Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 84

 
Enoch đưa hai người tiến vào khuôn viên nhà máy.

Dọc đường đi, hắn nhiệt tình giới thiệu tình hình hoạt động của nhà xưởng.

Hắn nói rất nhiều, nhưng phát hiện không ai đáp lại, bèn quay đầu: "Có phải tôi nên cung cấp một số thông tin anh cần? Ví dụ như tình hình đêm xảy ra sự việc? Nhưng chuyện hôm đó tôi đã lặp đi lặp lại nhiều lần với người mà ngài Tạ Đạc phái tới rồi, chắc hẳn anh cũng xem qua rồi chứ?"

Tạ Tư Chỉ ôm lấy eo Hứa Diên, chậm rãi bước phía sau: "Không sao, tôi và vợ mới đến, còn chưa muốn lao vào công việc quá sớm."

Hắn hỏi: "Ở thành phố Kenrewa này có chỗ nào thú vị không?"

Enoch bèn giới thiệu cho hắn mấy quán bar địa phương.

"Không ngờ anh lại là người dễ gần thế này, trước đây những nhân viên điều tra mà ngài Tạ Đạc cử tới đều rất nghiêm nghị, hoàn toàn khác hẳn với anh."

Tạ Tư Chỉ cười nhạt, không mấy để tâm: "Nói thật với anh, Tạ tiên sinh đã chuẩn bị sẵn đối sách rồi, tôi chỉ đến đi một vòng cho có lệ thôi."

Enoch hỏi: "Tạ tiên sinh dự định xử lý chuyện lần này thế nào?"

Tạ Tư Chỉ nhàn nhạt đáp: "Tạm thời chưa thể tiết lộ."

Enoch biết điều, không hỏi thêm nữa.

Hắn sắp xếp cho Hứa Diên và Tạ Tư Chỉ một gian phòng khách rộng rãi.

Giữa chừng, Tạ Tư Chỉ nói muốn ra thành phố dạo chơi, Enoch lại nhiệt tình đề nghị làm hướng dẫn viên cho hai người.

Tạ Tư Chỉ ra hiệu bảo Hứa Diên đừng mở miệng, rồi đưa cô lên chiếc xe của Enoch.

Hoàng hôn buông xuống, sắc chiều tà phủ lên những tòa nhà thấp bé xung quanh.

Vài năm trước, khi nội chiến nổ ra, thành Kenrewa là nơi đầu tiên hứng chịu hỏa lực nặng nề.

Những vách tường đổ nát năm đó còn lưu lại cho đến nay, thành phố vẫn chưa thể hồi phục sức sống từ tàn tích chiến tranh.

Hứa Diên tựa vào cửa kính, dọc đường đâu đâu cũng là cảnh tượng ồn ào.

Cát bụi phủ khắp mặt đất, những ngôi nhà tranh san sát trong làng mạc dần lùi lại phía sau. Bóng dáng thành phố hiện lên ngày càng rõ. Ven đường có quầy hàng nhỏ bán những món ăn lạ lẫm, trang phục địa phương và đồ dùng hàng ngày. Trẻ con đi chân trần chạy tung tăng, có đứa lang thang ăn xin, có đứa đeo túi trước ngực, bên trong nhét đầy báo, đĩa CD và thuốc lá, vừa đi vừa rao bán.

Phía trước có đám đông chen chúc, xe của họ buộc phải dừng lại.

Lại một nhóm trẻ con chạy tới gõ cửa kính, có đứa chìa ra mấy món đồ lặt vặt rao bán, có đứa ôm theo một thùng nước bẩn và mảnh giẻ ướt ra hiệu muốn lau xe kiếm chút tiền.

Tạ Tư Chỉ bật cười, hỏi thăm mấy câu.

Bọn trẻ ríu rít đáp lại, hắn rút ví lấy mấy tờ tiền lẻ đưa cho chúng.

Enoch còn chưa kịp ngăn thì bọn trẻ đã ào tới, ngay lập tức vây chặt xe lại.

