Tiếng mưa rền rĩ cả đêm.
Đèn đường trong trang viên bị mưa phủ mờ, ánh sáng le lói còn lại lại bị một chiếc ô đen che lấp.
Thế giới trước mắt nhòe đi, từng giọt nước mưa chảy dài trên tóc và trượt xuống má cô.
Cái lạnh của đêm mưa xâm nhập khiến tay chân Hứa Diên tê buốt. Trong ánh sáng yếu ớt, cô có thể nhìn thấy đường xương hàm đẹp đẽ của Tạ Tư Chỉ.
Lúc này, những đường nét gương mặt hắn càng thêm thâm trầm, bớt đi chút non trẻ, trông sắc lạnh và góc cạnh hơn.
Ngón tay cô siết chặt vạt áo trên vai hắn: "Đã biết rồi sao không nói sớm?"
Suy tính của hắn như một tấm lưới khổng lồ. Dù cô làm gì cũng không thể thoát khỏi trong lòng bàn tay hắn.
Chiếc ô vệ sĩ cầm có thể che được đỉnh đầu, nhưng không chống nổi cơn gió lạnh giữa đêm.
Gió cuốn theo những giọt mưa li ti, thổi lên gương mặt tuấn tú của Tạ Tư Chỉ, từng giọt lăn xuống càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng vốn có.
Phòng sách kính ở ngay phía trước là nơi gần nhất có thể tránh mưa.
Tạ Tư Chỉ đặt Hứa Diên xuống, nhận chiếc khăn từ người hầu lau khô tóc cho cô.
"Không làm vậy, làm sao có thể biết được..."
Tóc ướt dính sát vào má Hứa Diên, chiếc váy ướt một nửa ôm lấy cơ thể cô.
Trong lúc làm bánh phải dừng lại giữa chừng, cơ thể vốn đã đè nén d*c v*ng. Thấy cô trong trạng thái này, hắn càng khó kiểm soát cảm giác nóng nảy hơn.
"Hoá ra trong lòng em, anh giống như một con quái vật. Chỉ cần có cơ hội, em sẽ bỏ đi không ngoảnh lại."
Giọng hắn không thể hiện vui hay giận, chỉ là đôi mắt cụp xuống chứa đựng một mảng đen sâu thẳm.
Ở góc bàn có một chiếc hộp hình chữ nhật, ánh mắt Tạ Tư Chỉ rơi vào đó.
Đồ vật này hắn đã ném đi.
Người hầu dọn phòng thấy chiếc hộp đắt tiền nhưng lại bị bỏ trong thùng rác, không chắc có phải do hắn vô tình làm rơi không nên nhặt lên, đặt lại ở góc bàn.
"Em có biết, với một con thú cưng hay bỏ chạy, chủ nó sẽ làm gì không?"
Hắn mở chiếc hộp nhung: "Nhốt vào lồng, khóa bằng xích, đeo vòng định vị hoặc để lại một vài dấu hiệu đặc biệt."
"Như vậy, khi nó bị lạc vẫn có thể tìm lại mà không phải chịu đựng nỗi đau chia xa từng ngày từng đêm."
Gương mặt Hứa Diên dần tái nhợt: "Thú cưng?"
Đôi mắt Tạ Tư Chỉ lạnh đến tột cùng: "Là em ép anh phải làm vậy."
Rõ ràng họ yêu nhau, rõ ràng có thể như bao cặp đôi khác, cùng vui đùa, ôm nhau, cùng nhau ngắm hoàng hôn và bình minh rực rỡ nhất trên đời.
Nhưng Hứa Diên lại coi tình yêu của hắn như một cơn lũ, cô không muốn trở thành người yêu của hắn.
Chỉ cần nghĩ rằng tình yêu của hắn đối với cô là thứ gì đó rắc rối và dơ bẩn, thì những ý niệm đen tối trong lòng Tạ Tư Chỉ trào ra như lũ lụt.
Hắn biết Hứa Diên ghét từ "thú cưng".
Nhưng lúc này, hắn đã bị tổn thương. Hắn chỉ muốn kéo trái tim cô cùng chịu đau với mình một cách trẻ con.
Hắn cầm lấy chữ "Chỉ" trên bàn, nhấn nhẹ một cái, một mũi gai đâm thủng đầu ngón tay hắn khiến máu tuôn ra.
Lúc này Hứa Diên đã đoán ra tác dụng của vật đó. Khi nó tiếp xúc với cơ thể, nỗi đau chỉ là thứ yếu. Việc bị đánh dấu theo cách này, mang tên của người khác mới là thứ nhục nhã và đau đớn nhất.
