Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 8

Bùi Tễ Ngôn buông Hứa Diên ra.

Ánh mắt hắn dừng trên thiếu niên đứng dưới bức tường phủ đầy hoa nở rộ: "Tạ Tư Chỉ?"

Tạ Tư Chỉ uể oải đứng thẳng dậy.

Bộ sơ mi trắng cùng quần tây cắt gọn ôm lấy dáng người hắn, vẽ ra những đường nét thanh tú mà rắn rỏi.

Trên người thiếu niên toát lên một vẻ thản nhiên, xa rời bụi trần, như được phủ bởi làn sương mù màu mờ tối, thoải mái và không câu nệ.

Hắn đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, hàng khuy cởi lỏng, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ cùng làn da trắng lạnh lẽo.

Cả trang viên tràn ngập những đóa hồng nở rộ.

Trong đêm tối, hương hoa hồng lan tỏa nồng nàn, màu sắc diễm lệ đến chói mắt.

"Tôi biết xen ngang vào cuộc trò chuyện của người khác là rất bất lịch sự." Tạ Tư Chỉ nhếch môi cười: "Nhưng nếu để hai người tiếp tục nói nữa, e rằng bữa tiệc này sẽ càng thêm náo nhiệt."

"Ý anh là gì?" Bùi Tễ Ngôn nhíu mày hỏi lại.

"Đừng dùng ánh mắt chính trực đó nhìn tôi." Tạ Tư Chỉ khẽ nghiêng ly, giọt rượu vang đỏ chưa từng chạm môi đã bị hắn tùy ý đổ xuống, thấm ướt những cánh hồng dưới chân: "Sao anh không quay lại bữa tiệc xem thử? Tạ Doanh Triều vốn ghét ồn ào, anh sẽ không thật sự cho rằng hắn tổ chức buổi tiệc này chỉ để xã giao đấy chứ?"

Bùi Tễ Ngôn đáp: "Tôi nghe nói là để thông báo chuyện liên hôn với Ôn gia."

Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên nụ cười châm biếm: "Chỉ có những cậu ấm đơn thuần như anh mới tin được lời đó."

"Kể từ khi Ôn gia rơi vào tay cha của Ôn Sở Nịch, nó đã sớm trở thành một vỏ bọc hào nhoáng nhưng trống rỗng. Bọn họ cần nhanh chóng dựa vào chuyện liên hôn với Tạ gia để tự cứu mình. Mùa đông năm ngoái, chẳng biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà giành được một hợp đồng khai thác năng lượng lớn từ nước K. Nhưng vì không có năng lực tiếp quản, nên họ mới tìm đến Tạ Doanh Triều, đưa ra đề nghị hợp tác giữa hai nhà."

"Còn chuyện liên hôn chỉ là điều kiện đi kèm mà thôi."

"Thương vụ này có lợi nhuận khổng lồ, Ôn Sở Nịch lại trẻ trung xinh đẹp. Người Ôn gia cho rằng Tạ Doanh Triều không có lý do gì để từ chối. Nhưng bọn họ đã quên mất một điều, nếu không phải họ chen ngang phá rối, vốn dĩ thương vụ này sẽ thuộc về Tạ gia. Mà Tạ Doanh Triều cả đời này ghét nhất là bị người khác uy h**p."

"Cậu chủ Bùi gia." Tạ Tư Chỉ xoay người, ngang nhiên chen vào giữa hắn và Hứa Diên: "Giờ thì anh vẫn còn cho rằng bữa tiệc này chỉ để công bố chuyện đính hôn sao?"

Bùi Tễ Ngôn khẽ nhíu mày: "Mục đích của bữa tiệc ... thì có liên quan gì đến tôi và Hứa Diên?"

Gió khẽ thổi, cuốn mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Tạ Tư Chỉ, che khuất ánh sáng nơi đáy mắt hắn. Nụ cười nơi khóe môi mang theo vài phần lạnh nhạt, mỏng manh: "Rồi anh sẽ biết nhanh thôi."

Điện thoại trong túi Bùi Tễ Ngôn không ngừng rung, là cha đang thúc giục hắn quay lại.

Hắn ngoái nhìn Hứa Diên. Cô gái yên lặng đứng sau lưng Tạ Tư Chỉ, dáng người bị che khuất chỉ để lộ một góc nghiêng dịu dàng và mong manh.

