Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 65

 
Không nên chọc giận Tạ Tư Chỉ.

Cảm xúc của hắn giống như một ngòi nổ được giấu trong đống than hồng, không ai biết nó sẽ bị đốt cháy bởi câu nói nào.

Mùa hè thuở ấu thơ, ở Thương Thành từng đổ một trận mưa lớn.

Một con bướm nhỏ yếu ớt tìm nơi trú mưa dưới mái hiên nhà cô.

Những hạt mưa to như ngọc trai theo gió trượt vào mái nhà, rơi xuống mình nó.

Những hạt phấn lấp lánh vỡ tan, đôi cánh xinh đẹp trở nên loang lổ, bị gió mưa quật dán chặt vào mặt kính.

Hứa Diên mở cửa sổ giữa mưa, nhẹ nhàng nhặt con bướm nhỏ vào trong nhà.

Khi trời tạnh, nó tự hong khô mình, vẫy vẫy đôi cánh màu xám rồi bay ra khỏi cửa sổ phòng cô.

Lúc này, Hứa Diên giống như con bướm giữa trận mưa rào, nhưng cô không thể tự cứu mình khỏi tay Tạ Tư Chỉ.

So với con bướm mà cô gặp lúc còn nhỏ, đôi cánh của cô không chỉ bị ướt mà từ đầu đến cuối đã bị xé nát thành từng mảnh.

Cô hoàn toàn không thể chịu nổi Tạ Tư Chỉ. Dù là cơn thịnh nộ mất kiểm soát hay sức lực phi thường của hắn.

Mặc dù trong căn phòng không hề có mưa, cô như vừa được kéo ra khỏi nước, ướt đẫm mồ hôi.

Một giọt mồ hôi trượt dọc sống mũi và đọng lại trên chóp mũi cao, dưới ánh đèn sáng lấp lánh như pha lê. Tạ Tư Chỉ l**m đi giọt mồ hôi ấy.

Hứa Diên muốn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Nhưng ngay giây sau, cô bị Tạ Tư Chỉ vòng tay ôm eo kéo trở lại.

Bờ ngực ướt sũng của hắn áp chặt vào sống lưng cô, nóng đến mức làm cô run rẩy.

Nhưng giọng hắn lại lạnh lùng.

"Tiếp tục căm ghét anh đi."

Cả người hắn chìm trong giá lạnh: "Anh không quan tâm."

......

Quan hệ giữa Tạ Tư Chỉ và Hứa Diên giống như nhiệt kế của toàn bộ trang viên.

Sau đêm đó, chỉ cần màn đêm buông xuống, cả trang viên lập tức chìm vào một bầu không khí quái lạ.

Ngoại trừ những lúc bận rộn chuyện gia tộc không về được, bất cứ lúc nào, dù khuya đến mấy, Tạ Tư Chỉ đều sẽ đến phòng Hứa Diên.

Hứa Diên từng thử khóa cửa nhưng hắn có cả chìa khóa lẫn mật mã. Chỉ cần hắn muốn, lúc nào cũng có thể bước vào.

Cô cũng từng lấy ghế sofa và bàn chặn cửa lại, kết quả là Tạ Tư Chỉ thẳng tay tháo hết cửa ra.

Không còn cửa, một tiếng động nhỏ cũng truyền ra khắp nơi.

Hứa Diên bị ép vào tấm gương soi ở cửa, gần như cắn rách môi mình.

Tạ Tư Chỉ vén áo lên, lộ ra cơ bụng săn chắc đẹp mắt, đầu ngón tay v**t v* vết thương trên môi cô, ánh mắt chứa đựng một sự sâu thẳm khó dò.

Những cố gắng vùng vẫy của Hứa Diên trước hắn giống như mèo con nghịch cỏ.

Vào những ngày hắn không muốn dùng sức để áp chế cô, sẽ trực tiếp sai người hầu bỏ thuốc an thần vào bát canh cô uống ban đêm.

