Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 79

 
Gió lạnh vượt qua núi cao và mặt hồ, làm rung chuyển những đầu ngón tay lạnh buốt.

Lê Nhân Đồng run run đưa tay ra.

Ly cà phê đã nguội, cô ta nhấp một ngụm, để lại vết nâu trên cánh môi.

Dưới ánh mắt trông thì bình thản nhưng nặng trĩu áp lực của Tạ Tư Chỉ, Lê Nhân Đồng cắn răng ép mình uống cạn ly cà phê.

Vệ sĩ khiêng ghế đến.

Tạ Tư Chỉ ngồi vắt chân, ống quần tây ôm gọn đôi chân dài thẳng tắp, nơi gấu quần để lộ ra một đoạn mắt cá trắng ngần.

Ánh mắt hắn rơi trên chiếc áo vest của Tạ Đạc đang khoác trên vai Hứa Diên, lông mày tinh xảo khẽ nhướng lên thầm bực bội trong lòng.

Cảnh quay tiếp theo bắt đầu.

Sắc mặt Lê Nhân Đồng ngày càng kém, phân đoạn thoại với nam chính trước khi nhảy xuống nước quay mãi vẫn không đạt.

Đạo diễn hô "cắt", đề nghị tạm nghỉ một lát để cô ta vào trong phòng tìm lại cảm giác. Dù sao trạng thái không tốt, có quay tiếp cũng chỉ tốn công.

Ông ta nói những lời này hoàn toàn là vì Tạ Tư Chỉ.

Ai cũng biết Lê Nhân Đồng có thể leo đến vị trí hôm nay chỉ trong vài năm là vì phía sau có người nâng đỡ.

Có thể nói, mọi thứ cô ta có được trong đoàn phim này đều do người đàn ông trước mắt ban cho. Hắn ngồi ở đó, đạo diễn cũng vì nể hắn mà phải cho Lê Nhân Đồng thêm chút thể diện.

"Thoại quay không xong thì bỏ qua trước." Tạ Tư Chỉ lạnh nhạt nói: "Quay thẳng cảnh nhảy xuống nước."

Lúc này đạo diễn có phần không đoán được ý hắn.

Lê Nhân Đồng quấn chăn đứng bên lan can sát hồ, gương mặt tái nhợt chưa kịp hồi sắc, bắp chân đã run lẩy bẩy.

Thấy cô ta sợ hãi, đạo diễn an ủi: "Yên tâm, một cảnh quay nhiều nhất chỉ nửa phút thôi. Cô biết bơi, đoàn phim cũng đã mời nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp. Nếu có nguy hiểm, họ sẽ lập tức cứu cô lên."

Mặt hồ lốm đốm tảo xanh, gợn sóng lăn tăn đầy rợn ngợp, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi. Lê Nhân Đồng chần chừ mãi vẫn không dám nhảy xuống.

Trợ lý chạy đến trước mặt Tạ Tư Chỉ khẩn cầu: "Tạ tiên sinh, chị Lê chưa bao giờ chịu khổ như thế này. Chị ấy thật sự không dám nhảy, hay là đổi người khác đi ạ."

Tạ Tư Chỉ: "Không dám?"

Ngón tay hắn đan vào nhau, khẽ xoa nhẹ. Ánh mắt rũ xuống, nụ cười nhạt nhẽo: "Theo tôi biết, mỗi giây mỗi phút quay phim đều đang đốt tiền. Với tư cách là đạo diễn, không có ý thức tiết kiệm cho nhà đầu tư, ngược lại còn để mặc diễn viên phung phí thời gian ... Tạ Đạc, tôi thật sự hoài nghi anh tìm về toàn những hạng người gì thế?"

Lời này thoạt nghe như đang mắng Tạ Đạc, nhưng lại khiến trái tim đạo diễn giật thót.

Người nắm quyền tập đoàn khổng lồ này, tính tình còn thất thường hơn cả thời tiết. Một giây trước còn là nhà đầu tư hết lòng nâng đỡ Lê Nhân Đồng, giây sau đã tỏ vẻ chán ghét.

Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, đạo diễn cũng là kẻ cáo già.

Ông ta rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, âm thầm sắp xếp người đi tới sau lưng Lê Nhân Đồng, đẩy cô ta xuống hồ.

Lê Nhân Đồng chưa kịp chuẩn bị, hoảng hốt kêu lên một tiếng "a", rồi "bùm" một cái rơi thẳng xuống nước.

Lúc này, tiếng kêu và vẻ mặt của cô ta hoàn toàn không giống trạng thái tuyệt vọng của một người tự tử.

Thế nhưng Tạ Tư Chỉ lại xem rất hứng thú, đạo diễn cũng không dám hô dừng, đành cắn răng tiếp tục quay.

