Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 86

 
Nòng súng áp vào trán, Enoch cảm thấy một sự nhẹ nhõm hiếm có.

Không cần phải sống trong hận thù nữa, sớm thôi sẽ được gặp lại những người thân đã khuất.

Hơn nữa, hắn đã thành công trả thù con ác quỷ trước mặt. Tạ Tư Chỉ vô cùng tàn nhẫn, vì một chuỗi hạt mà lật đổ cả trang viên của gia tộc Kingsley, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng Enoch không sợ, vì giết mình đồng nghĩa với việc Tạ Tư Chỉ sẽ mất đi thứ mà hắn ta trân quý.

Nhớ lại người đàn ông mà mình từng gặp ở thành phố Waba vào một tháng trước cùng bức ảnh treo trên tường của hắn ta, Enoch cong môi nở một nụ cười sảng khoái.

Khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Tạ Tư Chỉ, Enoch ngay lập tức nhận ra cô ta chính là người trong bức ảnh, đồng thời đã truyền tin này về cho gia tộc Kingsley.

Tạ Tư Chỉ không hề biết chuyện này.

Hắn sẽ mang bí mật này xuống mồ, để người đàn ông trước mặt hiểu được nỗi đau khi mất đi thứ mà mình trân trọng nhất.

......

Tạ Tư Chỉ mở cửa phòng họp.

Hứa Diên đứng cách đó vài mét, mặc dù súng đã lên lắp giảm thanh nhưng hắn chắc chắc cô có thể nghe thấy mọi âm thanh trong phòng.

Bởi vì sắc mặt cô tái nhợt.

Chỉ cần chứng kiến cảnh tượng như vậy, trái tim mềm yếu của cô sẽ tự nhiên cảm thấy buồn bã hoặc tội lỗi.

"Em ở đây bao lâu rồi?" Hắn hỏi.

"Mười phút."

Mười phút, đủ để cô nghe thấy rất nhiều chuyện.

Với tính cách của Hứa Diên, có lẽ cô sẽ lại nổi giận vì sự tàn nhẫn của Tạ Tư Chỉ.

Hắn trực tiếp hỏi: "Muốn nói gì?"

Ánh mắt trong trẻo của Hứa Diên rơi xuống chuỗi hạt trên cổ tay hắn: "Anh bị giam trong ngục tối của gia tộc Kingsley là vì chuyện xảy ra vào đêm sinh nhật tôi sao?"

Hắn đã thiêu rụi vườn hoa hồng của Tạ Doanh Triều, thừa nhận biết hết những chuyện liên quan đến cái chết của mẹ nên mới bị đày sang nước N.

Với thủ đoạn của Tạ Tư Chỉ, bình thường khó mà bị bắt vào ngục tối. Nhưng nếu có tác động từ Tạ Doanh Triều, mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Hắn phải nhận hình phạt vì đêm đó đã chọc giận Tạ Doanh Triều.

"Tại sao không nói cho tôi biết?"

Hắn mệt mỏi nhắm mắt, nhìn vết máu trên đầu ngón tay: "Anh đã nói rồi, anh đáng bị như vậy. Anh đang chuộc tội cho quá khứ, không cần sự thương hại của em."

Hứa Diên im lặng một lúc: "Lúc nãy tôi gặp ác mộng, trong mơ anh..."

Nói được một nửa, cô nhận ra Tạ Tư Chỉ đang cau mày nhìn cô không vừa ý: "Chúng ta vừa cãi nhau xong, em còn ngủ được sao?"

"..."

"Quả nhiên, phụ nữ là sinh vật độc ác nhất trên đời. Năm năm em rời xa anh, đêm nào em cũng ngủ ngon lắm phải không?"

Hứa Diên không biết nên trả lời thế nào.

Hắn trẻ con đòi bằng được câu trả lời: "Nói đi chứ."

"Cũng tạm thôi." Hứa Diên đáp: "Nếu như anh không ba ngày hai bữa lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi."

Chân mày Tạ Tư Chỉ càng nhíu chặt hơn, chẳng rõ cô cố ý hay vô tình.

Tóm lại, trong khoản chọc giận hắn, Hứa Diên luôn có những kỹ năng đặc biệt.

Trời sắp sáng.

Tạ Tư Chỉ không quay về phòng ngủ mà dẫn Hứa Diên lên sân thượng.

Trong ánh sáng mờ ảo nửa đêm nửa ngày, cả thành phố như đang nghỉ ngơi trong lớp sương mờ.

Gần đó là những dãy nhà thấp thoáng, cao thấp lộn xộn chen chúc nhau.