"Xin lỗi nhé, thấy chúng tội nghiệp, tôi không nhịn được." Tạ Tư Chỉ mỉm cười, vẻ mặt vô hại.

Enoch thở dài: "Anh cho bọn trẻ tiền, xe chúng ta trong vòng nửa tiếng nữa đừng mong nhúc nhích được."

"Thế thì để chúng rửa xe đi." Tạ Tư Chỉ liếc quanh phố xá, nói tiếp: "Anh vất vả đưa chúng tôi vào thành phố rồi, còn lại để tôi và vợ tự đi dạo."

"Mickey..." Enoch còn chưa kịp ngăn cản, Tạ Tư Chỉ đã kéo Hứa Diên xuống xe.

Ánh mắt Enoch dừng trên bóng lưng mảnh mai của Hứa Diên.

Mãi cho đến khi hai người khuất sau góc phố, hắn mới lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.

......

Tạ Tư Chỉ thành thạo dẫn Hứa Diên rẽ vào một con ngõ nhỏ, nhanh chóng thoát khỏi lũ trẻ bám riết phía sau.

Đường phố ngập trong sắc hoàng hôn xám vàng, mặt trời lặn hắt lên những bức tường làm chúng càng thêm cũ kỹ và tiêu điều.

Từ xa thoảng đến mùi dầu chiên thơm lừng, Tạ Tư Chỉ hỏi: "Đói chưa?"

Mấy ngày liền đi đường, vừa đến nhà máy lại lập tức vào thành phố, Hứa Diên đã lâu chưa ăn gì tử tế. Cô gật đầu: "Có hơi đói."

Tạ Tư Chỉ đi tới góc phố.

Nơi đó có một sạp nhỏ dựng tạm, trên bếp củi đặt cái chảo sắt.

Chủ quán là một người phụ nữ trung niên. Bà đổ dầu vào chảo rồi múc thứ bột nhão không rõ thành phần thả vào chiên. Bột chiên lên vàng rụm, bà dùng lá chuối gói lại, thế là thành một phần ăn.

Tạ Tư Chỉ mua một gói, đưa cho Hứa Diên: "Bánh cá bạc, đặc sản của thành phố Kenrewa, em thử xem."

Đường phố bụi mù, lúc nãy Hứa Diên còn trông thấy một cơn gió cuốn vài hạt cát bay thẳng vào chảo dầu.

Cô hơi do dự.

Khi cha mẹ còn sống, mẹ cô chưa bao giờ cho phép cô ăn đồ ven đường. Trong mắt bà, những thứ ấy vừa mất vệ sinh vừa chẳng có chút tao nhã nào.

Từ nhỏ Hứa Diên đã rất ngoan. Lên cấp ba, dù ngoài cổng trường có đủ loại quán xá cô cũng chưa từng nếm thử một lần, luôn ăn uống thanh đạm, lành mạnh.

Trong ký ức, lần cuối cùng cô ăn đồ ăn vặt ven đường cũng là cùng Tạ Tư Chỉ.

Mấy năm trước, khi còn l*m t*nh nguyện ở viện phúc lợi, lúc trở về cô bắt gặp một gánh bán bánh nếp.

Trên chiếc xe gỗ đặt một cái thùng lớn, miệng thùng phủ tấm vải trắng. Từ dưới lớp vải ấy bốc lên mùi thơm ngào ngạt của gạo nếp và táo đỏ.

Tạ Tư Chỉ đứng trước xe, lẳng lặng chờ chủ quán cắt cho mình một miếng, dáng vẻ yên tĩnh giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn đứng chờ ăn cơm.

Hắn cầm lấy miếng bánh, chậm rãi bước đến trước mặt cô, xiên một miếng đưa lên môi cô: "Em muốn ăn không?"

Ngày hôm đó ở góc khuất của viện phúc lợi, hắn đã ép Hứa Diên vào tường mà hôn rất lâu, khiến cô rất giận hắn.

