Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 7

Nghe thấy giọng Tạ Tư Chỉ, cơ thể căng cứng của Hứa Diên mới dần thả lỏng.

Hắn buông tay khỏi miệng mũi rồi nắm lấy cổ tay lạnh buốt của cô.

Hắn kéo cô bước lên cầu thang gỗ dẫn lên tòa nhà nhỏ.

Căn nhà này chỉ có mình cô ở, những căn phòng khác đều bỏ trống.

Hắn dẫn cô lên tầng ba. Từ khung cửa sổ trong phòng nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng quản gia Đinh cùng đám người làm đang bận rộn việc gì dưới vườn.

"Bọn họ giết người rồi."

"Tôi biết."

"Bọn họ còn định chôn cô ấy nữa." Giọng Hứa Diên rất khẽ, mang theo chút run rẩy khó nhận ra: "Nếu tối nay tôi cố gắng lên tiếng cứu cô ấy thì..."

"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ nhận ra sự bất an của cô, khẽ vòng tay ôm cô vào lòng.

Sự điềm tĩnh của hắn khiến tâm trí Hứa Diên bình tĩnh trong giây lát. Chỉ là sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia, hắn lại quá mức bình thản.

Trên người hắn có một mùi hương thoang thoàng, đó là mùi nước giặt quần áo.

Mùi trầm hương, phật thủ, cam đắng, hòa thêm hương tuyết tùng và rêu sồi.

"Tôi biết hết nhưng đây chính là quy tắc của trò chơi, đúng chứ?"

Tạ Tư Chỉ cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên những lọn tóc xoăn nhẹ của cô gái: "Em không thể cứu được cô ấy đâu. Chúng ta đều bị ép buộc phải tham gia vào trò chơi này. Giữ được mạng mình đã là rất khó rồi. Về số phận của những người khác, em chỉ có thể đứng ngoài. Em phải học cách làm cho trái tim mình cứng rắn hơn."

Hứa Diên khẽ tựa trán vào vai hắn.

Trong ánh trăng mơ hồ, không thể nhìn rõ sắc mặt của cô.

"Tôi rất sợ..." Cô gái khẽ nói: "Tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi."

Tạ Doanh Triều có thể ngồi vững ở vị trí người nắm quyền của nhà họ Tạ, tất nhiên không phải kiểu người dễ bị một cô gái nhỏ qua mặt.

Trước mặt hắn, Hứa Diên luôn phải nói nói, cười cười hết sức thận trọng.

Cô sợ chỉ cần một sơ hở, hắn sẽ ngửi ra mùi khác lạ, từ đó phát hiện ra sự âm mưu bí mật giữa cô và Tạ Tư Chỉ.

Liên minh giữa chàng trai và cô gái đã mang lại vài kết quả nhất định.

Ví dụ như cô đã biết rõ sở thích của Tạ Doanh Triều, mặc váy màu nhạt, đứng trong phòng kính đọc những cuốn sách mà hắn ưa thích.

Ví dụ như buổi chiều hôm đó, giá sách trong phòng bất ngờ đổ xuống.

Ví dụ như trận roi mà Tạ Văn Châu phải hứng chịu.

Ví dụ như thứ thuốc mà cô không còn phải uống nữa.

Thế nhưng, tất cả những điều đó suy cho cùng cũng chỉ là trò vặt của kiến.

Chỉ cần Tạ Doanh Triều phát hiện, muốn nghiền nát bọn họ, dễ dàng như dẫm chết một con côn trùng.

"Em đã làm rất tốt rồi." Tạ Tư Chỉ khẽ v**t v* mái tóc dài của cô: "Ít nhất cho đến bây giờ, Tạ Doanh Triều vẫn chưa động đến em."

Hứa Diên im lặng.

Cô tựa vào vòng tay của Tạ Tư Chỉ.

Hai người quen biết chưa lâu, cũng chẳng có mối liên hệ tình cảm gì.

Thế nhưng, khi được hắn ôm lấy, cô lại có một cảm giác an toàn khó nói thành lời.

Trong khu trang viên rộng lớn, giữa thế giới mênh mông này, cô rốt cuộc không còn là một kẻ đơn độc nữa.

"Trước đây anh từng thấy rồi sao?" Hứa Diên hỏi: "Người bị chôn trong vườn hoa hồng ấy."

Tạ Tư Chỉ lặng im rất lâu: "Ừ."