Phía sau là những vườn chuối và rừng cọ rậm rạp.

Xa hơn nữa là dãy núi trải dài, đỉnh núi còn ẩn hiện dưới lớp mây đen trước bình minh.

Một thời nội loạn, chiến tranh, khói lửa, súng đạn và bệnh dịch đã tàn phá cả đất nước.

Dù Hứa Diên chỉ nhìn thấy vài hình ảnh vụn vặt trên tin tức truyền hình, cô vẫn cảm nhận được nỗi thống khổ tràn ngập trên mảnh đất này.

Giờ đây, mọi thứ bừng lên một vẻ tươi mới.

Khi góc tối cuối cùng trên bầu trời nhạt dần, ánh sáng rực rỡ và cháy bỏng sẽ tràn xuống trần gian.

Hứa Diên ngồi trên mép sân thượng, cảm nhận làn gió mát dễ chịu thổi qua.

Cô hỏi Tạ Tư Chỉ: "Cái đêm bảy năm trước, những gì anh làm ở trang viên Kingsley thật sự chỉ để lấy lại một chuỗi hạt thôi sao?"

Tạ Tư Chỉ đứng bên cạnh cô, giọng điềm tĩnh: "Muốn nghe sự thật không?"

"Có."

"Không hẳn là vậy." Tạ Tư Chỉ nhìn đường chân trời xa xăm: "Chỉ khi gia tộc Kingsley hoàn toàn biến mất thì mảnh đất này mới có thể hồi sinh."

Tạ Doanh Triều phái hắn đến nước N, bề ngoài là để giao dịch với gia tộc Kingsley, mở rộng con đường buôn bán vũ khí.

So với những nhà máy sản xuất hiện có của Tạ thị, thì vũ khí mới thực sự là cuộc làm ăn một vốn bốn lời.

Thế nhưng hắn đã không làm vậy.

"Anh không có tình cảm gì với mảnh đất này."

"Nhưng anh biết trên đời này có một người rất mềm lòng."

Hắn rút thuốc lá điện tử ra đưa lên môi.

Trước Hứa Diên, hắn hiếm khi hút thuốc lá thường.

Mấy ngày trước là vị đào, bây giờ đã đổi sang vị hồng trà.

Làn khói trắng lan tỏa quanh gương mặt điển trai của hắn.

"Em còn nhớ không, buổi dạ hội kỷ niệm ngày thành lập học viện Flaxman năm đó, em đã đá anh một cú."

Hứa Diên nhớ, tối hôm đó cô đá Tạ Tư Chỉ là vì giận hắn và Ian đã lên kế hoạch vụ nổ khiến người vô tội bị thương.

Nhắc về quá khứ, đôi mắt đẹp của Tạ Tư Chỉ sáng lên: "Anh là một con thú không có đạo đức. Thứ duy nhất khiến anh chịu mặc vest, thắt cà vạt, giả vờ làm con người chính là cơn giận của Hứa Diên."

Giọng hắn nhàn nhạt như chỉ đang kể lại một sự thật, rằng tất cả nhân từ và thiện ý ít ỏi hắn có đều bắt nguồn từ cô.

Vạt áo sơ mi đen bị cơn gió lạnh hất tung, hắn đứng thẳng, dáng vẻ kiêu bạc mà thờ ơ: "Vậy nên, em có muốn ... trói anh lại không?"

Hứa Diên ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

Cô không đáp, chỉ khẽ hỏi: "Enoch nói, anh sẽ vì sự tàn nhẫn với gia tộc Kingsley mà phải xuống địa ngục."

"Cho dù phải xuống địa ngục, anh cũng không hối hận sao?"

Bóng đêm dần tan, ánh bình minh mang theo một vệt kim quang rực rỡ phủ xuống mặt đất.

Tạ Tư Chỉ lặng đi giây lát, ngước nhìn luồng sáng vàng chói ấy, khóe môi cong lên: "Ừ, cho dù là xuống địa ngục cũng vậy."

......

Năm giờ sáng, Hallam đến đúng hẹn.

Tạ Tư Chỉ tiễn Hứa Diên ra cửa: "Hallam là người anh tin tưởng nhất ở nước N. Ông ấy sẽ đích thân đưa em về thủ đô."

Hứa Diên gật đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Không khí buổi sáng ẩm ướt, ánh sáng mờ ảo của bình minh vì cô mà thêm phần dịu dàng.

Đột nhiên, Tạ Tư Chỉ tiến lại gần, Hứa Diên vô thức đưa tay lên giữ hắn.