Hứa Diên chìm vào giấc ngủ mơ màng nhưng luôn bị những cơn đau nhức cơ thể đánh thức giữa đêm.

Đôi khi, Tạ Tư Chỉ đã ôm cô ngủ say.

Nhưng cũng có lúc, hắn vẫn nằm đè lên người cô. Sự thô bạo và chiếm hữu trong hắn như muốn nuốt chửng cả người cô.

Hắn đã che giấu quá lâu, cũng kìm nén quá lâu. Thời khắc hắn tháo bỏ hoàn toàn chiếc mặt nạ, Hứa Diên mới hiểu, trong xương tủy hắn chứa bao nhiêu thứ tà ác.

Từ cuối mùa đông đến đầu mùa xuân.

Chỉ cần Tạ Tư Chỉ xuất hiện vào ban đêm, cô chắc chắn không thể ngủ được.

Rõ ràng cô nên hận hắn, vậy mà chỉ vì một động tác của hắn lại bất lực, hốc mắt bất giác đỏ lên.

Từ sâu thẳm, Hứa Diên căm ghét bản thân mình. Cô giống như một con thú bị giác quan điều khiển chứ không phải con người có lý trí, tình yêu và hận thù.

Mỗi khi như vậy, môi Tạ Tư Chỉ lại ghé sát vào tai cô thì thầm: "Chỉ một chạm nhẹ thôi mà em đã ra nông nỗi này, còn muốn rời khỏi anh sao?"

Hứa Diên run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Chỉ vào những lúc này, cô mới hiếm hoi mềm lòng với hắn, không còn lạnh lùng nhìn hắn hay đẩy hắn ra.

Sau đó vẻ mặt Tạ Tư Chỉ cũng dịu dàng đi, nhẹ nhàng hôn lên những lọn tóc sau tai cô: "Nếu nhớ anh rồi thì phải làm sao đây?"

Nửa năm ấy như một cơn ác mộng.

Dù nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại Hứa Diên vẫn cảm thấy mệt mỏi ê chề.

Hai người bước vào một mê cung tràn ngập tình yêu và hận thù.

Không ai có thể dẫn người kia đến đúng lối ra.

Chỉ có thể tự bào mòn nhau cho đến khi kiệt sức.

......

Mỗi buổi trưa, bác sĩ đều đến đúng giờ để kiểm tra sức khỏe cho Hứa Diên.

Bác sĩ nữ đưa cho cô một túi giấy nhỏ, bên trong có hai viên thuốc.

"Đây là thuốc ngủ liều mạnh, hòa với nước uống, sẽ khiến người ta ngủ say ít nhất tám tiếng."

Đôi mắt Hứa Diên khẽ chớp.

Cô thường lén đổ thuốc bác sĩ kê đi, vì bệnh tình không thuyên giảm nên Tạ Tư Chỉ đã sa thải bác sĩ trước.

Đôi khi ban đêm hắn vô ý làm cô bị đau, thỉnh thoảng còn trầy xước, hắn sẽ mời một bác sĩ nữ khác đến khám cho cô, cũng tiện theo dõi sức khỏe hằng ngày.

Bác sĩ nữ mới này là người của Bùi Tễ Ngôn.

Đêm đó bị Ian bắt đi, Hứa Diên nhìn thấy một tia hy vọng.

Chỉ cần kế hoạch chu đáo, có người hỗ trợ bên trong và bên ngoài, rời khỏi trang viên không phải chuyện khó.

Chính vì vậy cô mới hỏi Doãn Lệ có phải Bùi gia làm trong ngành y không?

Bác sĩ là người duy nhất có thể tiếp cận cô theo một cách bình thường.

Nhưng Bùi Tễ Ngôn đã làm quá nhiều vì cô rồi.

Nếu lại kéo hắn vào, vừa không lý trí, vừa bất công với hắn.

Vì vậy trước mặt Doãn Lệ, cô không tiếp tục nói nữa.

