Khi Hứa Diên vội về nhà, Lâm Giai đang an ủi mẹ, bà vẫn khóc không ngừng.
Lâm Triết thì nấu ăn trong bếp.
Món mì được bưng lên bàn, nhưng mẹ con họ chẳng còn tâm trí mà ăn.
Trước hoàn cảnh của nhà Lâm Giai, Hứa Diên cảm thấy một nỗi áy náy khó tả, đến lời an ủi cũng không biết nên nói thế nào.
Lâm Triết: "Chất độc xyanua được tìm thấy trong bát cháo, trước khi khách bị ngộ độc chỉ có chú hai chạm vào thức ăn của người đó. Trong tình huống này, ông ấy là nghi phạm lớn nhất. Tình hình hiện giờ vẫn chưa rõ lắm, để mai anh hỏi bạn bên đồn cảnh sát xem sao."
Lâm Giai: "Chẳng lẽ hôm nay bố tớ đi đâu đó rồi vô tình dính phải xyanua? Ông ấy cả đời chỉ mở quán ăn, sao có thể hại người được chứ?!"
"Em đừng lo, lúc này mới chỉ là nghi vấn, chưa có kết luận gì cả."
"Chỉ nghi ngờ thôi cũng đủ rồi." Mẹ Lâm nghẹn ngào nói: "Quán ăn xảy ra chuyện thế này, sau này ai còn dám tới ăn nữa?"
Hứa Diên đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, Lâm Triết quay sang cô: "Chắc em sợ lắm phải không?"
Ngay từ khi bước vào nhà, gương mặt cô đã trắng bệch như giấy, lớp da vốn mỏng manh gần như lộ rõ từng đường mạch máu.
Trong mắt Lâm Triết, cô luôn là người yếu ớt, giống như một bông hoa mọc giữa tuyết trắng tinh khiết, chỉ một cơn gió lạnh cũng đủ làm cô gục xuống.
Hứa Diên lắc đầu.
Mưa ngoài cửa bắt đầu lộp độp rơi.
Sau năm năm sống ở trấn Hoa Chi, cô hiểu rõ, một khi mùa mưa bắt đầu sẽ kéo dài liên tục khó dứt.
...
Sáng hôm sau, Lâm Triết đã ra ngoài từ sớm.
Lâm Giai cả đêm không chợp mắt, đôi mắt sưng húp như hai quả táo đỏ.
Cô và mẹ Lâm đều trong trạng thái hoảng sợ và rối loạn.
Hứa Diên chuẩn bị bữa sáng, hai người chỉ miễn cưỡng ăn một chút.
Phải đến trưa, khi Lâm Triết gọi điện báo rằng người đó chỉ bị ngộ độc nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Giọng Lâm Triết nghe có phần mệt mỏi. Khi hỏi hắn có chuyện gì không thì hắn lại im lặng, bảo trở về sẽ nói rõ.
Tối đến, Lâm Triết về nhà, sắc mặt không được tốt lắm.
Lâm Giai tưởng là bố mình gặp chuyện, những giọt nước mắt vừa kìm nén lại sắp trào ra.
Lâm Triết vội nói: "Chú hai không sao, người liên quan đang được điều trị, hiện không thể tiếp xúc. Phải đợi người đó ra mặt mới có thể thương lượng."
Lâm Giai hỏi: "Thế anh có chuyện gì vậy?"
Lâm Triết đáp: "Phòng vẽ gặp chút chuyện."
Hứa Diên dựa vào cửa sổ nhìn mưa, nghe vậy quay đầu lại.
Lâm Triết đã thích cô từ lâu. Thấy cô nhìn, hắn tưởng cô lo lắng cho mình: "Cũng không phải chuyện lớn. Chiều nay công an đến kiểm tra phòng vẽ, kết luận hệ thống phòng cháy chữa cháy chưa đạt tiêu chuẩn, phải đóng cửa khắc phục trong một tuần."
Nếu chỉ một tuần thôi, với tính cách của Lâm Triết, hắn tuyệt đối không lộ sắc mặt như thế này.
Lâm Giai hỏi: "Chắc còn chuyện khác nữa đúng không?"
"Ừ." Lâm Triết cười khổ: "Có người báo cáo việc anh mở lớp học thêm ngoài trường lên Sở Giáo dục. Nếu không đóng lớp anh sẽ mất việc."
Sở Giáo dục địa phương nghiêm cấm giáo viên trong trường mở lớp học thêm.
