Vài năm trước, Lâm Triết đến trường mẫu giáo để đưa đồ cho Lâm Giai. Hắn tình cờ gặp Hứa Diên trước cửa tiệm bánh và ngay lập tức cảm mến cô.
Tính cách Hứa Diên rất lạnh lùng, không thích thân thiết với người khác đặc biệt là nam giới.
Trong vài năm qua, có đôi lần Lâm Triết rủ cô đi ăn hay xem phim đều bị cô từ chối.
Cô không muốn tạo quá nhiều quan hệ với người khác, cũng không muốn gieo hy vọng tình cảm cho ai.
Nhưng Lâm Triết không hiểu, không phải tình yêu đơn phương nào cũng có kết quả.
Trong lòng hắn nghĩ chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó Hứa Diên sẽ thuộc về hắn.
Nhớ lại câu nói buổi sáng hắn vô tình nghe được: "Rõ ràng khi không mặc thì ngoan vô cùng." Lâm Triết bỗng cảm giác bị phản bội mãnh liệt.
"Là vì chuyện nhà họ Lâm cần nhờ cậy hắn nên em mới làm vậy?" Hắn nhanh chóng phủ nhận suy đoán này: "Hay bởi vì hắn là Tạ Tư Chỉ quyền lực ngất trời? Lúc hắn đến trấn Hoa Chi, ngay cả thị trưởng cũng muốn gả con gái cho hắn."
"Em thậm chí còn không chịu đi xem phim với anh, mà lại sẵn sàng..."
Sắc mặt Hứa Diên đột nhiên trầm xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh."
"Chuyện riêng của em?" Lâm Triết từ từ đứng lên.
Hắn có một gương mặt khá điển trai. Nhưng dù đẹp đến đâu lúc say rượu cũng không còn giữ được vẻ đẹp ấy. Ánh mắt lờ đờ lại mang theo một sự nguy hiểm mất lý trí.
"Những năm qua anh không quen bạn gái, không lập gia đình, chẳng lẽ là vì anh không tìm được sao?"
"Anh đã chờ em. Đến bố mẹ cũng khuyên anh bỏ cuộc, anh nói với họ là sắp được rồi, vậy mà em lại đi với người đó..."
"Lâm Triết." Hứa Diên lạnh giọng: "Tự trọng chút đi."
Đây là lần đầu tiên cô nặng lời với hắn.
Dưới tác động của rượu, Lâm Triết đã không còn tỉnh táo.
"Anh say rồi, đi ra ngoài cho tỉnh rượu đi." Hứa Diên bước ra khỏi cửa.
"Tự trọng..." Lâm Triết lẩm bẩm hai chữ ấy.
Hắn nhanh chóng chặn trước mặt Hứa Diên, giật lấy cánh tay cô, ép thân hình mỏng manh của cô dán chặt vào tường.
"Duyên Duyên, từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em rồi. Lâm Giai nói, một nửa tranh sơn dầu treo ở trường mẫu giáo đều là em vẽ, anh đã xem từng bức một. Em thích vẽ, anh cũng thích, chẳng lẽ chúng ta không hợp sao? Tại sao em luôn từ chối anh? Người đàn ông kia, hắn có yêu em bằng anh không? Hả?"
Hơi rượu phả vào cổ Hứa Diên, cô giãy giụa không thoát ra được: "Buông tôi ra!"
Lâm Triết không những không buông tay mà còn càng lúc càng lấn tới.
Đúng lúc hắn sắp xé toạc quần áo của Hứa Diên, một bàn tay thon dài nắm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ hất hắn ra ngoài.
Hứa Diên ngẩng đầu.
Nút tay áo của Tạ Tư Chỉ đã được tháo, ống tay áo xắn lên lộ ra cổ tay trắng ngần, trên đó đeo một chuỗi hạt trầm hương.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trái tim căng cứng của cô bỗng buông lỏng.