"Cũng là người phụ nữ của Tạ Doanh Triều sao?"

Tạ Tư Chỉ đáp: "Là mẹ tôi."

Hứa Diên ngẩng đầu lên.

Gương mặt chàng trai chìm trong bóng tối, hoàn toàn bị màn đêm bao phủ.

Nhìn kỹ, trong mắt hắn cũng chẳng có lấy một tia bi thương, lặng lẽ như biển chết, phẳng lặng không gợn sóng.

"Bà ấy rời đi đã nhiều năm rồi, đến mức tôi gần như sắp quên mất khuôn mặt của bà." Trong bóng đêm, Tạ Tư Chỉ đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa bên má cô ra sau tai: "Trang viên này là một con quái vật ăn thịt người, rất ít ai có thể rời khỏi đây mà còn nguyên vẹn. Muốn sống tiếp ở nơi này, Diên Diên à..."

Cách gọi thân mật ấy khiến Hứa Diên thoáng ngẩn người.

Diên Diên, từ trước đến nay chỉ có bố mẹ và bảo mẫu trong nhà mới gọi cô như vậy.

Đôi mắt Tạ Tư Chỉ dịu dàng, giống hệt thiên sứ đang tắm trong ánh sáng thánh khiết: "...Em phải mạnh mẽ thêm một chút nữa."

...

Buổi tiệc vẫn diễn ra như dự định.

Ánh đèn rực rỡ xua tan bóng đêm đặc quánh.

Mặt trăng giấu mình sau từng tầng mây, không chịu hé nửa nụ cười.

Giai điệu du dương và sâu lắng của bản nhạc cổ điển vang lên từ giữa khu vườn, nhanh chóng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của buổi tiệc.

Những người hầu đi qua đi lại giữa đám đông, tận tâm phục vụ các vị khách.

Khắp nơi tràn ngập hương vị của sự xa hoa và sang trọng.

Hứa Diên khoác trên mình chiếc váy dạ hội bằng lụa trắng, lặng lẽ đứng ở một góc khuất.

Những nhân vật quyền lực của giới chính trị, giới thượng lưu, thành viên các gia tộc tài phiệt vốn chỉ thường thấy trên bản tin, giờ đây đều tụ họp tại nơi này.

So với những kẻ đang cười nói rộn ràng, dáng vẻ kiêu ngạo kia, Hứa Diên giống hệt một con mèo trốn trong bụi cỏ, lặng lẽ dõi nhìn thế giới loài người.

Ngay từ lúc buổi tiệc bắt đầu, Tạ Tĩnh Thu đã đứng cạnh cô.

Cô gái ấy để tóc ngắn gọn gàng, dứt khoát. Lễ phục của cô không phải váy dạ hội lộng lẫy mà là bộ âu phục nữ, bên trong sơ mi còn đeo một sợi dây chuyền bạc hình đầu lâu.

Cô ấy chẳng mấy hứng thú với yến tiệc, trái lại lại tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Hứa Diên.

Sau khi quan sát Hứa Diên một lúc lâu, cô ấy vươn tay khẽ chạm vào cánh tay trần của cô.

"Có phải từ nhỏ cô tắm trong sữa mà lớn lên không đấy?"

Hứa Diên sửng sốt còn Tạ Tĩnh Thu thì bật cười: "Mềm mịn quá mức luôn."

Cô ấy xắn tay áo mình lên.

Làn da của cô ấy có màu lúa mạch, bình thường trông khỏe khoắn, nhưng đặt cạnh Hứa Diên thì sự khác biệt càng rõ rệt.

Chính vì sự khác biệt ấy lại càng khiến cô thêm hứng thú với Hứa Diên, chạm xong cánh tay liền muốn đưa tay chạm lên cổ.

Hứa Diên lúng túng lùi lại, nhưng lại bị cô ấy kéo về: "Đừng né, đều là phụ nữ cả, chạm một chút cũng không được sao?"

Đúng lúc đó, Tạ Tư Chỉ bước vào.

Hắn mặc chiếc sơ mi trắng, hai tay nhàn nhã đút trong túi quần, mấy khuy ở cổ áo mở ra tạo nên vẻ phong lưu, tùy ý.

Hứa Diên vô thức khẽ nhìn về phía hắn.

Chỉ một thoáng, đã bị người bên cạnh bắt gặp.

Tạ Tĩnh Thu nghiêng đầu: "Cô có hứng thú với hắn à?"