Phòng vẽ của Lâm Triết dạy kèm học sinh thi năng khiếu nghệ thuật, cũng coi như một dạng phụ đạo.
Chuyện này không phải bí mật. Lương ở thị trấn nhỏ thấp, nhiều giáo viên kiếm thêm tiền bằng cách dạy ngoài giờ, hiệu trưởng thường nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng một khi bị cấp trên phát hiện, tính chất sẽ khác hẳn.
Khả năng lớn là phòng vẽ của Lâm Triết sẽ phải đóng cửa.
Đang lúc Lâm Giai lẩm bẩm về vận rủi nhà mình thì cô nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy cả nửa ngày mà vẫn không nói gì.
Lúc này, bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng khiến lòng người run rẩy, mẹ Lâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tin tức trong thị trấn lan truyền rất nhanh. Phụ huynh học sinh vừa nghe chuyện của bố lập tức cùng ký đơn kiến nghị không cho con làm giáo viên chủ nhiệm của con họ nữa." Lâm Giai ôm đầu, co mình trên ghế sofa: "Hiệu trưởng bảo mấy ngày tới đây con đừng đi làm, nghỉ một thời gian đã."
Phúc vô song chí, họa bất đơn hành*. Giờ Lâm Giai mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này.
(*nói lên sự quan sát về họa phúc của con người, xuất phát từ luận thuật "Phúc bất trùng chí, họa tất trùng lai" ("Thuyết uyển. Quyển mười ba. Quyền mưu" ) của Lưu Hướng, một học giả thời Hán, hàm ý rằng Phúc báo sẽ không đến liên tiếp nhưng tai họa sẽ theo nhau mà tới.)
Hứa Diên cũng hiểu, nhưng điều cô nhận ra không phải là câu nói ấy, mà là quyền lực trước đây cô ít khi tìm hiểu - quyền lực trong tay Tạ Tư Chỉ.
Đứng trên đỉnh kim tự tháp, những con người bé nhỏ chỉ như những con kiến ở dưới chân hắn, chỉ cần một cái búng tay thôi họ sẽ mất hết khả năng phản kháng.
Có lẽ hiện giờ hắn vẫn còn nương tay một chút.
Nhưng nếu để mặc mọi việc tiếp diễn, tai họa sẽ liên tiếp giáng xuống, cuộc sống của gia đình Lâm Giai cũng có thể bị hủy hoại.
Và tất cả những chuyện hắn làm rõ ràng là đang nhắm vào cô.
Hứa Diên không hiểu vì sao Tạ Tư Chỉ có thể tàn nhẫn đến vậy, nhưng điều này hoàn toàn phù hợp với thủ đoạn thường thấy ở Tạ gia. Để đạt mục đích, hắn không để lại bất cứ lỗ hổng nào.
"Dì, Lâm Giai, đừng lo, mọi chuyện sẽ qua thôi." Hứa Diên đứng dậy đi ra cửa, cầm lấy ô.
Lâm Triết chạy theo: "Em muốn đi đâu? Để anh chở em."
Lần này Hứa Diên không từ chối, cô ngồi vào xe của Lâm Triết: "Người bị đầu độc đang nằm ở viện nào?"
Lâm Triết trả lời: "Cảnh sát nói anh ta là khách của thị trưởng, luôn ở nhà em gái thị trưởng. Để dành chỗ điều trị cho anh ta, chủ nhà đã dọn đi nơi khác."
Nhà em gái thị trưởng chính là biệt thự sân vườn mà Hứa Diên đến giao bánh vào chiều tối hôm trước. Đây là khu nhà giàu nổi tiếng của thị trấn.
Hứa Diên nhẹ nhàng nói: "Xin hãy đưa tôi đến đường Dương Quang Nam."
Từ đường Dương Quang Nam có thể đi bộ đến chỗ ở hiện tại của Tạ Tư Chỉ. Hứa Diên không muốn để Lâm Triết biết cô sẽ đến đó, càng không muốn hắn bị người của Tạ Tư Chỉ nhìn thấy, nên mới chọn xuống xe ở nơi cách xa mấy con phố.
Xe chạy trong mưa, tiếng gió gào rít bên tai.
Lâm Triết đột nhiên nhắc: "Có một chuyện, anh nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên nói cho em biết. Em còn nhớ Tiểu Mạn không?"
Hứa Diên: "Tôi không quen."
"Mùa đông năm ngoái, anh tổ chức một buổi triển lãm tranh nhỏ ở phòng vẽ. Lâm Giai có kéo em đến phụ giúp. Có một cô gái cứ bám riết lấy anh mãi."
