Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 85

 
Hứa Diên không còn đẩy hắn ra nữa.

Khi con người ngà say, ý chí không được kiên định như thường ngày.

Đôi mắt Tạ Tư Chỉ đỏ ngầu, khi thấy cô không hề phản kháng, môi mỏng áp nhẹ lên gò má cô.

Hứa Diên không né tránh.

Khoảnh khắc ấy, nơi sâu thẳm trong tim như có một mảnh mềm mại dâng lên quấn chặt lấy hắn.

Tựa như bị kéo vào khối dung nham sôi sục, ngọn lửa d*c v*ng bùng cháy khắp cơ thể.

Ngay khi hắn cúi xuống, sắp ngậm lấy môi cô thì cô lên tiếng: "Hoặc là cưỡng ép, hoặc là tỏ vẻ vô tội, nhiều năm như vậy anh vẫn chỉ có những thủ đoạn ấy thôi."

Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi chưa từng nói tha thứ, tại sao anh lại làm những chuyện này?"

Ngọn lửa nóng trong hắn dần nguội tắt, động tác khựng lại: "Không tha thứ cho anh với việc để bản thân vui vẻ, hai chuyện đó có gì mâu thuẫn đâu?"

"Không phải ai cũng để tâm đến sự thỏa mãn thể xác. Với tôi, cho dù cả đời này không làm chuyện đó cũng chẳng sao."

"Em nói dối." Hắn cau mày, có phần mất kiên nhẫn: "Nếu không thích thì sao lúc trước em lại khóc thành như vậy?"

Hứa Diên lặng đi: "Tôi cũng rất ghét bản thân lúc đó."

Nền giáo dục và quan niệm mà cô được dạy từ nhỏ, chuyện ấy chỉ nên dành cho người chồng hợp pháp hoặc hai người thật sự yêu nhau mới làm.

Ở bên Tạ Doanh Triều là nỗi đau về thể xác.

Ở bên Tạ Tư Chỉ lại là sự giày vò về tinh thần.

Cô ghét chính mình chỉ vì một hành động của hắn mà yếu ớt đến mức khóc lóc run rẩy. Dù đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn không thể buông bỏ được sự ám ảnh.

Vì vậy, theo bản năng cô chỉ muốn trốn tránh sự thân mật của Tạ Tư Chỉ.

"Giao ước của chúng ta chưa từng nói tôi phải phối hợp cùng anh làm loại chuyện này."

"Cũng chưa từng nói là không được làm." Tạ Tư Chỉ cụp mắt xuống.

Trầm mặc một lúc, không thấy Hứa Diên đáp lời, hắn nhíu mày phiền muộn: "Người phụ nữ phiền phức."

Hắn kìm nén những cảm xúc u ám dưới đáy mắt, không tiến thêm một bước nào nữa.

Nhưng hắn cũng không buông cô ra, ngón tay thon dài vẫn dừng trên bờ vai, giam giữ cô trong ngực mình.

Đêm vẫn tĩnh mịch.

Ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, hai người rơi vào thế giằng co không lời.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Tư Chỉ lùi bước trước.

Hắn nâng cổ tay Hứa Diên, tháo chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay cô xuống.

Đêm sinh nhật mình, trong căn phòng nhỏ treo đầy tranh sơn dầu vẽ cô, chính tay hắn đã đeo chuỗi hạt ấy cho cô.

Sau đó, Hứa Diên vẫn giữ nó nhưng chưa từng đeo lần nào.

Vài ngày trước, trên đường đi, khi hắn ngồi ghế phụ dưỡng thương, hắn cố chấp ép buộc cô phải đeo vào.

Giờ phút này, hắn lấy lại chuỗi hạt, không nói một câu quay người rời khỏi phòng.

...

Enoch cùng đầu bếp đang chuẩn bị mang bữa tối tới, nhưng vừa xuống dưới lầu nơi họ ở thì bắt gặp Tạ Tư Chỉ.

Hắn dựa vào tường hút thuốc, ngón tay kẹp điếu thuốc tỏa ra ánh lửa cam lập lòe trong đêm tối.

Dưới chân vương vãi đầy tàn thuốc, hiển nhiên hắn đã đứng chờ ở đây rất lâu.