Đó là một bản năng cô không thể khống chế, nhưng ngay sau đó lý trí lại nhắc nhở cô rằng, thực ra Tạ Tư Chỉ còn nguy hiểm gấp trăm lần Lâm Triết.
Cô hỏi: "Anh theo dõi tôi à?"
Tạ Tư Chỉ cảm thấy không cần che giấu hành vi này chỉ nhướng mày: "Thì sao?"
Sắc mặt hắn lạnh lẽo như sắp đóng băng, tiến đến trước mặt Lâm Triết, tung một cú đá hất hắn ta đập vào tường.
Những món đồ linh tinh trên giá rơi xuống đập cả lên người Lâm Triết. Hắn ta ôm bụng, không bò dậy nổi.
Tạ Tư Chỉ còn muốn tiếp tục nhưng Hứa Diên ngăn lại: "Đủ rồi."
Ánh mắt hắn dừng trên người cô một lúc.
Ngay khi Hứa Diên nghĩ rằng hắn sẽ giống như Tạ Doanh Triều, muốn ném người đàn ông vừa chạm vào cô từ trên cao xuống, thì Tạ Tư Chỉ không nói gì nữa quay lưng bước ra khỏi nhà.
Hứa Diên nhìn Lâm Triết nằm trên sàn: "Cần tôi gọi xe cứu thương không?"
Rượu trong người hắn đã hoàn toàn tan hết. Hắn nằm dài trên sàn, mu bàn tay áp lên trán, lồng ngực phập phồng, không trả lời.
Hứa Diên gọi điện cho Lâm Giai, bảo cô ấy đến lo liệu hậu quả, rồi quay người rời khỏi căn phòng đó.
Xe của Tạ Tư Chỉ đỗ ngay dưới lầu, cửa xe đang mở.
Hứa Diên hiểu đó là dấu hiệu hắn muốn cô lên xe.
Nhưng cô không muốn ở chung trong một khoang xe với hắn, liền lấy lý do: "Tôi phải về lấy bánh đã."
"Anh sẽ bảo người mang bánh qua." Tạ Tư Chỉ nghiêng đầu nhìn cô: "Không lên à?"
Biểu cảm của hắn rất bình thản. Nhưng chính câu hỏi nhẹ nhàng ấy lại khiến Hứa Diên bồn chồn. Cô luôn cảm thấy có gì đó tà ác đang âm ỉ cháy dưới vẻ ngoài của hắn.
Cô lên xe rồi cố ngồi thật xa hắn, áp sát vào cửa sổ.
Tạ Tư Chỉ nhẹ nhàng nói: "Không ăn em đâu mà lo."
Hương thơm trong xe là mùi cam dịu nhẹ, khiến tinh thần tỉnh táo.
Xe chạy trên con đường chính của thị trấn Hoa Chi. Ánh đèn neon bên ngoài nhấp nháy làm mắt Hứa Diên mờ đi. Cô lẩm bẩm: "Ai mà biết được chứ?"
Câu nói này rơi vào trong tai Tạ Tư Chỉ vừa mang vẻ trách móc, vừa pha chút nũng nịu, khiến tâm trạng hắn sau khi bị Lâm Triết ảnh hưởng bỗng nhiên tốt hẳn lên.
"Sao lại đi theo tôi?"
"Không cảm ơn anh vì đã cứu em trước sao?"
"Anh phá cửa nhà Lâm Triết, xâm nhập nhà riêng của người khác là vi phạm pháp luật rồi đấy."
Hứa Diên rất chắc chắn bên ngoài không thể nghe thấy tiếng trong nhà.
Điều đó có nghĩa, việc hắn cho vệ sĩ phá cửa nhà Lâm Triết không phải vì tình huống khẩn cấp, mà chỉ vì cô đã bước vào đó mà thôi.
Tạ Tư Chỉ khẽ cười: "Chuyện vi phạm pháp luật anh làm còn ít à?"