Nghe vậy, Hứa Diên mới có chút ấn tượng.
Cô gái đó là học sinh theo hệ mỹ thuật của trường cấp ba Hoa Chi, cũng là học trò tại phòng vẽ của Lâm Triết, đã theo đuổi hắn từ lâu.
Biết Lâm Triết thích Hứa Diên, trong ngày triển lãm, cô gái ấy đã tỏ thái độ không mấy thân thiện với cô.
Tuy nhiên, Lâm Triết chỉ coi cô ấy là một đứa trẻ, thấy cô ấy vô lễ thì nhắc nhở vài câu, sau đó Tiểu Mạn không còn nói gì với Hứa Diên nữa.
"Cô ấy không nghe theo lời anh, suốt một thời gian dài đều bắt chước phong cách ăn mặc của em."
"Mỗi ngày tan học, cô ấy đều đến đường Đồng Hoa, ngồi ở quán trà sữa đối diện quan sát em hoặc theo em về nhà."
Bị theo dõi kiểu này suốt nửa năm, người bình thường sẽ cảm thấy rùng mình, nhưng trên mặt Hứa Diên chỉ là sự bình tĩnh.
"Khoảng nửa tháng trước, cô ấy đã đăng những bức ảnh chụp lén em lên mạng."
Khi nói đến đây, sự bình tĩnh của Hứa Diên cuối cùng cũng có chút lay động, cô nhìn về phía Lâm Triết.
"Em biết Lê Nhân Đồng chứ? Từ khi ra mắt, cô ta luôn gây ra nhiều tranh cãi vì dùng người đóng thế. Trên các trang tuyển dụng ngành giải trí, các công ty liên tục tìm người đóng thế cho cô ta. Chỉ cần gửi ảnh giống cô ta, dù có được chọn hay không vẫn sẽ nhận được thù lao khủng."
"Ngay cả khi không phải người thật gửi ảnh, chỉ cần cung cấp được thành phố và địa chỉ đại khái, công ty cũng sẽ trả một khoản phí thông tin."
"Tiểu Mạn thấy em giống Lê Nhân Đồng, gần đây cũng thiếu tiền tiêu vặt nên đã đăng ảnh em lên mà không xin phép. Ai ngờ hôm qua thật sự nhận được một trăm nghìn tệ từ công ty kia. Số tiền quá lớn khiến cô ấy hơi sợ, hôm nay mới thẳng thắn khai thật với anh."
"Em không nhận được tin nhắn quấy rối nào chứ?" Lâm Triết hỏi: "Anh đã phê bình cô ấy rồi. Nếu gặp rắc rối thì phải báo cho anh ngay nhé."
Hứa Diên cúi đầu.
Không trách được Tạ Tư Chỉ lại bất ngờ xuất hiện.
Năm năm yên ổn chỉ là ảo tưởng. Bằng cách này, chỉ cần ra giá đủ cao và cô vẫn phải giao tiếp với người khác, thì hắn sẽ luôn tìm ra được cô.
"Đỗ ở đây được rồi."
Trước mặt chính là đường Dương Quang Nam, nhưng gió mưa bên ngoài càng lúc càng dữ dội.
Lâm Triết nói: "Để anh chở em tới thẳng đó, em muốn đi đâu?"
"Không cần đâu." Hứa Diên lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách: "Xin anh dừng xe. Hiện tại Lâm Giai và dì cần anh ở bên hơn. Việc của mình, tôi có thể tự xử lý."
Nghe cô dùng chữ "anh*", Lâm Triết cay đắng nói: "Anh cứ nghĩ chúng ta đã khá thân thiết, ai ngờ em lại lạnh lùng với người khác thật."
(* chỗ này Hứa Diên dùng 您 - ông, anh, ngài thể hiện sự kính trọng, tôn trọng, lịch sự. Dùng ở đây ám chỉ 2 người cũng không thân lắm.)
......
Tầng thượng khách sạn.
Lê Nhân Đồng đứng bên cửa sổ ngắm trời mưa. Khách sạn tốt nhất trong thị trấn cũng không làm cô ta vừa ý. Phía dưới là những tòa nhà thấp bé, đổ nát, lụp xụp, càng khiến người ta thấy chán ngán.
Trợ lý đẩy cửa vào, cô ta hỏi: "Tìm được chưa?"
Trợ lý lắc đầu.
"Cậu thuê kiểu người gì vậy? Có biết làm việc không mà thông tin của một cô gái cũng không tra được?" Lê Nhân Đồng nhíu mày.
