Trong ký ức, sắc mặt Tạ Tư Chỉ luôn phủ một lớp trắng nhợt.
Khác với làn da rám nắng của những chàng trai cùng tuổi, hắn không thích phơi mình dưới ánh nắng, ngay cả khi tập luyện cũng chỉ một mình trong những phòng tập khép kín. Vì vậy, làn da hắn luôn mang một sắc trắng lạnh lẽo, thỉnh thoảng do bị thương lại lộ ra màu tái nhợt.
Buổi hoàng hôn hôm đó, Hứa Diên không dám nhìn kỹ hắn, chỉ thoáng nhìn qua một cái nhưng cô không thấy gì bất thường cả.
Nhưng lúc này, đôi gò má hắn như phủ một lớp sương thu, toát lên vẻ mệt mỏi vô hồn, đôi môi cũng mất đi hầu hết sắc hồng.
Trong mắt Tạ Tư Chỉ là một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Như thể người đứng trước hắn không còn là cô gái ngày xưa, người từng bị hắn nắm tay đâm nhiều nhát vào ngực vì không đạt được sự tha thứ, mà là một người lạ tình cờ xuất hiện trong phòng, hoàn toàn không liên quan đến hắn.
"Đã tỉnh rồi sao?"
Hứa Diên nhìn sắc mặt yếu ớt của hắn, nhớ tới vụ xyanua trong quán ăn của bố Lâm.
Trước khi gặp hắn, cô vẫn nghĩ Tạ Tư Chỉ đã hối lộ cảnh sát và bác sĩ để hãm hại bố Lâm Giai, giờ xem ra có lẽ hắn thật sự bị đầu độc.
"Anh tự đầu độc chính mình à?"
Nhìn lại, đây là khả năng duy nhất có thể xảy ra.
Tạ Tư Chỉ không trả lời.
Đầu ngón tay Hứa Diên lạnh ngắt.
Đó là xyanua, nếu kiểm soát không đúng lượng, chỉ một chút cũng đủ chết người.
Cô không rõ Tạ Tư Chỉ định làm gì, nhưng nhìn vào những gì hắn đang làm, vẫn có thể thấy phần nào con người hắn trong quá khứ.
Nhưng Tạ Tư Chỉ có điên đến đâu, hắn cũng sẽ không thật sự giao mạng sống của mình vào tay người khác.
Còn về bố của Lâm Giai, nếu việc đầu độc là thật thì trừ khi Tạ Tư Chỉ chịu thừa nhận, bằng không cũng khó thoát khỏi liên quan.
Hứa Diên nhìn chằm chằm anh: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh chẳng muốn gì cả." Tạ Tư Chỉ đóng cuốn sách trong tay lại.
Trông hắn dịu dàng nhưng đôi mắt không cho thấy vậy: "Em ngất ở ngoài cửa. Nghĩ tới tình cảm ngày xưa nên anh mời bác sĩ đến khám cho em, chỉ thế thôi 'chị dâu'."
Hai từ cuối hắn nhấn nhá kỹ càng, mi mắt hạ xuống như gói trọn mọi sắc thái trong đôi mắt lại: "Anh cưu mang em vào, sao lại lấy oán báo ơn làm phiền anh dưỡng bệnh?"
Hứa Diên càng không thể đọc được suy nghĩ của hắn, cũng không biết phải cư xử thế nào với con người này.
"Quán ăn của chú Lâm, phòng vẽ của Lâm Triết, còn cả công việc của Lâm Giai..."
"Ừ." Cô chưa kịp nói hết, Tạ Tư Chỉ đã gật đầu thừa nhận. Hắn thản nhiên nói: "Tất cả là anh làm."
Với thái độ của hắn, nếu Hứa Diên còn tự cho mình là đúng mà hỏi tiếp "Có phải vì tôi không?" thì chỉ tổ tự làm nhục bản thân.
Cô chỉ có thể hỏi: "Tại sao?"
Tạ Tư Chỉ bỗng cười lớn.
