Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 70

 
Trong đêm mưa, Hứa Diên bị cảm lạnh, sốt cao.

Cô rơi vào một giấc mộng dài đầy hồi tưởng.

Đúng vào mùa xuân, hoa anh đào tại Học viện Flaxman nở rộ trên những cành cây phủ ánh sáng lấp lánh.

Hứa Diên bước vội, vừa rời khỏi con đường vắng vẻ đã thấy một thiếu niên đứng dưới gốc cây trước mặt.

Tạ Tư Chỉ dựa lưng vào thân cây đầy hoa, nửa cười nửa nửa không nhìn cô: "Đang trốn anh à?"

"Đâu có." Hứa Diên nhìn cánh hoa rơi lẫn bùn đất dưới chân, rồi lại ngó sang lá cây nhựa ruồi trong bồn hoa bên cạnh, nhìn trái nhìn phải, tuyệt nhiên không thèm để ý đến hắn.

"Chẳng phải đã thỏa thuận là anh dạy em bắn súng, em dạy anh vẽ tranh sao?" Hắn tiến lại gần, đôi mắt đẹp cong lên đầy thích thú: "Em không giữ lời."

"Không phải tôi đã anh dạy rồi sao?"

Hắn không nói thì thôi. Vừa nhắc đến, Hứa Diên không thể không nhớ lại cảnh lần trước dạy hắn vẽ tranh.

Sự chú ý của hắn lúc đó không tập trung trên bức tranh, cũng không phải trên cọ vẽ, càng không phải trên những màu vẽ bị hắn trộn loạn xạ.

Thay vào đó hắn lại chăm chú nhìn cô.

Đôi mắt thiếu niên như hai quả cầu thủy ngân đen, sáng long lanh, nhìn lâu đến mức làm Hứa Diên đỏ mặt.

Sự thay đổi tinh tế này ngay lập tức bị hắn nhận ra.

"Sao em lại đỏ mặt thế?" Hắn hỏi.

"Anh tập trung học đi, đừng cứ nhìn tôi mãi."

"Con người có mắt chẳng phải để ngắm nhìn những điều đẹp đẽ sao?"

Không chỉ là muốn ngắm nhìn.

Trên gáy trắng nõn của cô gái là những sợi lông mịn, hàng mi vẫn cong vút khi mắt cô hạ xuống, đôi môi mềm mại ẩm ướt như cánh hoa anh đào. Cô ngồi yên trước mặt hắn, không giữ khoảng cách như với người ngoài, cũng không cố gắng tỏ ra bình tĩnh như trước mặt Tạ Doanh Triều. Cô ngoan ngoãn dịu dàng đến mức không thể cưỡng lại.

Nếu không vì hiệp ước hòa giải giữa hai người, hắn gần như muốn l*t tr*n cô trong lớp học nhuốm màu hoàng hôn này, hôn từng chút từng chút một, hôn đến những chỗ nhạy cảm và lắng nghe cô phát ra những âm thanh r*n r* không thể kiềm chế.

Có lẽ vì ánh mắt hắn quá trắng trợn, bộc lộ hết những gì đang nghĩ trong lòng, Hứa Diên đột nhiên không ngồi yên được nữa.

Cô đẩy ghế muốn rời khỏi lớp học nhưng bị Tạ Tư Chỉ chặn lại ở góc tường.

"Bức tranh của anh còn chưa xong, em không được đi."

"Anh căn bản không hề muốn vẽ nghiêm túc."

Chỉ muốn nhìn cô bối rối, đỏ mặt mà thôi.

"Làm gì có chuyện đó?" Hắn cười ngây ngô: "Anh vốn không giỏi vẽ, vải để vẽ cũng khó dùng, làm sao có thể vẽ ra một bức tranh đẹp được?"

Hứa Diên bị hắn áp sát không còn chỗ lùi, tim đập thình thịch. Cô nhỏ giọng: "Vải anh dùng là loại tốt nhất trên thị trường hiện nay rồi."

"Vớ vẩn." Hơi thở nóng hổi của Tạ Tư Chỉ phả vào đầu mũi cô, đôi mắt đen láy vừa nghịch ngợm vừa dịu dàng: "Rõ ràng còn loại vải tốt hơn mà em không chịu cho anh dùng. Cô giáo keo kiệt thật đấy."

Mặt Hứa Diên càng đỏ hơn, tim như muốn nhảy ra ngoài: "Vải tốt hơn ở đâu chứ?"

Tạ Tư Chỉ không nói gì, ánh mắt hạ xuống, đầu ngón tay vuốt lên cổ tay Hứa Diên rồi từ từ chạy dọc theo cánh tay lạnh lẽo của cô tiến qua vai, cổ, đến xương quai xanh, chạm hết những phần da trắng nõn lộ ra ngoài.

Hứa Diên chợt hiểu hắn đang nói về vải vẽ gì. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: "Anh..."

Cô muốn mắng nhưng trong đầu không có từ nào dùng được cả, chỉ có thể đỏ mắt nhìn hắn: "Anh quên giao ước giữa chúng ta rồi sao?"

Đầu ngón tay Tạ Tư Chỉ rời đi, hắn cười hồn nhiên: "Anh có làm gì đâu."

Kể từ đó, Hứa Diên không còn cùng Tạ Tư Chỉ học chung một tiết vẽ tranh nào nữa.