Nhưng khi hắn bày ra dáng vẻ ngây thơ vô hại và đưa miếng bánh tới, Hứa Diên không hiểu sao lại nghe lời hắn há miệng cắn thử.

Sau đó, cô lại bối rối không hiểu sao mình lại chịu ăn thứ hắn đưa cho.

Cô đã dành ra cả buổi tối để suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tự an ủi mình bằng một lý do đó là l*m t*nh nguyện cả ngày nên cô thật sự thấy đói.

Lần này cũng vậy.

Tuy không có thói quen ăn đồ ăn vặt ven đường, Hứa Diên vẫn đón lấy chiếc bánh cá chiên: "Anh không ăn sao?"

"Thứ này nhiều dầu mỡ, chắc chắn em không ăn hết." Hắn nói một cách rất tự nhiên: "Phần thừa lại thì để anh."

Hứa Diên khẽ cắn một góc viền bánh đã được chiên vàng giòn.

Cá bạc được thái nhỏ trộn trong bột chiên giòn. Tuy không thể cảm nhận được hết vị thịt cá, nhưng vị ngọt thanh của cá hòa với mùi thơm béo ngậy của dầu tạo nên một vị ngon khó cưỡng.

Ngon thì ngon, nhưng quả thật hơi ngấy.

Mới ăn được nửa chiếc, dạ dày cô đã hơi khó chịu.

Tạ Tư Chỉ nhận lấy ung dung ăn hết phần còn lại, rồi nắm tay cô đi tiếp vào sâu trong con hẻm.

Hai người bước vào một quán bar ẩn mình trong hẻm nhỏ. Trời vẫn còn sáng, quán chưa chính thức mở cửa.

Tạ Tư Chỉ chọn một chỗ trong góc. Hắn không cần nhìn thực đơn, trực tiếp gọi món: "Một bình bia chuối, hai phần cơm dứa."

Người phục vụ ghi xong, chuẩn bị đi thì bị hắn gọi lại.

Trong ánh đèn mờ tối của quán, gương mặt tuấn mỹ cũng tối lại. Hắn tựa vào ghế, giọng lười nhác: "Bia cho thêm gấp đôi cam thảo. Cơm dứa dùng củi ướt nấu chín chín phần, sau đó rắc thêm hạt mè đen của năm ngoái."

Sắc mặt người phục vụ lập tức trở nên nghiêm túc, cúi người cung kính: "Vâng thưa ngài, xin chờ một lát."

Khi người đó rời đi, Hứa Diên khẽ hỏi: "Mấy lời anh vừa nói là ám hiệu à?"

Tạ Tư Chỉ nở nụ cười chẳng đứng đắn chút nào: "Anh bảo hắn rằng, anh mang đến một người phụ nữ rất xinh đẹp, định bán rẻ, nhờ hắn liên hệ người mua. Hắn đồng ý rồi. Đợi khi có người tới, anh sẽ bán em đi."

"Được thôi." Trong ánh sáng lờ mờ, Hứa Diên cụp mắt xuống: "Cứ việc bán tôi đi."

Trên đầu họ, từng chiếc chai thủy tinh rỗng treo lơ lửng, gió lùa qua làm chúng khẽ va chạm, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo dễ nghe.

Khung cảnh yên tĩnh, nhàn nhã.

Tạ Tư Chỉ cong khóe môi: "Người phụ nữ xinh đẹp thế này, lại thấy hơi tiếc không nỡ bán, phải làm sao đây?"

Người phục vụ mang lên hai bát cơm dứa cùng một bình bia chuối.

Tạ Tư Chỉ đẩy bát cơm đến trước mặt Hứa Diên, cơm rất thanh đạm, hợp khẩu vị của cô.

Hắn rót cho mình một ly bia, vừa uống vừa lặng lẽ ngắm cô.

Còn chưa uống xong ly bia, một người đàn ông thân hình mập mạp bước vào quán.

Ông ta vừa nhìn thấy Tạ Tư Chỉ đang ngồi ở góc phòng thì nói: "Tôi biết chắc là cậu, chỉ có cậu mới uống bia chuối mà cho thêm gấp đôi cam thảo."