"Bữa tối tạm để sang một bên đã." Tạ Tư Chỉ nhìn chằm chằm vào hắn: "Enoch, làm phiền anh mời mọi người đến phòng họp. Với tư cách là người được Tạ tiên sinh ủy quyền, tôi sẽ bắt đầu cuộc điều tra."

Hắn đưa ra một mảnh giấy.

Enoch hỏi: "Chẳng phải anh nói, Tạ tiên sinh đã có kế hoạch của mình sao?"

"Làm sao anh biết được chuyện tôi đang làm hiện tại không nằm trong kế hoạch đó?" Tạ Tư Chỉ hờ hững hỏi lại.

Hắn dụi tắt điếu thuốc vào tường.

...

Phòng họp trong khu nhà máy.

Enoch nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ vị đầu bàn dài.

Từ đầu đến cuối hắn không nói một lời, chỉ yên lặng ngồi đó xoay chuỗi hạt trong tay.

Loại trầm hương dùng làm chuỗi hạt không phải chất gỗ thượng hạng, ít nhất trông nó hoàn toàn không xứng với vẻ cao quý trên người hắn.

Enoch âm thầm phỏng đoán, người đàn ông có tên "Mickey" này rốt cuộc có địa vị như thế nào trong Tạ thị.

Những người khác cũng lộ vẻ nghi hoặc. Họ thử mở miệng hỏi han, nhưng bất kể hỏi gì, Tạ Tư Chỉ đều không đáp lại.

Hắn chỉ lặng lẽ để những hạt gỗ lướt qua đầu ngón tay.

Một người phụ nữ thấy vậy bèn lên tiếng: "Anh có vẻ rất thích chuỗi hạt này."

Tạ Tư Chỉ ngước lên, khẽ ừ một tiếng.

Người phụ nữ thấy hắn có hứng thú với chủ đề này thì tiếp tục lấy lòng: "Chắc hẳn nó rất quý giá nhỉ?"

"Đồ rẻ tiền thôi." Hắn thản nhiên đáp: "Chỉ là nó có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Tôi đã từng đánh mất nó một lần, sau khi tìm lại được thì càng trân trọng hơn."

"Bị mất ở đâu vậy?" Người phụ nữ lại hỏi.

"Ở nước N." Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Ngục tối của gia tộc Kingsley."

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong phòng không hẹn mà đồng loạt biến đổi.

Những người khác đều bị sốc, ngoại trừ một người có khuôn mặt tái nhợt ngay lập tức.

"Anh còn từng vào ngục tối? Nhưng Enoch nói đây là lần đầu anh tới nước N cơ mà."

"Chuyện chẳng vẻ vang gì, không cần phải rêu rao."

Người phụ nữ gật gù tỏ vẻ hiểu ý: "Tôi nghe nói sau khi vào ngục tối tất cả đồ đạc đều sẽ bị tịch thu, chỉ chừa lại quần áo trên người."

"Để ngăn tù nhân tự sát, thậm chí cả khuy áo cũng bị gỡ bỏ. Có người chịu bỏ tiền chuộc anh ra đúng là may mắn lắm rồi. Mấy năm nội chiến, số người chết trong ngục tối nhiều không kể xiết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gia tộc Kingsley lại chịu trả đồ lại cho anh, thật khó tin."

"Một chuỗi tràng hạt thôi, chẳng ai để tâm nhớ tới." Tạ Tư Chỉ cụp mắt, ánh nhìn thâm trầm rơi trên từng hạt gỗ tối màu: "Là tôi đích thân đi đòi về."

"Tách!"

Tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người, quay lại nhìn thì ra là Enoch đã làm đổ ly nước trước mặt.

Người phụ nữ mỉm cười đưa khăn tay cho hắn: "Enoch, sao anh lại bất cẩn thế? Anh thấy không khỏe à?"

Đôi môi người đàn ông đã mất hết sắc máu, hắn khẽ đáp: "Xin lỗi."

Câu chuyện được mở ra.

Tạ Tư Chỉ không còn dáng vẻ lạnh nhạt ban nãy nữa.

Hắn không tiến hành điều tra như thường lệ, chỉ cùng mọi người trò chuyện hỏi han vài điều thú vị về nước N.

Họ kể với hắn rằng, nơi đẹp nhất ở nước N chính là Hồ Cầu Vồng trong sa mạc Nangala, hằng năm đều thu hút vô số du khách nước ngoài.

