Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 76

 
Khi còn thơ bé phải lang thang ngoài đường, đói rét khắc nghiệt, hắn cứ nghĩ đó là khổ.

Lúc thiếu niên sống nhờ vào người khác, tiếng r*n r* vào ban đêm của mẹ biến thành cơn ác mộng kéo dài từ ngày này qua ngày khác, hắn cũng nghĩ đó là khổ.

Nhà tù tối tăm không thấy ánh mặt trời của nước N, máu mủ phủ kín khắp da thịt, đau đớn gặm nhấm vết thương. Bất kể ngày hay đêm, những kẻ bị giam cầm đều nói rằng, nỗi đau lớn nhất trên đời cũng chẳng hơn thế.

Lẽ ra hắn đã phải chai sạn với nỗi đau và khổ sở từ lâu.

Nhưng lúc này, tất cả quá khứ chồng chất cũng không thể so với vị đắng trên môi lưỡi.

Vị hạnh nhân lan tỏa khắp khoang miệng.

Tạ Tư Chỉ nhìn Hứa Diên, cố gắng tìm thấy một chút cảm xúc trên khuôn mặt cô.

Dù là buồn bã, do dự, hay hối hận, thậm chí là vui sướng cũng được.

Ít nhất điều đó chứng tỏ cô vẫn có cảm xúc với hắn, chứ không như bây giờ, nhìn hắn lạnh lùng như thể không còn tình yêu hay thù hận.

Với bản tính mềm yếu, con kiến chết trước mặt cô còn không nỡ, vậy mà lại nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững thế này.

Trong lòng cô, hắn còn chẳng bằng một con kiến.

Tạ Tư Chỉ nhai nuốt một cách máy móc, ăn hết chiếc bánh mà không bỏ sót miếng nào.

Vị đắng làm tê lưỡi, hắn hơi khát, muốn uống nước.

Nhưng nghĩ đến việc lúc này uống hay không cũng chẳng khác gì, hắn lại gạt đi ý nghĩ đó.

Hắn lấy khăn giấy, thong thả lau vệt kem trên môi.

"Ngộ độc xyanua có triệu chứng thế nào?"

Hứa Diên ung dung hỏi ngược lại: "Anh đã thử ở quán ăn của chú Lâm, chắc cũng hiểu rõ rồi chứ? Đau đầu, tức ngực, hồi hộp? Hay là cả ba?"

Tạ Tư Chỉ không đáp. Hắn im lặng một lúc, quầng mắt đỏ lên vì nhận thức "Hứa Diên muốn hắn chết" dần trở lại bình thường.

"Em thật tàn nhẫn."

"Hối hận à?"

"Không." Hắn bỗng cười, hàng mi như cánh quạ rung nhẹ: "Nếu đây là kết cục giữa anh và em thì anh chấp nhận."

"Vô tình làm tổn thương người khác còn thấy áy náy." Đôi mắt hắn lóe lên sự điên cuồng: "Anh chết dưới tay em, đủ để em khắc cốt ghi tâm cả đời."

"Anh điên rồi." Hứa Diên thì thầm.

Chắc chắn hắn là một kẻ điên.

Trước đây, Tạ Tư Chỉ có rất ít h*m m**n.

Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân xác, ý chí, bất cứ phương diện nào hắn cũng thản nhiên, chưa từng nảy sinh tình cảm đặc biệt với bất cứ điều gì.

Nhưng tạo hóa đã đưa Hứa Diên đến bên hắn.

Hắn muốn ngắm gương mặt cô, muốn nghe giọng nói của cô, muốn ngửi hương thơm thuộc về cô.

Môi lưỡi phải dùng để hôn, thân thể phải được áp sát vào nhau, còn những ý niệm trong lòng từng giây từng phút đều gắn liền với cô.

Từ khoảnh khắc rung động ấy, hắn mới có sự thể nghiệm rõ ràng về "lục dục" của con người, hay đúng hơn chỉ là d*c v*ng đối với riêng cô.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô sẽ ghi nhớ hắn cả đời, thậm chí có lẽ đến cả kiếp sau cũng không quên, bất kể ở nơi đâu, bên cạnh là ai, yêu người nào, cô đều không thể thoát khỏi hắn. Ban ngày hắn sẽ quấn chặt trong tâm trí cô, ban đêm hóa thành cơn ác mộng của cô. Ý nghĩ ấy khiến lòng Tạ Tư Chỉ dâng lên một thứ kh*** c*m mà ngay cả cái chết cũng không thể làm phai nhạt.

