Sáp nến rơi xuống phần thịt của quả anh đào, phủ lên phần vỏ đỏ mọng một lớp bóng óng ánh.
Ngọn nến chiếu bóng Tạ Tư Chỉ lên bức tường đầy tranh, đường nét gương mặt hắn được phác họa rõ ràng dưới ánh lửa màu cam, trong bóng tối lay động như bóng quỷ lại loang ra một chút trong trẻo.
Hứa Diên nhìn xuống, dưới ánh nến yếu ớt, sắc mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi và bệnh tật.
Hắn thực sự không còn là Tạ Tư Chỉ của ngày xưa nữa.
Kiểm soát cảm xúc, giấu đi sự nông nổi khi kích động và sự lạnh lùng khi tức giận.
Nhưng Hứa Diên biết rõ đó chỉ là vỏ bọc, bản chất thật của Tạ Tư Chỉ chưa bao giờ thay đổi.
Nhìn thì có vẻ như hắn đang cho cô cơ hội lựa chọn, nhưng thực ra lại không hề có lựa chọn nào cả.
"Em nói, anh đã phá hủy cả đời em, giờ đây anh trả nó lại cho em."
Phía sau Hứa Diên treo một bức tranh sơn dầu.
Thiếu niên nằm trên cồn cát hoang vắng, trên bầu trời treo một vầng trăng, gương mặt Hứa Diên xuất hiện bên cạnh vầng trăng ấy.
Hắn nhìn bức tranh một lát rồi lại hướng mắt về ngọn nến: "Đây là lần đầu tiên anh thổi nến, hãy ước một điều đi."
Đêm tối sâu thẳm, căn phòng tĩnh lặng, trong không khí dịu dàng ấy lòng Hứa Diên cũng trở nên yên bình: "Đây là sinh nhật của anh mà."
"Sinh nhật của anh, em muốn ước gì thì ước, có gì mà không được?" Hắn cười.
Hứa Diên không ước gì nhưng Tạ Tư Chỉ cũng không ép: "Anh giúp em ước."
Hắn thật sự nhắm mắt lại: "Chúc em sớm tìm lại tự do."
Cả người Hứa Diên chìm trong bóng tối, ánh sáng mờ ảo không thể nhìn rõ.
Hắn tháo chuỗi hạt trên cổ tay, nắm lấy cổ tay Hứa Diên rồi đeo lên cho cô: "Đồ em tặng anh năm đó cùng với ước nguyện trước tượng Bồ Tát, anh trả lại cho em."
Hứa Diên bỗng đứng phắt lên, chiếc ghế ma sát vào sàn rít lên âm thanh chói tai.
Dưới ánh nến, Hứa Diên nhìn chằm chằm Tạ Tư Chỉ: "Anh tưởng như thế này có thể khiến tôi tha thứ sao?"
Hắn cực kỳ bình tĩnh: "Anh không hề nghĩ vậy. Chỉ mong từ nay về sau, người cả đời bình an chính là em."
Trong căn phòng, đâu đâu cũng là những bức tranh sơn dầu vẽ khuôn mặt Hứa Diên.
Mùa xuân ở Flaxman, cô đứng dưới gốc cây nhìn hoa anh đào nở.
Trong lớp học vẽ sơn dầu, cô nghiêng mặt ngắm hoàng hôn bên khung cửa sổ.
Trên bãi cỏ của viện phúc lợi, cô cầm chong chóng giấy mua ven đường, trêu đùa những đứa trẻ khuyết tật.
Trong trang viên khi tuyết rơi dày, cô nằm trên giường đọc sách, Tạ Tư Chỉ đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát cô.
...
Mỗi một bức tranh đều mang theo dấu vết của quá khứ.
Mấy năm qua cô cố gắng không nghĩ đến chuyện này nữa, cứ ngỡ mình đã quên sạch rồi. Nhưng khi những bức tranh xuất hiện trước mắt cô mới nhận ra, có những thứ chỉ bị phong ấn, không thể xóa nhòa. Chỉ cần phủi đi lớp bụi, chúng vẫn hiện nguyên hình dáng ban đầu.
