Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 83

 
Mũi kim trong tay Hứa Diên chệch đi, đâm thẳng vào da thịt hắn.

Lông mày Tạ Tư Chỉ khẽ nhíu lại.

Cảm giác được ánh mắt Hứa Diên dừng trên người mình, hắn giải thích: "Lần này là đau thật."

Nửa cây kim đã đâm vào trong, cơn đau này tuyệt đối không thể giả vờ.

Hứa Diên rút kim ra: "Đừng nói mấy câu kỳ quặc nữa."

Tạ Tư Chỉ hỏi: "Câu nào kỳ quặc?"

Với độ "mặt dày" của Hứa Diên, cô tuyệt đối không thể lặp lại lời hắn vừa nói, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ giúp hắn khâu lại vết thương.

Tạ Tư Chỉ: "Không được nói những lời điên rồ, cũng không được nói những lời kỳ quặc, chi bằng em bảo anh im luôn cho rồi."

"Được vậy thì tốt."

Hai má cô thoáng ửng hồng như ráng chiều mơ hồ, hàng mi cong khẽ che đi ánh sáng vụn vặt trong mắt, như vầng trăng ẩn sau màn sương, mang theo vẻ dịu dàng mờ ảo, kín đáo.

Tạ Tư Chỉ phải dồn hết tự chủ mới có thể kiềm chế bản thân không làm ra hành động vượt quá giới hạn.

Dù rất muốn, nhưng hắn biết, nếu thực sự làm vậy sẽ phá vỡ sự hòa hợp hiếm có giữa hắn và Hứa Diên.

Hắn ngả đầu tựa vào ghế, hơi ngước mắt, nhìn về phía cồn cát xa xăm.

Trong khoang xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng kim chỉ nặng nề xuyên qua da thịt. Mỗi lần ma sát lại đem đến cho hắn một cơn đau ngọt ngào.

"Không thể nói chuyện vẫn có thể dùng hành động để biểu đạt tình cảm."

"Nhưng nếu làm vậy, em lại sẽ nói: 'Tạ Tư Chỉ, đừng làm mấy chuyện kỳ quặc nữa.'"

Hắn nói: "Không được phép nói, cũng không được phép làm, cuối cùng thực ra là em muốn anh trở thành một xác chết đúng không?"

Hứa Diên bị hắn vòng vo đến chóng mặt.

Cô chỉ định bảo hắn đừng nói mấy lời kỳ quặc, tiện tay chọc hắn một cái.

Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra cảnh Hứa Diên muốn hắn chết rồi.

"Đúng là tôi nói thế nhưng miệng anh đâu có chịu ngậm lại." Cô lạnh nhạt đáp: "Đừng có giả vờ đáng thương."

Tạ Tư Chỉ mỉm cười, hắn cảm nhận được chút ngọt ngào từ màn đấu khẩu của hai người nên ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa.

Hứa Diên khâu xong vết thương, cắt bỏ đoạn chỉ thừa.

Hắn liếc qua, không nhịn được nói: "Cuộc tuyển chọn Miss Flaxman dạy em cách khâu rết à?"

Hứa Diên nhìn vết thương.

Đường khâu xiêu vẹo ngoằn ngoèo, nằm trên làn da trắng mịn, đúng là có mấy phần giống rết thật.

Không biết sau khi vết thương lành sẽ để lại vết sẹo xấu xí thế nào.

Cô ngẫm nghĩ một chút: "Có cần tôi khâu lại không?"

Đuôi mày Tạ Tư Chỉ khẽ nhướng lên.

Dù cô dùng giọng điệu như đang hỏi ý hắn...

Nhưng hắn cảm thấy dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Hứa Diên ẩn giấu chút tâm tư xấu xa.

Nếu có cơ hội, thì tám chín phần cô sẽ không lưu tình mà đâm hắn thêm mấy kim nữa.

Hắn rút tay về, nhàn nhạt nói: "Ý tốt anh xin nhận, nhưng khâu lại thì thôi."

...

Sau khi lấy được danh sách nhà nghỉ đen, đường đi thuận lợi hơn nhiều.

Một đêm trong chuyến hành trình, cả hai tìm được một khách sạn có điều kiện tốt hơn nhiều so với nhà nghỉ container.

