Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 72

 
Thuở thiếu niên, Tạ Tư Chỉ sống tách biệt, hiếm khi giao tiếp với người khác.

Ngoài việc học, điều hắn thích nhất là lên tháp đồng hồ của Học viện Flaxman, nằm trên sân thượng cao nhất.

Ở đó, tầm nhìn không bị cản trở, hắn có thể thấy bất cứ đám mây nào mà mình muốn.

Ngày trước, hắn từng nghĩ Hứa Diên giống như mặt trăng.

Nhiều năm sau khi cô rời đi, thỉnh thoảng hắn đứng bên cửa sổ dinh thự ngẩng nhìn lên lại thấy cô tựa như những đám mây trôi trên bầu trời.

Cũng trắng ngần mềm mại, cũng xa cách đến không thể chạm tới.

Luôn biến đổi, khó lường, không ai biết giây tiếp theo sẽ bị gió thổi thành hình dạng ra sao, hay xuất hiện ở đâu trên bầu trời.

Danh vọng, tiền tài, quyền lực, địa vị, hắn dường như đã có tất cả, nhưng hắn lại không thể chạm tới thứ mình khao khát nhất dù đã dốc hết sức lực.

Dù lúc này cô đang ở ngay trước mắt, trong đôi mắt hắn vẫn tồn tại một dải ngân hà băng giá, tách biệt, không thể vượt qua.

Hứa Diên nằm trên chiếc bàn dài.

Cô nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực, vẻ mặt vừa cứng cỏi vừa như chấp nhận sinh tử.

Như một chú thỏ con sắp bị đưa lên vỉ nướng để làm vật hiến tế, run rẩy vì sợ hãi.

"Không phải rất bình tĩnh sao?" Tạ Tư Chỉ thản nhiên: "Trước mặt người khác dù trời có sập xuống cũng chẳng hề sợ hãi."

Chỉ riêng trước mặt hắn, chỉ một ánh nhìn cũng giống như đang đối diện với quỷ dữ.

Ánh mắt hắn dừng ở eo cô.

Một chữ "Chỉ" in rõ trên làn da mềm mại của cô, vừa lạc lõng vừa méo mó, như cánh hoa sạch sẽ bị dính bùn sau cơn mưa.

Nhưng trong mắt hắn, điều đó không hề phá hỏng vẻ đẹp tổng thể, ngược lại chính chữ ấy càng khiến hắn say mê.

Từ nhiều năm trước, hắn đã từng nghĩ đến việc dùng thứ đẹp nhất trên thế gian làm vải vẽ.

Vào những buổi hoàng hôn phủ mờ, lớp ánh sáng còn sót lại của mặt trời sẽ phản chiếu trong lớp học vẽ tranh.

Hắn dựa vào tường xem cô vẽ, những hình ảnh trong đầu hắn trào dâng không thể kiểm soát.

Hắn muốn ở nơi ánh sáng vàng nhạt ấy, ôm lấy eo cô, ép cô nằm bên cửa sổ, lật váy cô lên rồi hôn cho đến khi cô ướt đẫm. Dù ép buộc hay dụ dỗ, hắn cũng muốn cô dùng đôi môi xinh đẹp làm điều tương tự cho mình. Hắn muốn bắt nạt cô cho đến khi cô vừa khóc vừa đỏ mặt, rồi cúi xuống dùng nụ hôn lau đi những giọt nước mắt.

Hầu như lần nào cũng vậy, hắn rơi vào những tưởng tượng d*m d*c, phải luyện quyền mấy tiếng đồng hồ rồi tắm nước lạnh mới tạm trấn tĩnh được.

Dù vậy, khi trở về phòng lúc đêm khuya, hắn quan sát cô qua camera giám sát, vừa nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của cô gái vừa tự thỏa mãn bản thân.

Trước khi gặp cô, hắn rất lạnh lùng trong chuyện này.

Mỗi lần thấy những gã đàn ông háo sắc dán mắt vào cơ thể phụ nữ, hắn đều khinh bỉ, nào ngờ một ngày mình cũng trở thành kẻ như vậy.