Hứa Diên thản nhiên thu lại ánh nhìn: "Tôi chỉ đang nghĩ, hắn là cậu chủ nhỏ của Tạ gia, sao chẳng thấy ai tới bắt chuyện?"

Tạ Tĩnh Thu cũng liếc thiếu niên ấy một cái.

Về dung mạo và khí chất, trong cả buổi tiệc không ai có thể thu hút ánh nhìn hơn hắn.

Nhưng cô hiểu rõ, tất cả chỉ là bề ngoài, mà những người khác hiển nhiên cũng nhận ra điều đó.

Hắn vừa xuất hiện, đã có không ít các cô gái trẻ len lén đưa mắt nhìn, nhưng không một ai chủ động đến gần nói chuyện.

Thiếu niên cũng chẳng bận tâm, cứ thế đi ngang qua sảnh tiệc, hướng về nơi ít người hơn.

"Nhắc cô một câu." Tạ Tĩnh Thu nhướng mày, giọng điệu hùng hồn: "Trên danh nghĩa cô vẫn là người của Tạ Doanh Triều. Nếu không muốn chọc giận anh ấy, tốt nhất đừng để lộ hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào khác, cho dù đó là em trai ruột của anh ấy cũng không được. Còn về Tạ Tư Chỉ thì..."

Cô bật cười chế nhạo: "... Đúng là một kẻ súc sinh vô tâm, người phụ nữ nào mà để mắt đến hắn, chắc chắn là kiếp trước đã tạo nghiệt. Lẽ ra năm đó hắn nên chết ở bên ngoài mới phải."

Hứa Diên bối rối.

Tạ Tĩnh Thu không giải thích, mà chuyển đề tài: "Nhìn bên kia kìa."

Cô chỉ về phía đám đông, nơi có một cô gái mặc chiếc váy dạ hội lấp lánh ánh tím.

Chỉ liếc một cái, Hứa Diên đã nhận ra bộ váy đó là mẫu cao cấp trong bộ sưu tập thời trang Xuân – Hè của "ông hoàng thời trang" nước F, Allen Longman.

"Ở những dịp như thế này, cô nên biết mặt vài người. Cô ta tên là Doãn Lệ, con gái út của Doãn gia. Sau mùa hè năm nay sẽ sang học ở Học viện Flaxman."

"Trường đại học quý tộc hàng đầu trong nước sao?".

"Cô cũng biết à?" Tạ Tĩnh Thu hơi ngạc nhiên.

Học viện Flaxman vốn là một trường đại học.

Nhưng khác hẳn với những trường bình thường, đây là một học viện tư thục hàng đầu.

Các khóa học cũng không giống giáo trình đại học thông thường.

Mục tiêu của nó là đào tạo ra người thừa kế cho giới tài phiệt và tầng lớp thượng lưu, bởi vậy nội quy trong trường vô cùng nghiêm khắc.

Nếu nhà Hứa Diên không xảy ra biến cố, sau khi tốt nghiệp trung học, cô gần như chắc chắn sẽ có cơ hội vào học ở đây.

Tạ Tĩnh Thu hạ giọng: "Vị tiểu tổ tông kia không dễ chung đụng đâu, tính tình tệ hết chỗ nói, gọi là đồ chua ngoa cũng chẳng sai."

Hứa Diên mỉm cười. Lời đánh giá của Tạ Tĩnh Thu hoàn toàn giống lời Tạ Doanh Triều đã nói.

"Bên kia là Ôn Sở Nịch, con gái duy nhất của Ôn gia." Tạ Tĩnh Thu lại chỉ về phía một cô gái mặc váy nhạt màu: "Bề ngoài thì tính cách của cô ta có vẻ dễ chịu hơn, nhưng tốt nhất cô vẫn nên tránh xa một chút."

"Ôn gia đang muốn liên hôn với Tạ gia. Tôi nghe được tin, buổi tiệc Tạ Doanh Triều tổ chức tối nay chính là để tuyên bố chuyện đính hôn giữa anh ấy và Ôn Sở Nịch."

Cô gái tên Ôn Sở Nịch có dung mạo thanh tú. Tuy không phải dạng mỹ nhân rực rỡ, nhưng khí chất cao quý của tiểu thư tài phiệt vẫn đủ khiến cô nổi bật giữa đám đông.