"Hứa Diên, em yên tâm. Anh nhất định sẽ tìm cách đưa em rời khỏi nơi này."

Nói xong, Bùi Tễ Ngôn xoay người rời đi.

Hứa Diên dõi theo bóng lưng hắn, cho đến khi dáng hình ấy biến mất ở đầu bên kia khu vườn.

Tạ Tư Chỉ lên tiếng: "Trước đây hai người từng yêu nhau sao?"

Hứa Diên khẽ lắc đầu. Hắn lại hỏi tiếp: "Nhưng em muốn đi cùng hắn đúng không?"

Hứa Diên ngẩng đầu.

Thiếu niên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút, đẹp đẽ như mặt hồ đen thẳm không thấy đáy.

"So với một Tạ gia như hang hùm ổ sói, thì Bùi gia quả thực trong sạch hơn nhiều. Em muốn rời đi, tôi có thể hiểu."

"Tôi không biết." Đầu óc Hứa Diên có chút rối loạn.

Quả thật, những lời nói của Bùi Tễ Ngôn đã khiến cô rung động.

Nhưng lý trí vẫn nhắc nhở cô, rời khỏi trang viên này tuyệt đối không hề đơn giản như hắn nói.

Tạ Tư Chỉ đưa tay kéo lấy bàn tay cô.

Lòng bàn tay Hứa Diên lạnh buốt.

Hắn dùng chính bàn tay mình bao trọn lấy, dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm cho cô.

Cử chỉ ấy được coi là rất thân mật, khiến Hứa Diên khó hiểu mà nhìn hắn.

Thế nhưng thiếu niên lại như chẳng hề nhận ra, chỉ mỉm cười với cô: "Vậy thì đừng nghĩ nhiều nữa, để tôi đưa em về."

...

Trong khu vườn, bữa tiệc tối diễn ra náo nhiệt vô cùng.

Bên cạnh Ôn Sở Nịch vây quanh rất nhiều tiểu thư nhà giàu.

Mọi người trò chuyện về những đề tài mới mẻ đang thịnh hành, trong lời nói không thiếu những ẩn ý nịnh bợ khó nhận ra.

Dù đều là các gia tộc tài phiệt, nhưng địa vị vẫn phân chia lớn nhỏ rõ rệt.

Ôn Sở Nịch sắp trở thành nữ chủ nhân của Tạ gia, vì thế đám tiểu thư kia dĩ nhiên chẳng tiếc lời tán tụng.

"Bộ váy này chắc là kiệt tác của nhà thiết kế Michelle phải không? Đẹp quá đi mất." Một cô gái khẽ nâng lớp voan mỏng trên chiếc váy xanh dài của Ôn Sở Nịch, giọng đầy ngưỡng mộ.

Ôn Sở Nịch mỉm cười nhàn nhạt: "So với bộ váy trên người Doãn Lệ thì còn kém xa. Chiếc váy dạ hội sequin ánh tím là tác phẩm của Allen Longman, nghe nói là độc nhất vô nhị trong nước. Doãn Thần còn đặc biệt nhờ bạn bè mang về cho cô ta, bao nhiêu minh tinh muốn mượn cũng chẳng mượn nổi."

Đám tiểu thư lập tức liếc Doãn Lệ một cái, cười mỉa: "Quần áo có đẹp, có cao cấp đến đâu cũng phải hợp với người mặc. Dáng cô ta lùn thấp, vai ngắn chân ngắn, cho dù khoác long bào cũng chỉ như một kẻ tầm thường. Không giống như Sở Nịch, cho dù mặc bao tải cũng vẫn là công chúa."

Câu nói ấy lập tức khiến mấy cô gái bên cạnh phụ họa, tiếng cười rộ lên không ngớt.

Ngay cả Ôn Sở Nịch cũng khẽ cong khóe môi, để lộ ý cười mờ nhạt.

"Các người đang nói cái gì đó!"

Một giọng nói trong trẻo vang lên như sấm nổ, truyền đến từ phía sau đám tiểu thư.

Mấy cô gái quay đầu lại liền thấy Doãn Lệ đang xách váy bước tới.

Cô có dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan không mấy nổi bật, nhưng làn da lại trắng trẻo, mịn màng.

Từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường ưu việt, khí chất, dáng vẻ và ánh mắt của Doãn Lệ đều toát ra vẻ tự tin rực rỡ.

Cô hơi hất cằm lên: "Các người vừa nói gì đó, lặp lại xem nào."

"Đâu có nói gì về cô." Cô gái vừa mỉa mai lập tức chối: "Chỉ đang nói con mèo chân ngắn nhà tôi thôi, cũng là loại dáng người lùn tịt, tứ chi ngắn ngủn."

Tuy anh em họ Doãn vẫn thường bị gọi là kẻ vô dụng, nhưng thế lực của Doãn gia thì tuyệt đối không thể xem thường, chẳng ai dại gì công khai đắc tội với cô ta.

"Vậy sao?" Doãn Lệ khẽ nhướng mày.

Đám tiểu thư chẳng buồn để ý tới cô, chỉ tụ lại với nhau, cố tình gạt cô ra ngoài vòng trò chuyện.

"Nói đi cũng phải nói lại, Sở Nịch, cậu thật sự có phúc đấy. Ở Thương Thành thậm chí trong cả nước H này, Tạ gia vẫn là lựa chọn tốt nhất."

Ôn Sở Nịch khẽ đỏ mặt: "Chuyện còn chưa chắc chắn, đừng nói bừa."

Người bạn cười khúc khích: "Xấu hổ gì chứ? Ai mà chẳng biết bữa tiệc hôm nay chính là để công bố chuyện đính hôn giữa cậu và Tạ Doanh Triều."

Nụ cười trên môi Ôn Sở Nịch phảng phất chút kiêu ngạo, nhưng lời lẽ vẫn khách khí: "Chuyện này là do gia tộc và trưởng bối quyết định, tớ cũng không nắm rõ."

"Từ năng lực cho đến diện mạo của Tạ Doanh Triệu đều là hạng nhất. Ước gì chồng tương lai của tớ cũng được như vậy."

"Cậu nằm mơ đi, đó là phúc phần của riêng mỗi người. Nữ chủ nhân của Tạ gia chỉ có một, người khác có cầu cũng chẳng được."

Đột nhiên, Doãn Lệ xen ngang, lớn tiếng kêu lên: "Ồ! Tôi nghe nói cái phương diện kia ... của Tạ Doanh Triều cũng rất lợi hại đấy!"

"Chuyện này mà cô cũng biết sao?" Sự chú ý của đám tiểu thư lập tức bị thu hút.

"Thôi nào, hắn đã hai mươi bảy rồi, một người đàn ông xuất sắc như thế chẳng lẽ lại đi làm hòa thượng à?" Doãn Lệ cười khẽ để lộ chiếc răng nanh tinh nghịch: "Tôi còn nghe nói sở thích trên giường của Tạ Doanh Triều rất b**n th**, nhiều phụ nữ đều không chịu nổi. Ôn Sở Nịch à..."

"...Cái dáng người nhỏ bé như cô liệu có chịu nổi không? Chưa được mấy hiệp đã phải đầu hàng xin tha rồi chứ gì?"

Sắc mặt đoan trang của Ôn Sở Nịch lập tức biến đổi.

Cái gì mà "đầu hàng xin tha" chứ!

Lại còn dám nói thẳng giữa một buổi tiệc như thế này, thật sự quá th* t*c!

Một gia tộc thượng lưu sao lại sinh ra đứa con gái tầm thường đến mức này?

Rốt cuộc là ai đã mời cô ta đến dự buổi tiệc, hơn nữa còn mặc trên người bộ lễ phục do chính tay Allen Longman thiết kế!

Đám tiểu thư đều bất giác nảy sinh chung một suy nghĩ.

"Nhưng chắc cô cũng chẳng để tâm đâu nhỉ." Doãn Lệ nheo mắt, như một con mèo nhỏ tinh quái và độc ác: "Rõ ràng cô sẽ gả vào Tạ gia, nhưng không đơn thuần chỉ là gả cho Tạ Doanh Triều. Vì lợi ích của Ôn gia, đừng nói là sở thích đặc biệt, cho dù Tạ Doanh Triều có là một con chó bị ghẻ lở bộ phận sinh dục chắc cô cũng cam lòng làm vợ hắn đúng không?"