Hắn cười nói: "Chỉ là phép lịch sự khi chia tay, hoàn toàn không liên quan đến h*m m**n thể xác. Em cũng định từ chối sao?"

Hứa Diên hơi do dự, nửa tin nửa ngờ.

Hắn cúi xuống, đôi môi lạnh lướt qua má cô, chạm nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt nước, hơi thở mang theo mùi đắng của thuốc lá vị hồng trà.

Rồi hắn nâng tay cô lên, khéo léo đeo lại chuỗi trầm hương lên cổ tay cô.

Chỉ là một chuỗi hạt bình thường, nhưng với hắn, nó mang ý nghĩa rất đặc biệt.

Khi Hứa Diên đưa cho nó cho hắn đã từng nói, mong hắn cả đời bình an.

Trong mắt hắn, việc này cũng giống như gửi lời cầu chúc bình an đến cô.

"Bảo vệ tốt bản thân nhé."

Hứa Diên lên xe, bóng dáng Tạ Tư Chỉ nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Dần dần, khuôn viên nhà máy và hình dáng thành phố Kenrewa cũng trở nên mờ nhạt.

Trên đường, Hallam lái xe trong im lặng.

Hứa Diên thấy sắc mặt ông ta không được tốt, quan tâm hỏi: "Ông thấy mệt không?"

"Không." Ông ta vội đáp: "Chỉ chợt nhớ đến chuyện rắc rối ở nhà thôi."

"Nếu nhà có việc gấp cần lo, ông có thể để tôi tự đi bằng phương tiện công cộng."

"Đã hứa với Tạ sẽ đưa cô đến thủ đô, tôi nhất định phải đưa cô đến được đó, đừng lo. Mấy chuyện ở nhà chỉ là việc nhỏ, về rồi xử lý cũng chưa muộn."

Ngày hôm sau Hứa Diên mới nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

Trên chuyến bay đến nước N, cô từng tìm hiểu về địa hình và khí hậu ở đây.

Một nửa nước N có khí hậu sa mạc, nửa còn lại là thảo nguyên, ranh giới phân chia giữa hai vùng này rất rõ ràng. Chắc chắn thủ đô không thể ở giữa sa mạc được.

Sau khi rời thành phố Kenrewa, họ liên tục di chuyển trên sa mạc suốt hai ngày.

Cô chợt nhận ra xe của Hallam có thể không đi theo hướng về thủ đô.

"Ông Hallam..." Cô nghiêng đầu nhìn ông ta.

Ông ta lái xe suốt cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi rã rời: "Có chuyện gì vậy cô Hứa?"

Giọng ông ta khàn khàn, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Hứa Diên nuốt lại những lời muốn hỏi, nói: "Bụng tôi đột nhiên đau quá. Lát nữa đi qua hiệu thuốc, tôi muốn mua vài gói thuốc đau dạ dày."

"Sắp đến thủ đô rồi, cô không thể cố chịu thêm chút nữa sao?"

Hứa Diên ôm bụng: "Thật sự rất đau, xin ông..."

Làn da vốn trắng nõn của cô bỗng trở nên nhợt nhạt, trông giống màu sắc yếu ớt vì bệnh tật.

Hallam do dự một chút rồi đồng ý.

Hai tiếng sau, xe dừng trước một hiệu thuốc nhỏ ở thị trấn.

Hallam bước xuống, không rời Hứa Diên nửa bước, đi cùng cô vào trong.

Bác sĩ kê cho cô thuốc dạ dày.

Hứa Diên nhận thuốc, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Hallam: "Bên cạnh có một cửa hàng, nhờ ông mua cho tôi một chai nước nhé."

Việc uống thuốc với nước là điều hiển nhiên, Hallam không từ chối, rời khỏi hiệu thuốc.

Hứa Diên lập tức dùng tiếng địa phương không chuẩn hỏi dược sĩ vị trí ở đây. Cô nhận được câu trả lời, nơi này là một thị trấn nằm ngoài thành phố Waba.

Thành phố Waba.

Cách thủ đô theo hướng hoàn toàn ngược lại.

Tối hôm đó trước cửa phòng họp, cô đã tận tai nghe Enoch nói với Tạ Tư Chỉ, căn cứ hiện tại của gia tộc Kingsley chính là ở thành phố này.

Một cơn ớn lạnh lập tức lan từ dưới chân lên toàn thân cô.

Cô mượn điện thoại của hiệu thuốc gọi cho Tạ Tư Chỉ, nhưng bên kia không ai nghe máy.

Hallam đi mua nước ở ngay gần đây, sớm muộn cũng sẽ quay lại, cô không còn thời gian để do dự.