Tạ Tư Chỉ đứng dậy, ôm lấy ông ta: "Lâu rồi không gặp."

Hứa Diên nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Người đàn ông cũng chú ý đến cô, nhìn chằm chằm một lúc rồi do dự nói: "Vị này, tôi nhớ hình như là..."

"Chỉ là đã từng." Tạ Tư Chỉ bình tĩnh đáp: "Từng là chị dâu tôi, bây giờ là người phụ nữ của tôi."

Hắn giới thiệu: "Hứa Diên, đây là Ken Hallam. Hai người từng gặp nhau ở trang viên của Tạ gia, em còn nhớ không?"

Được hắn nhắc nhở, Hứa Diên nhớ ngay ra thân phận của người này.

Nhiều năm trước, Tạ Tư Chỉ bị phái sang nước N. Không lâu sau, Ken Hallam từng vượt biển đến trang viên tham dự yến hội của Tạ Doanh Triều.

Khi biết ông ta là người nước N, Hứa Diên đã từng chặn ông ở cửa vào nhà vệ sinh, lén nhờ ông hãy quan tâm nhiều hơn đến Tạ Tư Chỉ.

"Xin chào." Dù trong lòng không đồng ý với vài lời của Tạ Tư Chỉ, nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi.

Hallam mỉm cười: "Cô là một người phụ nữ khiến tôi có ấn tượng sâu sắc."

"Ông có bao giờ không có ấn tượng với phụ nữ xinh đẹp đâu?"

Giọng Tạ Tư Chỉ nhạt nhẽo, nhưng người đàn ông vẫn nghe ra được sự bất mãn trong đó.

Ông ta cười cười: "Không có ý gì khác đâu. Nhờ có cô ấy, tôi mới có thể tìm thấy cậu trong ngục tối. Có được người bạn như cậu thật là may mắn."

Hallam là một thương nhân, rất nhiều siêu thị lớn ở nước N đều là tài sản dưới tay ông ta.

Sau khi Tạ gia mở rộng thị trường tại nước N, đương nhiên ông ta cũng nhận được nhiều ưu đãi và lợi ích hơn.

Hiện nay, ông ta gần như nắm độc quyền ngành siêu thị và là một thương nhân có vị thế quan trọng ở nước N.

Hứa Diên ngồi bên cạnh nghe, bỗng nhiên hỏi: "Ngục tối là gì vậy?"

Hallam nói: "Cô không biết sao? Ngục tối của gia tộc Kingsley, những năm nội chiến từng được xem là địa ngục đáng sợ nhất ở nước N. Năm đó cậu ta đã..."

"Thời gian không còn nhiều, nói chuyện chính đi." Tạ Tư Chỉ dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, cắt ngang lời ông ta.

Hallam lập tức đổi sang vẻ nghiêm túc: "Loại trừ những người bị bắt cóc, trong khu nhà máy chỉ có năm người có quyền hạn nắm được thông tin chỗ ở và lịch tăng ca của công nhân."

"Để dẫn người ngoài vào nhà máy và bắt cóc con tin, động cơ hoặc là vì tiền hoặc là vì thù oán cá nhân. Tôi đã nhờ người quen âm thầm điều tra, tài khoản ngân hàng của bọn họ không hề có số tiền khổng lồ không rõ nguồn gốc nào, cũng không nghe nói có ai kết oán thù gì. Cho dù có hiềm khích với đồng nghiệp, cũng không cần phải liên lụy đến tất cả mọi người chứ?"

"Vậy thì chỉ còn một khả năng thôi." Tạ Tư Chỉ lười biếng dựa vào ghế, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.

Hallam đáp: "Irene Kingsley, biệt hiệu "Anh Túc Đen", thủ đoạn của cô ta còn tàn độc hơn cả cha mình."