Đêm xuống, Tạ Tư Chỉ lên giường.

Hắn rất quy củ, suốt cả đêm không có bất kỳ hành động vượt giới hạn nào.

Ngược lại, Hứa Diên lại trằn trọc mất ngủ suốt nửa đêm.

Tạ Tư Chỉ hiện tại khiến cô cảm thấy xa lạ.

Không biết năm năm qua hắn đã thật sự đã thay đổi hay chỉ là một lớp ngụy trang tạm thời.

Cô cứ lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng làm Tạ Tư Chỉ tỉnh giấc.

Trong cơn ngái ngủ, giọng hắn khàn khàn vang lên: "Em muốn anh ra ghế ngủ không?"

Hứa Diên nằm ngửa, ngây người nhìn trần nhà. Nghe vậy cô quay đầu nhìn hắn.

Im lặng một lúc, cô hỏi: "Anh tưởng giả vờ thành bộ dạng như bây giờ thì tôi sẽ quên con người tồi tệ trước kia của anh à?"

Trong bóng tối, Tạ Tư Chỉ mở mắt: "Anh chưa từng muốn em quên những chuyện đã qua."

Hắn nói: "Nếu em nghĩ anh đang cố dùng vẻ ngoài giả dối để giữ em lại thì em nhầm rồi. Với em, ba mươi ngày này là thời gian đếm ngược để thoát khỏi anh. Nhưng với anh, đây lại là quãng thời gian tốt đẹp. Anh không muốn phá vỡ nó nên chỉ có thể dùng mọi cách để giữ gìn."

"Em và anh đều rõ ràng, đúng là anh đang giả vờ. Nhưng đã bằng lòng giả vờ thì em cũng đừng vạch trần anh nữa, được không?"

Hắn thản nhiên thừa nhận, còn nói sẽ tiếp tục giả vờ.

Điều đó như một mũi tiêm an thần khiến cơ thể Hứa Diên dần thả lỏng.

Trước đó, cơ thể cô luôn căng cứng, sợ rằng trong đêm khuya, hắn sẽ bất chợt phủ lên người cô, hôn môi, v**t v*, để cơ thể nóng bỏng của họ kề sát nhau như vô số đêm trước kia, lại kéo cô vào địa ngục sâu thẳm của đau đớn và khoái lạc.

Khi nỗi lo biến mất, Hứa Diên ngủ rất say.

Còn Tạ Tư Chỉ thì vẫn tỉnh táo. Hắn nghiêng người, chăm chú nhìn gương mặt yên tĩnh khi ngủ của cô.

Trước đây, hắn từng viết một chữ "Tạ" lên xương bả vai cô.

Loại mực ấy chống nước, nhiều ngày trôi qua vẫn chưa phai, vẫn đỏ tươi như máu.

Hứa Diên mặc trang phục truyền thống của phụ nữ nước N. Ban đêm đi ngủ thì không khoác áo ngoài, bờ vai trần lộ ra, chữ "Tạ" ấy hiện rõ mồn một.

Tạ Tư Chỉ dõi mắt nhìn thật lâu, từ mái tóc mềm mại đến gương mặt tinh xảo, rồi xuống làn da mịn màng, cùng nét chữ in hằn trên da thịt.

Trong đầu hắn, từng mảnh ký ức cũ ùn ùn kéo đến.

Hứa Diên rất sợ nhột.

Vùng eo và mặt trong cánh tay là những chỗ nhạy cảm, chỉ cần đặt môi lên b** ng*c mềm mại căng tròn cũng đủ khiến hốc mắt cô đỏ hoe.

Da cô mềm mại, mịn màng, ghé sát còn có thể ngửi thấy hương thơm thiếu nữ thoang thoảng.

Ngày trước, hắn luôn hôn hết từng tấc da thịt trên người cô, cả trước lẫn sau khi h**n **.

Mỗi thời điểm, phản ứng của cô lại khác nhau.

Trước khi làm, cô thường đẩy hắn ra, phản kháng hắn.

Sau khi làm, cô đã kiệt sức nằm trên giường, chỉ có thể dùng đôi mắt ngấn lệ trừng hắn.

Tạ Tư Chỉ rất thích dáng vẻ ấy của cô, nhưng đôi khi cũng bực bội.

