tạ Đạc khẽ nhíu mày: "Hắn đúng là coi mạng người như trò đùa."
"Không phải vì thế." Tạ Tư Chỉ nói.
Đêm xuống, những hạt tuyết lất phất bay, rơi xuống hàng mi đen nhánh của chàng trai.
"Từ nhỏ, tôi đã biết mình khác biệt với mọi người."
Hắn chớp mắt, bông tuyết liền tan chảy trong đáy mắt: "Trong tôi không có lòng trắc ẩn, càng không thể đồng cảm với những người trong khổ nạn."
"Tất cả mọi người đều là lũ kiến hôi có thể lợi dụng. Bọn họ sinh ra vốn đã định sẵn phải trở thành viên đá lát đường cho một số kẻ bước lên."
Những lời Tạ Tư Chỉ tự mổ xẻ bản thân cũng chính là cách mà Tạ Đạc nhận định về hắn.
Trong mắt Tạ Tư Chỉ, tất cả chỉ là bụi đất, hễ chắn đường ắt sẽ bị dọn sạch không chút lưu tình.
Ở một tầng ý nghĩa nào đó, hắn và Ian vốn là cùng một loại người.
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.
Tạ Tư Chỉ châm một điếu thuốc.
Làn khói mang hương bạc hà nhàn nhạt thoát ra từ khóe môi.
Hắn ngửa đầu nhìn lên vầng trăng mờ nhạt bị che lấp sau tầng mây tuyết.
"Để cô ấy biết được, lại bị ghi thêm một tội danh nữa vào sổ của tôi rồi." Hắn bỗng bật cười.
Hắn không kính trời, cũng chẳng sợ quỷ, máu trong người sinh ra đã lạnh.
Vì mục đích có thể bất chấp thủ đoạn, không gì có thể ngăn nổi sự thờ ơ của hắn với sinh mệnh ngoại trừ ánh mắt của Hứa Diên.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ vì nỗi đau của người khác mà buồn bã, khiến gương mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi sự tái nhợt, Tạ Tư Chỉ lại có thể nén xuống biết bao ý nghĩ tàn nhẫn.
Khi trở mặt, Ian nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận xen lẫn tiếc nuối, giễu cợt: "Kẻ sa vào lưới tình như cậu thật yếu đuối."
Tạ Tư Chỉ không hề phủ nhận.
Tạ Đạc nói: "Ian sẽ không chịu bỏ qua đâu."
Khóe môi Tạ Tư Chỉ khẽ cong: "Kệ hắn."
Tạ Đạc chợt nhớ ra một chuyện: "Không lâu trước tôi có thấy Doãn Lệ. Cô ấy đang định đi tìm Hứa Diên. Trong tay còn ôm một hộp quà nói là lễ vật của viện trưởng Ferdinand gửi cho Hứa Diên. Ferdinand và Ian đều mang họ Flaxman, việc ông ta bỗng dưng tặng quà, tôi không cho rằng đó là điềm lành."
Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc của Tạ Tư Chỉ khựng lại.
Qua từng lớp người trong biển tiệc ồn ào, hắn bất chợt ngoảnh đầu, ánh mắt hướng thẳng về chỗ ở của Hứa Diên.