Tin tức cô ta sắp trở thành nữ chủ nhân tương lai của Tạ gia đã lan ra, vì thế người bu quanh nịnh nọt cũng chẳng ít.

Cô ta chỉ giữ vẻ thản nhiên, trong dáng dấp mơ hồ toát ra sự kiêu ngạo thanh nhã. Mà với gia thế như vậy, cô ta hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.

Hứa Diên hỏi: "Vì sao cô lại nói với tôi những điều này?"

Tạ Tĩnh Thu khẽ nhướng mày, trừng mắt nhìn cô: "Cô có một gương mặt xinh đẹp như vậy, tôi không muốn thấy cô bị nhấn chìm trong cái vòng này. Nước sâu cạn thế nào tự cô phải cân nhắc kỹ."

"Còn chàng trai kia là Bùi Tễ Ngôn, rất nổi tiếng trong giới quyền quý ở Thương Thành." Tạ Tĩnh Thu tiếp tục giới thiệu: "Thế lực của Bùi gia chỉ đứng sau Tạ gia. Hắn đúng là con cưng của ông trời, phẩm hạnh lẫn năng lực đều xuất sắc. Không biết có bao nhiêu chính trị gia muốn gả con gái cho hắn ... Hứa Diên?"

Ánh mắt Hứa Diên dừng lại trên người ấy, cô bất giác sững sờ.

Bùi Tễ Ngôn.

Hắn khoác trên mình bộ vest trắng được cắt may tỉ mỉ, tuấn mỹ đến mức tựa như thần Apollo giáng thế.

Mái tóc đen nhánh, mềm mượt, ánh lên thứ hào quang không phải từ đèn tiệc xa hoa, mà là sự tinh khiết trong vắt của ánh trăng.

Bên cạnh hắn là vài thiếu nữ tuổi xuân thì, tiếng cười trong trẻo như gió khẽ lay chuông bạc.

Không biết họ nói gì, gương mặt Bùi Tễ Ngôn khẽ ửng đỏ, càng khiến nhóm thiếu nữ cười vang hơn nữa.

Hắn muốn thoát ra, nhưng lại bị vây chặt giữa vòng người.

Trong giây phút có phần lúng túng ấy, như bị một luồng cảm giác vô hình kéo tới, hắn ngẩng đầu lên, không chút phòng bị chạm thẳng vào ánh mắt của Hứa Diên.

Hai ánh mắt chạm nhau, hắn cũng sững lại tại chỗ.

Sắc mặt Hứa Diên tái nhợt, cô xoay người bỏ đi.

"Hứa Diên." Bùi Tễ Ngôn hoàn hồn, gạt phắt những cô gái đang vây quanh, vội vàng đuổi theo.

Càng đi sâu vào bên trong yến tiệc, bóng người càng thưa thớt, tiếng đàn cello cũng dần biến mất.

Đêm tối đặc quánh, phảng phất một bầu không khí u ám như trong mê lộ.

Hứa Diên không sợ bóng tối u tịch, cô chỉ sợ Bùi Tễ Ngôn sẽ nhìn thấy.

Cảnh ngộ sa sút này, thân phận khó nói thành lời kia... cô không sao giải thích nổi.

Hứa Diên chưa đi được bao xa thì đã bị Bùi Tễ Ngôn đuổi kịp.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, buộc cô phải dừng lại: "Hứa Diên, anh gọi em, em không nghe thấy sao?"

Nhận ra hành động cùng giọng điệu vừa rồi có phần cứng rắn, khi thấy Hứa Diên dừng bước, hắn vội vàng buông tay, cố giữ dáng vẻ nhã nhặn.

"Xin lỗi, anh nóng vội quá." Ánh mắt hắn dừng lại chỗ cổ tay in hằn vết đỏ của Hứa Diên, giọng khẽ thấp xuống: "Anh làm em đau rồi sao?"

Hứa Diên mím môi, xoay người nhìn thẳng vào hắn: "Anh có chuyện gì không?"

Đôi mắt Bùi Tễ Ngôn trong suốt, mang theo sự ngây thơ và mềm mại chỉ thuộc về tuổi trẻ.

Hắn mừng rỡ đến mức nói năng lộn xộn: "Sau khi em mất tích, anh đã đến nhà tìm em, cũng hỏi qua các giáo viên nữa. Mọi người đều nói em bị Thanh Mộc Bang đưa đi, anh luôn tìm cách hỏi thăm tin tức về em."