Lê Nhân Đồng giãy giụa liên hồi trong nước, vài giây sau cánh tay vẫy loạn bỗng khựng lại, cả cơ thể cứng đờ từ từ chìm xuống đáy hồ.

Nhân viên đoàn phim hoảng hốt muốn nhảy xuống cứu người.

Tạ Tư Chỉ nói: "Cô Lê là diễn viên chuyên nghiệp, tôi nghĩ ... chắc đây là phần cô ấy cố tình chuẩn bị thêm cho cảnh quay này chăng?"

Hắn đã nói là cố tình chuẩn bị, còn ai dám mở miệng nói đó là đuối nước?

Chỉ một câu lập tức trói chặt ý định cứu người của mọi người.

Hàng chục ánh mắt căng thẳng dồn cả lên mặt hồ.

Mười mấy giây trôi qua, Lê Nhân Đồng vẫn chưa nổi lên, dưới mặt nước cũng chẳng còn gợn sóng giãy giụa nào.

Mọi thứ thật yên tĩnh như thể con người kia đã chết rồi.

Mọi người xung quanh nín thở, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Ai cũng nhìn ra được người đàn ông quyền thế ngút trời ngồi ung dung giữa đám đông là đang muốn lấy mạng Lê Nhân Đồng.

Ngay trước mặt gần cả trăm con người, sự tàn nhẫn không hề che giấu ấy khiến ai nấy cũng khiếp sợ.

Tuy Lâm Giai chán ghét Lê Nhân Đồng, nhưng dù sao cũng là một mạng người, cô ấy không chịu nổi nữa sốt ruột kêu lên: "Đã nửa phút rồi sao có thể là đang diễn chứ? Mọi người còn đứng ngây ra làm gì? Mau cứu người đi!"

Nhân viên đoàn phim vẫn bất động, đúng hơn là không ai dám động.

"Anh..." Lâm Giai chỉ thẳng vào Tạ Tư Chỉ quát lên: "Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người mà cố ý giết người, anh có còn là người không hả?"

Khóe môi Tạ Tư Chỉ cong lên.

Xưa nay hắn chưa từng là người có tính khí tốt. Thuở nhỏ, chỉ vì một đứa trẻ khác dám nói xấu mẹ mình mà hắn có thể thẳng tay đẩy nó xuống hồ. Bây giờ ném thêm một Lâm Giai xuống hồ cùng Lê Nhân Đồng đối với hắn cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Vệ sĩ chuẩn bị ra tay xử lý Lâm Giai.

Hứa Diên bỗng cất giọng: "Lâm Giai, lại đây với tớ."

Tạ Tư Chỉ ngoảnh đầu nhìn cô, vệ sĩ cũng theo đó mà dừng động tác.

Hứa Diên nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Tạ Đạc ngăn lại.

Hắn vẫn chỉ nói câu ấy: "Đừng vội."

Hứa Diên không hiểu ý hắn. Tạ Tư Chỉ điên loạn thì thôi, nhưng ít nhất Tạ Đạc không phải là kẻ thấy chết mà không cứu.

Tạ Đạc cười.

Thời gian từng chút một trôi qua, phía sau Tạ Tư Chỉ, một vệ sĩ cuối cùng cũng không kìm nổi lo lắng nói: "Thưa ngài, nếu không cứu ngay, e rằng cô Lê sẽ chết thật."

Tạ Tư Chỉ nhướng mày: "Được, cậu đi cứu đi."

Vệ sĩ không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy, vội vàng cởi áo vest lao xuống hồ.

Vệ sĩ của Tạ gia đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chẳng mấy chốc đã cứu được Lê Nhân Đồng lên bờ.

Cô ta vẫn còn sống, vệ sĩ dùng phương pháp cấp cứu đặc biệt ép nước ra khỏi bụng. Lê Nhân Đồng nằm trên mặt đất, ánh mắt đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không thể cử động.

Vệ sĩ thở hổn hển: "Cô Lê chắc là bị lạnh cứng rồi, phải lập tức đưa đến bệnh viện."

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ dán chặt vào gã vệ sĩ toàn thân ướt sũng. Trong đôi mắt đẹp kia phủ xuống một tầng u ám nặng nề.

...

Lúc đến, Hứa Diên là đi nhờ xe của Lâm Giai.

Lúc trở về, cô bị Tạ Tư Chỉ cưỡng ép kéo lên xe mình.

Ban đầu cô vẫn bình tĩnh giải thích với hắn, cô đã hẹn đi chơi với Lâm Giai, không thể thất hứa được.

Nhưng Tạ Tư Chỉ làm như không nghe thấy, không nói một lời, càng nắm chặt tay cô hơn.

Hứa Diên cũng tức giận, hất tay hắn ra, xoay người đi về hướng ngược lại. Nhưng ngay giây sau, cô đã bị Tạ Tư Chỉ ngang nhiên vác lên vai.

