Hứa Diên đặt đôi chân trần trên ga giường sạch sẽ.
Cô ôm gối tựa vào đầu giường, chiếc chăn mỏng phủ lên bắp chân.
Trước khi đi ngủ cô không để ý, chỉ khi tỉnh dậy mới nhận ra rằng đêm sa mạc lạnh đến bất ngờ.
Tạ Tư Chỉ đã ra ngoài rất lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là mười phút.
Hắn mặc rất mỏng manh.
Trong ký ức của Hứa Diên, Tạ Tư Chỉ dường như không sợ lạnh.
Ngày xưa, vào mùa đông giá rét nhất, tuyết phủ kín toàn bộ trang viên, hắn cũng chỉ khoác một chiếc áo khoác bên ngoài áo sơ mi.
Dù có vệ sĩ che ô, mỗi khi vào phòng hắn vẫn mang theo một lớp tuyết ướt sũng dính trên chiếc áo khoác đen, như những bông lau rơi rụng trong mùa thu.
Hắn không sợ lạnh nhưng hắn sợ cái lạnh truyền sang người cô.
Mỗi lần như vậy hắn đều cởi áo khoác ở cửa, tắm nước nóng xong mới lên giường ôm cô.
Những đêm đó, khi thân nhiệt ấm áp của hắn áp vào người, Hứa Diên có cảm giác như đang được một chú chó nhỏ ướt đẫm mồ hôi ôm chặt.
Trên cồn cát, trăng tròn treo lơ lửng.
Khi Tạ Tư Chỉ rời đi, hắn kéo rèm cửa phòng ra nói với cô: "Nếu em sợ thì hãy nhìn trăng ngoài cửa sổ."
Hứa Diên ngước nhìn vầng trăng, nhợt nhạt, tĩnh lặng.
Bên dưới nó, mặt đất trở nên hoang tàn nhưng lại khiến lòng người cảm thấy yên tĩnh một cách khó hiểu.
Ngoài cửa ồn ào, tiếng cơ thể va vào container dồn dập, âm thanh đì đùng, kèm theo những tiếng r*n r* đau đớn.
Cô vểnh tai lắng nghe, muốn phân biệt xem trong những âm thanh đó có tiếng của Tạ Tư Chỉ không.
Khi nhận ra không có, cô thở phào trong lòng, nhưng ngay giây tiếp theo lại nghĩ điều đó cũng chẳng tốt đẹp gì. Một người xấu xa như hắn, đáng ra phải bị đánh cho một trận mới đúng.
Dần dần tiếng đánh nhau nhỏ lại, thay vào đó là tiếng Tạ Tư Chỉ nạp đạn vào nòng súng.
Hứa Diên nghe thấy, hắn hỏi đối phương vài câu, bên kia trả lời trong đau đớn. Vài giây sau, tiếng súng vang lên, những người đàn ông hoảng loạn gào thét.
Tạ Tư Chỉ lại nói vài câu nữa.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, những tiếng súng liên tiếp gần như muốn làm vỡ màng nhĩ của Hứa Diên.
Dưới ánh trăng, mọi thứ trở về im lặng.
Tạ Tư Chỉ đẩy cửa bước vào.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn bê bết máu, cánh tay bị dao cứa một vết dài hơn mười phân, may mắn là không ảnh hưởng đến gân hay mạch máu quan trọng.
Hắn lấy một chiếc khăn trắng sạch, ấn lên vết thương: "Chúng ta phải rời khỏi đây."
Hứa Diên vội vàng rời khỏi giường, mang giày và nhanh chóng thu dọn hành lý cho cả hai.
Khi bước ra khỏi container, cô nhìn thấy một mớ hỗn độn khắp nơi.
Năm người đàn ông đều bị một phát súng xuyên qua trán, đôi mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Trên mặt đất rải rác vài con dao, đó chính là thứ gây ra vết thương trên cánh tay Tạ Tư Chỉ.
Đây không phải lần đầu Hứa Diên tiếp xúc gần với xác chết, nhưng cô vẫn cảm thấy rùng mình.
Ánh trăng trắng lạnh chiếu xuống, xác chết vẫn còn giữ chút hơi ấm, máu đặc dính chảy khắp sàn khiến người ta khó chịu.
Nhưng Hứa Diên hiểu rằng, ở nơi mà pháp luật không thể can thiệp này, đêm nay không không phải bọn họ chết thì là cô và Tạ Tư Chỉ chết.