Sắc mặt Ôn Sở Nịch thoáng hiện lên một tia giận dữ: "Doãn Lệ, cô quá đáng rồi đấy."

Nhưng Doãn Lệ chẳng mấy bận tâm, cô nâng ly rượu lên cụng từ xa, nở nụ cười ngọt ngào: "Chúc mừng ... Tạ phu nhân của chúng ta ."

Nói xong, cô hất mạnh vạt váy, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Đúng lúc ấy, Hứa Diên quay lại yến tiệc.

Tạ Tĩnh Thu còn đang chờ cô, cười đến mức nghiêng ngả: "Thấy chưa, tôi đã nói cô hai nhà họ Doãn kia chẳng dễ chơi mà?"

"Cũng khá thú vị đấy chứ." Hứa Diên khẽ cười.

"Thú vị? Vừa rồi nếu để Tạ Doanh Triều nghe thấy những lời đó, chắc chắn cô ta sẽ gặp xui xẻo lớn đấy."

Hứa Diên đáp: "Mấy người kia nói xấu cô ấy chỉ là để lấy lòng cô chủ Ôn gia. Mà chính Ôn Sở Nịch cũng không ngăn cản, ngược lại còn tỏ ra hưởng thụ, chứng tỏ tình huống tương tự không chỉ xảy ra một lần. Có thù tất báo, có lẽ trong trường hợp này hơi thô lỗ, nhưng con người đó... lại rất thú vị."

Tạ Tĩnh Thu gật đầu tán thành: "Cũng đúng, tính cách anh em Doãn gia như thế, cũng được xem như động vật quý hiếm trong giới này rồi."

Cô liếc nhìn Hứa Diên, khẽ cười: "Còn cô, giống như một cánh diều giấy trắng. Mảnh mai yếu ớt, cẩn thận kẻo bị gió thổi tan mất."

Hứa Diên lễ độ đáp: "Cảm ơn cô đã quan tâm."

Tiếng nhạc du dương của buổi tiệc bỗng dừng lại, báo hiệu yến tiệc chính thức sắp bắt đầu.

Ôn Sở Nịch vốn đang tức giận đến suýt mất phong thái, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ được đám vệ sĩ vây quanh bước ra, cô ta lập tức đè nén ngọn lửa giận xuống.

Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng với cô ta, tuyệt đối không cho phép bản thân có chút sai lầm nào.

Cô ta khẽ chỉnh lại váy áo và mái tóc rồi đứng thẳng tắp ở hàng đầu tiên của đám đông.

Ngay khi bữa tiệc chìm vào yên lặng, Hứa Diên theo bản năng đưa mắt tìm kiếm trong biển người.

Người đầu tiên cô nhìn thấy là Bùi Tễ Ngôn.

Hắn đứng bên cạnh cha hắn, mí mắt khẽ cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẻ mặt thoáng mang theo chút muộn phiền.

Hứa Diên dời ánh mắt đi, lại bắt gặp Tạ Tư Chỉ. Hắn đứng cạnh Tạ Đạc.

Hai người nâng ly rượu vang khẽ chạm vào nhau, gương mặt tuấn mỹ khiến không ít phụ nữ len lén đưa mắt nhìn trộm.

Hứa Diên chỉ ngắm trong chốc lát đã thấy vài người phụ nữ bước đến chào hỏi Tạ Đạc.

Còn Tạ Tư Chỉ thì chẳng có ai chủ động bắt chuyện. Hắn ngẩng lên, ngay khoảnh khắc ánh nhìn của hai người chạm nhau trong không trung, hắn khẽ cong môi nở nụ cười dịu dàng, vô hại.

Bên cạnh, Tạ Tĩnh Thu đột nhiên hướng sang phía cô. Hứa Diên lập tức hiểu được hàm ý trong ánh mắt ấy.

Tạ Doanh Triều đã xuất hiện.

Trong mắt người khác, cô vẫn chưa biết thân phận thật sự của Tạ Doanh Triều.

Bây giờ cô nên bày ra vẻ kinh ngạc khi một giáo viên dạy piano xuất hiện theo cách này.

Dù sao cũng là người Tạ gia, Tạ Tĩnh Thu trông như trò chuyện thân mật với cô suốt cả buổi tối, nhưng thực ra cũng đang quan sát cô.