Hắn từng nhiều lần nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Rõ ràng là em cảm thấy sung sướng, vì sao cứ phải cứng miệng như vậy?"

Nghĩ đến những cảnh tượng ấy, cơ thể hắn lại nóng rực. Cô đang nằm trong tầm tay, chỉ cần vươn ra là chạm tới, ý nghĩ này khiến hắn khó kìm nén d*c v*ng đang bùng cháy.

Mỗi hơi thở phả ra đều trở nên nóng bỏng. Hắn chống người dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.

Hứa Diên ngủ rất yên tĩnh, như một đứa trẻ mềm mại, không hề phòng bị.

Đêm lạnh lẽo, hắn lặng lẽ ngắm nhìn một hồi, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên con chữ màu đỏ trên bả vai cô.

...

Vài ngày sau, xe rời khỏi sa mạc.

Dọc đường đã có nhiều người hơn, Tạ Tư Chỉ không để Hứa Diên lái xe nữa.

Nắng gắt và cát vàng bị bỏ lại phía sau, bên đường dần dần nhiều thêm sắc xanh của cây cối.

Trên suốt hành trình, Tạ Tư Chỉ kể cho Hứa Diên nghe rất nhiều chuyện về lịch sử, văn hóa và phong tục tập quán của nước N, cũng như tình hình nhà máy của Tạ thị.

Điểm đến lần này của họ là một thành phố mang tên Kenrewa.

Kenrewa là thành phố lớn thứ hai của nước N, chỉ sau thủ đô. Nơi đây cách xa sa mạc, có khí hậu dễ chịu, dân cư chủ yếu sống bằng nghề trồng chuối và cọ.

Lần này, những người bị gia tộc Kingsley bắt cóc chính là công nhân của nhà máy sản xuất của Tạ thị đặt ở ngoại ô thành phố Kenrewa.

Nhà máy này chuyên sản xuất các loại nhu yếu phẩm hằng ngày, có tới hàng nghìn công nhân bản địa nước N làm việc trên dây chuyền sản xuất.

Những vị trí kỹ thuật và quản lý đều do người của Tạ gia đảm nhiệm, họ dẫn cả gia đình từ nước H sang cùng.

Tổng cộng có 32 nhân viên, cộng với người nhà là 78 người. Bốn đêm trước, toàn bộ đều bị người của gia tộc Kingsley mang súng đột nhập vào và bắt đi hết.

Gia tộc Kingsley yêu cầu Tạ thị trong vòng một tuần phải trả khoản tiền chuộc là 10 triệu đô la Mỹ cho mỗi người.

Nếu không, bọn chúng sẽ lần lượt xử tử con tin, đồng thời công khai video hành quyết lên mạng Internet.

Tạ thị có nhà máy sản xuất vũ khí riêng, bất luận là dùng vũ lực giải cứu hay nộp tiền chuộc người, chỉ cần Tạ Đạc ra mặt là có thể xử lý.

Nhưng vấn đề là ngay trong đêm xảy ra sự việc, Tạ Đạc đã lập tức phái người đi điều tra.

Kết quả là gia tộc Kingsley biến mất hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.

Điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện, thế lực của bọn họ ở nước N đã không còn tầm thường nữa.

Đây cũng chính là lý do Tạ Tư Chỉ phải đích thân đi một chuyến.

Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối, nếu không nhổ tận gốc thì tương lai sản nghiệp của Tạ thị ở nước N sẽ luôn đứng trước hiểm họa.

"Đêm hôm đó, chỉ mất nửa tiếng để gia tộc Kingsley xông vào khu nhà máy bắt cóc con tin rồi rút đi. Nơi ở của công nhân vốn bị phân tán, thậm chí còn có người đang làm thêm ở văn phòng, thế mà trong thời gian ngắn như vậy có thể bắt trọn từng người, điều đó có thể cho thấy..."

Tạ Tư Chỉ nhìn thẳng con đường phía trước: "Trong khu nhà máy có kẻ ngầm liên lạc với gia tộc Kingsley, hơn nữa địa vị của hắn không hề thấp."

"Lôi được người này ra mới có cách tìm ra chỗ ẩn thân của gia tộc Kingsley. Đây là cách duy nhất có thể cứu người vào lúc này."