Như thể cô không còn là chính mình nữa, mà hoàn toàn biến thành món đồ chơi thuộc về chủ nhân mang cái tên ấy.
Hứa Diên muốn chạy trốn nhưng Tạ Tư Chỉ nhanh hơn một bước, đè cô xuống sofa.
Bên ngoài phòng sách, sấm chớp liên hồi, mưa như trút không ngừng xuống mặt đất.
Đôi mắt hắn lướt dọc từ gò má, cổ, vai cô, dường như đang cân nhắc sẽ in thứ này ở đâu.
Hứa Diên chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi như vậy.
Nước mắt cô trào ra dữ dội: "Đừng... xin anh..."
Dù những tháng qua Hứa Diên thường khóc, nhưng đó là bởi vì cô đang đắm chìm trong biển tình cùng d*c v*ng, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô vốn luôn bình tĩnh nhưng đây là lần đầu tiên cô khóc vì sợ.
Chân mày Tạ Tư Chỉ nhíu lại.
Hắn đã tìm được vị trí thích hợp rồi, tại ... , chỗ đó của Hứa Diên rất đẹp. Nếu in chữ "Chỉ" tên mình lên, dù hôn hay v**t v* cũng có thể nhìn thấy. Chỉ cần tưởng tượng thôi, ánh mắt hắn đã nhuốm đầy h*m m**n.
Nhưng cô gái lại khóc như đứa trẻ bị bắt nạt, má đỏ bừng lên vì rơi lệ.
Cô cố gắng hết sức đẩy tay hắn ra, miệng lẩm bẩm gọi tên hắn khiến hắn đau lòng thương xót.
Tạ Tư Chỉ cúi xuống, hôn sạch nước mắt cho cô: "Sớm ngoan như vậy thì tốt biết bao."
Vệ sĩ trói bác sĩ nữ đưa vào phòng sách.
Tạ Tư Chỉ dừng tay, kéo cổ áo lên che đi làn da trắng nõn của Hứa Diên, vứt khối gỗ in chữ "Chỉ" lên bàn sách.
Vệ sĩ: "Xe của Bùi Tễ Ngôn đã bị khống chế ở cổng phía Đông. Chúng tôi cần xin ý kiến của ngài về cách xử lý người phụ nữ này."
Tạ Tư Chỉ hạ mắt: "Giết đi là xong, chuyện này cũng phải làm phiền tôi sao?"
Bác sĩ nữ bị bịt miệng, mắt mở to vì kinh hãi.
Vệ sĩ định kéo cô ấy ra, Hứa Diên ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên rồi nói: "Là tôi muốn đi, không liên quan gì đến họ."
"Đây đã là lần thứ hai hắn liều lĩnh định đưa em đi, em còn nói không liên quan sao?" Giọng Tạ Tư Chỉ lạnh lùng: "Lần trước anh đã bỏ qua cho hắn rồi. Lần này tiếp tục bỏ qua nữa, sẽ còn có lần thứ ba, thứ tư. Anh không có kiên nhẫn chơi trò vô nghĩa với hắn."
"Vậy, anh định giết người sao?"
Tạ gia một tay che trời, Tạ Tư Chỉ dám làm, đồng nghĩa với việc hắn đủ tự tin để chuyện không thất bại.
"Vì hắn thèm muốn người phụ nữ của anh, đêm khuya đột nhập trang viên của Tạ gia, đe dọa tính mạng người nằm quyền nên bị vệ sĩ bắn chết." Hắn nhìn cô: "Lý do này đã đủ chưa?"
Hứa Diên đối diện hắn.
Khoảnh khắc này, trong mắt cô, Tạ Tư Chỉ càng trở nên xa lạ.
Sau khi tiếp quản gia tộc, nét thiếu niên trên người hắn đã bị thứ gì đó đầy áp lực thay thế.
Áp lực mà Tạ Tư Chỉ mang đến cho Hứa Diên lúc này không thua kém gì Tạ Doanh Triều năm xưa, khiến cô sợ hãi.
"Biểu cảm đó là sao vậy?" Tạ Tư Chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hứa Diên, nhíu mày: "Em lại muốn xin anh bỏ qua cho hắn à?"
Hứa Diên nghẹn ngào: "Anh nhất định phải như vậy sao?"
