Quả thực Hứa Diên rất buồn ngủ.
Giữa nước H và nước N chênh lệch sáu múi giờ.
Trên máy bay cô không ngủ chút nào. Sau khi lên xe, dù Tạ Tư Chỉ lái xe rất êm, cô vẫn không chợp mắt được. Cô giữ nguyên tư thế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Dọc đường đi xe chạy qua nhiều khung cảnh hoang vu, vừa nhìn vừa suy nghĩ trời đã chuyển sang nửa đêm rồi.
Tạ Tư Chỉ chống khuỷu tay lên cửa kính, khẽ gõ tàn thuốc rơi.
Làn khói mong manh phả ra từ đôi môi mỏng, tan biến trong gió sa mạc.
Trong số quần áo Tạ Tư Chỉ chuẩn bị cho cô có một chiếc áo choàng có thể che mặt. Phụ nữ ở sa mạc thỉnh thoảng dùng nó để che gió cát.
Hứa Diên thay xong bước xuống xe, chỉ để lộ đôi mắt và vài sợi tóc lòa xòa ra ngoài.
Tạ Tư Chỉ quay lại nhìn cô, tiện tay dập điếu thuốc trên cửa kính.
Hắn đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, tự nhiên nắm tay cô: "Đi thôi."
Hứa Diên cúi đầu nhìn bàn tay hắn, khớp xương rõ ràng, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, mang thêm một chút dịu dàng trái ngược hoàn toàn với con người hắn.
Tạ Tư Chỉ nhận ra cô đang nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau của họ, khẽ giải thích: "Hai người không phải người nước này, đi đâu cũng sẽ gây chú ý. Giả làm đôi tình nhân để che mắt người khác. Anh không muốn chúng ta chưa tới được thủ đô mà đã chết trên đường."
Hắn nghiêng người lại gần Hứa Diên, kéo nhẹ lớp áo choàng trên mặt cô, che kín làn da trắng nõn chỉ để lộ đôi mắt trong veo.
Trong lúc di chuyển, đầu ngón tay hắn vô tình lướt qua má cô.
Ngay lúc đó, một luồng điện nhẹ chạy dọc trên má khiến cô ngứa ran.
Như hắn nói, trước kia đêm nào họ cũng ôm nhau ngủ, lẽ ra cơ thể đối phương đã chẳng còn mang lại cảm giác mới mẻ.
Những hành động thân mật nhưng có giới hạn như nắm tay, chạm lên má dường như rất hiếm khi xuất hiện giữa họ, khiến Hứa Diên cảm thấy bối rối, ngượng ngùng.
Xung quanh không một bóng người, nhà nghỉ nằm ven đường sa mạc.
Nhà nghỉ được cải tạo từ container vận chuyển, mỗi chiếc container là một phòng.
Mặt đất phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt của ánh trăng.
Trước container là những thùng dầu bằng sắt bỏ hoang, vỏ xe phủ đầy cát gió, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm đen.
Dưới bầu trời rộng lớn, mọi thứ mênh mông hoang vắng.
Trong nhà nghỉ, ánh nến mờ ảo.
Gã trai da đen trông coi quầy ngủ gà ngủ gật. Trên quầy có vài lon bia rỗng và một đĩa đậu ăn dở.
Tạ Tư Chỉ lấy ra một số giấy tờ giả được chuẩn bị sẵn từ trước, dùng tiếng Swahili lưu loát nói chuyện với hắn ta.
Hứa Diên có thể hiểu được một phần.
Gã trai da đen liếc nhìn Hứa Diên đứng sau Tạ Tư Chỉ, hỏi họ muốn thuê mấy phòng.
Tạ Tư Chỉ cười nói: "Giữa đêm khuya, nam nữ đến thuê một phòng, có vấn đề không?"
Hắn chỉ đội mũ và đeo khẩu trang, không che được làn da trắng nõn, nét đặc trưng của người ngoại lai hiện rõ rệt.