Nhận thức ấy khiến cô cảm thấy bối rối và ngột ngạt, màn đêm yên tĩnh bỗng chốc trở nên nặng nề.
Hứa Diên không chịu nổi bầu không khí này, quay người đi về phía cửa.
"Hứa Diên."
Trước khi ra cửa, Tạ Tư Chỉ gọi cô lại.
Hắn ngồi lặng lẽ, ánh nến chập chờn soi lên gương mặt: "Xyanua rất độc, nhớ đeo găng tay."
Sau khi cô rời đi, Tạ Tư Chỉ nhặt một quả anh đào bỏ vào miệng. Vị chua chát lan tỏa trên môi lưỡi.
Hắn ngả người ra ghế, ánh mắt lơ đãng đảo quanh từng góc nhỏ của căn phòng.
Khi dọn nhà, Hứa Diên đã để lại rất nhiều đồ đạc.
Khám phá từng đồ vật mà chủ cũ để lại là một việc rất thú vị.
Qua các vật dụng và cách sắp xếp chúng, hắn đoán được trong những năm rời đi, cô đã từng làm gì ở đây.
Nhà bếp hầu như không có nồi niêu xoong chảo, chứng tỏ cô ít khi nấu ăn.
Tầng dưới có một quán hoành thánh, Hứa Diên thường đến đó ăn sáng.
Tạ Tư Chỉ đã từng ăn một lần, hương vị nhạt nhẽo chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của cô.
Phòng tắm cũng rất sạch sẽ, ngay cả các góc gạch cũng không có một vết bẩn.
Sữa tắm cô từng dùng vẫn còn để trên giá, là mùi hoa phổ biến nhất trong siêu thị. Nhưng dù mùi có bình thường đến đâu, khi dính lên người cô lại tạo ra một hương vị đặc biệt. Trước đây khi tắm cùng nhau, hắn luôn dụi vào cổ cô, hít hà thật lâu mới chịu rời ra.
Còn có chiếc giường đó nữa.
Trên tủ đầu giường, những bông cẩm chướng trong bình đã héo úa.
Hứa Diên rất thích hoa tươi.
Ông chủ cửa hàng hoa gần đó nói cô gái xinh đẹp tuần nào cũng đến mua một bó hoa, chỉ là cô chưa bao giờ đụng đến hoa hồng.
Ga giường màu vàng nhạt, đơn giản mà rất hợp với cô.
Tạ Tư Chỉ nằm trên đó, tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của cô.
Loại bỏ đi sự xa cách ban ngày, cô mềm mại mà vẫn mang chút thuần khiết ngây thơ, như một mầm cỏ chỉ một chút gió mưa cũng đủ làm tổn thương cô.
Trên cổ tay thiếu đi chuỗi hạt khiến Tạ Tư Chỉ cảm thấy không quen.
Hắn rút từ túi áo ra một con diều bằng giấy gói kẹo thủy tinh.
Ngày nhỏ, giấy gói kẹo có màu cam vàng. Hơn mười năm trôi qua, lớp màu đó đã phai sạch trở nên trong suốt.
Hắn v**t v* con diều, ánh mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn bức tranh đối diện giường.
Khởi đầu của câu chuyện thật tệ, những tháng ngày đẹp đẽ hư ảo ở giữa cũng đã tan vỡ từ lâu, nhưng lúc này kết cục của cô và hắn vẫn còn rất xa vời.
...
Hứa Diên trở lại tiệm bánh.
Cô lục tìm một lúc ở góc tiệm, nhanh chóng phát hiện ra thiết bị giám sát mà Tạ Tư Chỉ đã lắp đặt.
Sau khi vứt hết những thứ đó đi, Hứa Diên cảm thấy hơi mệt, trở về ghế sofa nghỉ ngơi.
Chuỗi tràng hạt mà Tạ Tư Chỉ đeo cho cô vẫn còn đó.