Nụ cười ấy nở trên khóe môi nhợt nhạt, mang theo một chút giễu cợt.
"Trong mắt em, anh là kẻ độc ác không thể tha."
Hắn nhướng đôi mày đen nhạt: "Người độc ác làm những việc độc ác, em còn hỏi tại sao, không thấy nực cười lắm à?"
Hắn trở nên lạnh lùng, kéo tấm chăn mỏng phủ lên người: "Không có lý do."
Bốn chữ này đã chặn hết mọi lời nói của Hứa Diên.
Như sự tàn nhẫn bẩm sinh của trẻ con.
Chúng sẽ nhổ từng chân con châu chấu bắt được, dùng ghim ghim bụng bướm để làm tiêu bản, kéo đuôi mèo con xoay vòng liên tục cho đến khi nó kêu đau. Hỏi vì sao, trẻ con sẽ gãi đầu, nói rằng chẳng có lý do gì, chỉ muốn làm vậy thôi.
Lúc đó, thiện ác trong lòng trẻ còn chưa hình thành.
Nhưng Tạ Tư Chỉ không còn là đứa trẻ nữa.
"Không có lý do" còn khiến người ta rùng mình hơn cả chủ ý báo thù.
Đôi môi mềm mại của Hứa Diên mở ra rồi khép lại, cuối cùng thốt ra một câu: "Xin anh tha cho họ."
Nụ cười mỉa mai trên khóe môi Tạ Tư Chỉ càng thêm chói mắt: "Em đang cầu xin anh sao?"
Hứa Diên: "Đúng vậy."
"Vừa khăng khăng cho rằng anh là kẻ độc ác không thể tha thứ, vừa mơ tưởng thay đổi anh." Hắn bình thản nói: "Em lấy gì để cầu xin? Lấy năm năm trước em từng chĩa súng vào anh à? Nếu vậy thì quả thật rất ấn tượng đấy."
Hắn lười biếng tựa vào giường, ánh mắt và khuôn mặt đều toát lên vẻ mệt mỏi.
"Xin lỗi vì đã chĩa súng vào anh, bây giờ tôi đang đứng trước mặt anh." Hứa Diên nhẹ giọng nói: "Anh có thể báo thù tôi, nhưng xin đừng liên lụy tới người vô tội."
Cô vẫn không thay đổi.
Dù sự hận thù cô dành cho hắn dâng lên như sóng lớn, cô vẫn tách bạch được nỗi đau người khác gây ra cho mình với những tổn thương cô gây ra cho người khác.
Cô đang xin lỗi hắn nhưng chưa hẳn xuất phát từ tấm lòng chân thành.
Ánh mắt sâu thẳm khó dò của Tạ Tư Chỉ quét toàn thân cô, rồi hắn nhẹ giọng: "Muốn xin lỗi ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý chứ?"
Hứa Diên cau mày, bối rối, không hiểu hắn nói "thành ý" là gì.
Tạ Tư Chỉ liếc sang khay màu đặt bên cửa sổ, trời u ám lạnh lẽo, những vệt màu bên trong khay đã khô cứng từ lâu.
Mưa to kèm sấm sét làm đêm nay ồn ào náo loạn.
"Anh không ngủ được." Tạ Tư Chỉ nói: "Nếu muốn vẽ tranh để qua đêm mưa dài này, lại thiếu một tấm vải vẽ lót tay."
Một nụ cười mờ nhạt nở trên khóe môi hắn, như sói rừng với khứu giác nhạy bén đang nhắm vào con mồi.
Hứa Diên hiểu tấm vải vẽ mà hắn nói là gì, gương mặt lập tức trắng bệch.
"Anh nhất định phải hạ nhục người khác như thế sao?" Cô ngẩng đầu, thân hình mảnh khảnh như lau sậy sau thu nhưng ánh mắt vẫn kiên cường.
"Em cho đó là hạ nhục?"
"Chẳng lẽ lại không phải?"
