Trong cơn mê man, Hứa Diên bị đưa lên một chiếc xe.
Doãn Lệ ôm chặt lấy cô, không ngừng thúc giục tài xế: "Có thể chạy nhanh hơn chút được không?"
Hứa Diên cố gắng lắc đầu xua đi cảm giác choáng váng: "Trong hộp có gì vậy?"
Không lâu trước đó, Doãn Lệ đã đến phòng cô.
Vệ sĩ không hề ngăn cản.
Bởi vì thiệp mời trên tay Doãn Lệ là do Tạ Tư Chỉ đích thân gửi đến.
Hắn mời cô ấy đến trang viên, chỉ mong tâm trạng Hứa Diên có thể khá hơn đôi chút.
Doãn Lệ mang đến một chiếc hộp, nói là quà từ viện trưởng Ferdinand gửi cho Hứa Diên.
Khi cô mở ra, bên trong trống rỗng, chỉ tỏa ra một mùi hăng hắc khó ngửi.
Từ lúc ấy Hứa Diên bắt đầu thấy choáng váng, ngay sau đó Doãn Lệ lại bảo sẽ đưa cô ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo.
Vệ sĩ vẫn theo sát hai người nhưng giữ khoảng cách chừng mười mét.
Đêm nay khách khứa đông, xe ra vào trang viên cũng tấp nập hơn hẳn.
Khi đi ngang một chiếc xe, Doãn Lệ bất ngờ kéo mạnh Hứa Diên lên, sau đó chiếc xe lao vút ra ngoài.
"Tớ ... tớ không biết mà." Doãn Lệ luống cuống: "Viện trưởng Ferdinand chỉ bảo tớ đưa quà cho cậu rồi lên chiếc xe này là có thể trốn thoát. Tạ Tư Chỉ giam cầm cậu lâu như vậy, tớ chỉ muốn cứu cậu ra ngoài thôi."
"Nếu ông ta thật sự muốn giúp tớ, tại sao lại bỏ thuốc mê vào trong hộp?" Hứa Diên nhìn về phía người lái xe.
Lúc này Doãn Lệ cũng nhận ra mình đã bị lợi dụng: "Xong rồi ... nhưng lão viện trưởng vốn là người tốt, sao lại làm vậy chứ?"
Người tài xế đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, che kín cả gương mặt.
Thế nhưng, Hứa Diên vẫn nhìn thấy rõ mái tóc vàng kim dưới vành mũ cùng một đôi mắt đặc biệt đến khó quên.
"Ian Flaxman."
Ian tùy ý tháo bỏ chiếc mũ trên đầu: "Cô thông minh đấy."
Từ buổi vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường cho đến cái thoáng gặp ở trang viên nhà Flaxman, Hứa Diên tổng cộng chỉ chạm mặt hắn ta hai lần, nhưng trên người hắn có một thứ khí chất vừa giống Tạ Tư Chỉ, lại vừa khác biệt.
Đôi khi Tạ Tư Chỉ vẫn có thể làm ra dáng vẻ ngây ngô vô hại của một thiếu niên. Còn Ian Flaxman thì giống như một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối tội ác. Muốn không để lại ấn tượng sâu sắc cũng khó.
Ian đạp phanh xe.
Doãn Lệ hoảng hốt kêu lên: "Sao lại dừng xe? Người của Tạ Tư Chỉ đang đuổi tới, tôi không muốn bị hắn lột da phơi thành thịt khô đâu!"
Ian nhìn tín hiệu định vị trên cổ tay. Người của Tạ Tư Chỉ chỉ còn cách họ chưa đến hai cây số, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm muộn.
"Không thoát được nữa rồi. Giờ phải mời cô Hứa xuống xe chặn Tạ Tư Chỉ lại."
Hứa Diên cố kìm nén cơn choáng váng, giọng bình tĩnh: "Sau khi anh bắt cóc tôi lại muốn tôi giúp?"
"Tôi đang giúp cô mà, giúp cô thoát khỏi sự khống chế của Tạ Tư Chỉ." Giọng điệu của Ian như thể đó là điều đương nhiên.
"Anh lợi dụng viện trưởng và Doãn Lệ, định dùng thuốc khiến tôi mê man rồi đưa tôi đi, thế mà gọi là giúp đỡ tôi sao?"
