Ký ức của Hứa Diên về đêm mưa năm ấy phần lớn đã trở nên mơ hồ.
Ngoài câu nói của Tạ Tư Chỉ ra, cô chỉ còn nhớ tấm thảm nhuộm đỏ máu, cánh diều giấy bạc màu dán trên vách kính, những cánh hoa bị gió cuốn tan vào màn mưa và nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi tái nhợt của hắn.
Khi cô bước ngang qua, hắn giơ tay lên, đầu ngón tay dính máu cố gắng chạm đến cô.
Nhưng Hứa Diên đã tránh đi.
Giọt máu rơi xuống, hắn chẳng chạm được vào gì cả.
Hứa Diên ngồi lên xe của Bùi Tễ Ngôn, để mặc cơn mưa đêm hôm đó và tất cả quá khứ trôi lại phía sau.
Những năm qua, cô thay tên đổi họ sống lặng lẽ ở trấn Hoa Chi, dựa vào một tiệm bánh ngọt nhỏ để kiếm sống.
Ngoại trừ thân phận "Từ Duyên", cô đều khéo léo từ chối mọi sự giúp đỡ hay quan tâm của Bùi Tễ Ngôn.
Trái tim đã như gỗ mục, Hứa Diên không còn cách nào yêu thêm một ai, cũng không thể bình thản mà đón nhận tình cảm của người khác.
Bùi Tễ Ngôn vẫn còn một quãng đời dài và tươi sáng phía trước, hắn không nên tiếp tục bị kéo xuống vũng bùn ngột ngạt này cùng cô.
Một năm trước, Bùi Tễ Ngôn đã đến trấn Hoa Chi lần cuối.
Ánh trăng đêm hè dịu như nước, hắn lái xe lên lưng chừng núi vắng người.
Mui xe mở ra, hai người ngồi đó ngắm trăng suốt nửa đêm.
Không gian lặng như tờ. Mãi đến khi vầng trăng khuyết như lưỡi liềm dần chìm xuống khe núi, Bùi Tễ Ngôn mới cất lời: "Trong lòng em vẫn còn hắn đúng không?"
Hứa Diên im lặng rất lâu, rồi trả lời một cách vô nghĩa: "Tôi hận hắn."
"Hận và yêu vốn không phải hai thứ hoàn toàn đối lập. Chính vì đã trao đi tình yêu mới sinh ra oán hận."
Ánh mắt của Bùi Tễ Ngôn dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng: "Tại sao một kẻ tệ bạc như thế lại có thể khiến em nhớ mãi đến giờ?"
Hứa Diên cũng không hiểu nổi chính mình.
Dù là yêu hay hận thì Tạ Tư Chỉ vẫn để lại trên linh hồn cô một dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Như một cơn ác mộng khoác lên mình chiếc áo choàng, thường ngày ẩn hình không thấy.
Nhưng chỉ cần vén một góc áo lên, ác mộng ấy lại tràn ngập, quấn chặt lấy cô không cách nào thoát được.
Ngay lúc này.
Trong buổi hoàng hôn của thị trấn nhỏ, tiếng chuông vang lên.
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu, những người lớn trong chốn danh lợi tạm dừng câu chuyện, cùng nhau vây quanh chiếc bánh để chúc mừng Lý Tử Hào.
Hứa Diên đứng ngoài rìa đám đông. Một đứa trẻ đang chạy vô tình va vào, ly nước trái cây trên tay hắt cả lên người cô.
Trong phòng khách, Tạ Tư Chỉ đứng dậy. Hai tay hắn đút trong túi quần tây, lặng lẽ xuyên qua đám đông bước ra.
Năm năm dường như chẳng có gì thay đổi.
Hắn vẫn thích mặc chiếc sơ mi đen như thuở thiếu thời, dáng vẻ mệt mỏi, hờ hững, trong đôi mắt vẫn còn ẩn giấu một tầng thâm sâu khó đoán.
