Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 73

 
Hứa Diên ngước mắt chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn.

Màu sắc và thần thái trong mắt hắn đều lạnh lùng, như thể hắn chỉ hỏi một câu vu vơ và cũng không thực sự muốn biết đáp án.

Mà cô cũng không định trả lời câu này. Cô bước qua hắn đi vòng vào trong, nhưng cổ tay bỗng bị hắn kéo, cô loạng choạng lùi lại, cả người ngã vào trong vòng tay hắn.

Hắn đỡ lấy eo cô, hơi thở ấm áp từ mũi vừa khẽ chạm vào mái tóc cô.

Hứa Diên chống tay lên ngực hắn, cảm nhận cơ bắp dưới lòng bàn tay khiến cô nhớ về quá khứ.

Tạ Tư Chỉ trông gầy gò, nhưng khi cởi áo ra lại lộ rõ những cơ bắp săn chắc và đẹp mắt.

Những vết thương cũ chằng chịt chạy dọc theo đường cơ khiến hắn có thêm một sức hút đặc biệt.

Có những đêm hắn thường nắm tay cô chạm từng chút một lên những vết sẹo đó.

Khi gặp những vết sẹo lồi đáng sợ, hắn sẽ im lặng nhìn cô, rồi cúi đầu hôn cô một cách điên cuồng cho đến khi cô không thở nổi.

Hứa Diên đứng vững, rút khỏi tay hắn: "Vậy giờ anh không còn là Tạ Tư Chỉ của ngày trước nữa, ngày này có ý nghĩa gì với anh?"

Tạ Tư Chỉ dõi mắt nhìn cô, cảm xúc tầng tầng lớp lớp dâng lên trong đôi mắt đẹp, đen sâu không thấy đáy.

"Em nói đúng." Khóe môi hắn cong lên, nụ cười buông lơi mà hờ hững.

Hứa Diên bước vào tiệm, thắt tạp dề, chuẩn bị làm bánh.

Tạ Tư Chỉ chậm rãi theo sau cô vào trong.

Cô gọi điện cho cửa hàng trái cây, đặt một hộp dâu tây.

Tạ Tư Chỉ ngồi trên sofa yên lặng chơi game trên điện thoại, đến khi dâu tây tươi được giao tới, hắn mới mở lời: "Anh không thích dâu tây."

Người giao hàng vẫn chưa đi, Hứa Diên nói: "Vậy phiền anh gửi thêm cho tôi một hộp xoài nữa."

"Anh cũng không thích xoài."

Hứa Diên: "Nếu có đào thì..."

"Càng không thích."

"Vậy anh thích gì?"

Tạ Tư Chỉ lạnh lùng đáp: "Cứ đoán đi, làm không ra bánh anh thích, anh sẽ không ăn một miếng nào đâu."

Hứa Diên hơi bực mình: "Anh nhất định phải trẻ con như vậy sao?"

Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình trong tay: "Nếu em thấy anh trẻ con, vậy anh cứ trẻ con mãi đấy."

Hứa Diên không hiểu tâm trạng của hắn, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

Trong ký ức, hắn luôn thất thường khiến người khác không thể đoán được vì sao hắn giận dữ.

Ngón tay đang chơi game tạm dừng lại: "Em thích ăn roi và dưa lưới. Rau yêu thích là bắp cải tím và cà chua. Em thích ăn cá nhưng ghét thịt heo và thịt cừu. Ngoài cháo trắng ra, món ưa thích nhất là cháo kê nấu bí đỏ."

"Còn em thì sao? Em có biết anh thích gì không?"

Hứa Diên giật mình.

Hắn tức giận: "Em mới là người ích kỷ nhất."

"Không biết yêu, không biết hận, không hiểu anh. Ngay cả khi thích anh nhất em cũng chẳng muốn quan tâm anh, nói đúng hơn là em chưa bao giờ thật sự yêu anh. Sự dịu dàng của em với người khác chỉ xuất phát từ lòng trắc ẩn và giáo dưỡng. Thực ra trong lòng em chẳng quan tâm ai cả, cũng không muốn chứa ai hết."

"Tạ Doanh Triều vì yêu em mà mất đi tất cả."

"Bùi Tễ Ngôn yêu em, em chỉ xem hắn là bàn đạp để giành tự do."