Tạ Tư Chỉ im lặng rất lâu, rồi hỏi cô: "Một mặt thì sợ anh đến mức muốn chạy trốn thật xa, mặt khác lại muốn cầu xin anh bỏ qua cho hắn, bỏ qua cả em. Hứa Diên, em không thấy mình đòi hỏi quá nhiều sao? Chỉ vì anh thích em nên trong lòng em nghĩ, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em à?"
Đúng vậy.
Tạ Tư Chỉ chưa bao giờ là người dễ nói chuyện.
Đêm nay đáng lẽ hắn phải bùng nổ, nhưng khối gỗ đầy gai chỉ lướt trên người cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không hạ xuống.
Đến đây, sự kiên nhẫn của hắn cũng đã cạn.
Hắn tuyệt đối không tha cho Bùi Tễ Ngôn và bất cứ ai xúi giục cô rời xa hắn.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người vô tội bị tổn thương hay thậm chí chết vì cô, tim Hứa Diên như bị cắt vụn, đau đến mức không thở nổi.
Vệ sĩ đang chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh của Tạ Tư Chỉ, Hứa Diên hô to: "Dừng lại!"
Lúc này vẻ dịu dàng trên mặt cô biến mất, cô lau những giọt nước mắt ở khóe mắt đi: "Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."
Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, chân trần bước đi trên sàn phòng lạnh lẽo, chậm rãi tiến về phía bàn.
Khối gỗ mà Tạ Tư Chỉ ném xuống nằm trên mặt bàn.
Cô nhặt nó lên, nặng trĩu, chỉ chạm vào thôi cũng khiến cô run rẩy.
"Vậy anh..." Cô ngừng một nhịp, nói rõ ràng từng chữ: "...đừng tha cho tôi nữa."
Cô ấn thứ đồ vật mà chỉ nhìn thôi cũng khiến mình gặp ác mộng vào ban đêm lên phần thịt mềm bên eo, không hề do dự nhấn xuống.
Qua lớp váy mỏng manh, hàng trăm mũi gai lập tức đâm sâu vào da thịt cô.
Khoảnh khắc ấy nhanh đến nỗi Hứa Diên gần như không cảm thấy đau đớn.
Cơn đau đến muộn, cả mảng thịt như bị cạo ra, máu ngay lập tức loang ra trên chiếc váy trắng tinh.
Hứa Diên quỵ xuống sàn vì đau.
Khối gỗ c*m v** cơ thể, không thể tự rút ra.
Cô đành nắm hai đầu con dấu, từ từ, từng chút một, kéo nó ra.
Bị lớp váy che chắn không thấy, nhưng chắc chắn trên da thịt cô đã in rõ chữ "Chỉ".
Chóp mũi cô trắng bệch, khóe môi hít vào luồng khí lạnh, mồ hôi lạnh lăn từng giọt từ thái dương, cô chỉ có thể bám lấy cạnh bàn để giải tỏa cơn đau.
"Không cần tha cho tôi, chỉ xin anh tha cho bác sĩ và Bùi Tễ Ngôn."
Tạ Tư Chỉ nhìn vào vũng máu.
Hắn không hề vui mừng khi dấu vết của mình được in trên người cô.
Hắn không tránh khỏi nhớ lại đêm đầu tiên của họ, khi cô ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng sau khi kết thúc cô lại xin hắn tha cho Bùi Tễ Ngôn.
Lần này cũng vậy.
Con người luôn bị cùng một điều lặp đi lặp lại làm tổn thương.
Gương mặt Tạ Tư Chỉ lạnh như băng, hắn cố nén cơn giận bước tới trước Hứa Diên định ôm cô lên.
Vừa đặt tay lên người cô, tim hắn đã bị một v*t c*ng và lạnh áp vào.
Lần trước, trong phòng sách này, hắn đã lấy khẩu súng từ ngăn kéo định bắn Tạ Tĩnh Thu.
Hứa Diên đã ghi nhớ nơi cất súng.
Vừa nãy, cô lợi dụng cơ hội lấy đồ để tiến đến gần bàn, lại dùng vết thương ở eo đánh lạc hướng sự chú ý của hắn.
Nhân lúc quỳ nửa người dưới bàn, che đi một phần cơ thể, cô mở ngăn kéo lấy khẩu súng ra.
Giờ đây nòng súng trong tay cô đã hướng thẳng vào tim Tạ Tư Chỉ.
Chỉ cần bóp cò trái tim hắn sẽ nổ vụn dưới tay cô ngay lập tức.
Hứa Diên cắn răng chịu đau, gương mặt tái nhợt: "Xin hãy tha cho họ."