Sau khi gia tộc Kingsley hồi sinh, ngục tối cũng được dựng lại dưới tay ả ta. Chỉ trong vòng một tháng đã bắt cóc hơn trăm người. Người gần đây nhất được chuộc ra khỏi đó từng ngón tay đều bị cắt rời, da thịt trên người bị dầu sôi thiêu cháy. Đưa vào bệnh viện cũng vô phương cứu chữa, cuối cùng đã chết rồi."

Tạ Tư Chỉ hỏi: "Nghe nói sau lưng ả đàn bà đó còn có một kẻ thần bí chưa bao giờ lộ diện?"

Hallam đáp: "Thân phận của người đó đến nay chưa ai tra ra được."

Ông ta lo lắng nói tiếp: "Tạ, tôi rất lo. Nếu mục tiêu của bọn họ là cậu..."

Tạ Tư Chỉ uống cạn ly bia chuối, trong đó pha thêm gấp đôi cam thảo, vị hơi đắng: "Tôi tự biết chừng mực."

Hắn liếc đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian cũng gần đến rồi."

Bát cơm dứa trước mặt Hứa Diên cũng đã trống không.

Tạ Tư Chỉ đứng dậy: "Chúng ta nên đi thôi."

...

Khi trở lại chỗ xuống xe, vừa khéo tròn một tiếng đồng hồ.

Mấy đứa trẻ đi chân trần đã lau sạch xe, Enoch lại trả thêm cho chúng một khoản phí rửa xe.

"Xe đỗ ở đây mà không có người trông, lúc quay lại chắc chắn sẽ bị đập vỡ kính. Giờ trong thành phố trộm cắp nhiều lắm." Enoch áy náy nói: "Giờ thì xe đã rửa xong, tối nay hai người muốn đi đâu, tôi có thể tiếp tục làm hướng dẫn viên cho đêm nay."

Tạ Tư Chỉ mang theo vài phần mệt mỏi: "Không cần nữa, trong thành phố cũng chẳng có gì thú vị."

Enoch hỏi: "Hai người vừa đi đâu vậy?"

"Chỉ uống chút bia thôi, tôi không quen vị đồ ăn ở đây. Tôi nhớ trong khu nhà máy có đầu bếp người nước H đúng không?"

"Đúng vậy." Enoch gật đầu: "Quay về tôi sẽ nhờ người chuẩn bị bữa tối cho hai người ngay."

Xe chạy về khu nhà máy, Enoch đi xuống bếp liên hệ đầu bếp.

Tạ Tư Chỉ cùng Hứa Diên trở về phòng nghỉ.

Hoàng hôn dần tàn, màn đêm buông xuống.

Những tòa nhà và xưởng sản xuất ẩn mình trong bóng tối mịt mùng.

Tạ Tư Chỉ đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm trăng rất lâu.

Tối nay hắn đã uống bia, hơi men khiến hắn phảng phất say, vùng da quanh hốc mắt ửng đỏ nhẹ.

Hứa Diên từ phòng tắm bước ra, khoác một chiếc áo choàng tắm trắng tinh.

Mái tóc cô còn ướt sũng, từng giọt nước men theo chiếc cổ trắng ngần chảy xuống dưới xương quai xanh, mất hút nơi làn da không được áo choàng tắm che lấp.

Hắn tựa vào bậu cửa, nghiêng đầu nhìn cô.

Hứa Diên bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, vội cầm quần áo đi vào phòng tắm thay.

"Ngày mai anh sẽ nhờ Ken Hallam đưa em về thủ đô." Tạ Tư Chỉ bỗng nói: "Về đến đó, Tạ Đạc sẽ đảm bảo an toàn cho em."

"Còn anh thì sao?"

"Anh ở lại đây xử lý vài chuyện."

"Anh định làm chuyện xấu gì à?"

Tạ Tư Chỉ cười: "Em nói là vậy thì chính là vậy."

Hứa Diên nghĩ một lúc, hỏi hắn: "Thời hạn một tháng giữa chúng ta...."

"Đợi anh trở lại bên em rồi tính tiếp." Hắn đáp: "Anh chỉ tạm để em về, chứ anh chưa nói sẽ để em rời đi ngay bây giờ."