Nhưng dường như Bùi Tễ Ngôn có thể thấu hiểu suy nghĩ của cô, thật sự đã sắp xếp bác sĩ vào trang viên.

Mỗi ngày đến kiểm tra sức khỏe cho Hứa Diên, bác sĩ đều mang theo một bức thư do Doãn Lệ viết.

Đọc thư của Doãn Lệ, nghe cô ấy líu lo, đối với người không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài hay có thiệt bị liên lạc như Hứa Diên đó là khoảnh khắc thư giãn nhất trong ngày.

Chỉ có điều cô phải lén lút đọc thư trong phòng tắm, vì bên trong phòng ngủ có thiết bị giám sát do Tạ Tư Chỉ lắp đặt.

Vài tháng trước, có một ngày Hứa Diên không ăn gì cả.

Tối hôm đó, sau khi Tạ Tư Chỉ về, hắn sai người hầu chuẩn bị đồ ăn. Hứa Diên vẫn không có cảm giác thèm nên đành nói dối rằng đã ăn trưa và không thấy đói.

Lúc đó, Tạ Tư Chỉ không nổi giận, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tối tăm trong vài giây.

Cho đến tận đêm khuya, cô như một con búp bê bị hắn lật qua lật lại, bị hành hạ đến mức sắp ngất đi.

Rồi hắn sai người hầu bưng đến một bát cháo hải sản, bình tĩnh hỏi cô: "Bây giờ, em có muốn ăn không?"

Từ đó Hứa Diên hiểu rõ rằng, chỉ cần Tạ Tư Chỉ muốn, dù cô làm gì trong phòng hắn đều có thể nhìn thấy được.

Cô quay lưng với camera, nắm viên thuốc trong lòng bàn tay.

Bác sĩ nữ hạ giọng: "Cậu Bùi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho cô, bao gồm thẻ điện thoại, thẻ ngân hàng, bảo hiểm xã hội, chứng minh nhân dân và bằng tốt nghiệp. Chỉ cần rời khỏi nơi này, cô có thể bắt đầu lại với một thân phận mới, không cần lo Tạ Tư Chỉ sẽ tìm thấy cô."

Hứa Diên chần chừ.

"Cậu Bùi cũng dặn bảo cô đừng suy nghĩ quá nhiều. Trước Tết cậu ấy đã tốt nghiệp Học viện Flaxman và tiếp quản công việc của gia tộc rồi. Ngay cả Tạ Tư Chỉ cũng không thể động đến cậu ấy được, cô chỉ cần lo lắng cho bản thân mình thôi."

Ngày đầu tiên, bác sĩ đã nói với Hứa Diên, Bùi Tễ Ngôn đang tìm cách giúp cô nhưng vẫn cần chút thời gian.

Khó khăn thật sự không phải ở chỗ làm sao đưa Hứa Diên ra khỏi trang viên, mà là sau khi thoát ra cô sẽ đi đâu.

Thế giới rộng lớn, nhưng với Tạ gia nó lại quá nhỏ bé, tìm một người đâu có khó gì.

Vì vậy suốt một thời gian dài, Bùi Tễ Ngôn luôn nghĩ cách tạo cho cô một thân phận hoàn toàn mới.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể thật sự thoát khỏi Tạ Tư Chỉ.

Hứa Diên im lặng một lúc, hỏi: "Khi nào?"

Bác sĩ dịu dàng trả lời: "Tối nay là sinh nhật Tạ Tư Chỉ, đây là thời điểm hoàn hảo nhất."

......

Lâu rồi Hứa Diên không làm bánh, tay nghề hơi lóng ngóng.

Cả buổi chiều, cô làm vỡ mấy cái đĩa, lại còn nướng hỏng hai đế bánh bông lan.

Gần đến chiều tối, cô mới hoàn thành chiếc bánh, cầm súng kem vẽ trang trí lên trên.

