Khi Hứa Diên đội mưa về tới nhà thì đã là nửa đêm.
Cả nhà Lâm Giai ra sức giữ cô ở lại nhưng cô không quen ngủ bên ngoài nên nhất quyết muốn về.
Lâm Triết định lái xe đưa cô đi. Nhân lúc hắn đang tìm chìa khóa xe, Hứa Diên xuống lầu gọi một chiếc taxi tự mình quay về.
Cô cầm ô đứng dưới tấm biển hiệu quán hoành thánh, lục tìm chìa khóa.
Đêm ở thị trấn nhỏ tối đen và lặng ngắt, con phố nơi Hứa Diên ở đã cũ kỹ, những dãy nhà đều xây từ mấy chục năm trước.
Bảng hiệu các cửa tiệm trong trận mưa bão trở nên xiêu vẹo. Không giống như ở thành phố lớn, sau khi các cửa hàng đóng cửa, xung quanh vẫn sáng lên đủ loại đèn neon. Ở đây, nhìn khắp cả con phố chỉ thấy một màu tối tăm mờ ảo.
Mưa đổ dữ dội, gió thốc vào, làm ướt cả vạt váy của Hứa Diên.
Dưới tầng nhà cô ở có một cây hải đường đang trổ hoa vào mùa xuân.
Nhưng sau trận mưa gió tối nay, chắc hẳn những cánh hoa trên cành sẽ rụng đầy đất.
Cuối cùng Hứa Diên cũng tìm được chìa khóa cửa.
Cô bước qua làn nước ngập đến mắt cá chân, đi đến trước tòa nhà rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa sắt.
......
Góc phố xa xôi.
Tạ Tư Chỉ ngước lên, thấy khung cửa sổ kia đã sáng đèn.
Ánh sáng yếu ớt nhưng lại mang theo thứ ấm áp mà muôn vàn đèn hoa rực rỡ cũng chẳng thể sánh được.
Hắn lặng lẽ nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên đã từ rất lâu rồi chưa có.
......
Ngày hôm sau.
Hứa Diên bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Chủ nhà cười niềm nở: "Tiểu Từ, hôm nay cô phải đi tìm chỗ khác ở rồi."
Trận mưa lớn đêm qua khiến Hứa Diên trằn trọc không ngủ được, mãi đến gần sáng mới chợp mắt, giờ vẫn chưa tỉnh táo.
Cô ngẩn ra một lúc mới hiểu ý của chủ nhà.
Căn phòng cô đang thuê sáng nay đã bị bán rồi. Tối nay chủ mới sẽ dọn vào, cô phải chuyển ra trước khi họ tới.
Hứa Diên nói: "Bán nhà là chuyện riêng của chú, nhưng tôi đã thuê ở đây, ít nhất chú cũng nên báo trước cho tôi."
Thấy cô chỉ là một cô gái yếu đuổi, chủ nhà liền tỏ thái độ không mấy khách sáo: "Cô nói cứ như tôi đang cố ý gây khó dễ cho cô vậy. Chẳng phải là tôi đang đến để báo trước đây sao? Dù sao cô cũng mau dọn đi, đừng ảnh hưởng đến việc chủ mới vào ở."
Hứa Diên chưa bao giờ lịch sự với kẻ thiếu lễ độ, cô bình tĩnh nhìn ông ta nói: "Việc thay đổi quyền sở hữu bất động sản trong thời gian cho thuê sẽ không ảnh hưởng đến hiệu lực của hợp đồng thuê. Hợp đồng của chúng ta đến cuối năm nay mới hết hạn. Cho dù chú có bán nhà đi nữa, tôi vẫn có quyền ở đây."
Chủ nhà nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sáng nay vừa ngớt mưa, cửa nhà ông ta đã có người gõ.
Ngoài cửa là hai người đàn ông lạ mặc vest đen, nói muốn mua căn nhà này.
Ở thị trấn Hoa Chi nhỏ bé, nhà cửa chẳng phải thứ gì đắt đỏ, như căn nhà cũ kỹ này nhiều lắm cũng chỉ bán được hơn trăm nghìn.