Chỉ là gương mặt nay đã thêm phần góc cạnh, xóa đi nét ngây ngô năm nào. So với chàng trai gầy gò của quá khứ, giờ đây hắn đã trở nên chín chắn và gai góc hơn.
Tiếng nhạc mở đầu của bài hát "Chúc mừng sinh nhật" vang lên.
Lê Nhân Đồng đi theo ngay phía sau hắn. Cái thị trấn tồi tàn này thật quá buồn chán, buổi tiệc sinh nhật trẻ con lại càng vô vị. Nếu không phải vì Tạ Tư Chỉ, cô ta tuyệt đối sẽ không hạ mình đến tham dự một bữa tiệc nhàm chán thế này.
Vì sự xuất hiện của người nắm quyền Tạ gia, những nhân vật lớn trong thị trấn đều kéo đến dự tiệc.
Nhưng Tạ Tư Chỉ dường như chẳng mấy hứng thú với bữa tiệc, lại càng không có kiên nhẫn với lũ trẻ. Lê Nhân Đồng không hiểu hắn định đi đâu.
Cho đến khi Tạ Tư Chỉ dừng bước, đứng thẳng trước mặt Hứa Diên, bầu không khí bỗng chốc lắng lại.
Hứa Diên khẽ co ngón tay, bừng tỉnh từ trạng thái cứng đờ.
Đám đông xao động, ánh hoàng hôn chồng chéo.
Sự chú ý của khách mời đều đổ dồn về phía này, liên tục đảo qua đảo lại giữa Hứa Diên và Lê Nhân Đồng.
Lê Nhân Đồng sững sờ.
Giữa đám đông, chỉ có Tạ Tư Chỉ là bình tĩnh nhất. Hắn nắm lấy cổ tay Hứa Diên, chậm rãi rút khăn giấy lau đi vết nước trái cây trên mu bàn tay cô: "Sao lại bất cẩn thế?"
Giọng hắn tự nhiên đến mức khiến người ta ngỡ rằng năm năm qua, những hận thù và tình cảm chưa từng tồn tại.
Đứa bé sau khi va vào Hứa Diên đã chạy biến.
Lúc này Tạ Tư Chỉ đã cất lời, cha mẹ nó cũng không thể giả vờ như không thấy đành kéo con đến trước mặt cô: "Mau xin lỗi đi!"
Đứa trẻ miễn cưỡng buông một câu xin lỗi.
Lê Nhân Đồng nhìn chằm chằm, hỏi: "Các người quen nhau à?"
Khóe môi mỏng của Tạ Tư Chỉ cong lên: "Lâu rồi không gặp? Chị dâu."
Cách xưng hô ấy khơi dậy ký ức mà Hứa Diên từng chôn sâu.
Ngày trước ở trên giường, hắn thích thì thầm bên tai cô gọi cô bằng cách này, thích nhìn gương mặt cô vì xấu hổ mà lộ rõ biểu cảm.
Mỗi lần hắn gọi như thế, cổ cô lại ửng hồng, mang theo một thứ cảm giác cấm kỵ khó nói thành lời.
Thế nhưng giờ đây, khi một lần nữa nghe thấy hai chữ đó, cô chỉ cảm thấy nó như tiếng đòi nợ vọng ra từ địa ngục, đeo bám suốt đời không cách nào thoát khỏi.
Hứa Diên khẽ nhíu mày.
Ngón tay gầy guộc của Tạ Tư Chỉ vẫn siết chặt lấy cô.
Chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay hắn năm nào đã biến mất, thay vào đó là chiếc đồng hồ kim cương xa xỉ.
"Gặp lại anh, em không vui sao?" Hắn nhạt giọng hỏi.
Cuối cùng Hứa Diên cũng hoàn hồn, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trông hắn rất bình thản, mà chính sự bình thản ấy lại càng khiến cô run sợ.
Bởi vì giờ đây Tạ Tư Chỉ đã biết cách giấu đi cảm xúc của mình.
Hứa Diên không thốt ra được một lời.