Gã trai da đen lẩm bẩm vài câu, Hứa Diên chỉ nghe hiểu câu cuối cùng. Hắn nhìn họ cười mập mờ, nói: "Chúc hai người có một đêm vui vẻ."
...
Tạ Tư Chỉ cầm chìa khóa, mở cửa container.
Phòng không có điện, trên bàn đặt một chiếc đèn dầu. Hắn quẹt diêm, lập tức bốn bức tường tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Hứa Diên nhìn quanh.
Bên trong, phòng ngủ và khu vực tắm được ngăn bằng một tấm giấy dầu dày.
Phòng ngủ chỉ có một chiếc giường nhỏ và một chiếc ghế dài bằng mây. Sắp xếp như vậy gần như chẳng còn không gian trống.
Không khí ngập mùi cũ kỹ ẩm mốc pha thêm một thứ mùi cơ thể hôi chua khó tả do người trước đó để lại. Ga giường nhơ nhớp, loang loáng vết dầu, dưới gầm bàn la liệt rác chưa dọn. Sàn phòng tắm được ngăn tạm bằng giấy dầu thì đầy lông tóc, thậm chí còn có cả bao cao su đã qua sử dụng chưa bỏ đi, khiến Hứa Diên cau mày.
"Ban nãy anh nói gì với hắn vậy?" Hứa Diên chẳng biết ngồi đâu, đành ngồi lên ghế mây.
"Hắn tưởng em là người địa phương, hỏi anh và em là gì của nhau."
Tạ Tư Chỉ vào phòng, trong tay đã đổi sang thuốc lá điện tử.
Hắn rít một hơi, nhả ra làn khói nhạt mùi đào.
Hắn cười ranh mãnh: "Anh nói anh là nhiếp ảnh gia của tạp chí địa lý, chuyên sang nước N chụp Hồ Cầu Vồng ở rìa sa mạc Nangala. Hôm kia đi qua một ngôi làng, gặp được em chuẩn bị đi lấy chồng. Hai người phải lòng nhau, anh tiện tay 'bắt cóc' em và lên kế hoạch cho một chuyến hành trình lãng mạn."
Lúc nãy ánh nến khá mờ, Hứa Diên đứng từ xa cộng thêm bộ trang phục che chắn nên gã trai ở quầy lễ tân không nhận ra màu da khác biệt của cô.
Không ngạc nhiên khi biểu cảm của hắn thoáng mập mờ, ái muội.
Hứa Diên nghĩ thầm, một người hay nói linh tinh như Tạ Tư Chỉ, phải lấy băng dính bịt mồm hắn lại mới đúng.
Ánh nến làm bóng Hứa Diên kéo dài gấp nhiều lần, phản chiếu lên bốn bức tường, ngay cả những sợi lông mịn trên má cũng hiện rõ.
Cô ngồi im lặng không nói gì, cũng không cử động.
Tạ Tư Chỉ dựa vào tường container lặng lẽ quan sát cô.
Một lúc sau, hắn bỗng nói: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Khí hậu sa mạc có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa ngày và đêm. Ban ngày mặt đất nóng hơn bốn mươi độ, đến đêm thì hạ nhiệt nhanh chóng.
Gió lạnh thổi từ mọi phía, quất vào cánh tay trần chỉ mặc một chiếc áo phông của hắn.
Tạ Tư Chỉ hút hết điếu thuốc, tiện tay vứt tàn thuốc xuống đất, đi về phía container chỗ gã trai da đen vừa đứng.
"Tôi cần một phòng sạch sẽ."
Gã trai đang ngủ gật, tỏ vẻ bất mãn: "Không có."
Tạ Tư Chỉ hạ giọng, chậm rãi lặp lại: "Tôi cần một phòng sạch sẽ."
Gã trai da đen tỉnh ngủ hẳn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên bàn.
Làn da của hắn trắng như sữa, hiếm thấy ở nước N. Thân hình gầy gò, thần thái lạnh lùng, thoạt nhìn thì thấy mong manh yếu ớt như mái tóc đen mềm của hắn.