Hứa Diên khống chế biểu cảm kinh ngạc rất vừa phải.

Không quá khoa trương nhưng cũng không để lộ ra việc bản thân đã sớm biết rõ sự thật.

Cô chăm chú nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, tuấn mỹ như gương tạc:

"Đó chẳng phải ... là thầy Triệu sao? Tại sao anh ấy lại đứng ở nơi đó?"

Tạ Tĩnh Thu thu lại vẻ cảnh giác, khẽ nhún vai cười nhẹ: "Chuyện xưa về hoàng tử cao quý và công chúa sa cơ cũng đã đến hồi kết. Tạ ơn trời đất, sự nghiệp làm diễn viên quần chúng của tôi cuối cùng cũng chấm dứt rồi."

Qua đám đông chen chúc và ánh đèn rực rỡ, ánh mắt của Tạ Doanh Triều rơi thẳng xuống người Hứa Diên.

"... Đến nay tôi vẫn chưa kết hôn, một phần là vì bận rộn công việc của tập đoàn không thể phân thân, một phần là vì chưa gặp được người trong lòng."

"Còn bây giờ, tôi nghĩ rằng mình đã tìm thấy cô ấy rồi."

Giữa đám đông, Ôn Sở Nịch khẽ hít sâu một hơi.

Cô ta quay đầu, thân hữu Ôn gia phía sau cũng đồng loạt nở nụ cười.

Chỉ cần Ôn Sở Nịch gả vào Tạ gia, thì Ôn gia vẫn có thể giữ vững địa vị trong giới tài phiệt.

Cho dù bên ngoài đồn rằng Tạ Doanh Triều thủ đoạn tàn khốc, nhưng đối với gia tộc của vợ mình nhất định hắn sẽ ra tay giúp đỡ trong phạm vi có thể.

Bọn họ đã mưu tính suốt bao lâu nay, không tiếc bất cứ giá nào để giành được quyền khai thác năng lượng ở nước K, tất cả chỉ vì ngày hôm nay.

Mấy hôm trước, Tạ Doanh Triều từng ghé thăm Ôn gia. Thái độ khi ấy đủ để chứng minh rằng, người đàn ông này đã ngầm chấp thuận lời đề nghị liên hôn.

Tạ Doanh Triều chậm rãi bước vào giữa đám đông.

Bàn tay buông thõng bên người của Ôn Sở Nịch khẽ run, sẵn sàng giơ lên bất cứ lúc nào, để trao phó bản thân mình cho hắn.

Sau đó dưới ánh đèn rực rỡ, cô ta sẽ đứng đó hứng trọn ánh nhìn từ tất cả giới quyền quý ở Thương Thành, trở thành người phụ nữ khiến bao kẻ ngưỡng mộ, ghen tị.

Sau đó nữa, cô ta sẽ giúp gia tộc của mình trở lại thời kỳ hưng thịnh.

Thế nhưng, người đàn ông kia lại thẳng thừng bước qua, không thèm ngoảnh lại.

Tạ Doanh Triều dừng chân trước mặt Hứa Diên, dáng người cao lớn che khuất hết thảy ánh sáng lộng lẫy phía sau.

Hắn vươn tay về phía cô, ung dung mà tao nhã: "Cô Hứa Diên, không biết tôi có vinh hạnh được mời em cùng chơi một bản nhạc không?"

Hứa Diên ngẩn người.

Khoảnh khắc ấy, vô số ánh mắt dồn về phía cô. Trong đó có ba ánh nhìn mãnh liệt đến mức cô không thể nào làm ngơ.

Một là của Bùi Tễ Ngôn, ánh mắt dịu dàng ngập tràn ngạc nhiên, ngẩn ngơ dõi theo cô.

Một là của Ôn Sở Nịch, gương mặt tái nhợt, lộ rõ lúng túng, xấu hổ và kinh ngạc không thể thốt lên lời.

Cái cuối cùng đến từ Tạ Tư Chỉ. Khóe môi hắn khẽ cong, thấp thoáng một nụ cười như có như không, dường như sớm đã đoán trước kết cục này. Bình tĩnh và thờ ơ.

Giồng như mặt hồ chết lặng, chỉ có những gợn sóng nhỏ bé khẽ lan ra dưới lớp băng lạnh giá.

Bình Luận (0)
Comment