Lúc này, người của đoàn phim vẫn chưa giải tán.

Hứa Diên chưa bao giờ bị vác công khai trước mặt nhiều người như thế.

Nhất là khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lâm Giai, cô gần như chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi.

"Tạ Tư Chỉ, thả tôi xuống!!!"

Tạ Tư Chỉ không để ý lời cô. Hứa Diên giơ tay đấm thùm thụp vào lưng hắn, nhưng hắn cũng không phản ứng, thế là cô há miệng cắn mạnh một phát vào cánh tay hắn.

Hắn đau đến mức bật ra một tiếng rít, ấn cô vào trong xe rồi đóng mạnh cửa lại.

"Học được cách cắn người rồi hả." Hắn kéo tay áo lên.

Cú cắn ấy không hề lưu tình, xuyên qua cả lớp vải sơ mi, để lại trên da hắn một dấu răng còn rịn vệt máu đỏ tươi.

Hứa Diên cố hết sức che giấu sự hoảng loạn trong mắt.

Ngày trước ở trang viên, Tạ Tư Chỉ cũng từng vác cô như thế không ít lần.

Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong căn phòng không có người và nơi cuối cùng hắn đặt cô xuống luôn là chiếc giường mềm mại.

Vừa rồi, chỉ trong thoáng chốc, ký ức ấy ập về khiến cô sợ hãi đến run rẩy. Cô ngỡ mình lại vô tình chọc giận hắn và cơn ác mộng năm xưa sẽ lặp lại.

Tạ Đạc ngồi ở ghế phụ chiếc Bentley.

Ngày trước mỗi khi Tạ Tư Chỉ bị thương, phần lớn đều là hắn ra tay xử lý giúp.

Hắn quay đầu liếc một cái, lười nhác hỏi: "Ồ, bị cắn rồi à? Có cần tôi giúp không?"

"Im miệng." Tạ Tư Chỉ lạnh lùng cảnh cáo.

Hắn nhìn xuống chiếc áo khoác đang phủ trên người Hứa Diên.

Thứ đó từ lâu đã khiến hắn khó chịu, mà trong xe vốn ấm áp chẳng cần phải mặc thêm áo khoác làm gì.

Hắn đang định giật phăng nó ra rồi ném trả cho Tạ Đạc, nhưng ngay khi tay hắn vừa chạm tới, cơ thể Hứa Diên theo bản năng co rụt lại.

Tạ Tư Chỉ nhận ra điều gì đó, lông mày chau chặt, bàn tay cũng chậm rãi thu về.

Hắn mím môi không nói chuyện, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đồng thời dịch người ngồi xa Hứa Diên hơn một chút. Nhờ vậy sự cảnh giác trong mắt cô mới dần tan bớt.

Chiếc xe không chạy về thành phố mà hướng thẳng đến vùng ngoại ô hẻo lánh của trấn Hoa Chi.

Giữa núi rừng, có một căn biệt thự độc lập ẩn mình. Trời u ám, dưới tán cây rậm rạp, ánh sáng mờ mịt như chạng vạng tối.

Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự.

"Em ở yên trong xe." Suốt dọc đường Tạ Tư Chỉ không nói với Hứa Diên một câu, chỉ đến khi chuẩn bị xuống xe mới dặn một tiếng.

Hắn dẫn theo vệ sĩ đi vào biệt thự trong núi, để Tạ Đạc lại trong xe.

Hứa Diên lặng lẽ ngồi chờ, bất chợt hỏi: "Hắn để anh ở đây là để giám sát tôi sao?"

Tạ Đạc đang chơi điện thoại, nghe vậy thì ngẩng đầu: "Là để bảo vệ."

"Vừa nãy ở bên hồ, em muốn xin cho người phụ nữ kia phải không?" Tạ Đạc hỏi ngược lại.

"Đúng." Hứa Diên thừa nhận: "Tôi không thể nào trơ mắt nhìn một người chết ngay trước mặt mình."

"Đêm mùng bảy, Lê Nhân Đồng gặp em trước cổng khu vườn. Sáng sớm ngày mười một, Tạ Tư Chỉ đến tiệm bánh trên phố Đồng Hoa. Sau khi cậu ta rời đi, em có ra ngoài một chuyến. Trong khoảng thời gian ấy, có người đã lẻn vào tiệm bỏ thêm thứ gì đó vào ổ bánh trên bàn em."

Hứa Diên khựng lại.

Cô nhớ hôm đó mình chỉ ra góc phố đổ rác chưa đến mười lăm phút. Khi quay lại ổ bánh ăn dở trên bàn đã biến mất.

Trên phố Đồng Hoa thỉnh thoảng cũng hay xảy ra mấy vụ trộm vặt.