Hắn dõi mắt nhìn Hứa Diên. Ánh sáng ban mai bao phủ toàn thân cô, làn da mỏng manh trong suốt, mái tóc đen buông nhẹ trên chiếc váy trắng, dịu dàng, xinh đẹp, như những hạt bụi màu nhạt trôi lững lờ giữa không trung, không thể nắm bắt được.

Tạ Tư Chỉ nói: "Sao em vẫn không hiểu?"

Bầu trời trên đầu bị che phủ bởi những đám mây chết chóc.

Lúc này hai người lại có thể nói chuyện một cách hòa bình.

"Chỉ cần em nói ra, anh có thể làm mọi thứ, nhưng em chỉ muốn tránh xa anh."

"Một bên bảo anh đừng phát điên, một bên lại cố rời xa anh, hai việc này hoàn toàn không thể cùng tồn tại."

"Chỉ khi có em bên cạnh, anh mới có thể cố gắng sống như một người bình thường, nên anh tuyệt đối không bao giờ buông tay em."

"Trừ khi anh chết."

Đôi mắt hắn tối sầm: "Khi anh chết, em sẽ được tự do."

Tiếng rao bán đậu hũ từ con phố dài vọng vào, Hứa Diên nghe thấy nhưng không đáp lại Tạ Tư Chỉ, cô lấy hai đồng tiền lẻ từ chiếc hộp nhỏ trên bàn quay người bước ra ngoài.

Tạ Tư Chỉ tựa lưng yên lặng ngồi trên ghế, bỗng nhận ra điều gì đó.

Cơ thể vẫn không có cảm giác bất thường, điều này thật vô lý.

Hắn nhìn thấy một gói bột hạnh nhân đã mở trên bàn làm bánh trong phòng.

Hắn hóa đá trong giây lát.

Bên ngoài cửa tiệm, hoa bào đồng rơi rụng, Hứa Diên đứng trước chiếc xe nhỏ mua một bát đậu hũ ngọt.

Chẳng mấy chốc, cô ôm bát đậu hũ trở lại, ngồi xuống ghế sofa ăn sáng.

Tạ Tư Chỉ nhìn cô.

"Đã xong hết rồi." Cô bình thản nói.

"Ghét một người thật mệt mỏi. Vì hận thù mà biến thành thú dữ mất hết nguyên tắc đạo đức, chỉ biết trả thù cũng rất mệt. Tôi không muốn ai phải chết, cũng không muốn tiếp tục vướng vào nhau." Hứa Diên cắn một miếng đậu hũ rắc đường: "Cứ coi như anh đã ăn xong, mọi chuyện trong quá khứ đều để cho nó qua đi."

Cô rắc rất nhiều bột hạnh nhân, chỉ riêng mùi thôi cũng đủ khiến người ta chùn bước.

Nhưng biết rõ sẽ chết, hắn vẫn không do dự.

Hứa Diên khó mà nói rõ cảm giác khi thấy hắn ăn miếng bánh ấy. Trong đầu cô bỗng nhớ tới câu nói của Tạ Đạc mà Tạ Tư Chỉ từng nhắc đến.

Thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ trên đời, kể cả yêu lẫn hận

Dường như sự hận thù của cô thật sự không còn dữ dội như trước. Cô có thể ăn sáng trước mặt hắn, có thể nhìn hắn, có thể trò chuyện với hắn.

Đêm đó, Tạ Tư Chỉ đã vẽ vài nét trên vai cô, nói rằng mọi chuyện đã xong.

Giờ đây, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa, giữa họ vốn dĩ không còn nợ nần gì.

Nhưng Tạ Tư Chỉ không nghĩ vậy, hắn hỏi: "Hận đã xong, còn tình yêu thì sao?"

Tay cầm thìa của Hứa Diên chợt dừng lại, lại nghe hắn nói: "Nếu thật sự hận một người, dù có gạt bỏ đạo đức và pháp luật, anh cũng muốn hủy hoại họ. Trong những lời em né tránh không nói, chắc hẳn cũng có tình yêu mà em không dám thừa nhận đúng không?"

Hứa Diên lặng đi: "Có thì sao?"

Lần này, đến lượt Tạ Tư Chỉ im lặng.

Trong ký ức của hắn, đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình.

Hắn muốn bước đến bên cô.

Hứa Diên: "Đừng lại gần."

"Không phải anh nói, chỉ cần tôi nói ra, anh có thể làm mọi thứ sao?" Cô ngẩng đầu: "Tôi không muốn anh tới đây."