Gã trai nhớ đến người phụ nữ vừa đứng sau lưng Tạ Tư Chỉ.
Dù không nhìn thấy mặt, nhưng vóc dáng được giấu trong chiếc váy khiến người ta khó rời mắt.
Hắn cười nham hiểm: "Trước các người, trong phòng đó cũng có một đôi nam nữ. Vừa l*m t*nh vừa ngửi mùi của người khác để lại chắc phải hứng thú hơn chứ? Hay cô ta mắc bệnh sạch sẽ quá? Nếu sợ bẩn thì cách đây hai trăm cây số có một nhà nghỉ khác. Nhưng tôi khuyên anh đừng nuông chiều phụ nữ quá, chỉ cần đè xuống mà làm thật mạnh là..."
Lời chưa dứt, có một bàn tay nắm chặt cổ áo hắn.
Trong mắt hắn, kẻ ngoại quốc gầy gò ấy lại chỉ dùng một tay túm lấy cổ áo mình, dễ dàng lôi thân hình cao lớn ra khỏi quầy.
Tạ Tư Chỉ đẩy gã da đen vào bức tường phía sau container, tiếng va chạm vang lên cộp cộp, những vật dụng trên kệ rơi tứ tung xuống sàn.
Đôi mắt hắn yên tĩnh như hồ nước chết: "Đừng bắt tôi nói lại lần thứ ba."
Bàn tay trắng nõn của hắn như chiếc kìm sắt, gã trai không thể giãy ra được.
Gã da đen nhận ra người trước mặt không phải dạng dễ chọc, giơ tay ra làm dấu đầu hàng: "Thả tôi ra, tôi sẽ đi dọn phòng."
Tạ Tư Chỉ mới buông tay.
Hắn vội vàng chạy vào trong container tìm ga trải giường sạch.
Đợi khi phòng được dọn dẹp xong, trải ga mới đã là nửa tiếng sau.
Tạ Tư Chỉ đứng ngoài hút thuốc, gã da đen bước ra liếc nhìn hắn.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn một lần rồi đặt tờ năm mươi đô la Mỹ lên ngực gã trai.
Đôi mắt tên kia lập tức mở to kinh ngạc.
Tiền phòng qua đêm tại nhà nghỉ được tính theo tiền địa phương, đổi ra đô la Mỹ chỉ khoảng mười xu.
Tờ năm mươi đô la này tương đương với vài tháng thu nhập của nhà nghỉ.
Tạ Tư Chỉ không thèm để ý đến vẻ sửng sốt của gã.
Hắn bước vào trong phòng, tuy không thể nói là hoàn toàn mới mẻ, nhưng thật sự đã sạch hơn nhiều.
Để xua tan mùi khó chịu trong phòng, gã trai da đen thậm chí còn đốt một cây nhang bên cửa sổ.
Hứa Diên vẫn ngồi trên ghế mây.
"Lên giường ngủ đi." Hắn bước tới, bóp tắt nhang: "Điểm đến lần này là nhà máy của Tạ gia cách đây 700 km. Anh sẽ không dừng lại giữa đường, đây là cơ hội duy nhất để em có thể nằm nghỉ."
Hứa Diên nhìn cây nhang đã vỡ vụn trên đầu ngón tay hắn: "Mùi này thơm quá."
"Ở nơi vừa kết thúc nội chiến, pháp luật chưa thể bao phủ hết từng tấc đất, mọi thứ đều phải cẩn trọng." Tạ Tư Chỉ vứt đoạn nhang đó xuống bồn cầu.
Hứa Diên hỏi: "Đó là kinh nghiệm mà anh học được trong cái năm ở đây hả?"
Tạ Tư Chỉ bình thản đáp: "Những gì anh học được còn nhiều hơn thế nữa."
Hứa Diên vẫn dựa lưng trên ghế, hắn thấy vậy thì nhíu mày: "Không lên giường, là đang chờ anh bế em lên à?"
Đến lúc này Hứa Diên mới từ từ cử động.
Giường là giường đơn, nếu hai người cùng ngủ thì phải nằm sát nhau.