Ánh mắt Ian dán chặt vào cô: "Một con thú cưng miệng lưỡi sắc bén như cô nên bị xích lại mà dạy dỗ cho tử tế mới đúng. Thế nhưng Tạ Tư Chỉ lại để tình cảm làm lầm đường lạc lối. Hắn không những không trị nổi một người đàn bà mà còn sẵn sàng phản bội lại lời hứa với bạn bè."
Hắn nở một nụ cười u ám.
Xem ra hiện tại Tạ Tư Chỉ coi trọng người đàn bà này hơn hắn tưởng, tuyệt đối không dễ dàng đưa Hứa Diên ra khỏi tay hắn ta được.
Nhưng Ian cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua.
Người nhà Flaxman xưa nay đều ưa thích xem trò vui.
Với những kẻ phản bội bạn bè, hắn lại càng hứng thú khi thấy họ sa vào thống khổ.
"Hắn cho phép cô rời khỏi trang viên, mà cùng ngày hôm đó viện phúc lợi bị tấn công, có phải quá trùng hợp rồi không?"
Ian ngước mắt, qua gương chiếu hậu bắt gặp ánh mắt của Hứa Diên.
Nghe hắn nói, cô khẽ cau mày nhưng chỉ thoáng qua lại khôi phục vẻ bình thường.
Không thể phủ nhận, người phụ nữ này mang theo một vẻ đẹp chết người.
Bề ngoài cô mong manh như một đóa hoa ngô đồng ướt mưa đang héo rũ, nhưng trong tâm hồn lại ẩn chứa một sức mạnh bền bỉ kỳ lạ.
Cô nhìn thẳng lại hắn, ánh mắt tỉnh táo ấy khiến Ian cũng phải ngạc nhiên.
"Tốt nhất cô nên cầu nguyện, mình không bao giờ rơi vào tay tôi."
Ian cười nham hiểm: "Tạ Tư Chỉ không nỡ đánh dấu con thú cưng của mình. Nhưng nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không nương tay đâu."
Vốn dĩ, hắn chỉ định dùng cô để uy h**p Tạ Tư Chỉ.
Nhưng người phụ nữ trong vắt như giọt sương này, dù đứng giữa nguy hiểm vẫn toát ra một sự cứng cỏi rất riêng.
Chỉ cần nghĩ đến biểu cảm khi cô khóc lóc cầu xin, chống cự cũng vô ích và trên người bị khắc dấu ấn thuộc về riêng hắn, đã đủ khiến người ta hưng phấn tột cùng.
Chẳng trách hai anh em nhà họ Tạ đều lần lượt gục ngã dưới tay cô.
Xe của Tạ Tư Chỉ đã đuổi gần tới, Ian bèn mở cửa xe.
Doãn Lệ nhìn ra hắn không phải kẻ tử tế vội vàng kéo Hứa Diên xuống.
Bên ngoài, tuyết rơi mù mịt. Dưới tác dụng của thuốc mê, cơ thể Hứa Diên khó mà giữ được sự thăng bằng.
Cô loạng choạng quỳ sụp xuống lớp tuyết ven đường, làn da lộ ra ngoài lập tức bị cái lạnh bao trùm, nhuốm một màu đỏ ửng.
Ian nhanh chóng lái xe rời đi.
"Xin lỗi, Hứa Diên." Doãn Lệ sắp khóc: "Sau khi Tạ gia gửi thiệp mời, viện trưởng Ferdinand tìm đến tớ nói rằng rất có thể cậu đã bị Tạ Tư Chỉ giam giữ. Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi, tớ thật sự không biết trong hộp có gì, cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..."
Cái rét cắt da cắt thịt dần lấn át tác dụng của thuốc mê, Hứa Diên dịu giọng: "Tớ không trách cậu."
"Bùi Tễ Ngôn giờ thế nào rồi?" Lần cuối cô nghe tin về hắn là khi hắn bị Tạ Tư Chỉ đánh ngất rồi đưa trở về nước.
Nước mắt Doãn Lệ rơi lã chã: "Bố hắn đã giam hắn lại, mấy hôm trước mới vừa thả ra. Hắn cũng đang tìm cách giúp cậu rời khỏi đây."
Hứa Diên sớm đã đoán được kết quả này.
Trước kia cô từng là người phụ nữ của Tạ Doanh Triều, giờ lại bị Tạ Tư Chỉ chiếm giữ.
Ngay cả khi gia đình cô chưa sa sút, bố của Bùi Tễ Ngôn đã không hài lòng với chuyện con trai đem lòng yêu cô.