Hứa Diên chạy ra từ cửa sau của hiệu thuốc.

Thành phố Waba nằm dưới quyền kiểm soát của gia tộc Kingsley, các thị trấn xung quanh hầu hết cũng vậy.

Hiện tại, Hứa Diên không thể nhờ cậy vào bất kỳ ai.

Ngay cả Hallam, người mà Tạ Tư Chỉ tin tưởng nhất cũng bị gia tộc Kingsley kiểm soát. Nếu bọn họ muốn bắt cô thì trốn một mình mới là an toàn nhất.

Cô chạy về phía vắng người hơn. Vừa rời khỏi con phố nhỏ của thị trấn, còn chưa kịp vào sa mạc thì phía sau đã vang lên tiếng xe.

Hallam đuổi kịp.

Ông ta xuống xe, đứng cách cô khoảng hơn mười mét: "Cô Hứa, cô chạy không thoát đâu."

Ông ta từng bước tiến lại gần: "Sau khi gặp nhau ở quán bar tối hôm kia, gia tộc Kingsley đã bắt con gái tôi. Nếu không giao cô cho họ, con bé sẽ chết..."

Hứa Diên mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình của Tạ Tư Chỉ, hai tay để trong túi áo: "Ông có thể báo cho Tạ Tư Chỉ, hắn nhất định sẽ giúp ông."

"Không kịp nữa rồi." Mắt Hallam đỏ rực: "Cô không biết thủ đoạn của gia tộc Kingsley đâu. Chúng sẽ đưa con bé cho những kẻ tàn ác nhất, để con bé chết trong nhục nhã. Nó mới chỉ mười lăm tuổi thôi. Đây là thù hận cũ giữa Tạ Tư Chỉ và gia tộc Kingsley. Con gái tôi vô tội, phải không?"

Hứa Diên hỏi: "Vậy còn tôi thì sao?"

Hallam sững người.

Hứa Diên nói: "Nếu tôi rơi vào tay bọn họ sẽ thế sao?"

"Xin lỗi..." Hallam đau đớn nói: "Tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có cô mới có thể đổi lấy con gái tôi."

Hứa Diên lùi một bước: "Xin ông dừng lại."

Hallam không quan tâm, vẫn từng bước tiến gần.

Hứa Diên rút tay ra khỏi túi áo, một khẩu súng nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay.

Đây là thứ Tạ Tư Chỉ đã đưa cho cô trước khi cô rời đi, cô luôn để trong người.

Nòng súng chĩa thẳng vào Hallam, ông ta dừng bước.

"Làm ơn đưa chìa khóa xe qua đây."

Hallam bị cô chĩa súng, chỉ còn cách ném chìa khóa xe xuống dưới chân cô.

Hứa Diên nhặt lên, nhìn ông ta với ánh mắt đầy áy náy.

"Xin cô đấy, con gái tôi, con bé chỉ mới mười lăm tuổi thôi." Mắt ông ta đỏ hoe: "Người nhà Kingsley nói họ sẽ không làm hại cô."

"Lời này đến chính ông cũng không tin được."

Hứa Diên nghiến răng, bắn một phát vào đùi ông ta: "Ông nên quay về thị trấn tìm bác sĩ chữa trị đi. Tôi khuyên ông hãy thành thật với Tạ Tư Chỉ."

"Người nhà Kingsley chưa chắc sẽ tha cho con gái ông đâu, chỉ có Tạ Tư Chỉ mới giúp được ông."

Hallam ngã xuống đất, máu ở chân chảy ra như suối.

Hứa Diên không nhìn nữa, cô cầm chìa khóa, khởi động xe lái thẳng vào trong sa mạc.

Hallam xé một mảnh vải từ áo mình, quấn quanh vết thương để cầm máu.

Bảy năm trước, trang viên Kingsley chìm trong biển lửa.

Chàng trai đứng giữa biển lửa, gương mặt trắng nõn, những ngón tay thon dài nhuốm máu, nụ cười lúc đó của hắn trông như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục.

Nhiều năm trôi qua, Hallam vẫn không quên được.

Chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn và sự trả thù của Tạ Tư Chỉ, Hallam không khỏi rùng mình.

......

Ba ngày sau.

Thành phố Waba.

Một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đi xuyên qua những con phố ồn ào, bước vào một cửa hàng thủ công không bảng hiệu nằm khuất trong góc phố.

Chiếc áo hoodie rộng thùng thình, mũ trùm che gần hết gương mặt.

Hắn bước vào cửa hàng, hạ mũ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai.

Đây là ngày thứ ba Tạ Tư Chỉ có mặt ở Waba.