Thế nhưng mấy người trông giống vệ sĩ kia vừa đến đã đưa ra một tấm chi phiếu cả triệu.
Ông ta sững sờ, nửa ngày không thốt nên lời.
Mấy người vệ sĩ tưởng ông ta chê ít, lại đưa thêm một tấm.
Phải đến năm tấm được đặt trước mặt, ông ta mới hoàn hồn.
Năm triệu ở một thị trấn nhỏ, nơi thu nhập bình quân chỉ hai nghìn một tháng, là số tiền mấy đời làm việc cũng không thể kiếm được.
Ông ta vội vã chạy tới bắt Hứa Diên dọn đi cũng bởi vì những người kia nói: Nếu tối nay ông chủ của họ không dọn vào ở được thì cũng không cần căn nhà này nữa.
Ông ta nào chịu để con vịt béo đã vào tay bay đi mất: "Đừng mang luật pháp ra dọa tôi, nói thế nào cũng vô ích. Tôi chờ đến bốn giờ chiều, nếu cô chưa dọn, tôi sẽ thuê người tới dọn giúp."
Hứa Diên chau mày, lại nghe chủ nhà nói tiếp.
"Cho dù tôi không đuổi thì cô cũng chẳng được yên đâu. Người mua nhà là nhân vật lớn, lại còn có không ít vệ sĩ theo bên cạnh. Đến lúc họ tới mời cô đi, thì ai biết sẽ có chuyện gì chứ! Tiểu Từ à, nghe lời tôi khuyên, đừng cố chấp nữa. Cùng lắm tháng này tôi sẽ miễn tiền thuê cho cô."
Lời còn chưa dứt, ông ta thấy sắc mặt cô gái bỗng trắng bệch đi.
......
Khi Lâm Giai chạy đến, Hứa Diên đang xách một chiếc vali nhỏ đứng dưới lầu.
Cô cúi đầu, lặng lẽ nhìn những cánh hải đường rơi đầy mặt đất.
Sau trận cuồng phong đêm qua, cành cây đã gãy, nằm trơ trọi trên nền đất ẩm ướt.
"Sao lại đột ngột muốn đi vậy?"
Từ Duyên luôn thích sống yên tĩnh một mình, thậm chí những chỗ đông vui trong thị trấn cô cũng chẳng bao giờ đến, mỗi ngày chỉ đi đi về về giữa nhà và tiệm bánh. Giờ cô gọi điện nói muốn đi du lịch, khiến Lâm Giai ngạc nhiên mãi không thôi.
Hứa Diên mỉm cười: "Ở một chỗ lâu quá nên thấy chán thôi."
Cô đặt vali vào cốp xe: "Thật ra tớ có thể tự đến bến xe, nhưng lần này có lẽ sẽ đi rất lâu. Sợ nhớ cậu nên muốn gặp cậu thêm lần nữa."
Lâm Giai lái xe đưa cô đến bến: "Duyên Duyên, có phải cậu gặp chuyện gì rồi không?"
Theo sự hiểu biết của Lâm Giai về Từ Duyên, cô ấy vốn là người khá lạnh nhạt, thiếu đi những cảm xúc mà người bình thường nên có.
Vậy mà giờ lại nói ra hai chữ "nhớ cậu" khiến Lâm Giai cảm thấy đây không phải là đi du lịch mà là một chuyến đi không có ngày trở về.
Hứa Diên ngồi ở ghế phụ, nhìn ra thế giới mịt mờ sau cơn mưa: "Không có gì đâu."
Lâm Giai dừng trước bến xe Hoa Chi, Hứa Diên mở cửa bước xuống.
Sau mưa trời vẫn chưa quang, mây dày đặc bao phủ khắp bầu trời.
Làn da trắng muốt và ánh mắt tĩnh lặng của cô trong tiết trời ẩm ướt này lại toát ra một vẻ xa cách mơ hồ.
Cứ như thể, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, rõ ràng được cô đối xử dịu dàng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Hứa Diên tạm biệt Lâm Giai rồi bước về phía bến xe.