"Thanh Mộc Bang vốn chẳng có giao tình gì với Bùi gia. Hôm nay anh đến dự tiệc là muốn nhờ Tạ Doanh Triều giúp mở lời với bọn họ, tìm cách đưa em ra ngoài."

Hứa Diên lặng lẽ nghe hắn nói, tâm trí bất giác quay về mùa đông năm ngoái.

Ngày ấy, trường có một học sinh mới chuyển đến, ngay ngày đầu đã gây chấn động.

Bùi Tễ Ngôn – hắn xuất sắc, dịu dàng, là sự hiện diện mà không ai có thể bỏ qua. Người theo đuổi thì vô số, nhưng hắn đều lễ độ từ chối từng người một.

Hứa Diên và hắn vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.

Cô chưa từng nghĩ giữa họ sẽ có một điểm giao nào.

Mùa đông đó, câu lạc bộ mà Hứa Diên tham gia tổ chức một buổi bán hàng gây quỹ, toàn bộ số tiền quyên góp sẽ gửi đến những đứa trẻ vùng núi xa xôi phải bỏ học vì nghèo khó.

Thế nhưng những học sinh trong trường hầu như chẳng mấy quan tâm. Ngay lúc buổi quyên góp gần như thất bại thì Bùi Tễ Ngôn bước vào.

Hắn tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay đưa về phía cô.

Giá trị của chiếc đồng hồ ít nhất cũng phải vài chục vạn nên Hứa Diên không dám nhận nó.

"Cứ xem như là góp một chút tấm lòng cho bọn trẻ vậy." Nụ cười của hắn dịu dàng như gió xuân: "Cũng là vì em nữa."

Vẻ mặt của hắn khiến Hứa Diên ngẩn ngơ, chẳng hiểu được.

Đôi mắt hắn khẽ cong kéo tay cô lại đặt chiếc đồng hồ vào lòng bàn tay: "Hứa Diên, đừng cau mày nữa, hãy vui lên nào."

Hôm ấy như một đường phân cách nhưng đường phân cách ấy lại mờ mịt khó định rõ ranh giới.

Họ từ xa lạ trở nên thân quen rồi dần có chung sở thích, mối quan tâm và đề tài trò chuyện.

Cuối tuần sẽ hẹn nhau đến thư viện đọc sách, cùng đi xem những vở nhạc kịch lãng mạn hay những triển lãm mỹ thuật đầy cá tính.

Nhưng tấm màn mỏng giữa hai người, chẳng ai chịu vén lên.

Hứa Diên hiểu rõ sở thích và mối quan tâm của hắn nhưng lại chưa bao giờ biết thân phận thật sự của hắn.

Con trai út của Bùi gia, Bùi Tễ Ngôn.

Cũng giống như Bùi Tễ Ngôn chưa từng thật sự hiểu về con người cô.

Hắn không thể nhìn ra sự bối rối và lo lắng ẩn sau gương mặt của cô lúc này. Trong mắt hắn chỉ có niềm vui khi được gặp lại.

Bùi Tễ Ngôn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: "Em vẫn ổn chứ?"

Đêm tối tĩnh lặng đến mức quá đỗi, tiếng người huyên náo và âm nhạc dường như đã rời xa khỏi thế giới này.

Hứa Diên cụp mắt xuống: "Ừ."

Thật ra cô chẳng hề ổn. Nhưng Bùi Tễ Ngôn lại trong sáng, thuần khiết đến vậy.

Đối diện với hắn, cô không sao mở miệng nói ra hoàn cảnh của mình.

Bùi Tễ Ngôn khẽ hỏi: "Nhưng em trông rất tệ. Mấy tháng qua rốt cuộc em đã trải qua những gì? Tại sao lại ở Tạ gia?"

Hứa Diên chỉ đáp gọn: "Đó là chuyện riêng của tôi."

"Làm sao có thể chỉ là chuyện của riêng em?" Giọng hắn vô thức cao lên: "Nếu em cần giúp đỡ, cứ nói với anh. Hứa Diên, anh có thể giúp em, anh cũng..."

Hắn khựng lại một thoáng: "...Anh cũng thật lòng muốn giúp em. Em không phải chỉ có một mình, em còn có anh."

Hứa Diên khẽ cụp mắt xuống.

"Em còn có anh." Một câu nói nghe thật đẹp nhưng lại không thể xem là thật.

Cô ghi nhớ và cảm kích tấm lòng muốn giúp đỡ của Bùi Tễ Ngôn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở cảm kích mà thôi.