Đây là một hồ nước trong sa mạc, xuất hiện sương là điều hiếm thấy, còn có cầu vồng trong sương lại càng hiếm thấy hơn.

Nghe nói đã nhiều năm rồi, chưa có ai nhìn thấy cầu vồng ở đó.

Họ trò chuyện đến tận nửa đêm, Tạ Tư Chỉ hơi mệt, đề nghị giải tán.

Mọi người đứng dậy đi về phía cửa, hắn nhẹ nhàng nói: "Anh Enoch, mời anh ở lại một chút."

Cả đêm, Enoch hầu như không nói nhiều, chỉ trả lời khi người khác hỏi.

Nghe Tạ Tư Chỉ gọi, gương mặt vốn đã tái nhợt của hắn lập tức hiện lên sắc thái mệt mỏi, ảm đạm.

"Mickey, anh muốn nói gì?"

Trong phòng họp rộng lớn, giờ chỉ còn hai người.

Tạ Tư Chỉ nhẹ nhàng gõ chuỗi hạt lên bàn: "Nhận ra nó không?"

"Đồ của anh sao tôi có thể nhận ra được." Enoch cố gắng nở nụ cười.

"Ít nhất cũng từng nghe qua rồi chứ?" Tạ Tư Chỉ nhíu máy: "Nếu không, sao lúc nghe tôi nói nó từng bị mất trong ngục tối, sắc mặt của anh lại thay đổi như vậy?"

"Tôi... tôi chỉ... chỉ ngạc nhiên về quá khứ của anh thôi." Hắn lắp bắp giải thích: "Không phải ai cũng sống sót ra khỏi được ngục tối, phải không?"

Tạ Tư Chỉ chăm chú nhìn hắn, màu mắt còn đen hơn cả hắc diệu thạch.

Hắn nhếch môi cười nhạt.

Ngay khi Enoch nghĩ rằng Tạ Tư Chỉ đã tin lời giải thích của mình, bỗng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đó cầm lên một khẩu súng bạc.

Cạch, cạnh.

Tiếng súng đã nạp đạn vang lên.

Hai viên đạn bắn trúng đầu gối hắn.

Cơn đau khiến hắn thét lên, ngã sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo.

Tạ Tư Chỉ ung dung xắn tay áo sơ mi: "Tôi ghét lãng phí thời gian."

"Vậy nên, nếu anh không chịu nói, cứ để tôi xử lý theo cách của mình."

......

Hứa Diên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đã là ba giờ sáng.

Tạ Tư Chỉ vẫn chưa trở về.

Trong giấc mơ, cô thấy Tạ Tư Chỉ bê bết máu khô, tựa vào bức tường đá lạnh lẽo trong nhà tù tối tăm.

Mỗi ngày đều có người dẫn hắn đi.

Khi trở lại, các vảy máu trên người hắn đều bị xé rách, những vết thương khủng khiếp, máu đỏ tươi rỉ ra tràn khắp cơ thể.

Xung quanh lúc nào cũng vang lên tiếng la hét thảm thiết của các tù nhân.

Nhưng Hứa Diên chưa từng nghe thấy Tạ Tư Chỉ kêu lên tiếng nào, dù trên người hắn không còn một mảng da nguyên vẹn.

Phần lớn thời gian hắn yên lặng ngồi ở góc phòng, nhắm mắt dưỡng thần.

Thỉnh thoảng, hắn ngẩng đầu nhìn qua song sắt trên tường ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ánh mắt ấy có sự thờ ơ nhưng ẩn chứa một vẻ tinh khiết.

Hứa Diên cảm thấy chân thực đến mức đó không phải là mơ, mà là hình ảnh phản chiếu của một sự việc thực sự đã xảy ra trong một thời gian và không gian nhất định.

Cô đứng bên cửa sổ.

Khu nhà máy tối om, mọi người đều đã nghỉ ngơi.

Chỉ có một tòa nhà ở phía xa vẫn còn sáng đèn.

Buổi chiều, những lời Hallam nói vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.

Ông ta nói Tạ Tư Chỉ từng bị nhốt trong một nhà tù tối tăm.

Cơn ác mộng khiến tim Hứa Diên đập rộn ràng, cô không ngủ được nữa bèn khoác áo bước ra khỏi phòng.

...

Cánh cửa hé mở.

Enoch bị trói trên ghế, thân trên tr*n tr**.

Ngực, đùi và bụng hắn bị dao găm cắt rách, da thịt lộn ra ngoài.