Khi đó cô chỉ nghĩ là bị một kẻ lang thang đói khát trộm mất nên chẳng để tâm.

Tạ Đạc tiếp tục nói: "Đêm mười hai, em ngủ lại trong tiệm, có hai gã đàn ông tìm cách cạy cửa cuốn của tiệm bánh. Nhưng vì bên kia đường bất ngờ có một chiếc xe dừng lại nên cuối cùng chúng bỏ đi."

"Ngày mười ba, khi em ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt, suốt dọc đường luôn có người bám theo. Còn vai diễn quần chúng mà bạn em có được, nói là lấy từ anh họ của cô ấy thì cũng đúng, nhưng hắn vốn chẳng quen biết bạn bè nào trong đoàn phim cả. Là ai sắp đặt, chắc tôi không cần nói thêm chứ?"

Hứa Diên đã hiểu ra.

Nhưng lúc này, điều cô nghĩ đến không phải là vì sao Lê Nhân Đồng phải làm vậy, mà là chiếc camera giám sát mà Tạ Tư Chỉ lắp trong tiệm bánh của cô.

Ban đầu, cô cứ ngỡ nó là để theo dõi mình.

Giờ xem ra, ở những góc tối cô không nhìn thấy, Tạ Tư Chỉ không còn giống kẻ hoang tưởng cố chấp với khát vọng chiếm hữu đến mức b*nh h**n như trước nữa.

"Trong cà phê có bỏ thuốc gây tê liệt cơ thể. Một khi dược tính phát tác thì sẽ không thể cử động. Thử nghĩ xem, nếu khi đó là em xuống nước thì sẽ thế nào?"

Tạ Đạc nói: "Đừng bao giờ coi thường thủ đoạn của một người phụ nữ. Chết trong lúc quay phim là tai nạn đoàn phim phải chịu trách nhiệm, chẳng liên quan gì đến cô ta."

Hứa Diên im lặng thật lâu mới khẽ hỏi: "Hắn đã biết từ sớm rồi sao?"

"Ừ." Tạ Đạc nhạt giọng: "Để mặc cho những trò mờ ám kia diễn ra là vì bên cạnh cậu ta có người lén lút làm việc cho Lê Nhân Đồng. Nguyên tắc đầu tiên khi chọn vệ sĩ thân cận của Tạ gia luôn là phải vĩnh viễn trung thành với ông chủ. Nếu đã bí mật liên hệ với người ngoài mà không bị phát hiện kịp thời, thì với cậu ta hay với em đều là mối nguy hiểm tiềm tàng."

"Với tôi?" Hứa Diên không hiểu.

"Ngốc à?" Nếu không phải đang ngồi ở ghế phụ không với tới được, nhìn dáng vẻ ngơ ngác đó Tạ Đạc thật sự muốn đưa tay vò rối mái tóc cô.

Hắn bất đắc dĩ nói: "Lê Nhân Đồng thì dễ xử lý thôi. Nhưng vấn đề là sau khi giải quyết cô ta, liệu còn phải đối mặt với kẻ thù ẩn trong bóng tối nào nữa không? Với Tạ Tư Chỉ thì chẳng sao cả. Nhưng với em, một con mèo nhỏ thà ở lì trong tiệm bánh chứ không chịu cúi đầu trước cậu ta, lại còn thích chạy đi chơi với bạn bè, thậm chí dám cắn người, thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm đấy."

Hứa Diên nghiêm giọng nói: "Tôi không phải con mèo nhỏ gì cả, xin đừng gọi tôi như thế."

"Xin lỗi." Tạ Đạc nhận ra cô không phải người có thể đem ra đùa bỡn nên vội vàng nhận sai.

Núi rừng tĩnh lặng, trong biệt thự bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, thảm thiết của đàn ông, chấn động đến mức bầy chim trên cành cây cũng kinh hoảng bay tán loạn.

Hứa Diên lập tức nhớ đến người vệ sĩ đã cứu người khi nãy.

Suốt dọc đường vừa rồi, cô không nhìn thấy hắn.

Có lẽ, hắn chính là kẻ mà Tạ Đạc nói tới, người đã lén làm việc cho Lê Nhân Đồng.

"Tôi đoán giờ cậu ta chắc chắn đang vô cùng tức giận."

"Bị treo lơ lửng giữa không trung, phải liều mạng kiềm chế cơn điên cuồng, đến cả khi bị cắn đau cũng không được phép bật ra tiếng kêu."

Tạ Đạc tưởng tượng dáng vẻ Tạ Tư Chỉ bị trói buộc tay chân, cảm thấy thú vị vô cùng.

Khóe môi hắn cong lên một đường duyên dáng, mỉm cười nói: "Cho nên mới cần tìm vài cách khác để phát tiết thôi."

 

Bình Luận (0)
Comment