Cô không biết Tạ Tư Chỉ sẽ lên giường lúc nào, nên cố gắng dịch cơ thể sát vào mép giường, chừa một khoảng rộng cho hắn.
Cô nằm im rất lâu, phía sau không có một tiếng động nào.
Tinh thần quá mệt mỏi, Hứa Diên bất giác ngủ thiếp đi.
Trong container yên lặng, chỉ nghe được tiếng thở nhẹ của cô.
Cô cuộn mình lại như một sinh vật cảnh giác cần hơi ấm trong mùa đông, co ro bên mép giường.
Tạ Tư Chỉ thổi tắt ngọn nến.
Hắn dựa vào ghế mây, đôi mắt đã thích nghi với bóng tối.
Dưới ánh trăng hắt qua tấm rèm, ánh nhìn của hắn tham lam quét khắp gương mặt cô gái.
Dù hắn biết sự buông lỏng cảnh giác mà Hứa Diên dành cho hắn chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, hết một tháng, cô sẽ không do dự mà rời đi. Nhưng trái tim hắn vẫn không tránh khỏi mềm nhũn.
Chỉ cần lặng lẽ nhìn ánh trăng hắt trên gò má cô như thế này, hắn cảm thấy mình có thể thức trắng cả đêm.
Tựa như đã nuốt phải thứ thuốc k*ch th*ch, cả thân thể lẫn linh hồn đều rơi vào cơn khát cuồng loạn, không ngủ nổi, cũng chẳng dập tắt được ngọn lửa cháy đi cháy lại ấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bên ngoài vẫn là màn đêm bao phủ, Hứa Diên tỉnh giấc giữa chừng.
Cô còn mơ màng, chạm tay sang bên cạnh thấy chăn lạnh lẽo, trống rỗng.
Cô dụi mắt, thủ thỉ hỏi: "Anh không ngủ sao?"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại cô: "Em đang mời anh à?"
Hứa Diên mím môi không nói gì. Hắn dựa vào ghế mây, bắt chéo chân, vẻ mặt không hài lòng: "Gặp phải câu hỏi không muốn trả lời thì chỉ biết im lặng?"
"Vậy tôi phải làm gì đây?" Hứa Diên bối rối: "Im lặng không đủ để trả lời sao?"
"Được hay không, đồng ý hay không, em nói thẳng ra."
Hắn thản nhiên nói: "Nếu bắt anh đoán, anh sẽ phán đoán theo ý mình. Mà nếu đoán sai, trong mắt em lại biến thành cưỡng ép và thiếu tôn trọng."
Hứa Diên ngồi tựa vào đầu giường, tinh thần hồi phục đôi chút, có phần khó ngủ.
Trong căn phòng tối đen, Tạ Tư Chỉ cầm chiếc bật lửa, buồn chán bấm lên bấm xuống. Ngọn lửa cam bùng lên lúc tắt lúc sáng, soi gương mặt hắn hiện rõ mồn một.
Năm năm trước, những ngày đêm ấy luôn nhuốm màu trụy lạc, một bên né tránh, một bên cưỡng đoạt.
Giữa Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ chưa bao giờ có những cuộc đối thoại thẳng thắn. Thế nhưng lúc này đây, khoảng cách nửa gần nửa xa lại có thể nói ra rất nhiều điều.
Hứa Diên luôn cảm thấy, dù là yêu hay hận, sự khởi đầu và kết thúc giữa họ dường như trái ngược với người khác.
Nắm tay, chạm nhau, bày tỏ suy nghĩ, những điều tưởng chừng như bình thường với người khác lại chậm rãi đến với họ vào lúc này.
Tạ Tư Chỉ cũng nhận ra điều đó nên mới không động tay phá vỡ giây phút bình yên đơn giản.
"Ngày mai lái xe anh không buồn ngủ à?"