"Đi thôi." Tạ Tư Chỉ lạnh lùng: "Bọn chúng có cả một băng nhóm phía sau, người chưa về, đồng bọn sẽ sớm đến tìm."
Hắn mở cửa xe, Hứa Diên ngăn lại: "Để tôi lái."
Tạ Tư Chỉ hỏi: "Em biết lái sao?"
"Trước đây Tạ Doanh Triều từng dạy tôi mà." Hứa Diên nhắc nhở: "Anh nghỉ một lát đi."
Tạ Tư Chỉ buông tay ra khỏi cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Hứa Diên khởi động xe.
Tạ Tư Chỉ không ngủ, hắn dựa vào ghế, ánh mắt lặng lẽ hướng về phía trước.
Con đường thẳng tắp, tầm nhìn không có vật cản nào, chỉ có những đụn cát nhấp nhô hai bên tạo lên bóng đen thẫm dưới ánh trăng.
"Cả đêm nay anh không ngủ, có phải đã biết trước nhà nghỉ đó có điều bất thường?" Hứa Diên bất ngờ hỏi.
"Anh đoán thôi."
Hứa Diên quay sang nhìn anh: "Thật sao?"
"Chú ý đường." Tạ Tư Chỉ giữ lấy vô lăng.
Hứa Diên lái xe không giỏi lắm. Cừa quay đầu, cả tay đang cầm vô lăng cũng quay theo, xe suýt nữa lao khỏi đường, tiến thẳng vào sa mạc.
"Xin lỗi." Cô vội quay lại, nghiêm túc giữ tay lái.
"Các băng đảng dọc tuyến đường sa mạc nước N rất tàn bạo. Nhiều nhà nghỉ đều nằm dưới quyền kiểm soát của chúng, những nhà nghỉ đen này rất khó phân biệt. Thay vì suốt chặng đường lo lắng thức trắng, tốt hơn là tìm cách lấy được một danh sách đen."
Hắn đưa cho Hứa Diên vài mảnh giấy dính máu, trên đó ghi tên khoảng chục nhà nghỉ giống nhau bằng nhiều nét chữ khác nhau và bằng tiếng Swahili.
"Có cái này rồi, sau này có thể yên tâm ở nhà nghỉ."
Hóa ra không lâu trước đó, Tạ Tư Chỉ đứng ngoài cửa nói chuyện với mấy người kia chính là để bắt họ ghi lại những nhà nghỉ nguy hiểm dọc đường.
Bốn người, bốn mảnh giấy, ai nói dối cũng sẽ bị phát hiện ngay.
Ban đầu, những người này không chịu khai thật, nên phát súng đầu tiên của Tạ Tư Chỉ nhắm thẳng vào tên lễ tân Jim.
Hắn van xin rất lâu nhưng viên đạn vẫn xuyên qua trán.
Sau khi một người chết, bốn kẻ còn lại không còn dám giở trò. Dù vậy, đến cuối cùng chúng vẫn không thoát khỏi cái kết mất mạng.
Về việc bàn tay dính máu tươi của năm người, Tạ Tư Chỉ tỏ ra rất bình tĩnh.
Không biết là vì mệt mỏi hay mất máu, mí mắt hắn hơi buông xuống, trông có phần uể oải.
Chạy được vài chục cây số, Hứa Diên từ từ tấp xe vào lề đường.
Tạ Tư Chỉ không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Lại đang trách anh tàn nhẫn à?"
"Không." Cô hỏi tiếp: "Lúc nãy anh nói, nếu sợ thì nhìn trăng. Đó cũng là thứ anh học được ở nước N sao?"
Tạ Tư Chỉ gật nhẹ.
Năm đó hắn trở về từ nước N với một cơ thể đầy những vết sẹo kinh khủng.
Dù hỏi thế nào, Tạ Tư Chỉ cũng tuyệt đối không nhắc đến nguồn gốc những vết sẹo.
Nhưng ai cũng có thể nhận ra, chắc chắn hắn đã trải qua nhiều chuyện mà người thường khó tưởng tượng được.
"Ngày trước, anh cũng từng nhìn mặt trăng ở nước N hả?"
Anh lặng đi: "Ừ."
Hứa Diên cúi đầu: "Hóa ra anh cũng biết sợ."
"Chỉ cần là người, đều sẽ sợ hãi." Tạ Tư Chỉ nói một cách bình thản: "Sao em lại nghĩ anh không biết sợ?"