Cô như con thỏ sợ hãi, mỗi ngày lững thững ẩn mình trong bụi cỏ, cảnh giác theo dõi hắn sẽ đến lớp hội họa nào, rồi đưa ra quyết định, cố gắng tránh né hắn.

Nhưng giờ đây, Tạ Tư Chỉ lại chặn đường cô.

Những bông hoa anh đào mùa xuân rơi lả tả trên mái tóc đen mềm mại của hắn.

Hắn đứng ở đó, tay nhét túi, thẳng lưng, không nói gì, toát ra khí chất tuổi trẻ mãnh liệt đến mức chói mắt.

Lần này, hắn không nói những lời khiến cô đỏ mặt, chỉ mỉm cười hỏi: "Nếu sau này đổi lại, người ở bên cạnh em là anh, cảnh tượng sẽ như thế nào nhỉ?"

Khi hắn hỏi điều này, Hứa Diên sững sờ một giây, hai má trắng như tuyết lại ửng hồng.

Nhiều năm sau, thỉnh thoảng Hứa Diên vẫn nhớ về quãng thời gian ấy.

Mỗi ngày, tâm trạng của cô đều thay đổi vì hắn, cảm xúc cũng lên xuống theo hắn.

Không rõ là tốt hay xấu, Hứa Diên chỉ biết rằng, ngày trước khi không có Tạ Tư Chỉ ở bên thì cô bình thản, dịu dàng. Nhưng sau khi rời xa hắn, cô lại trở nên lạnh lùng và xa cách.

Đó chính là Hứa Diên thuở ban đầu.

Nếu cuộc đời không gặp biến cố, có lẽ cô sẽ tiếp tục sống với vẻ ngoài dịu dàng và lễ độ như vậy.

Nhưng rồi Tạ Tư Chỉ xuất hiện.

Con người có bảy cảm xúc: vui, giận, lo, nghĩ, buồn, sợ, ngạc nhiên. Và tất cả đều cùng hắn xuất hiện trong đời cô.

......

Hứa Diên tỉnh lại.

Trên mu bàn tay cô treo dây truyền dịch.

Bên ngoài trời còn tối, mưa vẫn không ngừng rơi.

Hai đêm trước cô hầu như không ngủ, lại đứng giữa đêm mưa ba tiếng đồng hồ đến mức sốt cao, cô lơ mơ ngủ một giấc tới tận đêm hôm sau.

Trong phòng chỉ có một mình cô, bộ quần áo ướt trên người không biết đã bị ai thay, giờ cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đen.

Hứa Diên đứng dậy, cầm bình truyền dịch đi đến cửa.

Vệ sĩ dường như đã được chỉ thị từ trước, cung kính hỏi: "Cô Hứa, cô muốn ra ngoài sao?"

"Tạ... Tư Chỉ..."

"Đêm qua tôi đã nói với cô rồi." Vệ sĩ ngắt lời cô: "Ngài ấy không tiện gặp cô."

Hứa Diên nhớ lại nữ diễn viên mà cô gặp tối qua. Cô ta khoác trên mình chiếc váy đỏ rực rỡ, trang điểm tinh tế, vội vã đến trong đêm mưa tối mịt.

Không tiện gặp cô nhưng lại có thể gặp người khác.

Cô hiểu, giờ đây Tạ Tư Chỉ không còn là thiếu niên dễ dàng mất kiểm soát trước mặt cô nữa.

Năm năm có thể thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả tính cách và tình cảm của một con người.

So với tâm tư càng ngày càng u ám, khó đoán của hắn, Hứa Diên chợt nghĩ có lẽ giờ đây Tạ Tư Chỉ đã không còn cần cô. Mọi việc hắn làm chưa chắc xuất phát từ mong muốn khiến cô chịu khuất phục trở về bên hắn, mà có thể xuất phát từ sự hận thù với cô.

Hắn đang trả thù cô cũng nên.

Hứa Diên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Vậy thôi."

Cô quay về phòng, rút ống truyền trên tay ra.

Người hầu đã giặt sạch và sấy khô quần áo của cô đặt ở đầu giường.

Hứa Diên cầm lấy nhưng vô tình làm rơi lên chiếc ghế bên giường, cúi xuống nhặt thì chạm vào đệm ghế.

Căn phòng trong đêm mưa hơi lạnh, nhưng chiếc ghế lại còn ấm.

Điều đó cho thấy không lâu trước đã có người ngồi ở đây và còn ngồi khá lâu.

Hứa Diên giật mình.

Cô thay quần áo chỉnh tề rồi đi ra khỏi phòng.

Vệ sĩ đi theo sau, nhưng Hứa Diên không rời đi ngay, mà đứng yên một lát trên hành lang.

Người hầu bê một cốc sữa nóng đi lên, bước vào một căn phòng trông như phòng ngủ chính.

Hứa Diên nhanh chóng hất tay vệ sĩ, đi theo phía sau người hầu tiến vào.

Bên trong căn phòng.

Tạ Tư Chỉ mặc bộ đồ ngủ, lười biếng tựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách dày.

Trước đây hắn không thích đọc sách, mỗi lần cầm sách lên chỉ để tự thôi miên chính mình, nhưng giờ hắn lại có thể tĩnh tâm.

Ngay cả khi có người bước vào, hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ chăm chú vào những dòng chữ dày đặc trên trang giấy: "Để đây đi."

Không nghe thấy tiếng trả lời hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người trước mặt là Hứa Diên, đôi mắt hắn trầm tĩnh như một vũng hồ lạnh lẽo.
 

Bình Luận (0)
Comment