Ngòi bút bi ấn vào vết thương nhạy cảm nhất của hắn, mỗi lần di chuyển, hắn không thể kìm nén phát ra tiếng k** r*n đau đớn.

Ngón tay cầm bút không hề dừng lại, qua lớp da tay trắng lạnh và sạch sẽ, Enoch gần như có thể hình dung trái tim tàn nhẫn của chủ nhân bàn tay đó.

"Là ... là bạn của cô Irene." Bị tra tấn suốt hai giờ, Enoch không chịu nổi cơn đau mà khai báo.

Hắn thú nhận: "Tôi không biết tên hắn nhưng nghe nói hắn từng học cùng trường đại học với cô Irene khi du học ở nước ngoài."

"Căn cứ của gia tộc Kingsley nằm ở thành phố Waba, gần sa mạc Nangala."

"Khi ngồi xe ô tô đến đó, tôi bị bịt kín mắt nên không rõ đường đi. Nhưng tôi chắc chắn rằng tất cả con tin bị bắt cóc từ nhà máy đều ở đó."

Tạ Tư Chỉ nắm chặt tay cầm bút bi.

Qua nét mặt của người đàn ông, hắn có thể đoán được lời nói vừa rồi là sự thật.

Trò chơi đẫm máu đêm nay kết thúc ở đây.

Hắn vứt cây bút bi, nạp một viên đạn vào súng.

"Lúc nãy, anh cố ý thử tôi phải không?"

Enoch biết mình không còn đường sống, cũng không cầu xin, hắn yếu ớt hỏi: "Sao anh lại nghĩ đến việc dùng chuỗi hạt đó để thăm dò tôi?"

"Không vì tiền thì chỉ có thể là vì hận thù. Cấu kết với người ngoài bắt đi hơn bảy mươi con tin, rõ ràng là hành động nhắm vào tôi."

Tạ Tư Chỉ hiểu rõ hơn bất cứ ai về những việc mình từng làm ở nước N.

"Anh không muốn biết tại sao tôi hận anh à?" Nhìn viên đạn được nạp vào nòng súng, đôi mắt Enoch sáng lên như muốn bùng nổ.

Lúc này, hắn có một khao khát bày tỏ mãnh liệt.

Nhưng Tạ Tư Chỉ chỉ nhạt nhẽo buông một câu: "Tôi không có hứng thú."

"Norbert!" Enoch bỗng gào lên: "Chắc chắn anh sẽ không nhớ cái tên này!"

"Bảy năm trước, vào đêm trang viên Kingsley bị tấn công, anh đã đập nát từng chiếc răng của nó, nhổ từng cái móng tay của nó. Hành động đêm đó là do anh cùng quân đội chính phủ lên kế hoạch. Họ chỉ muốn gia tộc Kingsley biến mất, nhưng anh, anh đã tàn sát hơn một trăm người trong trang viên!"

"...Chỉ vì muốn lấy lại một chuỗi hạt trầm hương."

Những giọt nước mắt to lăn dài trên gò má hắn: "Nó là em trai tôi!"

"Sau khi anh rời đi, Norbert vẫn còn thở, nó gửi tin nhắn cho tôi..."

"Tạ Tư Chỉ." Mặt Enoch bê bết máu hỏi: "Đêm qua anh ngủ có ngon không? Tay anh dính đầy máu. Anh sẽ phải xuống địa ngục vì sự tàn nhẫn của mình!"

Hắn nhổ một ngụm máu lên mặt Tạ Tư Chỉ.

Cả đêm Tạ Tư Chỉ không chợp mắt, hắn khép mắt lại che đi vẻ mệt mỏi.

Hắn không giận dữ, chỉ lấy chiếc khăn tay tao nhã lau đi máu trên mặt: "Những việc tôi làm, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả."

"Còn về người em trai mà anh nhắc tới, tay sai đắc lực của gia tộc Kingsley. Vô số con tin trong ngục tối đã chết thảm dưới tay hắn..."

Tạ Tư Chỉ cuộn chiếc khăn dính máu lại, chậm rãi nhét vào miệng Enoch.

Hắn hạ mắt, nở nụ cười vừa xinh đẹp mà tàn nhẫn: "So với tôi, hắn mới là kẻ chắc chắn phải xuống địa ngục."
 

Bình Luận (0)
Comment