"Nhưng cũng không thể tự cho mình là đúng như vậy được chứ?"
Tạ Tư Chỉ vẫn cười, Hứa Diên lại hỏi: "Anh cười gì vậy?"
"Anh vừa nhớ tới lời Tạ Đạc từng nói thôi." Hắn nói một câu không liên quan rồi chuyển đề tài: "Lâm Hồng Trình vừa được thả, chắc cũng không còn tâm trí mời người ngoài ăn cơm. Vậy nên Lâm Triết lấy lý do này mời em nhất định là có ý đồ khác."
Hứa Diên: "Lúc Lâm Triết đến cửa hàng, anh không có ở đó, sao lại biết..."
Cô khựng lại: "Anh lại lén lắp camera xung quanh tôi à?"
Tạ Tư Chỉ không phủ nhận.
Hứa Diên có chút bực mình: "Rốt cuộc đến bao giờ anh mới học được cách tôn trọng người khác?"
Trước đây cũng vậy, cô ở trong phòng, không ăn cơm không uống thuốc, làm gì hắn cũng biết.
Lúc đầu Hứa Diên tưởng là người hầu đi nói lại. Sau đó cô mới nhận ra hắn đang theo dõi mọi hành động của cô.
Tài xế không nhịn được, liếc qua gương chiếu hậu một cái.
Mặc dù hắn vào Tạ gia mới được vài năm, nhưng chưa từng thấy ai dám nói thẳng mặt Tạ Tư Chỉ như vậy.
Nhưng ông chủ lại không hề nổi giận.
"Nếu đối tượng là em thì cả đời này anh cũng không học được."
"Giữa tôn trọng và an toàn, dù lựa chọn một vạn lần, anh cũng không do dự mà chọn cái sau."
Hứa Diên im lặng một: "Anh mới là yếu tố nguy hiểm nhất thì có?"
Tạ Tư Chỉ bật cười: "Nếu em cứ nhất quyết nghĩ vậy thì anh sẽ cho em một cơ hội rời đi."
"Nhưng cơ hội chỉ có một lần thôi." Hắn thờ ơ nói: "Nhớ nắm chặt vào."
...
Xa xa đã thấy ánh đèn hắt ra từ căn nhà nhỏ.
Dãy nhà trên con phố này đều thấp lè tè, ngay cả ở thị trấn Hoa Chi vốn đã xập xệ, nơi đây được xem là cũ kỹ nhất rồi.
Nhưng Hứa Diên rất thích.
Chiều muộn, mùi thức ăn tỏa ra từ những cửa sổ hé mở, khói dầu lan ra bay khắp con hẻm nhỏ.
Mỗi lần như vậy, Hứa Diên thường ngồi trên bậu cửa sổ ngắm hoàng hôn, xung quanh là khói lửa đời thường, ấm áp và bình yên.
Chiếc Bentley đỗ dưới nhà, Tạ Tư Chỉ không mang theo vệ sĩ, một mình bước lên cầu thang.
Hứa Diên đi theo sau hắn.
Lan can hành lang dưới ánh trăng lộ ra những vệt gỉ sét, cô bỗng nhớ lại giấc mơ đêm ấy.
Tạ Tư Chỉ tựa vào đó với tư thế lười biếng, ánh mắt hướng về cửa phòng cô.
Hứa Diên cúi xuống nhìn, mấy ngày trước, trên tay hắn không đeo chuỗi hạt, tối nay không hiểu sao lại đeo trở lại.
Tạ Tư Chỉ mở cửa, ánh sáng rực rỡ, cả căn phòng tràn ngập hơi ấm.
Hắn thay dép, bước đến bàn ăn.
Vệ sĩ đã đi lấy bánh từ cửa hàng về và để ở đó.
Kem tươi trắng tinh dưới ánh đèn phản chiếu thành màu vàng rực, ngay cả quả anh đào đỏ cũng được nhuộm một lớp ánh sáng mỏng.