Tạ Tư Chỉ đứng yên. Hắn nhìn chằm chằm nòng súng đen ngòm, đôi môi mỏng mở ra khép lại nhưng không thể nói một lời trọn vẹn.
Phòng sách im lặng đến đáng sợ, vệ sĩ muốn rút súng bảo vệ ông chủ của mình.
Đầu ngón tay Hứa Diên chạm vào cò súng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bóp xuống.
"Đừng động." Giọng cô chứa một sự kiên định hoàn toàn khác với vẻ ngoài yếu ớt.
Vậy nên vệ sĩ không dám động đậy.
Cuối cùng Tạ Tư Chỉ tỉnh táo lại sau cơn choáng váng. Hắn không hề sợ hãi khi bị súng chĩa vào: "Kỹ thuật bắn súng của em là do anh dạy."
Học viện Flaxman trồng đầy hoa anh đào, nơi bắn súng nằm ngay phía sau một rừng hoa rộng lớn.
Mỗi khi cơn gió chiều thoảng qua, luôn có những cánh hoa dịu dàng bay vào trong sân.
Thỉnh thoảng, những cánh hoa rơi trên tóc Hứa Diên.
Lúc đó, Tạ Tư Chỉ rất thích lấy việc dạy cô bắn súng mà tranh thủ chút lợi ích nhỏ vô hại cho riêng mình.
Hoặc đứng sau lưng cô, ôm cô vào lòng, nắm tay cô cầm súng.
Hoặc cố tình áp môi sát vào tai cô, nói nhỏ đến khi thấy cô đỏ mặt thì mới vừa lòng.
Khi cô giận dỗi, hắn nhặt cánh hoa trên tóc cô, cười như một kẻ vô lại.
Nhưng mà những ngày ấy dường như đã rất xa xôi, bây giờ dù hắn có cố hết sức cũng không quay lại được.
"Bắn đi." Đôi mắt hắn lạnh đi, nhìn thẳng vào Hứa Diên: "Chẳng phải em hận anh sao? Sinh mạng của anh đang nằm trong tay em, sao lại không dám bắn?"
Vừa dứt lời, Hứa Diên bóp cò.
Chỉ có điều, trước đó cô đã dịch nòng súng lên vài cm.
Viên đạn tránh trái tim Tạ Tư Chỉ và xuyên qua xương bả vai hắn.
Dưới lực tác động, Tạ Tư Chỉ văng ra, đập vào chiếc sofa không xa.
Viên đạn tiếp theo của Hứa Diên nhắm thẳng vào đầu hắn.
"Là anh dạy mà." Cô bình tĩnh: "Nên anh biết rõ phát tiếp theo có trúng anh hay không."
Kỹ năng bắn súng của cô vốn rất tệ, nhờ chỉ dẫn của hắn mới khá lên.
Chỉ là lúc đó Tạ Tư Chỉ chắc chắn không thể ngờ, một ngày nào đó nòng súng của cô không nhắm vào bia mà là nhắm vào giữa trán hắn.
"Thả người." Hứa Diên nói với vệ sĩ: "Nếu không muốn hắn chết."
Máu nóng rịn ra từ vai Tạ Tư Chỉ.
Dù trước đây đã chịu biết bao thương tích, đây là lần đầu tiên hắn đau đến mức này.
Hắn bịt vết thương, tựa người vào sofa nhắm mắt lại, lông mi dài rung nhẹ, khóe môi cười tự giễu.
Vệ sĩ thả bác sĩ ra rồi gọi điện cho người ở phía cửa Đông. Sau khi cúp máy, hắn nói với Hứa Diên: "Cô Hứa, người đã được thả rồi."
Tạ Tư Chỉ mở mắt, đôi mắt càng thêm đen lại: "Ai cho phép thả người?"
Đôi mắt của thiếu niên dừng lại trên Hứa Diên, từng ánh nhìn sắc bén và điên cuồng: "Tôi muốn mạng của Bùi Tễ Ngôn."
Nụ cười điên dại hiện trên môi hắn: "Nếu tôi chết dưới tay cô ấy, hãy đem xác tôi đến đặt trên giường cô ấy. Tôi muốn cô ấy ngày đêm đều nhìn tôi, thức dậy là tôi, trong mơ cũng là tôi. Dù có chết, suốt đời này cô ấy cũng chỉ có thể sống bên xương cốt của tôi mà thôi."
"Thưa ngài..." Vệ sĩ lúng túng.
Những lời điên rồ này khiến Hứa Diên nhíu mày.
Nhưng trong lòng cô biết rõ một điều, Tạ Tư Chỉ nói được thì cũng làm được.