"Anh cũng từng yêu em." Hắn dừng lại một chút: "Nhưng trong mắt em, Tạ Tư Chỉ trẻ con chỉ là gánh nặng. Dù khởi đầu của chúng ta không có âm mưu, không có toan tính, sau khi thoát khỏi Tạ Doanh Triều em cũng không do dự mà rời bỏ anh."

Hứa Diên lặng lẽ lắng nghe hắn nói.

Cho đến khi hắn dừng lại, cô mới tháo tạp dề, rời khỏi tiệm bánh.

Nhìn bóng cô khuất dần trong tầm mắt, trên hàng mày Tạ Tư Chỉ thoáng lộ một chút xấu xa khó nhận thấy.

Người càng dịu dàng, trái tim càng cứng rắn.

Muốn mở được lớp vỏ cứng rắn của cô, chỉ dùng sự mềm mại sẽ không hiệu quả, chỉ khiến cô có ảo giác rằng có thể né tránh mãi mãi.

Chỉ khi cứng rắn mà dùng rìu chém, dùng búa khoan, có lẽ mới lộ ra một chút màu sắc của trái tim.

Tạ Tư Chỉ tựa vào sofa, chút kiên nhẫn tích lũy mấy năm cũng không thể dập tắt sự bực bội trong lòng.

Hắn xấu xa nghĩ:

Cứ để vệ sĩ trói cô lại đưa về trang viên hoặc gửi đến một hòn đảo biệt lập với thế giới.

Dù cô sẽ càng ghét hắn, nhưng ít nhất như vậy cô sẽ không thể chạy trốn nữa.

Dù ngày ngày héo mòn trong tù đày cũng chẳng sao, tệ nhất là hắn cùng cô chết đi cũng được.

Đang mường tượng những điều rất xấu xa thì Hứa Diên quay trở lại.

Cô xách một túi nilon bên trong có vài quả anh đào, không biết mua từ quầy ven đường nào mà quả nhỏ và chưa chín hẳn.

Cô im lặng, thậm chí không nhìn hắn lấy một cái, bước vào khu vực chế biến.

Tạ Tư Chỉ lặng đi.

Nhiều năm trước, vào mùa xuân, Hứa Diên thích đi l*m t*nh nguyện ở viện phúc lợi, hắn cũng lẽo đẽo đi theo.

Nhưng thay vì thể hiện tình yêu, hắn lại thích chặn cô ở một góc vắng, hôn cô thật sâu. Nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng lên vì sợ hãi và ngượng ngùng trông thật thú vị.

Khi đó, ở viện phúc lợi còn có đầy những quả anh đào dại chưa chín trên cành.

Một vài cành bị trận mưa lớn hôm trước làm cong xuống, rơi ở chỗ chỉ cần đưa tay là chạm tới được.

Tạ Tư Chỉ tiện tay hái một quả anh đào kẹp vào giữa môi, cắn nát lấy nước rồi chặn môi cô.

Nước anh đào nhuộm đỏ khóe môi cô, vừa mãnh liệt vừa gợi dục.

Đến cuối cùng cô cũng đẩy được hắn ra, đôi môi đã bị hôn ướt sũng.

"Không ngon à?" Hắn hỏi.

Hứa Diên không trả lời, hắn tự nói với mình: "Nhưng anh rất thích."

Nói xong, hắn lại hái một quả bỏ vào miệng.

Quả chưa chín, vị không được ngọt lắm.

Hắn không ham ăn uống nhưng thích anh đào là thật. Bởi hương vị ấy giống như mối quan hệ giữa hắn và Hứa Diên.

Vừa ngọt, vừa chát.

"Thật ra khi hôn anh, em cũng rất thoải mái đúng không?" Tạ Tư Chỉ không hiểu: "Sao lúc nào cũng như chịu thiệt vậy?"

Hứa Diên nhón chân bẻ một cành anh đào đầy quả ném vào lòng hắn.

Cô kiềm chế cơn giận: "Thích thì ăn hết đi."

Nhiều năm sau, Tạ Tư Chỉ vẫn nhớ rõ hình ảnh của cô ngày hôm đó.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua tán cây, rọi lên làn da trắng nõn của cô. Khoảnh khắc gò má cô ửng hồng còn đẹp hơn cả những trái anh đào nặng trĩu trên cây.

...