"Chẳng phải vẫn có thể nộp tiền chuộc sao?"

Tạ Tư Chỉ nhếch môi: "Trong mắt em, anh là nhà tư bản mềm lòng à?"

Hứa Diên không lên tiếng. Hắn nhàn nhạt nói tiếp: "Một mạng người giá mười triệu đô, sức hấp dẫn của tiền bạc đủ khiến con người hóa thành dã thú. Nếu số tiền này thật sự được trao đi, thì những nhân viên khác của Tạ thị sẽ càng rơi vào nguy hiểm lớn hơn."

Trên đường, những người bốc vác đang đạp xe chở chuối vào thành phố bán.

Gặp đoạn dốc khó đi, họ bám lấy thùng sau chiếc bán tải của Tạ Tư Chỉ, mượn lực mà leo lên.

Chẳng mấy chốc, phía sau và hai bên xe đã tụ tập hơn chục chiếc xe đạp chất đầy chuối.

Dưới chân núi, hình ảnh khu nhà máy của Tạ thị dần hiện rõ. Thành phố xa lạ, cảnh vật xa lạ, bên cạnh chỉ có Tạ Tư Chỉ là quen thuộc.

Trời càng lúc càng tối, Hứa Diên lim dim co người trong ghế phụ, gần như sắp ngủ thiếp đi.

Khi màn đêm buông xuống, Tạ Tư Chỉ dừng xe ở bên ngoài khu nhà máy.

Những người bốc vác thấy không thể bám nhờ xe thêm nữa bèn lộ vẻ thất vọng, nối nhau đạp xe rời đi.

Xe vừa dừng lại, một đứa trẻ lang thang đã chạy tới gõ cửa kính, chìa tay xin ăn.

Tạ Tư Chỉ hạ kính xe, tiện tay đưa cho đứa trẻ mấy đồng xu.

Trong chốc lát, từ khắp các góc phố có thêm nhiều đứa nhỏ lao ra, vây chặt lấy xe của bọn họ.

Tạ Tư Chỉ lập tức đóng cửa kính lại, ngồi yên trong ghế lái.

Mười mấy phút sau, một người đàn ông bản xứ mặc vest, thắt cà vạt, từ trong khu nhà máy vội vã bước ra.

Hắn dẫn theo hai bảo vệ xua đám trẻ ăn xin đi rồi đón Tạ Tư Chỉ xuống xe: "Chắc đây là lần đầu tiên các vị đến nước N. Trên một con phố mà có đến mấy chục đứa trẻ lang thang, cho một đứa thì cả bọn còn lại sẽ ùa đến bao vây. Chúng tôi thường chẳng để ý tới, cùng lắm chỉ đem cơm thừa trong nhà ăn phát cho chúng."

Người đàn ông da ngăm, mày rậm mắt to, khoảng hơn ba mươi tuổi.

Hắn chìa tay ra với Tạ Tư Chỉ: "Chào mừng đến Kenrewa, tôi là Enoch, phó tổng giám đốc nhà máy."

Tạ Tư Chỉ bắt tay hắn, tự giới thiệu: "Tôi là Mickey, người mà Tạ tiên sinh cử đến để phụ trách xử lý vụ việc lần này. Đây đúng là lần đầu tiên tôi tới nước N, cảm ơn anh đã giải vây."

Enoch chân thành khen ngợi: "Anh thật sự rất trẻ."

Ánh mắt hắn dừng lại ở Hứa Diên vừa bước xuống xe, khựng lại một thoáng: "Vị này là?"

Lúc này, Hứa Diên thấy trên gương mặt Tạ Tư Chỉ hiện lên nét ngây ngô và trong sáng mà chỉ thời thiếu niên mới có.

Từ khi hắn trở thành người nắm quyền, công việc ở nước N vẫn luôn do Tạ Đạc quản lý.

Bản thân hắn cũng hiếm khi xuất hiện trước công chúng, người nhận ra gương mặt này không nhiều.

Vì vậy, trước mặt vị quản lý nhà máy, hắn ung dung nhập vai diễn tròn nhân vật đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Hắn vòng tay ôm vai Hứa Diên, mỉm cười ôn hòa: "Vợ tôi."
 

Bình Luận (0)
Comment