Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 80

 
Gần tới cửa biệt thự, Hứa Diên khẽ chùn bước.

Cô sợ hãi cảnh tượng phải đối mặt sau khi bước vào, cũng không biết mình nên nói gì.

Thế nhưng, ngồi trong xe, lắng nghe từng tiếng thét thảm thiết dội ra liên tiếp càng khiến cô bứt rứt không yên.

Hứa Diên đẩy cửa bước vào, trong tòa nhà lập tức xộc lên mùi máu tanh nồng nặc, từng vệt máu loang lổ theo nền xi măng chảy đến tận dưới chân cô.

Biệt thự chưa được cải tạo, đại sảnh trống trải lạnh lẽo.

Hai người đàn ông đầu cúi gục, đứng kiễng chân, cổ tay bị trói bằng dây thừng treo lơ lửng trên xà nhà.

Một người là vệ sĩ, một người là Lâm Triết.

Cả hai người đều máu thịt be bét, không ngừng cầu xin tha mạng. Quần áo thấm đỏ, chẳng thể phân biệt máu rỉ ra từ chỗ nào trên cơ thể.

Lê Nhân Đồng thì nằm trên nền gạch men lạnh lẽo, dược tính trong cà phê vẫn chưa tan hết, cho đến giờ vẫn chẳng thể động đậy.

Ánh mắt Hứa Diên dừng trên người Tạ Tư Chỉ.

Chính giữa đại sảnh đặt một chiếc ghế gỗ hoàng lê.

Tạ Tư Chỉ dường như đã mệt, lười biếng tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Cổ áo sơ mi đen của hắn để mở hai khuy, lộ ra làn da trắng mịn cùng xương quai xanh sắc nét. Khi yên lặng, khí chất cuồng loạn thường ngày thu liễm lại, thay vào đó là một vẻ tao nhã cao quý khó mà miêu tả.

Trong ký ức, thời niên thiếu hắn cũng từng như thế.

Ngón tay thon dài buông lỏng khỏi tay vịn ghế gỗ, đầu ngón đang nhỏ từng giọt máu tí tách rơi xuống gạch men, tụ thành một vũng loang đỏ.

Tạ Tư Chỉ nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu nhìn lại.

Ánh mắt Hứa Diên cùng hắn chạm nhau, cô bị hàn ý trong mắt hắn dọa cho giật mình.

Lạnh lùng, thờ ơ, không có cảm xúc của con người.

Giống như một quái vật đã tê liệt, máu tươi hay đau đớn đều chẳng thể khơi dậy trong hắn dù chỉ một gợn cảm xúc.

Tạ Đạc từng nói, những kẻ từng làm hại mẹ hắn đều bị nhốt trong hầm giam của trang viên.

Những năm cô rời đi, vô số đêm không ngủ, hắn đều ở trong căn phòng đá lạnh lẽo lấy máu me và tiếng gào thét làm bạn.

Cảnh tượng như thế với hắn mà nói, hẳn đã thành quen.

Có lẽ đúng như Tạ Đạc nói, đó cũng là một cách hắn dùng để giải tỏa.

Chỉ là một người bình thường ai lại cần kiểu "giải tỏa" như vậy?

Hứa Diên nghĩ ngược lại, dường như chính cô, khi luôn cố gắng coi Tạ Tư Chỉ như một người bình thường, mới là kẻ không bình thường.

"Có chuyện gì sao?" Hắn lạnh nhạt hỏi, đồng thời khẽ nắm chặt bàn tay đang dính máu, muốn giấu đi để Hứa Diên không nhìn thấy.

Hứa Diên nhỏ giọng nói: "Ồn quá."

Tạ Tư Chỉ im lặng vài giây, rồi quay sang vệ sĩ: "Bịt miệng hắn lại."

Vệ sĩ lập tức đi lấy miếng vải.

Hứa Diên vội nói: "Tôi không có ý đó. Dù sao hắn cũng là anh họ của Lâm Giai. Nếu chết ở đây tôi không biết phải giải thích với Lâm Giai thế nào."

"Vậy thì sao?" Tạ Tư Chỉ nhíu mày, giọng hờ hững: "Hắn giúp người phụ nữ kia lừa em đến đoàn phim. Còn ả ta thì hứa sẽ giao em cho hắn khi em mất hết ý thức, tay chân tê liệt. Sau khi hắn làm ra chuyện này, em vẫn muốn anh tha cho hắn đúng không?"

"Sao suy nghĩ của anh lúc nào cũng cực đoan như vậy?" Hứa Diên khó hiểu hỏi: "Không thể giao cho cảnh sát xử lý sao?"