Tạ Tư Chỉ nhíu mày, cảm giác như bị rơi vào một cái bẫy, bị một thứ vừa mềm mại vừa kiên cường quấn chặt.

Nhưng hắn vẫn dừng bước.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi xuống chiếc ghế sofa dưới chân Hứa Diên.

Cô yên lặng ăn đậu hũ: "Cưỡng ép, đe dọa, chẳng biết tôn trọng là gì, người xấu xa như anh sao lại đi yêu người khác?"

"Em dạy anh đi." Giọng hắn khàn đi.

"Dựa vào đâu chứ?"

"Em yêu anh mà, không phải sao?" Tạ Tư Chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trong veo.

Hứa Diên cứng họng.

Hắn như đứa trẻ hay vòi vĩnh: "Nếu đã yêu, sao không chịu dạy anh? Hay là thật ra em cũng chẳng biết yêu thế nào?"

Hứa Diên đặt muỗng xuống, có phần giận dữ.

Trong mắt hắn lại hiện lên vẻ ngây thơ mà chỉ khi còn thiếu niên mới thấy được, không hiểu cô đang tức giận điều gì.

"Hối hận vì đã không để anh chết ở đây phải không." Hắn nói nghiêm túc: "Bây giờ vẫn chưa muộn."

"Không phải là không hận anh, chỉ là tôi đang hòa giải với chính mình." Hứa Diên nhìn hắn: "Yêu và hận không phải là thứ cần thiết để sống, nhưng mỗi ngày chúng lại bào mòn tôi. Những gì đã xảy ra không thể thay đổi được, dù anh có chết trước mắt tôi thì thời gian cũng không quay trở lại lúc tôi mười tám tuổi."

"Đúng, tôi đã từng yêu anh." Đôi mắt cô đỏ hoe: "Có lẽ đó là điều sai lầm nhất tôi từng làm."

Không có tình yêu, hận thù cũng chẳng thể dữ dội.

Nỗi tổn thương từ người khác cô có thể bỏ qua và tha thứ, chỉ riêng Tạ Tư Chỉ thì không.

Bởi vì đã từng yêu nên mới đau như vậy, mới xem tình yêu của hắn như lũ lụt như quái thú mà né tránh, lùi bước.

Tạ Tư Chỉ hỏi: "Những năm không có anh, em có hạnh phúc không?"

Hứa Diên mím môi, rơi vào trầm tư.

Những năm qua, cô cẩn thận tránh xa đám đông, né tránh các mối quan hệ xã giao vô ích, thậm chí không dám chụp ảnh.

Nếu không vì trấn Hoa Chi lạc hậu khép kín, lại thêm sự ngăn cản và chăm sóc của Bùi Tễ Ngôn, có lẽ cô đã bị hắn tìm thấy hàng vạn lần rồi.

Vào ban đêm, khi nhắm mắt, cô thường mơ về quá khứ.

Tạ Doanh Triều, Tạ Tư Chỉ, cùng tòa trang viên xa hoa như lồng giam, chỉ cần mơ thấy cảnh tượng đó, cô luôn tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh.

Đã lâu rồi cô không còn thấy hạnh phúc

"Ở bên anh, em sẽ đau khổ. Rời xa anh, em cũng không hề hạnh phúc."

Hắn hạ mắt, dịu dàng nhìn cô: "Diên Diên, chúng ta không thể làm hòa sao?"

Câu nói này kéo tâm trí Hứa Diên trở về mùa xuân ở Flaxman.

Hắn cũng từng chặn cô trong lớp học làm bánh, cười lơ đãng, muốn làm hòa với cô.

Chỉ có điều, mùa xuân năm ấy rực rỡ, không giống như trấn Hoa Chi lúc này.

Sau cơn mưa lớn, không khí còn vương mùi ẩm ướt, dù có phơi dưới nắng cũng khó mà cảm thấy ấm áp.

Hứa Diên không đáp lại.

Cơn điên cuồng trong Tạ Tư Chỉ phút chốc tan biến hoàn toàn.

Ngay sau khi Hứa Diên thừa nhận tình cảm của mình, một công tắc cảm xúc nào đó của hắn được bật lên và hắn trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức.

Hắn thủ thỉ: "Một tháng."

Hứa Diên chưa bao giờ thấy Tạ Tư Chỉ dịu dàng như lúc này.

Hắn bình thản tiếp lời: "Một tháng sau nếu em vẫn không thể chấp nhận anh, anh sẽ cố gắng để em rời đi."
 

Bình Luận (0)
Comment