Cô giật tay lại như thể vừa chạm vào thứ gì nóng rát, rồi quay lưng bước nhanh ra khỏi khu vườn nhà họ Lý mà không hề ngoảnh đầu lại.
Tạ Tư Chỉ không ngăn cản. Hắn chỉ khẽ vuốt đầu ngón tay còn vương lại chút hơi ấm từ cô, ánh mắt dõi theo bóng lưng gầy gò, thẳng tắp của Hứa Diên cho đến khi thân ảnh ấy biến mất ở cuối con đường.
Đúng lúc ánh hoàng hôn chiếu xuống mái tóc dài của Hứa Diên, phản chiếu vành tai trắng muốt của cô.
Cô bước đi không hề do dự, hệt như đêm mưa năm ấy.
Hàng mi hắn khẽ rũ xuống, che giấu bóng tối vừa tan đi nơi đáy mắt. Không ai có thể đoán được tâm tình hắn lúc này.
Từ túi áo vest, hắn lấy ra chuỗi hạt đã tháo xuống trước đó. Trong giai điệu cuối của bài hát " Chúc mừng sinh nhật", từng hạt, từng hạt nhẹ nhàng lướt qua, vang lên những tiếng lách cách khẽ khàng.
...
Ra khỏi khu vườn, chút sức lực cuối cùng chống đỡ Hứa Diên như thủy triều rút sạch.
Tạ Tư Chỉ không đuổi theo.
Cô ngồi sụp xuống vệ đường, ôm lấy cánh tay mình, th* d*c từng hơi nặng nề.
Hoàng hôn kéo dài bóng cô, ánh sáng dịu nhẹ uốn cong viền chiếc váy trắng của cô.
Thoạt nhìn, đó như là khung cảnh dịu dàng nhất của buổi chiều tà. Nhưng trong mắt Hứa Diên, hoàng hôn lại là thứ hoang vắng nhất trên thế gian.
Nó là ranh giới phân chia giữa ngày và đêm. Nó che giấu hết ánh sáng, mang theo bóng tối và giá lạnh đổ xuống nhân gian, bất kể con người có mong muốn hay không.
Lâm Giai vội chạy theo: "Duyên Duyên, cậu sao thế?"
Cô đỡ Hứa Diên đứng dậy: "Cậu quen người đàn ông vừa rồi à?". Người đó đã gọi cô ấy là chị dâu.
Lâm Giai quen biết Hứa Diên bao lâu nay, đến cả người thân cô cũng không liên lạc chứ đừng nói là kết hôn. Bao năm qua, cô đều một mình lặng lẽ đón Tết ở trấn Hoa Chi.
Hứa Diên khẽ lắc đầu: "Hắn nhận nhầm người thôi."
Lâm Giai không nghi ngờ gì, lại đổi chủ đề: "Cậu chưa ăn tối đúng không? Hôm nay bố mẹ tớ nấu nhiều món ngon lắm, bảo tớ dẫn cậu qua ăn cơm. Chúng ta đi thôi."
Gia đình Lâm Giai rất nhiệt tình, trước đây Hứa Diên thỉnh thoảng cũng sang ăn cơm cùng.
Nhưng sự xuất hiện của Tạ Tư Chỉ ở trấn Hoa Chi khiến cô nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Sợ liên lụy đến Lâm Giai, cô lắc đầu: "Tối nay không được rồi."
Lâm Giai chẳng hề nghe theo, mạnh mẽ đẩy cô lên xe.
"Tớ đã nói rồi, cậu phải ăn uống tử tế vào!" Lâm Giai đóng sầm cửa xe, đắc ý nói: "Nhìn xem, sức lực còn chẳng bằng một nửa của tớ nữa kìa!".
...
Bên bàn ăn, ngoài bố mẹ Lâm Giai còn có một người đàn ông trẻ.
Hắn tên là Lâm Triết, là anh họ của Lâm Giai, vẻ ngoài trông cũng khá đẹp trai.
