Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 77

 
Trường mẫu giáo tan học, phố Đồng Hoa nhộn nhịp người qua kẻ lại.

Rèm cuốn cửa tiệm kéo lêm một nửa, Hứa Diên dựa trên ghế sofa ngủ gật.

Cho đến khi Lâm Giai mở cửa, ánh nắng buổi chiều mới chiếu vào trong tiệm.

Hứa Diên bị chói đến mức không mở nổi mắt, đưa tay che ánh sáng.

Lâm Giai đặt hai hộp cơm lên bàn: "Sao giữa ban ngày mà còn ngủ?"

Hứa Diên ngồi dậy, dụi mắt: "Tớ hơi buồn ngủ."

"Có tin vui đây. Hiệu trưởng cho tớ đi làm lại rồi. Còn phòng vẽ của Lâm Triết cứ tưởng suýt phải đóng cửa, ai ngờ Sở Giáo dục không can thiệp nữa, may quá." Nhắc tới Lâm Triết, Lâm Giai hơi ngượng ngùng: "Hôm đó tớ đến nhà anh ấy, anh ấy chẳng chịu nói gì..."

Tối hôm đó, sau khi Hứa Diên gọi điện cho Lâm Giai, cô đã chạy đến ngay.

Trên bàn có rượu, đồ đạc trên giá bị đổ ra sàn, Lâm Triết nằm dưới đất.

Dù hắn không nói, Lâm Giai cũng đoán được chuyện gì xảy ra: "Đàn ông khi say đều giống nhau. Duyên Duyên à, cậu đừng giận anh ấy nữa nhé. Tớ đã mắng thẳng mặt anh ấy rồi, đảm bảo sau này không dám nữa."

"Đều đã qua rồi."

"Tớ biết mà, cậu sẽ không để bụng đâu."

Tiếng ồn trên phố càng lúc càng lớn, không giống tiếng ồn của phụ huynh đến đón con.

Lâm Giai ra cửa xem, thấy một nhóm người mặc vest đen, dùng lý do quay phim để xua đuổi người đi bộ trên phố.

"Thật quá đáng." Lâm Giai nói nhỏ: "Mấy ngày nay dân trên phố khổ sở lắm. Cấm đường không cho xe đi đã đành, giờ còn muốn chặn cả người đi bộ. Có người đi khiếu nại, cậu đoán xem kết quả thế nào? Đoàn phim chẳng hề ngang ngược mà là Lê Nhân Đồng thấy đông người sẽ ảnh hưởng tới tinh thần quay phim của cô ta, nên thuê người ra phong tỏa đường."

"Chuyện này đáng ra phải khiếu nại lên văn phòng thị trưởng, nhưng người phía sau cô ta là người mà ngay cả thị trưởng cũng không dám đắc tội, chỉ đành bỏ qua."

Lâm Giai nói rất nhiều, còn Hứa Diên vẫn im lặng lắng nghe như trước đây.

"Sao cậu không nói gì vậy?"

"Tớ sẽ rời khỏi đây." Hứa Diên nói.

Lâm Giai giật mình: "Cậu đi đâu?"

"Tớ vẫn chưa nghĩ ra."

Dù hiện tại có yên bình đến đâu, cô cũng không thể tin rằng Tạ Tư Chỉ sẽ thật sự buông tay. Để bảo vệ gia đình Lâm Giai khỏi tai họa, rời đi là lựa chọn tốt nhất. Dù có quay lại bên cạnh Tạ Tư Chỉ như hắn mong muốn hay tiếp tục chạy thật xa, một điều chắc chắn là cô không thể ở trấn Hoa Chi nữa.

Cô không thể đem bất hạnh đến cho những người cô quan tâm.

"Có phải vì Lâm Triết không? Anh ấy làm chuyện ngu ngốc thì tớ mắng anh ấy là xong mà, đừng đi chứ..."

Lâm Giai không rõ chuyện giữa Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ, nghe thấy bạn mình muốn đi thì sốt ruột.

"Tớ có lý do riêng."

"Vậy cậu có quay lại không?"

"Có lẽ không, mấy năm nay đã làm phiền cậu, cảm ơn gia đình cậu đã chăm sóc tớ."

"Sao lại khách sáo với tớ thế." Lâm Giai buồn bã: "Ngày mai là cuối tuần, đoàn phim bên cạnh đang tuyển diễn viên quần chúng nữ. Dù Lê Nhân Đồng khó chịu thật nhưng thù lao cũng khá lắm. Tớ muốn thử lên tivi một lần nên định rủ cậu đi cùng, giờ chắc cậu không có thời gian nữa đúng không?"

Hứa Diên suy nghĩ một chút rồi nói: "Được."

"Cậu nói thật sao?" Lâm Giai hơi ngạc nhiên.

Trước đây, để tránh đám đông, Hứa Diên hiếm khi ra ngoài, ngay cả công viên bên ngoài phố Đồng Hoa cũng chưa từng đến.

Là bạn bè, Lâm Giai chưa bao giờ trách móc gì cô, đôi khi Hứa Diên cũng thấy áy náy.

Giờ không còn phải lo bị ai tìm thấy nữa, trước khi rời đi, đi chơi với bạn một lần cũng không sao.

Hứa Diên mỉm cười: "Ừ."

...

Máy bay hạ cánh tại trấn Hoa Chi.

Sau khi xuống máy bay, Tạ Đạc đổi phương tiện, lái xe đến nơi ở của Tạ Tư Chỉ.

Tạ Đạc đã hình dung ra nhiều kịch bản khác nhau về những gì sẽ nhìn thấy sau khi xuống xe.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là tất cả những cảnh hắn tưởng tượng đều không xảy ra.