"Đừng khóc nữa, chuyện này chưa chắc đã là điều xấu." Hứa Diên đưa tay lau nước mắt cho cô ấy.
"Sao lại không phải là chuyện xấu chứ?" Doãn Lệ nghẹn ngào: "Tạ Tư Chỉ sắp đuổi tới nơi rồi, ai biết hắn sẽ đối xử với cậu thế nào?"
"Đừng lo cho tớ." Hứa Diên khẽ hỏi: "Tớ nhớ không nhầm thì Bùi gia làm trong ngành y tế đúng không?"
Doãn Lệ không hiểu vì sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Mấy chiếc xe con dừng lại bên vệ đường, Tạ Tư Chỉ bước xuống.
Gió tuyết mịt mù, cái lạnh quấn lấy chiếc áo khoác đen của hắn.
Hắn cởi áo khoác phủ lên bờ vai gầy của Hứa Diên, ánh mắt thì rơi xuống người Doãn Lệ.
Hệ thống an ninh bên cạnh Hứa Diên luôn chặt chẽ, ngoại trừ đêm nay.
Nếu không phải Doãn Lệ, Ian căn bản không có cơ hội tiếp cận, càng đừng nói đến chuyện đưa cô ra khỏi trang viên.
Dù bề ngoài Ian có khoác lên vẻ đẹp đẽ, ôn nhu đến đâu, thì sự tàn nhẫn hắn dành cho phụ nữ cũng chẳng thể che giấu được.
Tạ Tư Chỉ không để lộ nửa điểm cảm xúc, nhưng từ đường môi mím chặt kia, có thể thấy rõ cơn giận khủng khiếp đang bùng lên.
Chỉ suýt chút nữa người đàn bà ngu ngốc này đã dâng Hứa Diên vào tay Ian. Mà Hứa Diên lại quá ngốc nghếch, luôn tin tưởng người bên cạnh vô điều kiện.
Lẽ ra hắn không nên mềm lòng, không nên để bất cứ ai có cơ hội đến gần cô.
Tuyết phủ kín mái tóc rũ xuống trán Tạ Tư Chỉ, khiến làn da vốn đã lạnh lẽo của hắn càng thêm tái nhợt.
Ngay khoảnh khắc hắn sắp bùng nổ, Hứa Diên bình tĩnh giơ tay, chắn trước mặt Doãn Lệ: "Tôi nợ cậu ấy một lần, anh không thể động vào cậu ấy."
Câu nói đó chẳng thể xua tan sự bạo liệt trong mắt Tạ Tư Chỉ.
Hắn nhíu đôi mày vương tuyết, đôi mắt đen kịt găm chặt vào cô gái trước mặt.
"Năm anh làm Tạ Văn Châu bị thương, tôi đã nhờ Doãn Lệ và Doãn Thần đến trang viên làm chứng, chính lúc ấy đã nợ cô ấy."
Nếu không nhắc, Tạ Tư Chỉ gần như đã quên mất chuyện này.
Quá khứ trong hắn dần nhạt nhòa, hắn gần như quên mất dáng vẻ của một Hứa Diên từng tha thiết lo lắng cho mình.
Hắn thôi không truy cứu Doãn Lệ nữa, cúi xuống bế Hứa Diên lên, quay người bước về phía xe: "Đưa cô Doãn về nhà."
"Cậu ấy không phải tài sản riêng của anh, anh không thể đối xử với cậu ấy như vậy!" Doãn Lệ gào lên trong gió lạnh, đôi tay run rẩy: "Cậu ấy không hề hạnh phúc. Giam lỏng mà không màng đến ý nguyện, sớm muộn gì cũng khiến cậu ấy héo úa mất thôi!"
Tạ Tư Chỉ khựng bước, lông mày vừa giãn ra lại nhíu chặt lại: "Vậy theo cô tôi nên làm thế nào? Cứ mặc kệ đứng nhìn, để những kẻ tự xưng là tôn trọng tự do như cô thẳng tay đẩy cô ấy xuống địa ngục?"
"Đây là lần cuối cùng." Hắn quay người nhìn Doãn Lệ, gằn từng chữ một: "Nếu còn tái phạm, cô sẽ không bước chân ra khỏi Tạ gia được đâu."
...
Trong xe, hệ thống sưởi đã được mở hết cỡ.
Cơ thể Hứa Diên đã bắt đầu kháng lại dược tính, chẳng bao lâu sau cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tuyết trên người cô tan dần. Tạ Tư Chỉ lấy khăn tay, kiên nhẫn lau đi những vệt nước còn vương lại trên người cô.