Bề ngoài thành phố trông có vẻ bình yên nhưng thực tế bên dưới đã dậy những cơn sóng ngầm.

Gần như toàn bộ thành phố Waba đều nằm dưới sự kiểm soát của gia tộc Kingsley.

Dù là cơ quan chính phủ hay các cửa hàng, thậm chí đôi khi còn thấy những người cầm súng tuần tra trên phố.

Ở một nơi như vậy, việc che giấu hành tung thật khó khăn.

Nhưng với Tạ Tư Chỉ, mọi chuyện vẫn nằm trong khả năng kiểm soát.

Những ngày vừa qua hắn liên tục lẩn trốn trong những khu vực tối tăm của thành phố. Chỗ ở ban đêm là một nhà máy bỏ hoang, kín đáo đến mức ngay cả những kẻ lượm ve chai cũng không thèm ghé qua.

Tạ Đạc đang ở thủ đô chuẩn bị phương án giải cứu con tin.

Nhưng mọi thứ ở Waba đều bị kiểm soát, thông tin khó mà lọt ra ngoài.

Nếu không trực tiếp đến tận nơi, rất khó để thu thập được những tin tức cụ thể hơn và xây dựng kế hoạch giải cứu.

Trong ba ngày ở Waba, Tạ Tư Chỉ đã nắm được đại khái tình hình hiện tại của gia tộc Kingsley.

Irene Kingsley, biệt hiệu "Anh Túc Đen", là con gái út của người cầm quyền trước đây.

Bảy năm trước, cô ta may mắn thoát chết khi đi du lịch nước ngoài.

Bảy năm sau, cô ta trở về nước N, xây dựng lại quyền lực của gia tộc.

Tất cả người thân của cô ta đều đã chết dưới tay Tạ Tư Chỉ, cô ta hận hắn đến tận xương tủy.

Nguồn tài chính ban đầu để xây dựng lực lượng vũ trang của gia tộc Kingsley được cung cấp bởi một người cũng căm hận Tạ Tư Chỉ.

Ian Flaxman.

Tuy nhiên, hắn ta chỉ chịu trách nhiệm cung cấp tiền, tất cả các quyết định của gia tộc Kingsley lại do một người đàn ông bí ẩn đưa ra.

So với Irene, người đàn ông này mới là kẻ thực sự nắm quyền gia tộc lúc này.

Cửa hàng hắn ghé đến nằm ở rìa thành phố Waba, là nơi trao đổi thông tin ngầm trong thành phố.

Chủ cửa hàng không làm việc cho bất kỳ ai. Trong những năm nội chiến, nửa thành phố bị phá hủy bởi chiến tranh, nhưng cửa hàng này vẫn tồn tại giữa khe hở của quân đội chính phủ và quân phản loạn. Cho đến nay, mỗi ngày vẫn có nhiều người đến đây thu thập tin tức.

Bà chủ là một người phụ nữ có phong thái tuyệt mỹ, tên là Judith.

Tạ Tư Chỉ đã quen biết bà nhiều năm, coi như có chút quan hệ thân thiết.

Một ngày trước, hắn đã đến đây để dò hỏi thông tin về người đàn ông của gia tộc Kingsley.

Bà nói cần thời gian để kiểm tra, dặn hắn tối hôm sau thì đến. Và giờ chính là thời gian hẹn trả kết quả.

Judith đang tết những món đồ thủ công sau quầy. Khi thấy Tạ Tư Chỉ, sắc mặt bà có chút không tự nhiên.

"Có kết quả chưa?" Tạ Tư Chỉ thản nhiên đặt vài tờ tiền lên bàn.

Judith nghiêm mặt, đưa cho hắn một chiếc điện thoại: "Nhận cuộc gọi này, cậu sẽ có câu trả lời mình muốn."

Tạ Tư Chỉ nhíu mày, áp điện thoại lên tai.

Trong điện thoại, không có ai nói gì.

Ánh hoàng hôn chiếu qua những con hẻm đổ nát, rọi vào khung cửa sổ nhỏ của cửa hàng.

Gió sa mạc cuốn cát vàng bay rơi trên đường phố hoang vắng, va vào chuông gió dưới mái hiên tạo nên âm thanh ngân vang khe khẽ.

Cả căn phòng chất đầy những món đồ thủ công bằng cỏ khô, dưới ánh hoàng hôn toát ra vẻ hoang tàn và mục nát.

Judith dừng tay lại.

Sau một khoảng lặng kéo dài, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp: "Mọi thứ vẫn ổn chứ, em trai."

 

Bình Luận (0)
Comment