Chân mày Tạ Tư Chỉ nhuốm một sắc lạnh, hắn đưa tay bấm chuông đầu giường.
Vệ sĩ ngoài cửa bước vào: "Thưa ngài, xin hạ lệnh."
Người hầu vừa bê cốc sữa đến đặt trên tủ đầu giường, Tạ Tư Chỉ tranh thủ khi sữa còn ấm nhấp một ngụm, đôi môi tái nhợt dính chút bọt trắng, hắn vội lau đi: "Lê Nhân Đồng."
Đến cả nói thêm một từ cũng thấy phiền.
Trước khi cốc sữa cạn, Lê Nhân Đồng bước vào phòng.
Cô ta đã chuẩn bị đi ngủ, vì quá vội vã nên vẫn mặc đồ ngủ, nhìn thấy Hứa Diên cô ta hơi lúng túng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngón tay trắng nõn của Tạ Tư Chỉ cầm cốc sữa, ánh mắt dừng trên cơ thể cô ta: "c** q**n áo ra."
Lê Nhân Đồng choáng váng.
"Nếu cảm thấy bị nhục mạ, cô có thể từ chối." Hắn thản nhiên.
Lê Nhân Đồng từng cố tình cởi váy khi hắn vẽ, định tiến lại gần hắn.
Cô ta vẫn nhớ, lúc đó người đàn ông lạnh lùng nhìn mình. Chỉ một cái liếc mắt hờ hững khiến cô ta như bị đóng băng, tay chân không còn thuộc về mình nữa.
Cô ta biết rất ít về Tạ Tư Chỉ.
Trên người hắn có một vẻ u ám tự nhiên khiến người khác khó tiếp cận.
Đôi khi cô ta âm thầm suy đoán, người đứng đầu gia tộc khổng lồ này có lẽ mang một căn bệnh bí ẩn mà người thường khó hiểu, chỉ khi đối diện với vẽ tranh mới có thể khơi dậy h*m m**n.
Lê Nhân Đồng nhanh chóng phản ứng: "Đương nhiên là không."
Dù sợ hắn nhưng cảm giác ngưỡng mộ vẫn chiếm ưu thế, cùng với sự mê hoặc trước quyền lực trong tay người đàn ông.
Cô ta đã lăn lộn trong giới này, chứng kiến biết bao điều bẩn thỉu, có những thứ còn vượt quá giới hạn đạo đức.
So với tất cả, người đàn ông đã cho cô ta mọi thứ, lại dùng giọng điệu ấy trao cho cô quyền lựa chọn, cô không chỉ không từ chối mà còn cảm thấy háo hức.
Khi tay Lê Nhân Đồng chạm vào cúc áo ngủ, Hứa Diên quay mặt đi.
Đôi môi mềm của cô mím thành một đường thẳng đầy giận dữ, làn da mỏng ở cổ cũng ửng hồng.
Tạ Tư Chỉ đứng dậy, xỏ dép vào.
Hắn đến bên bàn, cầm một lọ màu lên.
Thảm dưới chân dường như mọc đầy gai nhọn khiến Hứa Diên đau nhói, cô không thể đứng thêm giây nào nữa quay người định rời đi.
Giọng nói tàn nhẫn của Tạ Tư Chỉ vang lên: "Tội đầu độc sẽ bị xử lý thế nào? Người đạt điểm tối đa môn Luật tại Học viện Flaxman chắc hiểu rõ hơn anh."
Hắn đổ một vệt màu đỏ ra khay pha màu, vô tư khuấy lên.
Môi Hứa Diên gần như bị cô cắn rách.
Tất nhiên cô hiểu, không chỉ bố Lâm Giai bị vào tù, mà Lâm Giai cùng mẹ cô ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Ở thị trấn nhỏ không có bí mật, phần đời còn lại của họ sẽ phải sống vật lộn trong những lời đồn đại.