Cô giơ cổ tay lên nhìn kỹ, những vân gỗ nứt nẻ đã được sửa chữa từng chút một, bề mặt hạt trơn láng, dường như những năm qua đã được người ta x** n*n hàng ngàn lần.
Khuôn mặt điềm tĩnh của hắn cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Cô phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể xóa hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí, nhưng dù khuôn mặt biến mất, giọng nói vẫn văng vẳng bên tai.
Người này thật sự quá xấu xa.
Đêm hơi se lạnh, cô ôm đầu gối, co ro trên ghế sofa thầm nghĩ.
...
Ba ngày sau.
Tạ Tư Chỉ đến đúng như đã hẹn.
Khi Hứa Diên kéo rèm cuốn lên, hắn đang ngồi khụy trên bậc thang bên ngoài cửa tiệm hút thuốc.
Trên cây bào đồng chỉ còn lại vài bông hoa, trải qua nhiều ngày mưa gió, màu trắng tinh khôi đã phai, mép hoa ngả vàng, rụng tả tơi chẳng còn hình dáng.
Gió thổi một cánh hoa rơi ngay dưới chân Tạ Tư Chỉ. Hắn cúi nhìn, dập tàn thuốc lá vào cánh hoa.
Hắn quay đầu nhìn thẳng vào Hứa Diên.
Hứa Diên xoay người né tránh.
"Ăn sáng chưa?" Hắn hỏi.
"Chưa."
"Em muốn ăn gì? Anh đi mua nhé."
"Không cần."
Cuộc đối thoại có vẻ hơi kỳ lạ trong khung cảnh này.
Hứa Diên không hiểu sao Tạ Tư Chỉ có thể trò chuyện với cô một cách nhẹ nhàng như vậy, và sao hắn lại có thể tự nhiên đến thế.
"Em làm xong bánh chưa?"
"Xong rồi."
Trên bàn ăn sát tường đặt một chiếc bánh lớn bằng lòng bàn tay.
Đầu ngón tay Tạ Tư Chỉ còn vương mùi thuốc lá, hắn đến bồn rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn.
Hắn cầm dao dĩa, quay lại nhìn thấy Hứa Diên đứng ngược ánh sáng bình minh ở cửa.
Cô vừa mới thức dậy, mái tóc dài chưa kịp chải, buông lỏng xuống tấm lưng mảnh mai. Phần đuôi tóc được buộc bằng một bó hoa lụa trắng. Ánh nắng không chiếu tới mặt cô, khiến toàn thân cô như bị bao phủ trong một tầng khí sắc u tối.
"Mùi thơm quá."
Dao từ từ rạch xuống, cắt chiếc bánh ra.
"Tạ Tư Chỉ, tôi có thể không hận anh." Hứa Diên nhẹ giọng nói.
"Điều anh muốn không phải là em không hận anh."
Hắn cụp mắt, giọng trầm thấp: "Mà là em yêu anh."
"Dù chỉ một chút tình yêu, còn lại toàn là hận cũng không sao."
Chiếc dĩa xiên một miếng bánh mềm mại, đưa lên gần môi.
Hương vị hạnh nhân thoang thoảng xộc vào mũi.
Bàn tay Tạ Tư Chỉ khựng lại, hắn chợt ngước nhìn cô gái ở ngoài cửa.
Sắc mặt Hứa Diên trắng bệch, cô lặng lẽ đứng trong ánh sáng và bóng tối nhìn thẳng vào hắn.
Tạ Tư Chỉ chợt nhận ra điều gì đó, trong đôi mắt đẹp của hắn hiên lên một tia máu.
Đó là biểu cảm yếu đuối mà chỉ Tạ Tư Chỉ thời niên thiếu mới thỉnh thoảng lộ ra, nhưng rất nhanh đã bị một tia dữ tợn thay thế.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ hé, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời nào.
Sau vài giây im lặng, hắn nuốt miếng bánh vào miệng ngay trước mặt Hứa Diên, nhai một cách bình thản, không biểu lộ chút cảm xúc nào.