Ngoài cửa sổ, những hạt giống hoa Tạ Tư Chỉ trồng năm ngoái đã nở rộ.

Cánh đồng hoa hồng đã bị hắn nhổ tận gốc.

Xương cốt mẹ hắn được an táng cẩn thận tại nghĩa trang.

Trên mảnh đất từng chôn cất vô số thi thể ấy, giờ nở rộ những bông hoa rực rỡ vào mùa xuân.

Chiều tà, ánh hoàng hôn u ám.

Trời mùa xuân đã ấm lên, Hứa Diên chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh.

Cô tắm mình trong ánh hoàng hôn, ngoảnh lại đã thấy Tạ Tư Chỉ dựa vào khung cửa phòng nướng bánh nhìn chằm chằm cô.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Diên như trở về ba năm trước, cái đêm đầu tiên cô bước vào trang viên.

Thiếu niên đẹp trai mang đầy vết roi trên lưng đứng dưới ánh trăng, ngoảnh đầu nhìn cô. Gió đêm lạnh lẽo nhưng hắn lại toát ra vẻ dịu dàng đặc biệt.

Đêm ấy, hắn mỉm cười nói cô ngốc khi chọn hắn làm đồng minh. Hứa Diên không hiểu ý nghĩa trong lời nói đó. Nhiều năm sau cô mới nhận ra, mình thực sự là con thỏ ngốc yêu phải loài rắn độc.

"Tôi chỉ tiện tay làm đại thôi." Hứa Diên thu hồi ánh mắt lại, lên tiếng giải thích.

"Anh cũng chưa nói em làm cho ai mà." Tạ Tư Chỉ vui vẻ đáp.

Hắn đứng dậy khỏi khung cửa, bước về phía Hứa Diên để nhìn chiếc bánh trong tay cô.

Cô đang vẽ từng nét một, tạo nên một bông hoa mà hắn không thể gọi tên.

Bên ngoài cửa sổ là cả một biển hoa, cũng không biết cô lấy cảm hứng từ bông nào.

Hôm nay, Hứa Diên thật dịu dàng khiến hắn ngạc nhiên vì cảm thấy được cưng chiều.

Bình thường cô không bao giờ chủ động nói chuyện với hắn. Ngay cả khi hắn kẹp cằm cô, buộc cô phải nhìn mình, cũng chưa chắc cô sẽ nói một lời.

Hắn không muốn phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Nhưng hình ảnh dưới ánh hoàng hôn quá mềm mại, đoạn cổ trắng nõn được mái tóc ôm lấy khiến hắn muốn hôn lên.

Thật ra, ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, Tạ Tư Chỉ đã theo bản năng thực hiện.

Hứa Diên thốt lên một tiếng, tay run, kem bơ vô tình bị bóp ra ngoài.

Tạ Tư Chỉ nắm lấy cổ tay cô, đặt đầu ngón tay cô lên môi l**m sạch vết kem.

Ngọt ngào hơn cả mùi kem là hương vị da thịt cô, như ngâm trong nước hoa anh túc, chứa một chất gây nghiện khiến hắn không thể kìm được mà muốn nhiều hơn nữa.

"Trời còn chưa tối mà." Khi Tạ Tư Chỉ tiến thêm một bước, Hứa Diên dùng tay cản lại.

"Ai nói phải trời tối mới được?"

"Đầu anh chỉ toàn nghĩ mấy chuyện này thôi sao?" Hứa Diên nhíu mày, mặt lộ vẻ tức giận: "Buông ra!"

Vừa nói xong Tạ Tư Chỉ đã vòng tay ôm lấy eo cô, đặt cô lên bàn làm bánh.

Trên môi hắn nở nụ cười xảo quyệt: "Ừ, hôm nay em mới biết à?"

Hứa Diên không chống lại được, đấm vào vai hắn: "Đừng nổi điên nữa, bên ngoài còn có người kìa."

Vệ sĩ đang đứng ngay ở cửa.