Hứa Diên không nói gì nữa, trên người cô tỏa ra mùi hương hoa ngọt ngào của sữa tắm.

Làn da vừa được ngâm trong nước nóng có màu trắng hồng, mềm mại đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta khô cả miệng.

Hương thơm lơ lửng khắp góc phòng, chạm vào khứu giác hắn.

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ dừng trên người cô rất lâu, dần dần sâu hơn.

Hắn bước từng bước lại gần cô, hạ giọng: "Có chuyện em cần biết. Bây giờ ngoài cửa, có thể có người đang nghe lén."

Hứa Diên liếc về phía cánh cửa phòng.

Trong lúc cô lơ đãng, hắn đã đến sát bên cô: "Người đó chắc đang thắc mắc tại sao trong phòng không có tiếng động nào. Liệu chúng ta có thật sự là vợ chồng không? Có thể vì thế mà nghi ngờ thân phận của anh. Nếu bị lật tẩy, em và anh đều sẽ gặp nguy hiểm."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn khàn đầy dụ hoặc.

Vì khoảng cách quá gần, Hứa Diên có phần lúng túng, cô lùi lại một bước: "Sao anh biết ngoài cửa có người?"

"Em quên rồi à?" Tạ Tư Chỉ chặn cô giữa lồng ngực mình và bức tường trắng, cúi đầu nhìn xuống: "Anh hiểu rõ nước N hơn em."

"Rõ ràng là bịa chuyện."

"Em cứ việc mở cửa ra thử xem."

Hứa Diên không mở. Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm hắn: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

"Phải phát ra chút tiếng động, để người ngoài nghe thấy chúng ta đang làm gì."

"Tiếng động?"

Trong nét mặt ngơ ngác kia vẫn còn chút ngây thơ mơ màng. Đợi đến khi kịp phản ứng, cô mới hiểu ra ẩn ý trong lời hắn, má lập tức đỏ bừng như trái anh đào chín mọng.

Cô tức giận: "Sao anh không tự mình kêu đi?"

Hắn bật cười: "Cũng được thôi."

Hắn cúi xuống, cằm khẽ tựa lên vai cô, đôi môi mỏng áp sát bên tai.

Tiếng thở dồn dập, trầm thấp, từ tính vang ngay cạnh màng nhĩ khiến gương mặt Hứa Diên không chỉ đỏ bừng mà còn nóng đến mức bỏng rát.

"Như vậy ... em thấy đã được chưa?"

Hứa Diên đẩy hắn ra nhưng hắn không nhúc nhích, làn da dưới lớp sơ mi nóng bỏng khiến cô run rẩy.

Mấy ngày nay, ngày nào cũng ngồi chung một chiếc xe, đêm nào cũng ngủ chung một chiếc giường.

Hắn vẫn luôn giữ chừng mực, không hề vượt giới hạn. Diễn đến mức này e là cũng hết sức nhẫn nhịn rồi.

"Này, Hứa Diên."

Hơi thở hắn phả ra nóng bỏng, từng chút từng chút thiêu đốt lấy cô.

"Anh nghe nói phụ nữ thường hay dùng vài món đồ chơi nhỏ khi ở chỗ riêng tư."

Hứa Diên gạt hắn ra, cố chấp nói: "Tôi chưa từng nghe, tránh ra, tôi muốn đi ngủ."

Một người nghiêm túc như cô, chưa từng dùng cũng là bình thường. Nhưng lúc này, Tạ Tư Chỉ lại khó mà không hoài nghi, cô đang cố tình giả vờ không hiểu.

Hắn không buông ra, ngược lại càng ghé sát hơn: "Em bảo anh dừng, anh sẽ dừng."

"Muốn thử không? Cứ coi anh như món đồ chơi tương tự cũng được."

Trong đáy mắt hắn dấy lên vài tia đỏ do rượu nhuộm: "Rõ ràng trước đây em cũng thích mà."
 

Bình Luận (0)
Comment