Trước khi vào trong, cô bị nhân viên chặn lại.
"Giấy tờ của cô không thể sử dụng." Nhân viên nhà xe đưa lại căn cước cho Hứa Diên.
Hứa Diên sững người.
Lẽ ra cô phải sớm đoán được, Tạ Tư Chỉ làm việc chưa từng để lại đường lui.
Sau khi đã chiếm lấy chỗ ở của cô, sao hắn có thể dễ dàng để cô rời khỏi trấn Hoa Chi được chứ?
Chỉ e rằng bây giờ, với tấm căn cước này, ngay cả khách sạn cô cũng chẳng thể thuê được.
Ngày trước, trang viên kia là chiếc lồng giam hắn tỉ mỉ dựng nên cho cô. Để khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại, hắn có thể dùng hết mọi thủ đoạn.
Còn bây giờ, sự yên bình của thị trấn này chỉ là lớp vỏ bề ngoài.
Mây đen quấn chặt nơi chân trời, ngay từ khoảnh khắc hắn tìm đến, chiếc lồng giam nghiêm ngặt nhất đã được giăng ra khiến cô hoàn toàn không còn đường thoát.
......
Biết được tối nay Hứa Diên sẽ ngủ lại nhà họ Lâm, Lâm Triết lấy cớ cùng chú xem bóng đá, cố tình nán lại đến khi trời đổ mưa.
Thế là bây giờ hắn không về được nữa, đành mang chăn gối ra tính ngủ nhờ trên ghế sofa.
Hứa Diên nói: "Xin lỗi, giấy tờ của tôi gặp chút trục trặc, nhà cũng tạm thời không ở được. Ngày mai tôi sẽ đi tìm chỗ khác, sẽ không làm phiền quá lâu đâu."
Lâm Triết cười: "Sao lại nói thế, làm gì có chuyện phiền chứ. Chỉ sợ em ở không quen thôi. Nếu thật sự thấy bất tiện thì qua nhà anh ở cũng được, nhà mới mua, có mấy phòng liền."
Trước sự nhiệt tình của hắn, Hứa Diên chỉ mỉm cười lịch sự.
Lâm Giai kéo Hứa Diên vào phòng: "Cái tên Lâm Triết này, tâm tư của anh ấy ai mà chẳng nhìn ra. Nói thật chứ, anh ấy vừa đẹp trai, công việc cũng ổn, cậu không cân nhắc chút nào sao?"
"Tớ không thích anh ta."
Lâm Giai hỏi: "Cậu có nói thẳng với anh ấy chưa?"
Hứa Diên khẽ gật: "Tính cả tuần này, tớ đã nói năm lần rồi."
Lâm Giai ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy thì anh ấy đúng là dai như đỉa thật, kệ đi đừng để ý."
Hứa Diên đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia: "Cậu khuyên nhủ anh ta một chút đi."
Nước bẩn từ miệng cống trào ngược, hòa cùng mưa dầm phủ kín cả con phố.
Thị trấn vốn xinh đẹp vào mùa xuân, lúc này lại chìm trong cảnh ồn ào và nhơ nhớp của mùa mưa.
Cô khẽ cụp mắt: "Nói anh ta đừng thích tớ nữa, như vậy không tốt cho anh ta đâu."
"Anh ấy muốn thích thì cứ để anh ấy thích đi, tự đâm đầu vào tường rồi sẽ biết quay lại thôi." Lâm Giai chẳng hiểu được nỗi bận tâm của Hứa Diên, cô vỗ vỗ chiếc giường bên cạnh: "Lên ngủ đi."
Hứa Diên cầm bộ đồ ngủ, mãi vẫn chưa nhúc nhích: "Cậu có thể..."
"...Đừng nhìn tớ được không?"
Thay quần áo trước mặt Lâm Giai, e rằng vết sẹo ở eo sẽ bị thấy mất.
Nhưng nếu muốn vào phòng tắm thay đồ thì lại phải đi ngang qua chỗ Lâm Triết đang nằm trên sofa, càng thêm khó xử.