Chỉ khác, mục tiêu của hắn chỉ có một.

Có lẽ trong bản tính con người luôn có thói quen muốn vấy bẩn những thứ đẹp đẽ, tinh khiết.

Trong vô số tưởng tượng đầy màu sắc về d*c v*ng, điều khiến hắn hứng thú nhất là coi cơ thể cô như một tấm vải vẽ.

Chỉ cần nghĩ đến việc để lại dấu ấn trên cơ thể cô, hắn lại không thể kìm chế cảm giác hưng phấn.

Nhưng trong lòng hắn, đó phải là chuyện hai người cùng tận hưởng niềm vui.

Ngày không còn phải bận tâm tới Tạ Doanh Triều đến, chỉ cần làm nũng với cô, nói rằng một tấm vải hoàn hảo sẽ giúp hắn cải thiện tay nghề vẽ tranh, với sự chiều chuộng của Hứa Diên, cô sẽ khó mà từ chối hoàn toàn. Lúc đó hắn sẽ dùng màu vẽ vô hại vẽ lên cơ thể cô một vầng trăng giống như cô, rồi vẽ một chú thỏ nhỏ cũng giống cô, ghi lại hình ảnh của cô theo cách riêng hắn muốn.

Với độ nhạy cảm của cô, rất có khả năng sẽ bị đầu bút làm ngứa, thậm chí có thể rơi nước mắt.

Lúc đó, hắn sẽ ôm cô, màu vẽ hòa quyện trên da hai người, đắm chìm trong cơn sóng triều tình ái, chẳng còn phân biệt được màu nào trên ai.

Nhưng với Hứa Diên, tất cả những điều này chỉ là sự nhục mạ.

Cô nói ra câu ấy, tâm trạng hắn bỗng chốc trầm xuống.

Hắn bóp ra một ít sơn đỏ vào bảng màu rồi cầm cọ, nhưng mãi vẫn chưa động tay.

"Tạ Tư Chỉ..." Hứa Diên nhẹ nhàng gọi hắn: "Dù muốn làm gì cũng nhanh một chút được không?"

Cô cố gắng kìm cảm giác cay xè ở sống mũi: "Ở đây lạnh lắm."

Chiếc bàn dài làm bằng gỗ, ngay giữa mùa hè nóng nực nằm lên cũng vẫn hơi mát, huống chi là đêm xuân lạnh lẽo thế này.

Nhưng lý do Hứa Diên muốn khóc không chỉ vì lạnh, mà vì tư thế này khiến cô không chịu nổi.

Chỉ nghĩ đến ánh mắt tự do lướt trên cơ thể mình, cô cảm thấy mình như một con búp bê không nhân cách, không phẩm giá, bị người khác tùy ý sắp đặt, lòng tự trọng gần như vỡ nát.

Cọ trong tay Tạ Tư Chỉ hạ xuống vẽ vài nét trên ngực cô, cách trái tim mấy cm lên phía trên.

Màu vẽ lạnh buốt khiến cô rùng mình.

Cô tưởng rằng đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn vứt cọ xuống sàn.

"Xong rồi."

Hứa Diên mở mắt.

Hắn nhúng cọ vào màu đỏ, vẽ vội một chữ "Tạ" trên xương bả vai cô.

Đó là vị trí cô đã bắn hắn vào đêm mưa năm năm trước.

Hắn nói: "Xong rồi."

Sự u ám trên trán Tạ Tư Chỉ tan biến đi chút ít.

Màu vẽ trên nền da trắng tuyết đặc quánh như máu, nhưng hắn rõ hơn bất kỳ ai, máu trong tim của Hứa Diên vĩnh viễn không bao giờ có màu sắc nóng bỏng ấy. Nếu xẻ ra mà nhìn, hẳn chỉ là một màu đen lạnh lẽo hoặc có lẽ cô vốn dĩ cũng chẳng có trái tim.

Mắt Hứa Diên vẫn đỏ hoe: "Bố Lâm Giai..."