Hứa Diên nghiêng người né tránh bàn tay hắn.
Những câu nói của Ian trước khi rời đi vẫn văng vẳng không dứt bên tai.
"Đêm đó anh nói, anh không muốn để bọn trẻ chứng kiến cảnh máu tanh nên mới không nổ súng giết bọn họ là giả sao?"
"Đúng vậy." Tạ Tư Chỉ thản nhiên thừa nhận.
Hắn không tin Ian sẽ có lòng tốt đến mức bỏ qua cơ hội khích bác bọn họ.
Câu trước hắn nói là giả, nhưng câu sau lại là thật.
Tạ Tư Chỉ chưa từng dư dả lòng trắc ẩn để cân nhắc cảm nhận của người khác.
Hắn làm tất cả chỉ bởi vì Hứa Diên không thích nhìn thấy có người chết ngay trước mặt mình mà thôi.
"Để đạt được mục đích, anh có thể bất chấp cả đạo đức tối thiểu sao?"
Tạ Tư Chỉ lặng đi một lát: "Em nghĩ những kẻ tấn công viện phúc lợi là do anh sắp đặt?"
Giọng Hứa Diên vô cùng hờ hững như đã mặc định hắn là kẻ giết người, sẵn sàng lợi dụng việc giết hại trẻ con để đạt mục tiêu.
Bên ngoài, tuyết dày che kín tầm nhìn, chiếc xe lướt đi giữa biển trắng mênh mông.
Hắn giữ vẻ điềm tĩnh: "Anh có lý do gì để làm vậy chứ?"
Cái tốt hắn dành cho cô, cô hoàn toàn không cảm nhận được.
Ngược lại, cái xấu thì có thể chồng chất vô tận, thậm chí còn bị bịa đặt từ hư không.
"Anh nói có người muốn lấy mạng em, em đã từng tin chưa?"
"Hay em chỉ nghĩ, tất cả đều là lời hăm dọa để nhốt em trong trang viên."
"Trong mắt em, anh là ác quỷ giam cầm em, còn sự tồn tại của vệ sĩ cũng chỉ để ngăn em chạy trốn."
"Ngăn chặn vụ tấn công trước khi nó xảy ra không phải là nghĩa vụ của anh." Đôi mắt hắn tràn đầy tức giận: "Em là người anh quan tâm, nên những việc đó sẽ không bao giờ dừng lại. Nếu em rời khỏi anh, mất đi sự bảo vệ của anh, lúc đó số người chết sẽ còn nhiều hơn, cái giá phải trả lại càng khủng khiếp hơn."
Tạ Tư Chỉ dùng cái giá thấp nhất để Hứa Diên hiểu rằng, rời khỏi sự bảo vệ của hắn cô sẽ gặp nguy hiểm. Và hắn cũng cho rằng mình không làm gì sai cả.
"Vậy thì đừng quan tâm đến tôi nữa." Giọng Hứa Diên lạnh lùng: "Đừng yêu tôi nữa."
Ngón tay Tạ Tư Chỉ đặt lên chuỗi tràng hạt trên cổ tay.
Khoảnh khắc đó, hắn gần như bóp nát từng hạt dưới tay mình.
"Điều anh quan tâm không phải là người khác có chết hay không mà chỉ muốn tôi tự nguyện ở lại. Trong mắt anh còn gì ngoài toan tính và lợi ích nữa không?"
Câu nói ấy khiến Tạ Tư Chỉ im lặng rất lâu.
Bên ngoài, ánh đèn thành phố nhấp nháy trong màn tuyết dày, trong xe im ắng chỉ còn tiếng thở của hắn.
Nặng nề và chậm rãi.
"Đúng vậy." Hắn rất bình tĩnh: "Cũng giống như trong mắt em chỉ có sự hận thù đối với anh."
Kẻ tấn công viện phúc lợi là người của Anh Tuyền Bang.
Trước đó, bọn chúng bắt cóc Hứa Diên ra khỏi hội trường học viện.
Để tra ra tung tích của cô, Tạ Tư Chỉ từng bắn nát khớp xương của vài người có mặt tại đó.
Việc Anh Tuyền Bang muốn lấy mạng hắn và Hứa Diên là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Nhưng Hứa Diên không hận những kẻ từng bắt cóc mình, cũng không hận hành vi tấn công viện phúc lợi.
Mà lại vượt qua thủ phạm, trút sự căm ghét và ghê tởm trở ngược lại hắn.