Lâm Giai hiểu rõ tính cách hướng nội của cô bạn, chỉ cười cười rồi xoay lưng lại.
Hứa Diên thay xong đồ ngủ, nằm xuống giường.
Lần đầu tiên ngủ chung giường với một cô gái, cô thấy có chút không quen.
Lâm Giai thì vốn quen ngủ chung với bạn bè, kéo cô lại hỏi đông hỏi tây.
"Vì sao cậu không thích Lâm Triết, là do anh ấy không tốt sao?"
"Không phải vậy."
"Thế cậu có thích ai không?"
Hứa Diên im lặng một lúc: "Giờ thì không còn nữa."
"Vậy nghĩa là trước kia từng có rồi?" Lâm Giai gặng hỏi: "Đó là người thế nào?"
Ngày thường, Hứa Diên chưa bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ.
Nhưng lúc này, tiếng mưa dông ngoài cửa sổ làm rối loạn suy nghĩ của cô, còn chiếc chăn mềm mại trong đêm tối lại mang đến cảm giác an toàn. Cô cần tìm một vài điều gì đó để phân tán tâm trí, để quên đi sự thật rằng mình đang hít thở cùng một bầu không khí với Tạ Tư Chỉ. Biết đâu ngày mai tỉnh lại, tất cả chỉ là một giấc mơ hư ảo.
Khi nhớ đến người đó, lông mi Hứa Diên khẽ run: "Hắn rất xấu xa."
Cô chỉ nói một câu rồi im lặng, không nói thêm gì nữa.
Lâm Giai khẽ an ủi: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, chẳng mấy chốc Lâm Giai đã buồn ngủ, đầu vừa nghiêng sang gối là chìm vào giấc mộng.
Mưa vẫn dội xuống mái ngói và tường vách, phát ra những tiếng lộp bộp dồn dập.
Trận mưa lớn mang theo hơi ẩm lạnh lẽo bao trùm cả thị trấn, không ra được, cũng không thoát nổi, chỉ có thể bị những khối khí ẩm ướt, âm u bao bọc, khiến người ta nghẹt thở.
Suốt một đêm Hứa Diên không chợp mắt. Vừa hửng sáng, cô nhẹ nhàng trở dậy, thay quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi nhà họ Lâm.
Lúc ấy, Lâm Giai và Lâm Triết trên ghế sofa vẫn còn say giấc.
Chỉ vì tạm thời không tìm được chỗ ở nên Hứa Diên mới ngủ nhờ ở đây, nhưng dù sao cũng là nhà người khác, cô không thể ở mãi, cũng lo làm phiền họ.
Đã không thể rời khỏi trấn Hoa Chi, vậy thì chỉ còn cách tạm ổn định lại trước.
Chuyện sắp tới sẽ ra sao vốn chẳng nằm trong khả năng khống chế của cô, nên Hứa Diên dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Cô ghé vào một tiệm ăn sáng ven đường gọi một bát mì chay, rồi liên lạc với mấy người môi giới nhà đất mà mình quen.
Liên tiếp gọi ba cuộc, ai nấy đều nói trong tay không có căn nhà nào phù hợp.
Vậy nên Hứa Diên chỉ đành đi từng cửa hàng một, hỏi thăm và xem xét.
Ban đầu nhân viên còn rất nhiệt tình, nhưng mỗi khi Hứa Diên lấy chứng minh thư ra định ký hợp đồng, sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, rồi bảo là mình nhớ nhầm, hiện tại không còn nhà nào cho thuê cả.
Đến lúc này mà vẫn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thì Hứa Diên đúng là ngốc thật rồi.
Chiều hôm qua, gương mặt đẹp trai của Tạ Tư Chỉ chìm trong ánh hoàng hôn.
Nhìn qua, hắn trông dịu dàng và vô hại, dường như đã quên sạch hết thảy chuyện cũ.
Nhưng thời gian xa cách quá lâu suýt nữa khiến cô quên mất, con người đó càng bình tĩnh thì lại càng phải cảnh giác.