"Như em mong muốn."

"Còn Lâm Triết và Lâm Giai..."

"Hứa Diên." Hắn ngắt lời cô: "Làm người đừng quá tham lam, cái gì cũng muốn."

Hắn không hoàn toàn tha thứ, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Dù vậy với gia đình Lâm Giai, như thế cũng đã đủ rồi.

Tạ Tư Chỉ trở lại bên giường cầm cuốn sách, yên lặng tựa vào giường.

Hứa Diên chống tay lên bàn đứng dậy, nhặt quần áo, cắn chặt môi: "Anh có thể quay đi chỗ khác không?"

Ngón tay kẹp lấy trang sách của Tạ Tư Chỉ khựng lại, hắn không ngẩng đầu: "Anh không có nhìn em."

Dẫu vậy, Hứa Diên vẫn không thể bình thản mặc từng món quần áo trước mặt hắn.

Cô không cách nào khống chế, cứ luôn tưởng tượng bản thân như một món đồ trưng bày kỳ quái, hoặc giống những người mẫu trong các buổi trình diễn nghệ thuật hành vi, bị ánh mắt người ta găm chặt lên người.

Nhất là khi người đó là Tạ Tư Chỉ, cảm giác bất an và xấu hổ càng dữ dội hơn.

Tạ Tư Chỉ đặt cuốn sách xuống đi đến cửa sổ châm một điếu thuốc.

Mưa như trút, thế giới chìm trong một thứ bóng tối ẩm ướt. Dưới màn đêm, mọi vật trong mưa chỉ còn lại những hình bóng mơ hồ.

Hắn quay lưng lại với cô, khói thuốc làm mờ tấm kính trước mặt, chỉ lờ mờ thấy chút hình ảnh phản chiếu.

Tâm trạng vốn đang cực kỳ tệ hại, nhưng khi nghe Hứa Diên dùng giọng yếu ớt cầu xin hắn nhanh một chút lại trở nên dễ chịu hơn.

Hắn thích nghe cô nói những lời mang theo cảm xúc.

Trước mặt hắn, cô có thể bộc lộ mọi thứ, dù là e thẹn hay giận dữ, thậm chí có thể tán gẫu những chuyện vặt vãnh, miễn là không dùng những từ xa cách kiểu "xin" hay "ngài", không cố kéo xác khoảng cách giữa hai người, không lịch sự hay lạnh nhạt như với người khác thì đều được.

Hắn cũng thừa nhận mình như một đứa trẻ khó chiều, lúc nóng lúc lạnh, khó đoán tâm trạng.

Nhưng tất cả những gì hắn làm đều có mục đích rõ ràng, chỉ là Hứa Diên chưa từng đáp lại hắn.

Hứa Diên mặc xong quần áo, cúi đầu nhìn con chữ mà cổ áo không che được.

Những người đã làm tổn thương hắn trong quá khứ sẽ bị trả thù gấp trăm nghìn lần, nhưng với cô, hắn chỉ vẽ có vài nét.

Vài nét ấy đã xóa đi vết sẹo của viên đạn năm nào.

Hắn không chạm vào cô và cô thậm chí không cảm nhận được d*c v*ng từ hắn, như thể hắn đã hoàn toàn để cô ra khỏi trái tim mình.

Hứa Diên nghĩ đến Lê Nhân Đồng.

Cô ta c** q**n áo một cách dứt khoát, không do dự.

Trước khi cô tự tìm đến đây, có lẽ hắn đã từng làm nhiều việc với cô ta tại đây, nên mới bình thản như vậy chăng?

Hứa Diên cúi đầu, dưới ánh sáng mờ ảo vẻ mặt có chút mơ màng.

Khói thuốc thoát ra từ đôi môi mỏng của Tạ Tư Chỉ. Hắn đứng bên cửa sổ, lưng thẳng tắp, trông có phần cô đơn: "Đi đi."

...

Sau nhiều ngày mưa liên tiếp, mặt đường nhựa phố Đồng Hoa rải đầy hoa rơi.