Hứa Diên luôn dễ dàng khơi dậy những thứ xấu xa trong lòng hắn, nhưng cũng dễ dàng dập tắt chúng trong chốc lát.

Dù qua bao lâu, mọi vui giận của hắn vẫn luôn bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hứa Diên làm bánh trong phòng, lần này cô dùng anh đào làm quả trang trí.

Cô vẫn nhớ hắn thích ăn anh đào.

Tạ Tư Chỉ như một đứa trẻ sau khi nhận được tình yêu và sự quan tâm thật sự thì ngừng khóc nhè.

Hắn không nói gì thêm, cúi đầu lặng lẽ chơi game.

...

Trên phố Đồng Hoa.

Sau nhiều ngày mưa liên tiếp đoàn phim đã trở lại làm việc, người qua kẻ lại tấp nập.

Dưới chiếc ô che nắng, Lê Nhân Đồng ném cuốn kịch bản trong tay đi.

Trợ lý vội vàng đi nhặt, nhưng kịch bản rơi xuống vũng nước khó tránh khỏi bị ướt.

"Cậu không nhìn nhầm chứ?" Lê Nhân Đồng nhíu mày xinh đẹp: "Ngài ấy chưa bao giờ ăn bánh ngọt, sao lại đi vào tiệm bánh được?''

Năm ngoái, Lê Nhân Đồng từng tìm hiểu ngày sinh nhật của Tạ Tư Chỉ, còn đặc biệt đặt một chiếc bánh kem xinh đẹp mang đến trang viên.

Nhưng còn chưa bước chân qua cổng, vệ sĩ đứng ngoài đã nói với cô ta: "Tạ tiên sinh không tổ chức sinh nhật, cũng không thích ăn bánh sinh nhật."

"Tiệm bánh là do người phụ nữ đó mở." Trợ lý hạ giọng.

Vẻ mặt Lê Nhân Đồng cứng lại.

Từ nhỏ cô ta được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên nổi tiếng lại càng được chiều chuộng, muốn gì được nấy.

c** s*ch trước mặt người khác còn bị đuổi đi khiến lòng tự trọng của cô ta chịu tổn thương nặng nề.

Nhưng so với chuyện đó, nỗi sợ hãi mới là điều quan trọng hơn.

Chỉ cần nghĩ đến cô gái có khuôn mặt y đúc với người trong bức tranh sơn dầu, cô ta lại mơ thấy mình mất hết mọi thứ.

Cô ta hiểu rõ kỹ năng diễn xuất và phẩm hạnh nghề nghiệp của mình đều kém cỏi, những năm qua cũng vì tính cách ngạo mạn mà làm mất lòng không ít người.

Nếu một ngày cô ta mất đi chỗ dựa, chắc chắn sẽ bị người khác dẫm nát dưới chân.

"Chị bảo em đi dò hỏi danh tính của cô gái đó, trong trang viên có một vệ sĩ là fan của chị, hắn bí mật nói với em rằng cô ta tên Hứa Diên, là người phụ nữ của anh trai Tạ tiên sinh. Năm năm trước cô ta từng bắn Tạ tiên sinh một phát, sau đó bỏ trốn khỏi trang viên. Tạ tiên sinh khó khăn lắm mới tìm được cô ta."

Lê Nhân Đồng ngạc nhiên: "Bắn một phát à?"

"Nghe nói Tạ tiên sinh tự tay g**t ch*t anh trai mình, có lẽ cô ta làm vậy để trả thù."

Lê Nhân Đồng hồi tưởng lại thái độ của Tạ Tư Chỉ đối với Hứa Diên, không lạnh lùng cũng không nồng nhiệt.

Nếu là người quan trọng thật sự, sao lại để cô ta đứng chờ ba tiếng đồng hồ dưới cơn mưa?

Nhưng nếu chẳng quan trọng, sao suốt năm năm qua hắn cứ lặp đi lặp lại dùng khuôn mặt cô ta làm tư liệu vẽ tranh?

Tối hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của Lý Tử Hào, Tạ Tư Chỉ gọi cô ta là 'chị dâu'.

Hai chữ nhẹ nhàng, âm điệu bình thường nhưng phần cuối được hạ xuống, mang theo một chút ý vị mập mờ.

"Thử đi sẽ biết."

Trợ lý do dự: "Nếu cô ta thật sự là người Tạ tiên sinh quan tâm..."