Ban ngày, mưa đã ngớt so với đêm qua, Hứa Diên cầm chiếc ô in hoa đứng một lúc ở ven đường.
Trong thời tiết thế này, người dân không thích ra ngoài nên trên phố vắng hoe. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, hiện tại nhất định có một đôi mắt đang dõi chặt theo mình.
Mọi cử chỉ, từng hành động của cô đều phơi bày như trong suốt.
Hứa Diên không tiếp tục tìm môi giới nhà đất nữa mà đi vào một khu tập thể cũ phía trước lần lượt xem từng tòa nhà, cuối cùng trông thấy trên cửa sổ một căn hộ có dán thông tin bán nhà. Cô bèn gọi điện theo số đó.
Chẳng bao lâu, một bà cụ ăn mặc giản dị, gương mặt hiền hậu, che ô vội vã đi tới.
Vì ông nhà bệnh nặng cần tiền chữa trị, bà đành phải bán căn nhà.
Nhưng khu tập thể quá cũ kỹ, dân thị trấn lại thưa thớt, chẳng ai muốn mua. Tin rao từ lâu mà vẫn chưa bán được.
Khi nhận được cuộc gọi của Hứa Diên, bà đang ở bệnh viện chăm sóc chồng.
Ban đầu còn tưởng cô muốn mua nhà, đến khi nghe cô chỉ muốn thuê, gương mặt hiền lành liền thoáng vẻ khó xử.
"Bệnh của ông nhà tôi tốn kém nhiều lắm, tiền thuê chắc chẳng thấm vào đâu."
Hứa Diên khẽ mỉm cười: "Sau này nếu bán được nhà, cháu sẽ dọn đi. Bây giờ nhà cũng để không, cho cháu thuê thì ít nhất mỗi tháng vẫn có tiền thuê nhà."
Bà lão nghĩ ngợi một lát thấy cũng có lý bèn cùng Hứa Diên ký hợp đồng.
Hứa Diên vừa ký tên xong, điện thoại bà lão chợt reo.
Bà nghe máy một lúc, mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi: "Thật sao?"
Cúp máy xong, vì mừng rỡ mà vai còn run lên: "Xin lỗi cháu gái, nhà bán được rồi. Hợp đồng này coi như vô hiệu nhé."
Hứa Diên rất bình tĩnh: "Bán bao nhiêu ạ?"
"Một triệu." Bà lão vừa vui mừng vừa áy náy: "Người mua đã liên lạc thẳng với con trai tôi, nói có thể trả tiền ngay. Ở trấn Hoa Chi, ngay cả nhà mới ở khu tốt nhất cũng chẳng bán được giá đấy. Giờ thì ông nhà tôi đã có tiền chữa bệnh rồi."
"Cháu thật lòng mừng cho bác." Hứa Diên đặt bút xuống: "Nhưng vừa bước vào đây, cháu thấy nhà bác phong thủy rất tốt, cháu cũng muốn mua căn này."
Cô dịu dàng nhìn bà lão: "Cháu trả hai triệu."
Bà lão sững sờ: "Cháu không đùa đấy chứ?"
Hứa Diên gật đầu: "Bác gọi cho người mua kia đi, nói căn nhà này đã có người lấy rồi."
"Căn này nhiều lắm cũng chỉ đáng hai trăm nghìn thôi." Bà lão chần chừ.
Thế nhưng nhìn Hứa Diên rất dịu dàng, lễ độ, hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ "kẻ xấu", quả thật khó khiến người ta nảy sinh ác cảm.
Bà lại gọi điện lại cho con trai, bảo con từ chối vị khách bên kia.
Chẳng bao lâu con trai gọi lại, nói đối phương trực tiếp nâng giá lên mười triệu.
Bà lão sững sờ không nói nên lời.
Hứa Diên mỉm cười: "Vậy thì, cháu không mua nổi rồi."
Trước khi ra về, cô quay lại nhìn bà lão mừng rơi nước mắt, đi tới đặt số điện thoại của mình lên hợp đồng bị hủy: "Nếu đối phương đổi ý, bác vẫn có thể liên lạc với cháu. Dù không mua được nữa nhưng cháu vẫn có thể thuê nhà."