Trên giường vẫn còn dấu vết từng có người nằm, mấy ngày nay Tạ Tư Chỉ đều ở đây. Những thứ Hứa Diên để lại hắn không vứt đi, chỉ mang vào vài chục bức tranh sơn dầu đặt ở các góc phòng. Căn nhà vốn đơn sơ trống trải bỗng trở nên đầy ắp.
Ánh mắt Hứa Diên lướt qua từng bức tranh, càng nhìn càng đỏ mặt.
Những bức tranh gần cửa thì còn bình thường, càng vào sâu, hình ảnh càng không thể nhìn thẳng.
.............................
...............
Tạ Tư Chỉ ngồi xuống bàn, cầm một ngọn nến cắm lên bánh anh đào.
"Nhìn say mê vậy sao?"
Hứa Diên cúi đầu: "Đừng để mấy thứ này trong nhà."
Hắn nói nhẹ: "Chỉ vì nhớ em thôi."
Đèn trần bị tắt, hắn quẹt một que diêm, đó là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối đen.
Khuôn mặt Tạ Tư Chỉ hiện lên trong ánh lửa, làn da trắng lạnh lại mang cho người ta cảm giác ấm áp lạ thường. Hắn châm lửa vào ngọn nến trên bánh.
Hứa Diên ngồi đối diện không biết nên nói gì.
"Em vẫn muốn anh bỏ qua cho Lâm Triết à?" Hắn hỏi.
Hứa Diên suy nghĩ một lát: "Việc gì ra việc nấy."
"Em đúng là Bồ Tát mà." Hắn cười mỉa, rồi ngẩng đầu lên: "Anh có thể bỏ qua cho cả Lâm Giai."
"Lại có điều kiện gì nữa hả?"
"Lần này không có."
Tạ Tư Chỉ dập tắt que diêm, làn khói mỏng lượn lờ giữa hai người.
"Đêm mưa năm đó, anh không đuổi theo vì Tạ Đạc đã ngăn anh lại."
"Hắn nói nếu cứ ép em, một ngày nào đó em sẽ chết bên cạnh anh. Mà thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ trên đời, kể cả yêu lẫn hận."
"Anh đã thử và thấy hắn sai rồi."
"Trong năm năm em rời đi, anh cố gắng làm quen với điều đó. Có những thứ có thể kiểm soát được, như cảm xúc hay lời nói."
"Nhưng có những thứ đến chết cũng không thể thay đổi. Phải quen với việc em không thuộc về anh, phải quen với việc cả đời còn lại của em sẽ chẳng còn giao điểm nào với anh, khó khăn chẳng khác gì đại dương cạn khô vậy."
Hắn nhìn chằm chằm vào cô, đồng tử phản chiếu ánh nến: "Còn em thì sao, em vẫn còn hận anh à?"
Hứa Diên không đáp lại.
Tạ Tư Chỉ không hỏi thêm, hắn đẩy một chiếc lọ thủy tinh trong suốt đến trước mặt cô: "Ba ngày sau, anh sẽ đặt thêm một chiếc bánh nữa."
"Trong lọ là thứ còn sót lại ở quán ăn của bố Lâm Giai, liều lượng đủ khiến anh chết cả trăm lần."
"Đến lúc đó, Tạ Đạc sẽ tiếp quản Tạ gia, sẽ không có ai truy cứu nguyên nhân cái chết của anh, không có ai làm khó bạn của em, càng không có ai ép buộc em nữa. Và anh cũng sẽ cố gắng không biến thành bóng ma quấy rầy em."
Hắn nhếch môi: "Ba ngày sau, chiếc bánh em mang tới, anh sẽ ăn sạch không để sót một mẩu nào."
Gương mặt sắc nét của Tạ Tư Chỉ hiện lên mờ áo dưới ánh nến chập chờn.
Hắn hạ giọng: "Đó là cơ hội duy nhất để em giành lại tự do."