Hắn theo học ở Học viện Mỹ thuật. Sau khi tốt nghiệp, hắn quay về trấn Hoa Chi, làm giáo viên mỹ thuật ở một trường cấp ba, đồng thời mở thêm một lớp vẽ để hướng dẫn học sinh luyện thi vào các trường nghệ thuật. Công việc ổn định, thu nhập từ nghề tay trái cũng khá tốt. Ở một nơi nhỏ bé như trấn Hoa Chi, hắn cũng được coi là một người đàn ông ưu tú.
Đối tượng xem mắt gần như đã sắp bước nát bậc cửa nhà hắn, nhưng hắn kén chọn, chẳng ưng ai cả.
Mãi cho đến một lần tới nhà trẻ đưa đồ cho Lâm Giai, hắn tình cờ gặp Hứa Diên và từ đó đã để mắt đến cô.
Trong mắt người lớn, điều kiện của Hứa Diên thật sự không được tốt cho lắm.
Cô có gương mặt tuyệt đẹp nhưng chỉ mở một tiệm bánh ngọt làm ăn không mấy khá khẩm. Thu nhập của cô còn chưa chắc đã đủ nuôi sống bản thân, không phải lựa chọn tốt để kết hôn, chung sống lâu dài.
Thế nhưng Lâm Triết lại rất kiên trì, cách vài ba hôm lại mượn cớ đến thăm Lâm Giai rồi ghé qua tiệm bánh của cô, tiện tay giúp đỡ mấy việc nặng nhọc như khuân vác hay chuyển đồ.
Hứa Diên vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ với hắn, nhưng hắn thì chẳng để tâm, ngược lại càng trở nên nhiệt tình hơn trước.
Khi bước vào cửa, Lâm Giai nhìn thấy anh họ, khẽ nói với Hứa Diên: "Tớ không biết tối nay anh ấy cũng đến."
Tâm trí Hứa Diên vẫn luôn lơ đãng, cô chỉ lặng lẽ đi theo sau Lâm Giai thay giày bước vào nhà.
Lâm Triết nhìn thấy Hứa Diên thì đứng dậy, mỉm cười với cô.
Mẹ Lâm cũng tươi cười hòa nhã: "Hôm nay ba của Tiểu Triết đi câu cá, được một mẻ kha khá nên bảo nó mang đến cho chú dì. Nghe nói cháu cũng sẽ qua thế là nó ở lại ăn cơm luôn. Trên bàn này quá nửa món đều là do nó nấu đấy, cháu mau nếm thử đi."
Hứa Diên rửa tay xong mới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Cháu cảm ơn."
Cô lặng lẽ ăn cơm, từng hạt từng hạt, tâm trí thì lơ lửng ở nơi khác.
Lâm Triết gắp một miếng cá chua ngọt đặt vào bát cô: "Ăn chút thịt đi."
Màn hình tivi trong phòng khách đang phát bản tin thời sự, đó là chương trình mà bố Lâm tối nào cũng phải xem.
Nghe giọng phát thanh viên tròn vành rõ chữ, bỗng nhiên Hứa Diên ngẩng đầu lên.
Một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện trên màn hình.
Tạ Tư Chỉ mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, bước đi giữa vòng vây của vệ sĩ.
Lưng hắn thẳng tắp, vẻ mặt vừa thờ ơ vừa nghiêm nghị nhưng lại toát ra khí chất lãnh đạm khiến người khác khó lòng tiếp cận.
"Á!" Lâm Giai hiếm khi xem thời sự, thỉnh thoảng ngẩng lên thì cũng bắt gặp gương mặt ấy.
Cô kinh ngạc kêu lên: "Đây chẳng phải là kim chủ của Lê Nhân Đồng sao?! Mới vừa gặp ngoài kia thôi mà."
Bố mẹ Lâm vốn ít quan tâm tin tức giải trí nên chẳng nhận ra Lê Nhân Đồng.