"Cực đoan..." Tạ Tư Chỉ thì thầm nhắc lại hai chữ này, ánh mắt thoáng qua ý cười lạnh: "Anh thấy là em muốn giao cái kẻ cực đoan như anh cho cảnh sát thì đúng hơn."

Hứa Diên nghẹn lời: "..."

Suy nghĩ của Tạ Tư Chỉ như cố tình đi ngược lại cô vậy.

Rõ ràng trước khi bước vào đây tâm trạng cô vẫn khá bình tĩnh, vậy mà chỉ nói với hắn vài câu đã khiến cô thấy bực mình: "Người như anh làm việc chỉ dựa vào cảm xúc, vừa trẻ con vừa tàn nhẫn, tuỳ hứng áp dụng tư hình..., nơi nên đến không phải đồn cảnh sát mà là địa ngục mới đúng."

Tạ Tư Chỉ ngẩng đầu: "Anh vốn đã ở trong địa ngục rồi."

"Từ cái ngày em rời đi."

Hắn kéo cao tay áo, cổ tay mất đi chuỗi hạt trầm hương càng lộ rõ vẻ tái nhợt.

Hắn theo thói quen che tay lên cổ tay, đầu ngón tay dính vệt máu loang ra, lúc này mới sực nhớ đã trả lại chuỗi hạt cho Hứa Viên.

Hiện giờ cổ tay đã trống rỗng.

Tạ Tư Chỉ cụp mắt xuống: "Anh rất rõ trong mắt em kẻ toàn thân đầy máu, thậm chí phải chết nên là anh mới đúng."

Hứa Diên lắc đầu: "Tôi chưa từng nói vậy."

"Trong lòng em nghĩ vậy."

Hứa Diên im lặng.

Tạ Tư Chỉ nghỉ ngơi đủ, vệ sĩ đưa tới một chiếc găng đấm bằng kim loại.

Hắn lồng vào các ngón tay, rồi đứng dậy bước đến trước hai kẻ đang bị treo lơ lửng, tên vệ sĩ phản bội và Lâm Triết.

Hắn túm lấy tóc Lâm Triết, nắm đấm giáng mạnh vào bụng hắn ta.

Chưa nói đến chuyện trước đây hắn từng luyện đối kháng, chỉ riêng cú đấm này thôi cũng đã có sức mạnh kinh hoàng.

Những góc cạnh sắc nhọn của găng đấm đủ khiến da thịt Lâm Triết rách nát, hắn nôn ra một ngụm máu, gương mặt đầy những vết rách do kim loại cứa qua.

Tiếng la thảm thiết vang lên không ngừng khiến tay chân Hứa Diên lạnh ngắt.

"Dù anh làm gì cũng khiến em chán ghét, căm hận. Trong mắt em, anh chỉ là một kẻ điên thôi." Khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Tư Chỉ lấm tấm vài giọt máu, đuôi mắt phủ một màu đỏ nhạt: "Nếu không sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Người khác tổn thương em, em còn chẳng nỡ báo thù."

"Chỉ có anh, em cam lòng vứt vào địa ngục."

Hứa Diên nhìn ra được.

Khi Tạ Tư Chỉ cần phát tiết cảm xúc thì chẳng ai có thể ngăn cản hắn.

Sau khi Hứa Diên cố gắng khuyên hắn dùng một cách bình thường để giải quyết chuyện này, tâm trạng của Tạ Tư Chỉ lại trở nên tệ hơn.

Bởi trong mắt hắn, đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất, Hứa Diên có thể mềm lòng với tất cả nhưng lại chẳng bao giờ quan tâm đến hắn.

Máu me, mùi tanh nồng và cảnh bạo lực ở đây khiến người ta khó mà chịu nổi. Hứa Diên biết có nói thêm gì cũng vô ích bèn quay người rời đi.

"Không được đi." Tạ Tư Chỉ cất tiếng.

Giữa hàng mày nhíu chặt của hắn ẩn giấu một tia lệ khí. Rõ ràng có lời muốn nói nhưng mãi vẫn chẳng thể thốt ra một cách thẳng thắn.

Cuối cùng, hắn tháo chiếc găng tay sắt ra, tùy tiện ném sang một bên: "Anh phải sang nước N một chuyến."

"Ra ngoài, rẽ trái, đi tầm hai cây số có một hồ chứa nước, vứt ba người này xuống đó là dự định ban đầu của anh."

Vệ sĩ đưa một chiếc khăn tay sạch sẽ tới.

Hắn bước đến trước mặt Hứa Diên, đặt khăn tay vào lòng bàn tay cô.

Rồi nắm lấy tay cô áp lên bên má mình, thong thả dùng chính chiếc khăn trong lòng bàn tay cô lau sạch từng vệt máu loang trên gương mặt.