Bốn bức tường trong suốt, không chỉ âm thanh, mà cả hình ảnh đều lộ hết.

Tạ Tư Chỉ không muốn Hứa Diên bị nhìn thấy nên ra lệnh cho các vệ sĩ ngoài cửa: "Lùi ra xa một chút."

Mặt trời dần dần lặn xuống khe núi xa xăm.

Trên bầu trời, chẳng biết từ đâu trôi đến một đám mây mưa

Trận mưa xối xả đổ xuống, bao phủ trang viên không còn một chỗ trống.

Hứa Diên được Tạ Tư Chỉ ôm trong lòng, bên tai ngoài tiếng mưa chỉ còn có tiếng nhịp tim và hơi thở của hắn.

Cánh tay hắn mạnh mẽ, dễ dàng ôm cô như ôm một con búp bê vải.

"Sao em biết?" Hắn đặt môi sát bên tai cô: "Hôm nay là sinh nhật anh."

Thuở nhỏ, khi thấy những đứa trẻ khác ăn bánh sinh nhật, cậu bé Tạ Tư Chỉ đã hỏi mẹ sao mình lại không có?

Người phụ nữ không trả lời mà chỉ nhìn hắn với vẻ mặt buồn bã.

Đêm đó cũng mưa xối xả, bà về rất muộn, mang theo một chiếc bánh nhỏ nhăn nhúm, ướt sũng vì mưa.

Tạ Tư Chỉ rất vui, nhưng hắn không để ý vết bàn tay bị tóc che khuất in trên má bà.

Không có nến, hắn hướng ra ngoài cửa sổ cầu nguyện với các vì sao, ăn hết nửa chiếc bánh, nửa còn lại ngoan ngoãn để dành cho mẹ.

Nhưng người phụ nữ đã nằm xuống, cuộn tròn trên giường.

Dù Tạ Tư Chỉ gọi thế nào bà cũng không trả lời.

Chỉ có đôi vai gầy là run rẩy không ngừng, cố gắng nén tiếng nấc trở lại cổ họng.

Ngày hôm sau, Tạ Tư Chỉ mới biết chuyện từ miệng hàng xóm.

Đêm qua, người phụ nữ đã đến tiệm bánh xin chủ tiệm cho cô một chiếc bánh rẻ nhất.

Sau khi thất bại, bà thử giật lấy nhưng bị chủ tiệm và nhân viên ngăn lại, tát vài cái vào mặt vì tội trộm cắp.

Những đứa trẻ trên phố vây quanh hắn, trêu chọc, nhạo báng, đánh đập, gọi hắn là con của kẻ trộm.

Hắn nhìn họ lạnh lùng, không đáp trả. Nhưng sau đó trả thù từng người một theo cách riêng của mình.

Kể từ đó, Tạ Tư Chỉ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, chiếc bánh sinh nhật với hắn không còn là kỷ niệm đẹp.

......

Hứa Diên không nghe rõ câu hỏi của hắn, cô bị hắn làm cho khóc.

Tạ Tư Chỉ tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Em nghĩ làm vậy thì anh sẽ tha cho em sao?"

Hắn cảm thấy Hứa Diên bẩm sinh đã mang gen chống đối hắn.

Trước kia hắn tốt với cô, cô giả vờ như không nhận ra.

Bây giờ hắn đối xử tệ, cô khóc, khóc đến mức làm hắn mềm lòng.

Nếu là người khác, hắn thật sự muốn b*p ch*t cho xong.

Nhưng cô là Hứa Diên, nếu b*p ch*t cô, trên đời sẽ không còn người thứ hai nữa.

Tạ Tư Chỉ dừng động tác nhưng lửa nóng trong người vẫn chưa được giải tỏa. Hắn nắm lấy tay Hứa Diên ép đặt lên đó: "Không muốn đau thì làm anh ra."

Chỉ cần cúi đầu là hắn thấy hàng mi ướt đẫm nước mắt tủi thân của cô, đen nhánh, cong vút, rung động liên hồi.