Hứa Diên đã đi qua năm, sáu khu tập thể, dùng cách tương tự để liên hệ với chủ nhà của hơn mười căn khác.
Mỗi lần định ký hợp đồng, căn nhà của chủ nhà đều bị người ta trả giá cao ngất, đến hàng triệu một cách bất thường. Lúc đó, Hứa Diên sẽ nâng giá, mà ngay sau khi cô vừa ra giá, phía đối đương cũng rất ăn ý chốt mua đứt với giá mười triệu. Về sau, hắn thấy phiền, mở miệng là mười triệu, thậm chí chẳng buồn cho Hứa Diên cơ hội mặc cả.
Tiền tiêu như nước chảy, không biết hắn có mệt không, nhưng Hứa Diên thật sự mệt mỏi sau một buổi chiều dài.
Cô tìm một quán chè, ngồi xuống gọi một bát chè sơn trà.
Vừa nhấm nháp, cô vừa ngắm bầu trời phía xa.
Tối nay chắc chắn vẫn sẽ có mưa to như trút, xem ra lại phải tá túc tại phòng Lâm Giai, không thì sẽ phải lang thang giữa đêm mưa trên phố.
Đang nghĩ vậy, điện thoại của Lâm Giai vang lên, giọng cô ấy nấc nghẹn: "Duyên Duyên, vừa nãy cảnh sát đưa bố tớ đi, giờ phải làm sao đây?"
"Cậu đừng hoảng." Hứa Diên đứng lên trả tiền: "Từ từ nói cho tớ nghe đã xảy ra chuyện gì?"
"Khoảng nửa tiếng trước, có người bị ngộ độc ở quán của bố tớ, cảnh sát lập tức tới đưa bố tớ đi."
"Ngộ độc thực phẩm à?"
Ngộ độc thực phẩm có thể do nhiều nguyên nhân gây ra. Chuyện vừa mới xảy ra, nguồn gốc vẫn chưa được xác minh, sao cảnh sát lại đưa người đi ngay rồi?
"Nếu chỉ là ngộ độc thực phẩm thì không có gì to tát." Lâm Giai vừa khóc vừa nói: "Bác sĩ kết luận là xyanua. Lúc đó trong bếp chỉ có bố tớ, cảnh sát cho rằng có khả năng là ông ấy đầu độc. Nhưng bố tớ hoàn toàn không quen người kia, cả đời mở quán ăn chưa từng kết oán với ai, sao lại đầu độc người vô cớ chứ?"
Hứa Diên đi trên đường, bỗng dừng bước.
Mây đen dày đặc che khuất ánh hoàng hôn. Áp suất không khí thấp đầy ngột ngạt và hơi ẩm, báo hiệu cơn mưa lớn tối nay sắp trút xuống.
Cô hỏi: "Người bị ngộ độc trông thế nào?"
Lâm Giai không có mặt ở hiện trường, chỉ nghe mẹ cô mô tả, đó là một chàng trai trẻ cực kỳ quý phái.
Dù là ngoại hình hay đường nét khuôn mặt đều hoàn hảo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra giữa đám đông. Ban đầu mẹ cô còn tưởng là đoàn phim đến quay hay một ngôi sao nào đó.
Hắn bước xuống từ một chiếc xe màu đen, vào quán chỉ gọi một bát cháo trắng.
Bố Lâm Giai sợ hắn ăn không no, hỏi có muốn thêm hai món cơm gia đình không, hắn cũng không từ chối.
Nhưng khi món được dọn ra, hắn chẳng động đũa ăn một miếng nào.
Hắn chỉ lặng lẽ uống hết bát cháo trắng đó.
Nghe xong lời mô tả của Lâm Giai, Hứa Diên cúp điện thoại.
Gương mặt cô vẫn bình thản như thường, chỉ là bàn tay buông thõng bên hông, đầu ngón tay mảnh mai không khỏi run nhẹ.