Hứa Diên không phiền Lâm Giai nữa, tạm thời ở lại tiệm bánh.

Từ trước đến nay cô luôn tách biệt rõ ràng giữa không gian để sống và không gian làm việc.

Cô ở lại đây nên nơi này không còn thích hợp để làm bánh. Thế là mấy ngày nay cô cũng tạm ngừng việc kinh doanh.

Cuối cùng thì mưa cũng tạnh.

Sáng sớm, Hứa Diên thức dậy quét hoa bào đồng rụng trên mặt đường.

Trong cửa tiệm không có thiết bị sưởi, đêm vừa ẩm vừa lạnh.

Cô bị cảm nhẹ, tay chân nhức mỏi, di chuyển chậm chạp.

Mất nửa tiếng đồng hồ mới quét xong những cánh hoa bị mưa làm mềm, chất thành đống bên lề đường.

Làm xong, cô đi đến quán mì không xa, gọi một bát mì chay chậm rãi ăn.

Khi mặt trời lên, cô quay về tiệm bánh, thấy trước cửa đậu một chiếc Limousine Bentley.

Tạ Tư Chỉ tựa người vào mui xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc mảnh.

Mấy ngày rồi Hứa Diên không gặp hắn, nhưng cô cũng chẳng có ý định mở lời. Cô chỉ bước ngang qua muốn đi thẳng vào trong tiệm.

"Anh muốn đặt một chiếc bánh."

"Xin lỗi, mấy ngày nay không kinh doanh."

"Tại sao?"

Cô đáp: "Tôi bận vì phải tìm nơi ở mới, không có thời gian làm bánh."

Tạ Tư Chỉ nghe ra sự mỉa mai trong lời cô, cong môi: "Em tìm được chỗ ở chưa?"

"Trong thời gian ngắn thì không tìm được."

Cô tìm được một căn, Tạ Tư Chỉ sẽ lập tức mua nó.

Khó khăn của cô là do chính hắn tạo ra, nhưng Hứa Diên vẫn không để ý.

"Nhưng về lâu về dài, chắc chắn sẽ tìm được. Dù Tạ gia giàu có đến đâu, họ cũng không để anh tùy tiện mua hết nhà ở trấn Hoa Chi. Một căn nhà giá mười triệu, rồi một ngày nào đó anh sẽ bỏ cuộc trước tôi thôi."

Tạ Tư Chỉ mím môi, lặng lẽ nhìn cô: "Em vẫn là không mặc quần áo thì tốt hơn."

Hứa Diên không ngờ vào một ngày nắng đẹp mà hắn lại nói năng bừa bãi thế này, sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức.

Tạ Tư Chỉ chẳng bận tâm: "Rõ ràng khi không mặc thì ngoan vô cùng. Vậy mà vừa mặc quần áo vào là cái miệng lại trở nên bướng bỉnh, cứng rắn hẳn."

Hắn tiện tay dập tàn thuốc lên chiếc xe đắt tiền: "Ngày mai, có lẽ phòng vẽ của anh họ cô bạn em sẽ hoạt động bình thường, cô ấy cũng không mất việc ở trường mẫu giáo đâu."

Giọng hắn bình tĩnh: "Làm hay không tùy em."

Hứa Diên bị hắn nắm thóp nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ở trấn Hoa Chi có nhiều tiệm bánh ngon mà."

"Anh chỉ muốn bánh do em làm thôi." Tạ Tư Chỉ nói: "Hôm nay là 11/04."

Hứa Diên giật mình.

Không khí sau mưa rất trong lành, lá cây và cành cỏ tỏa ra mùi thanh mát khác hẳn với sự hỗn tạp của cơn mưa năm ấy, như hai thế giới song song.

Thấy cô trầm ngâm, hắn hờ hững hỏi: "Ngày này với em là sinh nhật của Tạ Tư Chỉ hay là ngày kỷ niệm em trốn thoát khỏi anh, giành lại tự do?"
 

Bình Luận (0)
Comment