Chỉ có Lâm Triết là còn trẻ, có chút đề tài chung với Lâm Giai, hắn liếc nhìn tivi rồi nói: "Thì ra người đứng sau Lê Nhân Đồng chính là người nắm quyền của tập đoàn Tạ thị."
Lâm Giai sững sờ đánh rơi miếng thịt trên đũa, thốt lên: "Hắn là Tạ Tư Chỉ sao???"
Không trách được Lâm Giai, cô chỉ nghe danh mà chưa từng thấy mặt hắn.
Tập đoàn Tạ thị trải rộng khắp mọi lĩnh vực, thậm chí còn có cả nhà máy vũ khí ở nước ngoài.
Từ thời anh trai của Tạ Tư Chỉ là Tạ Doanh Triều nắm quyền, gia tộc này đã đứng trên đỉnh cao quyền lực và có nguồn tài chính dồi dào.
Mà bản lĩnh cùng thủ đoạn của Tạ Tư Chỉ so với Tạ Doanh Triều lại càng vượt trội hơn.
Hắn là người sống kín tiếng, hiếm khi xuất hiện trước ống kính truyền thông. Trên mạng xã hội, bất kỳ thông tin hay hình ảnh nào liên quan đến hắn vừa được đăng tải đều lập tức bị xóa sạch.
Thời còn học đại học, ở trường Lâm Giai có một câu lạc bộ bí mật mang tên "Hội cô dâu chờ được gả vào hào môn".
Hội viên đều là những cô gái ôm mộng bước chân vào giới nhà giàu. Họ sưu tầm đủ loại thông tin và hình ảnh về các thiếu gia tập đoàn tài phiệt, vừa để hâm mộ vừa để si mê, sau đó còn cùng nhau giám sát, nhắc nhở nhau giảm cân, làm đẹp, chuẩn bị cho một ngày nào đó có thể gặp được một cuộc tình định mệnh với các chàng trai ấy.
Bạn thân của Lâm Giai cũng là thành viên trong câu lạc bộ này.
Cô ấy thích một người tên là Bùi Tễ Ngôn, nghe nói là một chàng trai rất xuất sắc trên nhiều phương diện.
Còn về Tạ Tư Chỉ, hắn lại một nhân vật bí ẩn, tuổi còn trẻ đã trở thành người nắm quyền Tạ thị, nhưng ảnh chụp của hắn lại cực hiếm hoi truyền ra ngoài.
Dù vậy, những hội viên thần thông quảng đại vẫn tìm mọi cách moi được ít nhiều thông tin.
Ví dụ như, anh trai của hắn là Tạ Doanh Triều không phải chết vì tai nạn mà là bị hắn hại chết.
Lại ví dụ, ngoài việc thèm khát quyền lực gia tộc, Tạ Tư Chỉ còn nhòm ngó cả chị dâu mình, một mỹ nhân xuất thân danh giá, khí chất tao nhã.
Thêm nữa, Tạ Tư Chỉ là kẻ tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn tàn độc. Để tranh đoạt quyền lực gia tộc tay hắn đã nhuốm không ít máu, trong đó có cả nhiều người thân cận ruột thịt.
Nghe nhiều tin đồn rùng rợn như thế, cái tên Tạ Tư Chỉ đã khắc sâu vào ấn tượng của Lâm Giai.
Cô chợt nhớ lại cảnh trong tiệc sinh nhật ở Lý gia không lâu trước, người đàn ông ấy nắm chặt cổ tay Từ Duyên, gọi cô ấy là "chị dâu".
Liên hệ với những lời đồn thổi từng nghe, Lâm Giai bất giác nghi hoặc nhìn sang người bạn thân đang ngồi cạnh.
Hứa Diên lặng lẽ ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dò xét của cô bạn.
Lâm Giai lắc lắc đầu, tự nhủ: Không thể nào, Duyên Duyên đã nói là hắn nhận nhầm người rồi. Nếu thật sự là chị dâu của hắn, theo như những lời đồn kia thì sao Tạ Tư Chỉ có thể dễ dàng buông tay cho cậu ấy rời đi đơn giản như vậy?