Lê Nhân Đồng vỗ nhẹ vết nước trên kịch bản, ánh mắt hiện vẻ tàn nhẫn: "Khó khăn lắm mới có được mọi thứ như hiện tại, tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu."

...

Hứa Diên mang chiếc bánh đến trước mặt Tạ Tư Chỉ.

Chiếc bánh kem trắng đơn giản, điểm vài quả anh đào đỏ nhạt.

Hắn không ăn ngay mà nhận tờ giấy trắng do vệ sĩ đưa, viết một địa chỉ: "Tám giờ tối, chuyển đến chỗ này."

Người đã rời đi, tờ giấy vẫn còn nằm trên bàn.

Hứa Diên cầm lên xem, địa chỉ là nơi cô từng ở, giờ đã trở thành nhà riêng của Tạ Tư Chỉ.

Chữ viết của Tạ Tư Chỉ rất đẹp, nét chữ vừa sắc bén lại pha chút thanh nhã, hoàn toàn khác với con người hắn.

Chiều tối, Lâm Triết đến.

Hắn nói rằng bố của Lâm Giai đã được thả, bảo hắn mời cô đến ăn mừng.

Hứa Diên lên xe, đến nơi thì thấy đây là nhà của Lâm Triết.

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ có hai người họ.

Lâm Triết giữ im lặng suốt dọc đường, về đến nhà cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình.

Hứa Diên không quen với bầu không khí này, ngồi một lúc định tìm cớ ra về thì bị Lâm Triết nắm tay kéo lại.

Đôi mắt hắn hơi đỏ: "Em và người đó có mối quan hệ thế nào?"

Hứa Diên biết hắn đang ám chỉ ai nhưng cô không đáp lại.

"Sáng nay có hai người mặc vest đưa chú hai về. Họ nói rằng vụ đầu độc chỉ là hiểu lầm, còn bồi thường một khoản tiền lớn. Số tiền đó cả đời chú hai cũng không kiếm nổi."

"Anh biết hắn là Tạ Tư Chỉ, người thỉnh thoảng mới xuất hiện trên báo. Anh cũng nhìn thấy rồi, đêm mưa hôm đó hắn đã bế em vào trong."

"Sáng nay ở Phố Đồng Hoa, anh thấy hắn kéo em lại nói chuyện..."

Sáng nay, Tạ Tư Chỉ đã nói rất nhiều.

Có lẽ Lâm Triết chỉ nghe được câu thẳng thừng nhất.

Hứa Diên bình tĩnh đáp: "Chuyện của chú Lâm tôi rất xin lỗi, là vì tôi nên mới..."

"Anh không hỏi chuyện đó!" Lâm Triết đột nhiên hét lên.

Những người đàn ông Hứa Diên từng tiếp xúc đều là kiểu người cho dù giây sau có chết thì giây trước vẫn có thể bình thản cười nói.

Ngay cả Tạ Tư Chỉ, người dễ mất kiểm soát cảm xúc nhất, cũng chưa từng quát cô.

Lúc này trong căn phòng kín như bưng, cô cảm nhận được một mối nguy nhẹ.

"Anh uống nhiều rồi đó."

Cô cầm túi định rời đi nhưng cổ tay bị Lâm Triết nắm chặt.

Người say thì chẳng biết chừng mực. Lực tay hắn lúc ấy khiến Hứa Diên nghe thấy xương cổ tay mình kêu răng rắc.

"Là hắn ép em đúng không? Dùng phòng vẽ của anh, cả công việc của anh, em làm tất cả đều vì anh..."

Hứa Diên đột nhiên cảm thấy Lâm Triết có chút hiểu lầm về mối quan hệ giữa họ.

Còn cô cũng nhận ra mình đã đánh giá sai hắn. Cô từng nghĩ Lâm Triết là người ôn hòa, lịch sự như Bùi Tễ Ngôn.

"Buông tôi ra."

Dù cô có vùng vẫy thế nào, cổ tay vẫn bị hắn nắm chặt, không tài nào thoát ra được.

Trong ánh sáng nhạt nhòa của phòng khách, đôi mắt đỏ au vì say của Lâm Triết càng trở nên dữ dội: "Em đã c** đ* trước mặt hắn sao?"
 

Bình Luận (0)
Comment