Hắn hoàn toàn không sợ chết, càng không sợ chết dưới tay cô.
Nghĩ đến đó, Hứa Diên xoay nòng súng, chĩa súng vào thái dương của chính mình.
Chứng kiến hành động này, đôi mắt Tạ Tư Chỉ chợt đỏ lên: "Em làm gì vậy?!"
"Tôi mệt rồi." Hứa Diên lặng lẽ nhìn hắn: "Nếu không thể để tôi đi, vậy thì đổi lại là anh ôm xác tôi suốt cả đời đi."
Một luồng ánh sáng chói lóa lóe lên, đó là đèn pha của xe Bùi Tễ Ngôn.
Sau khi được tự do, hắn không rời đi mà bảo tài xế lái thẳng xe đến trước phòng sách kính.
Mưa như trút, mây đen nhuộm tối cả bầu trời.
Hai người đàn ông đối mặt nhau, không ai chịu nhường bước trước.
Đôi mắt Tạ Tư Chỉ như xuyên thấu cơ thể Hứa Diên, ghi lại từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Hắn không nhớ đã bao lâu rồi không nhìn thấy đôi mắt trong veo của Hứa Diên, mà hắn đã quen nhìn cô ngày một héo úa và tiều tụy hơn.
Hắn thích làm những chuyện không cần cô đồng ý, không chỉ vì nhìn cô là không kiềm chế nổi d*c v*ng.
Mà còn bởi chỉ khi cảm xúc trỗi dậy, cô mới hiện lên một chút màu sắc sống động, mới khiến Tạ Tư Chỉ cảm nhận được rằng có một sinh lực thật sự tồn tại trên cơ thể cô.
Cô nói cô rất mệt rồi áp súng vào đầu mình, bờ mi và ánh mắt đều phảng phất mệt mỏi.
Rõ ràng trước đây ở bên Tạ Doanh Triều cô rất trân trọng mạng sống, vậy mà bây giờ sao lại không muốn sống nữa?
Tạ Tư Chỉ nhìn cô rất lâu, nhẹ giọng hỏi: "Em có hận anh không?"
Tạ Doanh Triều cũng từng hỏi câu tương tự.
Khi đó, Hứa Diên đã nói thật và lần này cô cũng làm vậy.
Cô bình thản trả lời: "Có."
Tạ Tư Chỉ đột nhiên mỉm cười: "Chạy đi."
Hắn phớt lờ khẩu súng đang treo trên đầu, chăm chú nhìn tà váy nhuốm đỏ của Hứa Diên, tưởng tượng chữ "Chỉ" trong tên mình sẽ in dấu lên cơ thể cô theo góc độ và độ sâu ra sao.
Gió cuồng mưa loạn gào thét dưới màn đêm, đủ sức phá hủy mọi thứ mềm yếu trên đời.
Máu nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi, nụ cười của hắn khiến cô lạnh sống lưng: "Chạy đi, cho dù em có chạy đến tận chân trời, anh cũng sẽ tìm thấy em."
......
Hứa Diên ghi nhớ câu nói này suốt năm năm.
Mỗi lần mơ lại chuyện xưa, cô đều tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh.
Hứa Diên từng nghĩ, nếu một ngày Tạ Tư Chỉ thật sự tìm thấy cô, cảnh tượng đó sẽ ra sao.
Trong đầu cô đã tưởng tượng vô số cách để tránh mặt hắn.
Cô cũng nghĩ rằng sau từng ấy năm, dù là Tạ Tư Chỉ hay cô chắc hẳn đều nên buông bỏ rồi.
Nhưng khi ngày ấy thật sự đến, cô mới phát hiện mọi thứ đều vô dụng: mọi tưởng tượng vô dụng, mọi an ủi vô dụng, chẳng có gì có tác dụng.
Tiệc sinh nhật của Lý Tử Hào náo nhiệt vô cùng.
Khi Tạ Tư Chỉ xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác duy nhất mà Hứa Diên nhận được là nỗi sợ hãi và lạnh lẽo.
Đặc biệt khi ánh mắt hắn vượt qua đám đông chạm vào cô, cảm giác ấy dâng đến tột cùng.
Chỉ một ánh mắt khiến Hứa Diên hiểu, không có gì là đã qua cả.
Cơn mưa rào năm đó chưa ngớt, vết thương cô bắn vào vai hắn chưa lành, nỗi đau ràng buộc và làm tổn thương lẫn nhau cũng chưa từng kết thúc.
Tạ Tư Chỉ, đang đến tìm cô.