Có lẽ trên đời này vẫn có người có thể giúp cô, nhưng người đó sẽ không phải là Bùi Tễ Ngôn.

Bố mẹ qua đời đã ba tháng, nếu việc gì cô cũng trông chờ người khác đến cứu, e rằng cô chẳng thể sống sót đến bây giờ.

"Thật ra, người duy nhất có thể giúp được tôi chỉ có bản thân mình." Hứa Diên mỉm cười lễ độ với hắn: "Nhưng Bùi Tễ Ngôn, vẫn phải cảm ơn anh. Nghe được những lời này từ anh, tôi thật sự rất vui. Anh nên quay lại dự tiệc đi."

Bùi Tễ Ngôn lặng đi.

"Em trách anh ... vì không xuất hiện sớm hơn, đúng không?"

Hứa Diên khẽ lắc đầu: "Tôi không trách ai cả. Hơn nữa, anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi. Tôi hiểu mà."

Lời cô nói ra xuất phát từ sự chân thành, nhưng lọt vào tai lại sắc lạnh, chói gắt.

Bùi Tễ Ngôn một lần nữa rơi vào im lặng.

Sau một hồi, hắn bất chợt kéo Hứa Diên vào lòng.

Tựa như đã kìm nén từ rất lâu, động tác gấp gáp, cánh tay hắn siết chặt lấy thân thể mảnh mai của cô, sợ rằng chỉ cần buông ra là cô sẽ rời đi mất.

"Lẽ ra em nên trách anh mới đúng. Ba tháng trước, bố anh phát hiện anh lén liên lạc với Thanh Mộc Bang nên đã nhốt anh lại, mãi đến hôm qua mới thả ra. Hứa Diên, anh thật sự xin lỗi vì không kịp thời cứu em. Nhưng em cũng phải tin anh, anh chưa từng bỏ mặc em. Dù bị giam cầm, không thể liên lạc với bên ngoài, thì mỗi ngày anh vẫn luôn nghĩ đến em."

Hứa Diên sững sờ.

Ba tháng qua đối với cô mà nói, chính là địa ngục tuyệt vọng.

Bề ngoài cô sống trong một tòa trang viên rộng lớn, nhưng linh hồn lại bị giam cầm trong chiếc hộp tối tăm.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình chỉ có một mình.

Không ngờ, Bùi Tễ Ngôn vẫn luôn tìm cách để đến bên cô.

Một cảm giác ấm áp đã lâu không chạm tới, giờ đây dần vây lấy cô.

Bùi Tễ Ngôn khẽ nói: "Chút nữa anh sẽ đi nói chuyện với Tạ Doanh Triều. Em hãy đi cùng anh, được không?"

Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Diên suýt chút nữa đã không kịp suy nghĩ mà bật thốt lời đồng ý.

Ngay khi cô muốn mở miệng, một tràng cười khẽ trầm thấp và mỉa mai lại vang lên, hoàn toàn không đúng lúc.

Hứa Diên ngẩng đầu, thấy Tạ Tư Chỉ đứng trong khoảng giao thoa giữa sáng và tối.

Trên bức tường phía sau, những dây leo nặng trĩu phủ đầy những đóa hoa trắng đang nở rộ.

Mà hắn thì tựa người vào tường với dáng vẻ hờ hững, lười nhác. Không rõ hắn đã đứng đó từ bao giờ, cũng chẳng biết đã nghe được bao nhiêu.

Chiếc sơ mi trắng tinh khôi của hắn gần như hòa lẫn vào màu trắng của những bông hoa, khiến bóng dáng hắn ẩn hiện, hoàn hảo giấu mình trong bóng tối.

Rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú, vậy mà khi đứng trong bóng tối, ánh mắt hắn quét tới lại ẩn chứa một ngọn lửa âm u, mịt mờ, còn đen kịt hơn cả màn đêm.

Ánh nhìn kia khóa chặt lấy Bùi Tễ Ngôn, bàn tay khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay tạo thành từng gợn sóng trầm lặng.

"Họ Bùi kia." Ánh trăng hắt xuống, khắc lên gương mặt hắn những đường nét lạnh lẽo. Giọng thiếu niên trầm thấp, xen lẫn nguy hiểm: "Chân thành khuyên anh, bỏ tay ra khỏi người cô ấy."

Bình Luận (0)
Comment