Con người phải có lòng kính sợ mới cảm thấy sợ hãi. Còn một người thờ ơ với mọi thứ như hắn, lại xuất hiện cảm giác sợ hãi, thật sự khiến người khác lấy làm lạ.
Chỉ là Hứa Diên không hiểu, tại sao hắn lại thích nhìn trăng khi sợ.
"Bởi vì giống em." Nhận ra suy nghĩ của cô, hắn thì thầm nói: "Em giống như một vầng trăng, anh đã từng nói rồi mà."
Hứa Diên không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Duỗi tay ra."
Cô tháo dây an toàn, lấy từ ghế sau ra một hộp thuốc.
Trước khi xuống máy bay, Tạ Đạc đã nói với cô rằng trong xe có chuẩn bị nhiều vật dụng khẩn cấp hàng ngày. Hộp thuốc chỉ là một trong số đó.
Tạ Tư Chỉ khựng lại.
Hứa Diên nhìn hắn: "Sợ đau à?"
Hắn cười, bỏ chiếc khăn ra.
Máu đã thấm ướt chiếc khăn, chắc hẳn rất đau, nhưng suốt chặng đường hắn không phát ra tiếng kêu nào.
Hứa Diên lấy kim chỉ khâu vết thương ra, quỳ trên đệm ghế lái, cầm lấy tay hắn.
"Em biết khâu sao?" Tạ Tư Chỉ nhìn cô.
Cô nhìn vào vết thương, không rõ là sợ bởi lớp thịt đỏ rực hay lo lắng vì chưa quen tay, nét mặt nghiêm trọng: "Lúc trước tham gia cuộc thi Miss Flaxman đã đọc qua sách y khoa nói về kỹ thuật khâu vết thương."
"Vậy anh là công cụ để em luyện tay hả?"
Hứa Diên không trả lời.
Cô trong trẻo, thuần khiết, không vướng chút tạp chất nào, những chuyện máu me như thế lẽ ra không nên liên quan đến cô.
Nhưng quá thuần khiết lại khiến người ta nảy sinh d*c v*ng xấu xa.
Muốn ôm cô vào lòng, phá hủy vẻ đẹp ấy, rồi dùng máu nóng làm cô vấy bẩn, để cô nhuốm mùi của hắn. Có lẽ cô sẽ trở thành một phần của hắn cũng nên.
Sau khi Hứa Diên dùng oxy già và nước muối sinh lý làm sạch vết thương, mũi kim trong tay cô chạm vào làn da hắn.
Lần đầu cô làm việc này nên chưa nắm được lực tay. Ngay khi kim chạm vào da thịt, Tạ Tư Chỉ rít lên một tiếng.
Cô giật mình vội giảm nhẹ lực, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tạ Tư Chỉ nhắm mắt dựa vào ghế, khóe môi hơi cong.
Hứa Diên nhận ra hắn đang giả vờ đau.
Rõ ràng vết thương do dao chém dài như vậy còn không hề kêu, sao chỉ vì một mũi kim mà phát ra âm thanh yếu ớt như thế?
Như đang nũng nịu với cô vậy.
Hứa Diên bỗng thấy vừa tức vừa khó chịu, chẳng biết nói sao cho đúng.
Như thể người ở trước mặt đã nhìn thấu cô từ trong ra ngoài, nắm bắt mọi cử chỉ mà vẫn coi cô như một chú mèo con, thỉnh thoảng lại trêu chọc.
"Tôi lo anh mất máu sẽ chết trên đường. Một người không quen lái xe như tôi sẽ rất khó thoát khỏi sa mạc, không phải vì nguyên nhân nào khác." Cô mang theo ý nghĩ trả đũa, mạnh tay đâm kim vào da hắn: "Hồi học trung học, cuối tuần tôi thường đi l*m t*nh nguyện ở trung tâm bảo vệ động vật, đã nhiều lần thấy bác sĩ khâu vết thương cho chó."
Tay cô rất vững, kéo chặt sợi chỉ: "Trong mắt tôi, anh cũng chẳng khác gì nó. Anh cứ tưởng tượng mình là một con..."
"Được."
Chưa kịp nói hết, Tạ Tư Chỉ đã mở mắt.
Gò má hắn nhợt nhạt vì mất máu và đau đớn.
"Anh sẵn lòng..."
Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt đen như vực sâu vô tận: "...Làm con chó của em."