Tạ Tư Chỉ ngồi trên giường trong phòng ngủ đọc sách, nghe tiếng Tạ Đạc bước vào cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Về rồi à?"

Tạ Đạc: "Cuối cùng cậu vẫn tìm được cô ấy."

Tạ Tư Chỉ lạnh lùng đáp: "Anh và Bùi Tễ Ngôn giấu cô ấy rất kỹ."

Tạ Đạc im lặng một lát: "Cậu biết từ bao giờ?"

"Một mình Bùi Tễ Ngôn không thể hoàn toàn giấu một người." Tạ Tư Chỉ hạ mắt, lật trang sách dưới tay: "Năm đầu tiên cô ấy rời đi, khi những người tôi thuê không tìm ra bất cứ dấu vết nào cho thấy cô ấy từng sống trên thế giới này, tôi đã đoán ra."

"Vậy nên cậu mới tìm đến Lê Nhân Đồng?"

Ném một hạt cát vào sa mạc, chỉ cần gió nổi lên, nó có thể bị thổi đến bất kỳ nơi nào, mất hút không dấu vết.

Nhưng nếu ném ra một hạt cát tương tự để những hạt cát khác nhìn thấy, chúng tự nhiên sẽ luôn chú ý xung quanh, bất kể nó trôi dạt đến đâu cũng đều có thể tìm lại được.

Tạ Tư Chỉ không trả lời thẳng: "Biết tôi đến trấn Hoa Chi thì lập từ nước N trở về trong đêm. Anh rất quan tâm cô ấy?"

"Đúng là tôi không muốn thấy cô ấy bị cậu làm tổn thương. Nhưng lần này trở về không hoàn toàn vì chuyện đó."

Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm Tạ Đạc: "Anh dựa vào đâu mà không muốn?"

"Bỏ cái kiểu ghen tuông đó đi." Tạ Đạc dựa vào bàn: "Đúng là tôi thích Hứa Diên thật. Nhưng đó đơn thuần là vì trân trọng điều đẹp đẽ, không có ý gì khác."

"Xảy ra chuyện ở nước N rồi." Hắn đổi giọng, trở lại vấn đề chính: "Cậu còn nhớ gia tộc Kingsley không?"

Nhiều năm trước, Tạ Tư Chỉ từng được Tạ Doanh Triều phái sang nước N.

Khi đó, nước N đang xảy ra nội chiến. Chính vì gia tộc Kingsley làm trung gian giữa quân chính phủ và phản quân, cung cấp vũ khí cho cả hai bên để trục lợi nên chiến tranh mới diễn ra liên miên.

Sau đó, trang viên của gia tộc Kingsley bị tắm máu chỉ trong một đêm. Không lâu sau, nội chiến kết thúc, Tạ Tư Chỉ cũng trở về nước.

Nghe nói đêm đó, cảnh tượng tại trang viên như chốn địa ngục trần gian.

Máu chảy thành sông, một số thành viên chủ chốt trong gia tộc chết một cách khủng khiếp. Trước khi chết, dường như họ đã phải chịu đựng đủ loại hình tra tấn: bị cắt gân tay chân, thậm chí xương cũng bị nghiền nát thành từng mảnh.

Người ngoài không biết nhưng Tạ Đạc đoán chắc kẻ đứng sau vụ việc này chính là Tạ Tư Chỉ.

Gia tộc Kingsley đã chiếm đóng nước N lâu năm, ngoài buôn bán vũ khí còn dựa vào bắt cóc để đổi lấy tiền chuộc.

Ngục tối của gia tộc đó quá nổi tiếng. Người bị nhốt mất một lớp da là còn nhẹ, số người bị tra tấn đến chết nhiều không đếm xuể.

Tạ Tư Chỉ từng ở trong nhà tù suốt bốn tháng. Với tính cách và thủ đoạn của hắn, Tạ Đạc hoàn toàn có thể hiểu được những đòn báo thù phía sau.

"Lúc đó không phải toàn bộ thành viên gia tộc đều chết ở trang viên. Irene Kingsley, con gái út của nhà Kingsley, lúc sự việc xảy ra đang đi du lịch nước ngoài nên may mắn thoát nạn. Vài năm trước, cô ta trở về nước N, dưới sự giúp đỡ của một người bí ẩn đã tái lập một lực lượng vũ trang và giờ đã hình thành quy mô nhất định."

"Một ngày trước, vài chi nhánh của Tập đoàn Tạ thị ở nước N bị tấn công. Họ bắt giữ hàng chục nhân viên làm con tin, yêu cầu Tạ gia chi trả một khoản tiền chuộc khổng lồ."

"Người bí ẩn?" Tạ Tư Chỉ nhíu mày.

Vài tháng trước, Tạ Đạc tiếp quản công việc kinh doanh của Tạ gia tại nước N nên hắn am hiểu đất nước này hơn Tạ Tư Chỉ: "Tôi đã kiểm tra. Khi lực lượng của Irene mới thành lập, nguồn tài chính của cô ta là do gia tộc Flaxman cung cấp."

"Ian." Tạ Tư Chỉ thản nhiên nhắc đến cái tên này.

Hắn hiểu rõ người bạn cũ của mình thù dai đến mức nào và điều đó không khiến hắn bất ngờ.

"Nhưng danh tính của người bí ẩn vẫn chưa xác định được." Tạ Đạc nói: "Chỉ biết Irene rất tin tưởng người đó, hình như chính người này mới là chủ mưu đứng sau mọi việc."
 

Bình Luận (0)
Comment