"Cảm ơn đã khoản đãi, cháu ăn xong rồi ạ." Hứa Diên ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát, đặt đũa xuống.
Lâm Triết nhìn cô: "Em gần như chưa ăn món gì cả."
Hứa Diên khẽ nói: "Tôi ăn ít, mà cũng muộn rồi, tối nay không quấy rầy mọi người nữa."
Bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên một tia chớp.
Ngay sau đó, tiếng sấm vang rền nổ tung.
Lâm Giai chạy ra bên cửa sổ nhìn, chỉ thấy bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao phủ.
"Sắp mưa to rồi."
Mùa xuân ở trấn Hoa Chi thường mưa nhiều, mà địa thế nơi đây lại thấp trũng, hễ mưa xuống là dễ bị ngập úng.
Năm nào vào mùa này, trường tiểu học và mẫu giáo cũng phải cho học sinh nghỉ mấy hôm, để tránh lúc đi học về trẻ con chẳng may giẫm phải nắp cống hỏng mà gặp nguy hiểm.
"Xem ra mưa này không nhỏ đâu, giờ về thì nguy hiểm lắm." Lâm Giai ấn Hứa Diên ngồi trở lại ghế: "Tối nay cậu ngủ với tớ, mai mưa tạnh rồi tớ đưa cậu về."
Hứa Diên cụp mắt xuống, không nói gì.
......
Mưa lớn dội ầm ầm xuống mui xe.
Tạ Tư Chỉ ngồi ở hàng ghế sau chiếc Bentley, xuyên qua màn mưa ngoài cửa kính nhìn về phía một tòa nhà nhỏ ở xa xa.
Ngôi nhà thấp bé, cũ kỹ, lớp vôi trên tường bong tróc loang lổ, những dây leo đã nhiều năm không ai dọn dẹp bò kín khắp bức tường gạch, trườn cả lên tầng hai.
Góc tối kia có một căn phòng không bật đèn, đó chính là chỗ ở của Hứa Diên.
Đã khuya lắm rồi mà cô vẫn chưa về.
Vệ sĩ kính cẩn đưa một tập tài liệu tới.
Tạ Tư Chỉ mở ra, bên trong là toàn bộ các mối quan hệ của Hứa Diên trong năm năm sống ở thị trấn nhỏ này.
Đơn giản, sạch sẽ, ngoài việc thường xuyên qua lại với một gia đình, gần như cô không có bạn bè nào khác.
Lâm Giai - giáo viên của trường mẫu giáo Hoa Chi.
Lâm Triết - giáo viên mỹ thuật của trường cấp ba Hoa Chi, đồng thời cũng là chủ một phòng vẽ.
Lâm Hồng Trình, Vương Ngọc Chi - bố mẹ của Lâm Giai, mở một quán ăn nhỏ trong khu dân cư.
Ngoài ra, còn có tiệm bánh ngọt của riêng Hứa Diên.
......
Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đặt một miếng bánh gato. Dưới sự khuyến khích của bố mẹ, cậu bé Lý Tử Hào - chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, đã mang tới cho hắn.
Lúc ấy Lê Nhân Đồng định ngăn lại, nói rằng hắn ghét ăn bánh kem, đặc biệt là bánh sinh nhật.
Nhưng Tạ Tư Chỉ vẫn nhận lấy.
Để qua một đêm, cốt bánh đã hơi khô.
Hắn chẳng mấy bận tâm, vừa lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, vừa nếm một miếng.
Giống hệt chiếc bánh năm đó cô từng làm, mang theo hương vị ngọt ngào rất riêng.
Nghĩ tới đêm mưa năm ấy, đáy mắt Tạ Tư Chỉ thoáng dâng lên một tầng u tối.
Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình lặng, từng miếng từng miếng, lặng lẽ ăn sạch miếng bánh sinh nhật trong tay.