"Hồi trước rõ ràng không hay khóc mà." Hắn lau nước mắt cho cô: "Đang thử thách anh à?"

"Lúc thì lạnh nhạt, lúc lại làm bánh sinh nhật. Khi thả lỏng, khi siết chặt, coi anh như con diều lơ lửng trên trời." Hắn nhìn cô, bỗng nổi giận.

Hắn đẩy Hứa Diên ra, đi đến ghế sofa ngồi xuống.

Hứa Diên đã quen với tính khí thất thường của Tạ Tư Chỉ.

Cô không hỏi lý do, chỉ tự bình tĩnh một lúc, chỉnh lại chiếc váy lộn xộn rồi đi rửa tay.

Khi quay lại, Tạ Tư Chỉ đang ăn chiếc bánh cô làm.

Viền hoa vẫn chưa vẽ xong nhưng hắn chẳng quan tâm, từng muỗng từng muỗng, ăn một cách ngọt ngào.

Cơn mưa vẫn trút xuống, ánh sáng cuối cùng của ngày cũng hoàn toàn lụi tắt trên mặt đất.

Ánh đèn chùm ấm áp rọi lên khuôn mặt hắn, lộ ra vài nét dịu dàng trẻ con.

Hứa Diên nhất thời ngẩn người.

Cô bỗng có một ảo giác kỳ lại như thể đây là một ngôi nhà bình thường, và họ là hai con người tầm thường nhất trên đời. Giữa đêm mưa hoang vắng, họ là chỗ dựa duy nhất của nhau. Chỉ cần ở yên đây, gió mưa bên ngoài không thể làm phiền đến họ được.

Không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện suy nghĩ ngớ ngẩn này.

Hứa Diên cố gắng đuổi nó ra khỏi tâm trí.

Cô đi đến bàn rót một cốc nước cam đặt trước mặt Tạ Tư Chỉ.

Tạ Tư Chỉ ngẩng đầu nhìn cô.

Khuôn mặt cô vẫn còn vết nước mắt, ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn thẳng.

"Đây là muốn làm hòa sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào cốc nước cam.

Hứa Diên hạ giọng: "Anh nghĩ thế nào cũng được."

Tạ Tư Chỉ không nói gì, chỉ cong khóe môi, cầm cốc lên một hơi uống hết.

Hành động đó khiến Hứa Diên thấy không thoải mái.

Dù hắn độc đoán, lạnh lùng, khi nổi điên thì chẳng kiêng nể gì.

Nhưng hắn luôn tin tưởng cô vô điều kiện và dường như chưa từng nghĩ rằng cô sẽ mưu tính gì với hắn.

Tạ Tư Chỉ uống xong cốc nước cam, không lâu sau dưới tác dụng của thuốc hắn dần lịm đi.

Hắn tựa vào ghế sofa, hoàn toàn không đề phòng, khuôn mặt khi ngủ mềm mại như một đứa trẻ.

Hứa Diên bỗng thấy bối rối không biết phải làm gì.

Cô không ngờ mọi thứ lại dễ dàng đến vậy, như con chim bị nhốt lâu ngày, khi cửa lồng mở ra trước mắt lại quên mất cách bay đi.

Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh.

Tạ Tư Chỉ đang mê man, vệ sĩ đã bị đuổi đi chỗ khác, xe của Bùi Tễ Ngôn đang đậu trước cổng phía Đông.

Cơ hội như thế này sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai.

Hứa Diên không dám cầm ô, sợ bị phát hiện. May mà ngoài cửa có áo mưa cho vệ sĩ, cô khoác lên người và lao vào cơn mưa xối xả.

Trang viên rộng lớn với nhiều tòa nhà. Cô bị nhốt trong phòng quá lâu, lại thêm màn mưa che khuất tầm nhìn, nên mất một lúc mới xác định được phương hướng.