Trợ lý lắp bắp: "Vẫn chưa kịp điều tra thì bị vệ sĩ bên cạnh Tạ tiên sinh ngăn cản. Ngài ấy nhắn lại, chuyện không phải việc của mình thì đừng quá tò mò."
Biểu cảm dưới lớp trang điểm tinh tế của Lê Nhân Đồng biến đổi.
"Còn nữa..." Trợ lý thì thầm: "Tạ tiên sinh bảo chị đến gặp ngài ấy."
Lê Nhân Đồng nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ: "Bây giờ sao?"
......
Hứa Diên bị vệ sĩ chặn ở ngoài cổng.
"Hiện tại ông chủ không tiện tiếp khách. Mời cô quay về."
Vệ sĩ đều là người mới, thần thái nghiêm nghị, lạnh lùng hơn cả đêm mưa.
Bầu trời như bị rách một mảng, mưa dày đặc đổ xuống như thác, căn biệt thự đang sáng đèn trở nên xa xăm và mờ ảo giữa màn mưa.
Hứa Diên không đi, chỉ cầm ô đứng lặng lẽ ở cửa.
Những giọt mưa không hề đứng yên, chúng bay nhảy khắp thế gian.
Cành cây ven đường bị gió mạnh lay động rơi xuống đất trong một tiếng sấm vang rền.
Mới chỉ qua nửa đêm nhưng cái lạnh đã thấm sâu vào người.
Một chiếc xe dừng trước cửa, trợ lý cầm ô mở cửa xe.
Lê Nhân Đồng mặc một chiếc váy đỏ hở vai, vừa bước xuống xe đã bị cái lạnh xâm nhập từ ngoài vào trong.
Cô ta run lên một cái, ôm chặt tay, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Diên đứng ngoài cửa.
Lần đầu gặp nhau vào buổi chiều hôm đó, Lê Nhân Đồng cũng thấy Hứa Diên có vài nét giống mình, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thấy hoàn toàn khác biệt.
Cô ấy rất thẳng thớm.
Dù bộ quần áo mỏng đã ướt sũng bởi mưa gió, cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, cô vẫn không hề lộ dáng vẻ co rúm.
Cổ, vai, eo, tạo thành một tư thế tự nhiên, uyển chuyển. Những lọn tóc ướt dính trên làn da trắng mịn, trông mềm yếu đến mức khiến người ta muốn che chở, đồng thời lại tỏa ra một sức bền mềm mại và kiên cường.
Mi mắt cong vút nhẹ nhàng rũ xuống, tựa như những sợi liễu mùa xuân ướt mưa, hòa quyện hoàn hảo với đêm mưa này.
Đó là một khí chất có thể nhìn rõ nhưng dù có cố gắng cũng không thể bắt chước được.
Ngay cả khi thấy Lê Nhân Đồng đi ngang qua trước mặt, cô cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
Như thể mọi thứ trên thế gian này đều không liên quan đến cô, cũng không phải là điều cô cần quan tâm, chỉ bình thản và điềm nhiên.
"Cô ta là ai vậy?" Lê Nhân Đồng hỏi các vệ sĩ.
Không ai trả lời.
Lê Nhân Đồng thất vọng, lội qua những vũng nước đọng bước vào nhà. Cô ta lên lầu hai, nơi vệ sĩ đã mở sẵn cửa phòng.
Tạ Tư Chỉ tựa lưng vào chiếc ghế sofa đơn trong phòng, sắc mặt mệt mỏi, phảng phất màu da không khỏe.
Mấy chiếc khuy trên ngực áo sơ mi của hắn cởi mở, lộ ra phần ngực trắng lạnh.
Cả quãng đường Lê Nhân Đồng đều run lên vì lạnh, hắn lười nhác hỏi một câu: "Bên ngoài có lạnh lắm không?"
"Có ạ." Lê Nhân Đồng cởi giày cao gót, tiến tới trước mặt hắn: "Ban ngày còn bình thường, tối mưa xuống lại lạnh thấu xương luôn."
Lê Nhân Đồng đứng trước mặt hắn, trong lòng có phần lo lắng.
Thực ra cô ta rất sợ hắn.
Năm năm trước, cô ta vẫn chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngành Điện ảnh và Truyền hình, vì không có mối quan hệ nên chỉ được đóng những vai phụ.