"Bề ngoài tỏ ra ngây thơ vô tội nhưng thực ra trong lòng luôn hiểu hết mọi chuyện. Vội vã đến đây đứng trong mưa tưởng có thể thao túng anh như trước." Hắn cụp đôi mắt xuống: "Nhưng anh cũng không còn là Tạ Tư Chỉ của ngày xưa nữa rồi."
"Cứ thử đi đi, xem anh còn đuổi theo bắt em trở lại như trước không."
Hứa Diên bị hắn uy h**p, cô không rời đi, sắc mặt mong manh đến mức tan vỡ.
"Được." Sau một hồi im lặng lâu, cô lên tiếng.
Tay Tạ Tư Chỉ đang khuấy màu bỗng dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ khó tin nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Hứa Diên đồng ý với yêu cầu của hắn nhưng chưa có hành động gì.
"Ra ngoài." Hắn ra lệnh.
Lê Nhân Đồng mở tới cúc áo cuối cùng mới nhận ra lời đó là dành cho mình.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, trong đó chắc xen lẫn chút giận dữ nhưng không dám bộc lộ.
"Tạ tiên sinh..." Giọng cô ta khô khốc.
Tạ Tư Chỉ hiếm khi nói lại một câu đến hai lần, dù có buồn bực cô ta cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn.
Lê Nhân Đồng rời đi.
Rõ ràng chỉ thiếu một người, nhưng căn phòng bỗng yên tĩnh đến mức tột cùng.
Tạ Tư Chỉ không quay đầu, qua tấm kính cửa sổ phản chiếu, hắn có thể thấy mọi thứ phía sau.
Đèn chùm pha lê chiếu bóng Hứa Diên lên màn đêm vô tận, toàn thân cô cứng đờ.
Hắn không thúc giục vì rất hiểu Hứa Diên.
Cô có đạo đức và lòng tự trọng rất cao, dù xấu hổ nhưng một khi đã hứa nhất định cô sẽ thực hiện.
Trước lúc đó, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Tạ Tư Chỉ dường như quên mất có cô ở trong phòng, không nói một lời, lặng lẽ pha màu.
Gió rít gào, thổi tung mọi thứ trên đường phố.
Cành cây, cánh hoa, ô che trước cửa hàng, túi rác trắng trong góc ... tất cả đều trôi lững lờ trong gió.
Mọi thứ đều bất lực trước hoàn cảnh.
Nghe tiếng gió vùn vụt bên tai, mắt Hứa Diên khô rát. Cô không biết liệu mình, người đã mất đi sự xấu hổ và bị đối xử như món đồ chơi, có phải cũng là một mảnh rác trôi trong gió hay không.
Nhưng cô không còn đường lui.
Chiếc áo len màu xanh đậu khoe trọn những đường cong tuyệt đẹp, cô đưa tay cởi từng cúc một.
Tạ Tư Chỉ nhìn bóng cô phản chiếu trên kính cửa sổ.
Dù đêm qua cô hôn mê bất tỉnh, khi thay váy ngủ cho cô ánh mắt hắn cũng đã vẽ lại vô số lần, nhưng lần gặp lại này hắn vẫn phải trầm trồ trước kiệt tác mà tạo hóa đã nặn ra.
Làn da trắng như tuyết, tỷ lệ cân đối, những đường cong gần như hoàn hảo, khiến người ta không thể rời mắt.
Bóng trên kính cuối cùng vẫn mờ nhạt, hắn không thể kiềm chế quay đầu lại.
Mắt Hứa Diên hơi đỏ, không biết là vì lạnh hay vì cảm giác bất an khi bị hắn nhìn.
Cô ôm chặt cánh tay, cố gắng che chắn những phần cơ thể không muốn cho hắn nhìn thấy. Bờ vai vốn luôn thẳng tắp giờ hơi khom lại.
Cô quay mặt đi, trông như sắp khóc.
Tạ Tư Chỉ hít một hơi thật sâu, lồng ngực lập tức tràn ngập hơi nóng thiêu đốt.
Giọng hắn khàn đi: "Diên Diên, nằm lên bàn đi."