"Buồn ngủ càng tốt." Tạ Tư Chỉ nhìn Hứa Diên: "Đâm xe vào bất cứ cồn cát nào cũng được. Nếu còn sống mà em không muốn chấp nhận anh thì cùng chết ở đó đi. Nhiều năm sau bị người ta đào cát lên, cả thể xác lẫn linh hồn em đều không thể thoát khỏi anh."
Hứa Diên: "Đừng nói nhảm nữa."
Tạ Tư Chỉ cười lười biếng.
Đêm khuya, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài cửa.
Vách tường của container không cách âm, Hứa Diên nghe thấy có vài giọng nói đang thì thầm trao đổi với nhau.
"Các người có thể đưa người phụ nữ đi, còn người đàn ông thì để tôi xử lý."
"Đừng coi tôi là kẻ ngốc, Jim. Nửa đêm anh vội vã gọi chúng tôi đến, người đàn ông mà anh nói mới là con mồi béo bở phải không?"
"Tôi đảm bảo, cô gái đó có thân hình tuyệt đẹp, các người sẽ không thiệt đâu."
"Phụ nữ thì đưa cho chúng tôi, tiền của người đàn ông chùng tôi cũng phải lấy một nửa, nếu không thì khỏi nói chuyện."
Một trong những giọng nói là của gã da đen ở quầy lễ tân nhà nghỉ.
Hắn suy nghĩ vài giây: "Được rồi, tôi đã châm hương, chắc họ ngất rồi, cứ thẳng tay mở cửa thôi."
Tạ Tư Chỉ tiến đến bên giường, nhặt chiếc túi trên sàn: "Xác chết bị vứt vào sa mạc, vài chục năm cũng chẳng ai phát hiện. Gặp mấy nhà nghỉ đen kiểu này ở nơi hoang vu không phải chuyện hiếm thấy. Có vẻ tối nay vận may không mỉm cười với chúng ta. Để tìm được em, chắc vận may của anh đã bị tiêu hết rồi."
"Đến lúc này rồi anh vẫn còn tâm trí mà nói mấy lời đó à?" Hứa Diên lẩm bẩm.
Tạ Tư Chỉ đứng trước mặt cô. Hình bóng ngày xưa từng khiến cô cảm thấy áp lực, trong hoàn cảnh này lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn đến lạ thường.
Cô nhớ rõ, trước đây, bất kể ở hoàn cảnh nào, hắn luôn xử lý mọi chuyện một cách nhẹ nhàng và tự tin.
"Anh chỉ đang dạy em thôi." Hắn cười nói: "Nếu thần may mắn không chiếu cố, vài phút nữa em sẽ hoàn toàn tự do. Khi đó, nhớ lái xe thẳng về phía Nam, số đầu tiên trong danh bạ điện thoại là số của Tạ Đac. Nếu gặp lại mấy nhà trọ kiểu này thì đừng bao giờ vào nhé."
Hứa Diên im lặng.
Người bên ngoài đang phá khóa.
Gã trai tên Jim rất tự tin vào loại mê hương của mình. Chúng không hề che giấu âm thanh khi phá cửa, cánh cửa mỏng manh của container rung lắc liên hồi.
Trong chốc lát, mọi âm thanh trong phòng đều bị át đi.
"Anh nghiêm túc chứ?" Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh sẽ chết sao?"
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Tạ Tư Chỉ, hắn giữ vẻ bình tĩnh, khó mà đoán được tình hình hiện tại có thật sự nguy hiểm hay không.
Đôi mắt của cô sáng ngời và lấp lánh.
Tạ Tư Chỉ chăm chú nhìn đôi mắt đó, như thể đang nhìn vào một khối pha lê thuần khiết.
Cô đang lo lắng cho hắn.
"Đương nhiên là đùa thôi." Suy nghĩ này làm tâm trạng hắn tốt lên.
Hắn mỉm cười: "Chết bây giờ thì lãng phí mất hai mươi chín ngày, anh không nỡ đâu."
Tạ Tư Chỉ rút một khẩu súng nhỏ màu bạc ra, đặt tay lên vai Hứa Diên, đẩy cô trở lại dưới chăn: "Ở yên đây, đừng lộn xộn."