Một lần lầm lỡ thì dù sau này có làm gì đi nữa cũng không thể chuộc tội.
Trong từng nhịp thở của Tạ Tư Chỉ đều mang theo hơi lạnh, từ trong ra ngoài đóng băng hắn thành một pho tượng băng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Xe dừng trước trang viên, Hứa Diên trở về phòng, suốt cả quãng đường cô không hề ngoảnh đầu lại.
Bóng lưng mảnh mai trong tuyết trông thật yếu ớt, nhưng trái tim cô lại cứng như sắt đá, hoặc có lẽ cô vốn chẳng hề có trái tim.
Tạ Tư Chỉ lấy một chai rượu mạnh từ tủ rượu trong xe ra, rót cho mình một ly.
Trước đây hắn không thích uống rượu, bởi rượu sẽ làm tê liệt lý trí khiến con người mất đi sự tỉnh táo. Chỉ những kẻ an nhàn mới dám hưởng thụ thức uống này.
Nhưng đôi khi, rượu lại là thứ rất hữu ích.
Tạ Tư Chỉ lau đi vệt rượu trên môi, đôi mắt hắn đỏ ngầu: "Là em không cho anh đường lui."
Hắn từng nghĩ, chỉ cần quãng đời còn lại mình cố gắng đối xử tốt với cô, sẽ có thể xóa nhòa những dối trá và tổn thương trong quá khứ.
Vì vậy hắn đã kiềm chế bản tính vốn có của mình suốt một thời gian dài.
Mấy tháng vừa qua, hắn như biến thành một người khác, sở hữu sự kiên nhẫn và khoan dung mà chính hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Nhưng mãi đến lúc này hắn mới hiểu, dù làm gì đi nữa cũng đều vô ích.
Nhốt Hứa Diên trong trang viên, cơ thể cô sẽ yếu đi từng ngày.
Buông tay để cô rời đi sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.
Dùng một tai nạn để cho cô hiểu rời khỏi hắn thế giới này sẽ nguy hiểm đến mức nào, cô sẽ chán ghét hắn.
Giống như khi đối mặt với Ian, hắn cũng không có sự lựa chọn khác.
Nếu hắn cố tình thao túng sự cố ấy, Hứa Diên biết được sẽ tức giận.
Còn nếu không muốn Hứa Diên thêm giận mình, hắn đành phản bội Ian. Nhưng cậu thiếu niên tàn nhẫn đó sẽ tìm muôn vàn cách để trả thù, còn Hứa Diên cuối cùng vẫn sẽ căm ghét hắn.
Hắn như bị mắc kẹt trong một mê cung không lối thoát.
Dù đi theo hướng nào, cuối cùng thứ hắn nhận được cũng chỉ là oán hận của Hứa Diên.
Tạ Tư Chỉ xoa trán, bầu không khí nặng nề và u ám khiến những tà niệm trong lòng hắn dần dâng lên.
...
Hứa Diên trở về phòng, Tạ Tư Chỉ cũng bước theo vào.
Người hắn thoang thoảng mùi rượu, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng như một hồ nước chết.
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài." Một cảm giác áp lực mạnh mẽ bao trùm Hứa Diên khiến cô lùi lại một bước.
"Đây là phòng của anh."
"Vậy thì hãy để tôi ra ngoài."
"Tại sao mỗi lần k*ch th*ch cảm xúc người khác xong em luôn có thể tỏ ra vô tội như vậy?"
Tạ Tư Chỉ từng bước tiến lại gần cô.
"Nếu mọi con đường đều là ngõ cụt, thì đi đường nào cũng như nhau thôi."
"Dù sao thì kết quả cũng chỉ có một."
Giữa hàng lông mày của chàng trai hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn bế Hứa Diên lên rồi đặt cô xuống giường.
Ngay lập tức, sự nguy hiểm bao trùm Hứa Diên, cô vùng vẫy: "Tạ Tư Chỉ!"
"Dù thế nào đi nữa, đến cuối cùng em vẫn sẽ hận anh." Đôi mắt chàng trai bùng lên d*c v*ng: "Càng mãnh liệt càng tốt, hận đến mức muốn giết anh cũng được. Dù anh có làm gì, em cũng sẽ không tha thứ."
Hắn quỳ một gối bên giường, từ từ cởi từng cúc áo vest, gằn giọng: "Trước kia, rốt cuộc anh đã phải nhẫn nhịn những gì?"