Một hôm, người quản lý đưa cho cô ta một kịch bản. Đó là một dự án rất lớn do đạo diễn nổi tiếng chỉ đạo, là nguồn tài nguyên mà những nữ minh tinh danh tiếng cũng phải tranh giành để có được.
Lê Nhân Đồng cảm giác như đang mơ.
Kể từ đó, sự nghiệp của cô ta tiến triển thuận lợi đến mức khó tin. Bất cứ thứ gì cô ta muốn, dù là nguồn tài nguyên, thời trang cao cấp, hay trang sức, chỉ cần cô ta nói ra đều sẽ có người mang đến tận tay. Giữa những tin đồn về vị kim chủ quyền lực và giàu có, cô ta nhanh chóng nổi đình nổi đám, trở thành cái tên mà ai cũng biết đến.
Một gương mặt xinh đẹp đến mức có lẽ chẳng ai ở nước H không nhận ra.
Nhưng phải đến hai năm sau cô ta mới được gặp nhà tài trợ giàu có đứng sau lưng mình.
Trong hai năm đó, người quản lý đã đưa cô ta đi thực hiện nhiều chỉnh sửa nhỏ.
Thật ra cô ta không muốn thay đổi gương mặt của mình lắm, nhưng mỗi lần phản đối người quản lý đều nhắc nhở rằng nếu không thực hiện tất cả những gì cô ta đang có bây giờ sẽ bị thu hồi.
Lúc này Lê Nhân Đồng đành phải nhẫn nhịn đồng ý.
Cô ta gặp Tạ Tư Chỉ cũng vào một đêm mưa.
Trước đó, cô ta đã tưởng tượng rất nhiều lần, hắn sẽ là người như thế nào.
Dù là một ông lão đã bước một chân vào trong quan tài, miễn mang lại danh lợi thì cô ta đều chấp nhận.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý cho điều tệ nhất, nên khi nhìn thấy hắn cô vô cùng sửng sốt.
Không phải người đàn ông trung niên bụng phệ, cũng không phải lão già kỳ quái, càng không phải kẻ gớm ghiếc với ánh mắt đê tiện thèm muốn cô ta.
Lê Nhân Đồng ngồi trong tòa nhà chính cổ kính của Tạ gia, quay đầu lại thì nhìn thấy hắn.
Thật khó mà diễn tả được vẻ huyền bí ấy.
Chiếc áo sơ mi đen của hắn ướt sũng.
Lúc đầu Lê Nhân Đồng tưởng là bị mưa ngoài trời làm ướt.
Nhưng trên mặt hắn bị bắn đầy máu, đầu ngón tay cũng bị nhuộm đỏ.
Hắn đứng thẳng ở cửa, thản nhiên rửa tay dưới những giọt mưa rơi từ mái hiên.
Lúc đó cô mới nhận ra, chiếc áo sơ mi ấy đã bị nhuộm ướt bởi máu.
Sự đen tối trong hắn dường như là bẩm sinh, thường ngày chỉ dùng thái độ thản nhiên để che giấu.
Nhưng chỉ cần thoáng lộ ra chút ít thôi cũng đủ khiến cơ thể cô ta cứng đờ, khiến cô ta gặp ác mộng trong đêm.
Cô ta thường tự hỏi, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào mới có thể chinh phục được người đàn ông này.
Có lẽ một người như hắn chẳng cần tình yêu, cũng không biết yêu, chỉ cần sống một mình trong vực sâu là đủ.
Sau đó, Tạ Tư Chỉ không nói gì với cô ta nữa.
Các vệ sĩ mang giá vẽ đến.
Lê Nhân Đồng ngồi ở vị trí chéo đối diện, cẩn thận quan sát hắn trộn màu.
Khi vẽ, Tạ Tư Chỉ rất im lặng.
Chỉ có lúc này sự u ám trong con người hắn mới tạm thời tan biến.
Thỉnh thoảng, trên khuôn mặt hắn thoáng hiện một nét mềm mại trẻ con, nhưng phải rất tinh ý Lê Nhân Đồng mới nhận ra được.
Cô ta ngồi thoải mái, vì hiểu rằng hắn chỉ cần tham chiếu khuôn mặt của cô ta.
Những năm qua, hắn đã vẽ hàng trăm bức tranh, từ lúc còn vụng về đến giờ thì chân thực tinh xảo.
Mỗi bức tranh đều là những tư thế, động tác khác nhau, chỉ có gương mặt ấy từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Lê Nhân Đồng biết rõ khuôn mặt trong tranh không phải của cô ta, chỉ giống ba phần với gương mặt nguyên bản của mình, dù đã chỉnh sửa một chút cũng chỉ đạt sáu phần giống.
Khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Nhưng cô ta không có quyền hỏi thêm.
Lê Nhân Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc nhìn này, cô ta vừa khéo có thể nhìn thấy cánh cổng bên ngoài khu vườn.
Người phụ nữ đó vẫn đứng dưới mưa, tay cầm ô. Cô ấy đứng ở khoảng cách rất xa, chỉ thấy viền ô mà không rõ hình dáng cơ thể.
Một người mỏng manh như vậy, trong cơn mưa gió dày đặc này gần như sắp bị đêm mưa nuốt chửng.
"Bao lâu rồi?" Sắc mặt Tạ Tư Chỉ tái nhợt, trông như đang ốm.
"Một tiếng rưỡi rồi ạ." Lê Nhân Đồng vội trả lời.
Cô ta ngồi lâu đến mức đau lưng, nhân lúc hắn dừng cọ, đứng thẳng người dậy duỗi nhẹ.
"Không phải hỏi cô."
Những vệ sĩ phía sau liếc đồng hồ: "Ba tiếng rồi ạ."
Hắn chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Qua màn mưa, bóng dáng của Hứa Diên ẩn hiện trong đêm tối.
Sự cứng đầu của cô vẫn như xưa, chỉ khác là trước đây cô cứng đầu muốn rời xa hắn, còn bây giờ là cứng đầu không chịu rời đi.
Tạ Tư Chỉ tháo chuỗi hạt trên cổ tay.
Chuỗi hạt được dùng lâu, vài năm trước từng nứt một lần, để lộ ruột rỗng bên trong.
Hắn không thay hạt mới mà nhờ nghệ nhân dùng gỗ lấp đầy, phục hồi lại.
Nhìn bề ngoài vẫn trơn láng như chưa từng thiếu gì, nhưng chỉ có chủ nhân mới biết rằng nó từng bị thiếu mất một mảnh.
Đến gần cửa sổ, hơi ẩm và cái lạnh từ bên ngoài dần dần thấm vào trong nhà.
Xa xa, Hứa Diên bất ngờ ngã xuống trong mưa.
Tay Tạ Tư Chỉ đang nghịch chuỗi hạt bỗng khựng lại, rồi "bịch" một tiếng vang lên, sợi dây xỏ hạt trong tay hắn đứt ra.
...
Gần nửa đêm, Lâm Triết gọi điện nhắn tin, nhưng không ai trả lời.
Biết Hứa Diên bây giờ chẳng còn chỗ nào để đi, hắn lái xe dọc theo từng con phố trên đường Dương Quang Nam, cuối cùng thấy bóng lưng nhỏ nhắn ấy trước một căn biệt thự.
Cô gần như đã ướt sũng dưới cơn mưa gió.
Lâm Triết còn chưa kịp dừng xe thì chiếc ô trong tay cô rơi xuống, cô ngất lịm trên mặt đất.
Hắn vội vàng chạy xuống xe.
Hứa Diên giống như một tảng băng giữa tuyết, ẩm ướt, lạnh lẽo, hoàn toàn không còn sức sống.
Đứng giữa đêm mưa giá rét suốt hơn ba tiếng, cơ thể cô gần như đã mất hẳn nhiệt.
Lâm Triết vừa định bế cô lên xe thì bờ vai lại bị ai đó đẩy một cái.
Hắn ngã nhào xuống vũng nước phía sau, ngẩng đầu lên thì thấy một người giống vệ sĩ đứng chắn trước mặt, ngăn không cho hắn tiến lại gần.
Một người đàn ông đẹp trai đứng dưới chiếc ô của vệ sĩ, nhìn xuống cô gái đang bất tỉnh trên mặt đất.
"Là anh sao?" Lâm Triết nhận ra người đó.
Dù trông ốm yếu và xanh xao, nhưng ngoài đời thực khí chất của hắn còn mạnh mẽ hơn trên màn hình tivi.
Chỉ đứng im trước mặt hắn đã khiến Lâm Triết cảm nhận được áp lực lạnh lẽo từ tận sâu trong tâm hồn, như đang đối diện với một con quái vật đáng sợ trong bóng tối.
Lâm Triết không hiểu tại sao người này lại xuất hiện ở đây?
Tiếp đó Tạ Tư Chỉ cúi người, bế Hứa Diên đang ướt sũng lên.
Hắn quay người bước vào khu vườn, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Lâm Triết lấy một lần.