"Nhưng em có thể chọn cách mà em muốn để xử lý chuyện này."

Ngón tay hắn còn vương máu nóng hổi.

"Đi cùng anh sang nước N." Hắn đưa ra điều kiện: "Ba kẻ này giao cho em xử lý."

...

"Đi hay không đi đều có rủi ro."

Trên chiếc máy bay riêng đi nước N, Tạ Đạc ngả người vào lưng ghế bọc da mềm mại nói với Hứa Diên:

"Lần này bọn chúng nhắm thẳng vào Tạ thị. Sang nước N chắc chắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nhưng cũng chẳng ai dám đảm bảo người nhà Kingsley sẽ không vượt biên giới, ở trong nước không hẳn là an toàn tuyệt đối. So ra thì mang em theo bên cạnh, cậu ta sẽ yên tâm hơn."

"Đó là ý của cậu ta." Tạ Đạc cười với Hứa Diên: "Tôi đoán vậy."

Tạ Tư Chỉ ngồi một mình ở phía trước, suốt chuyến bay chẳng hề quay đầu nói với họ câu nào.

"Hai người bọn em đều rất gượng gạo. Một người thì lúc nào cũng lấy uy h**p thay cho quan tâm và bảo vệ. Còn một người thì suốt ngày nói ra những lời dễ làm người khác đau lòng."

Hứa Diên đang cầm máy tính bảng, chăm chú xem phần giới thiệu về nước N.

Quốc gia này nằm sâu trong lục địa, gần đường xích đạo, phần lớn lãnh thổ là sa mạc xen lẫn thảo nguyên nhiệt đới. Vài năm trước mới chấm dứt nội chiến, kinh tế lạc hậu, công nghiệp chế tạo yếu kém, ngành nông nghiệp chiếm ưu thế. Sản nghiệp của tập đoàn Tạ thị trải rộng trên mảnh đất này, rồi lấy đó làm trung tâm phát triển sang các nước lân cận.

Cô khẽ ngẩng đầu khi nghe thấy lời Tạ Đạc.

"Những từ như cực đoan, tàn nhẫn, địa ngục ... rõ ràng là vì bảo vệ em vậy mà lại bị gắn thành những chữ ấy. Nếu là tôi, chắc cũng sẽ thấy khó chịu."

Hứa Diên khựng lại: "Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện à?"

"Cũng không thể coi là nghe lén được. Tôi đứng ngoài cửa suốt mà chẳng ai để ý đến tôi cả." Tạ Đạc cười cười: "Em sinh ra đã quen tuân thủ trật tự, pháp luật và đạo đức. Còn hắn lại là kẻ nằm ngoài mọi quy tắc. Hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu không thể quen được hắn, sao em không thử thay đổi hắn?"

"Thay đổi?"

Tạ Đạc nháy mắt với cô: "Trẻ con ồn ào khóc lóc, chẳng qua là muốn có người yêu thương. Khi có được tình cảm chắc chắn, chúng sẽ ngừng khóc, thậm chí còn giấu đi cả móng vuốt làm đau người khác để đổi lấy tình yêu. Người trong cuộc thì mơ hồ. Em thật sự không hiểu sao?"

Hứa Diên lặng thinh, yên tĩnh suy nghĩ.

Khi máy bay dần hạ cánh, cô đặt chiếc máy tính bảng xuống, bước vào khoang trước ngồi cạnh Tạ Tư Chỉ.

Hắn đang xem một cuốn tạp chí địa lý giới thiệu về phong tục và văn hóa của nước N.

Bóng Hứa Diên đổ lên người hắn: "Tôi đã nhờ Tạ Đạc giao mấy người đó cho cảnh sát rồi."

"Việc của em không cần phải kể cho anh." Hắn chăm chú nhìn vào hình ảnh trong cuốn tạp chí, thờ ơ trả lời.

Hứa Diên nhẹ giọng hỏi: "Anh từng nói, một tháng sau sẽ để tôi rời đi. Lời đó còn tính không?"

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ dừng lại ở trang sách. Ở đó viết:

[Nước N khô hạn, nhưng ở rìa sa mạc Nangala lại tồn tại một vùng đất nhiều mưa.

Mây vần vũ che khuất bầu trời, những cơn mưa có thể kéo dài liên tiếp vài ngày đêm. Nước mưa gom lại trong vùng trũng của sa mạc, hóa thành một hồ lớn.

Sau khi mưa tan, bầu trời quang đãng, mặt hồ phẳng lặng như gương. Đôi khi sẽ hiện lên cầu vồng trong làn sương mờ cuộn xoáy, một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.]

Trang sách thoang thoảng mùi mực in, hòa lẫn với hương thơm thanh nhạt trên người cô, chậm rãi lan vào chóp mũi hắn.