Do lâu ngày không vận động, cơ thể Hứa Diên rất yếu, chạy vài bước đã thở hổn hển.

Cánh cổng phía Đông hẻo lánh, cỏ dại xung quanh chưa ai dọn, cao tới bắp chân. Con đường nhỏ lầy lội, mỗi bước chân giẫm xuống lại tạo thành một vũng sâu.

Vì vội vã nên Hứa Diên vẫn mang dép trong nhà.

Mu bàn chân và bắp chân cô bị cỏ dại cào trầy, đau đến mức làm tốc độ chạy giảm hẳn.

Đêm mưa tối tăm, máu lẫn với nước mưa hòa vào nhau, bùn đất bên dưới bám chặt vào chân khiến mỗi bước đi đều khó nhọc.

Hứa Diên vấp phải một đám rễ cây trên mặt đất ngã nhào.

Mũ áo mưa tuột xuống, mái tóc đen dài lập tức ướt sũng, nhưng chưa kịp đứng dậy tiếp tục chạy, một chiếc ô đen đã che lên đầu cô.

Hứa Diên ngẩng đầu.

Chiếc ô trong tay Tạ Tư Chỉ nghiêng về phía cô.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, còn lạnh hơn cả trận mưa rào đêm xuân này.

"Sao lại lôi thôi bẩn thỉu thế này?" Giọng Tạ Tư Chỉ rất bình tĩnh.

Hắn rút một chiếc khăn tay sạch ra, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên bắp chân cô do bị cỏ dại cào.

Hứa Diên: "Anh..."

Không rõ vì lạnh hay vì sợ hãi, môi cô tái nhợt, không nói được trọn câu.

"Em định hỏi cái này phải không?" Tạ Tư Chỉ nhìn cô, đầu ngón tay kẹp một túi giấy nhỏ.

Đó chính là thuốc ngủ bác sĩ đưa cho Hứa Diên ban ngày, nhưng rõ ràng cô đã bỏ vào cốc nước cam rồi.

Hắn cụp mắt ung dung trả lời: "Khi em đặt nó ở góc bếp để đi rửa tay, anh đã đổi rồi."

Thứ cô tưởng là thuốc ngủ để pha vào nước cam thực ra chỉ là viên vitamin bình thường.

Trước đó, những gì Hứa Diên tiếp xúc chỉ là thế giới tình cảm của hắn.

Về mưu kế và thủ đoạn, dù đã nghe người khác nói, nhưng hiếm khi cô được tận mắt chứng kiến.

Lúc này, thứ cô cảm nhận được chỉ là nỗi sợ hãi.

Tạ Tư Chỉ đã sớm biết kế hoạch của cô nhưng vẫn kiềm chế không can thiệp.

Khi cô chỉ còn một bước nữa là chạm tới tự do, hắn xuất hiện kéo cô trở lại.

Điều này còn đáng sợ hơn cả việc chưa từng được thấy tự do. So sánh mà nói, thứ khiến người ta càng sợ hơn lại chính là thủ đoạn của hắn.

Thế giới này là một chiếc lồng giam.

Chỉ cần hắn không cho phép, cô không thể thoát ra.

Dù may mắn trốn thoát cũng chẳng nơi nào có thể chấp nhận cô.

Cô bị hắn nắm chặt trong tay, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.

Vệ sĩ nhận chiếc ô từ tay Tạ Tư Chỉ, che cho hắn.

Hắn cúi người, xé áo mưa ra, ôm Hứa Diên dính đầy bùn đất vào lòng.

Dù không bình luận gì về hành động tối nay của cô, nhưng qua đôi mắt sâu như một hồ nước đầy và đường nét nghiêm nghị của gương mặt, Hứa Diên nhận ra hắn đã nổi giận.

Hắn dịu dàng ôm cô, nhưng giọng nói lạnh lùng khiến cô run rẩy: "Em không ngoảnh lại lần nào cả."
 

Bình Luận (0)
Comment