Tạ Tư Chỉ ngắm nhìn Hứa Diên.

Cô mang theo vẻ hồn nhiên, tựa như một chú thỏ con chưa từng trải qua những nguy hiểm của thế gian.

Hắn phải dồn hết sự bình tĩnh mới có thể khống chế bản thân, không để mình nuốt chửng cô trong một hơi thở.

Hàng mi đen rũ xuống, bên môi khẽ hiện lên một nét cười mờ nhạt.

"Đương nhiên." Hắn nói nhỏ.

...

Máy bay chưa đến điểm hạ cánh cuối cùng thì đã dừng lại ở một sân bay tư nhân, cách thủ đô nước N vài trăm kilômét.

Tạ Tư Chỉ dẫn Hứa Diên xuống máy bay, không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, ngay cả Tạ Đạc cũng không đi cùng.

Chỉ có hai người bọn họ.

Ở góc sân bay có một chiếc xe bán tải màu đen, cũ kỹ, không mấy nổi bật đang đậu sẵn.

Hắn mở cửa ghế phụ cho Hứa Diên: "Lên xe."

Nước N nằm trong vùng nhiệt đới, ngay cả ban đêm, mặt đất vẫn hầm hập hơi nóng.

Hứa Diên không hỏi gì thêm, chỉ hạ kính xe xuống một chút cho thoáng, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài.

Khi xe rời khỏi sân bay, cô thấy được hai bên đường là những dãy nhà đất thấp lè tè.

Bụi rậm và cỏ dại mọc um tùm ven đường, thỉnh thoảng lướt qua một rừng cọ, những tán lá như lưỡi cưa lay động trong màn đêm theo từng cơn gió.

Trong không khí, hơi nóng oi bức quẩn quanh khắp nơi.

Tạ Tư Chỉ ném cho Hứa Diên một cái túi: "Thay đi."

Hứa Diên mở ra, bên trong là một bộ trang phục truyền thống của phụ nữ nước N.

Một tấm vải quấn màu lam chàm để lộ vai, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng bằng voan nhẹ.

Muốn mặc nó, Hứa Diên phải cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người. Không gian trong xe tuy đủ nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Tạ Tư Chỉ nhận ra sự do dự của cô, thản nhiên buông một câu: "Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy?"

Mặt Hứa Diên đỏ ửng, đặt cái túi xuống chân, không để ý đến hắn: "Anh có thể đừng nói linh tinh nữa được không?"

"Anh chỉ nói sự thật, thế cũng tính là linh tinh à?" Hắn đáp.

Xe chạy ra khỏi vùng núi thì đã là đêm khuya.

Có một vài ngôi nhà thấp tè sáng đèn bên cạnh con đường bụi bặm và một hàng xe cũ kỹ đậu trước nhà.

Hứa Diên từng học tiếng Swahili, ngôn ngữ chính thức của Nước N.

Cô liếc một cái là nhận ra dòng chữ trên biển treo trước nhà: Nhà nghỉ ven sa mạc.

Tạ Tư Chỉ lái xe dừng trước cửa nhà nghỉ.

Ngay lập tức, Hứa Diên cảnh giác. Cô như một chú thỏ con vừa bị dọa sợ nhưng không muốn bộc lộ ra ngoài, nhìn chằm chằm Tạ Tư Chỉ.

Không còn ánh đèn thành phố, ánh trăng càng chói lọi, xuyên qua cửa kính chiếu lên nửa gương mặt Tạ Tư Chỉ, để lộ một nét trong sáng trên gò má trắng lạnh của hắn.

"Ở một khía cạnh nào đó anh đúng là một tên khốn thật."

Hắn rút một điếu thuốc, xoay nó trên đầu ngón tay: "Nhưng cũng không đến mức nôn nóng làm chuyện đó với em ở một nơi chật hẹp như thế này."

"Có người muốn giết anh, nhân viên của Tạ thị chỉ là con cờ của chúng. Khi máy bay hạ cánh ở thủ đô, những vụ ám sát nhắm vào anh sẽ liên tiếp xảy ra. Tạ Đạc sẽ tìm cách đối phó. Nhưng trước khi xe chạy về thủ đô, anh phải làm rõ ai là kẻ đứng sau lưng người phụ nữ nhà Kingsley kia."

"Trên đường đi có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Hắn nhặt túi quần áo đặt cạnh chân Hứa Diên, đưa lại cho cô: "Mặc vào đi, thế này thì chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều."

Hắn mở cửa xe, tựa lưng vào ghế lái, châm điếu thuốc trong tay: "Còn bốn tiếng nữa mới sáng, Diên Diên, em ngủ một chút đi."
 

Bình Luận (0)
Comment