Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 87

 
Một chú chim sẻ với đôi cánh phủ bụi đáp xuống mái nhà thấp lè tè bên kia đường.

Bức tường đất dưới ánh hoàng hôn toát ra ánh sáng xám nhạt yếu ớt.

Chú chim sẻ núp trong bóng tối đang rỉa lại lông cánh. Một con chim ưng bất chợt lao xuống như tia chớp, ngoạm chặt lấy thân chim sẻ. Nó giương cánh bay vút lên trời, rồi rất nhanh chóng biến mất trong biển cát mênh mông.

Qua ô cửa phủ bụi, cảnh tượng này hiện lên trước mắt Tạ Tư Chỉ, gợi nhớ một cảm giác quen thuộc.

Nhiều năm trước, vào một buổi chiều ở trang viên, hắn từng đứng cạnh Tạ Doanh Triều trong khu vườn.

Khi đó, Tạ Doanh Triều vẫn còn là một thiếu niên.

Tạ Văn Châu, Tạ Đạc và Tạ Tĩnh Thu vừa vượt qua bài kiểm tra người thừa kế, được đưa đến trước mặt Tạ Doanh Triều.

Trên mái hiên của đình vườn, một con đại bàng đang săn chim sẻ.

Thấy vậy, Tạ Tĩnh Thu lộ vẻ không nỡ.

Cô nhặt một cây sào tre lên, cố gắng ngăn cản.

Tạ Doanh Triều lặng lẽ nhìn: "Trên thế giới này, chỉ có kẻ thích nghi mới có thể sống sót. Kẻ mạnh có thể chiếm lấy tài nguyên, địa vị, tất cả mọi thứ."

"Còn kẻ yếu..." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Tư Chỉ: "Sẽ bị xé nát thành từng mảnh, đó là số phận của chúng."

Tạ Tư Chỉ cảm nhận được ánh mắt của hắn, khẽ hỏi: "Trong mắt anh, em là kẻ yếu ư?"

Tạ Doanh Triều cười nhạt: "Anh đang dạy em."

"Nhược điểm lớn nhất của kẻ yếu chính là mềm lòng."

"Muốn trở thành kẻ mạnh, điều đầu tiên phải vứt bỏ chính là tình yêu, sự tin tưởng và lòng thương xót."

Chiều hôm ấy, Tạ Tư Chỉ đã không còn nhớ rõ mình trả lời như thế nào.

Nhưng lời nói của Tạ Doanh Triều sau bao năm vẫn khắc sâu trong ký ức của hắn. Ngay khoảnh khắc chứng kiến con chim ưng vồ mồi, tất cả lại đồng loạt hiện về.

"Còn kẻ yếu sẽ bị xé nát thành từng mảnh..."

"...đó là số phận của chúng."

"Anh."

Sự kinh ngạc thoáng hiện nơi chân mày Tạ Tư Chỉ chỉ trong chốc lát đã bị che lấp, hắn lạnh nhạt cất tiếng gọi.

Nếu đối phương là Tạ Doanh Triều, thì việc có thể tìm thấy hắn giữa biển người mênh mông ở thành phố Waba cũng chẳng có gì lạ. Cho dù ngay giây tiếp theo, người của gia tộc Kingsley từ góc quán nhỏ lao ra dí súng vào đầu hắn, Tạ Tư Chỉ cũng sẽ không lấy làm bất ngờ.

Thế nhưng buổi hoàng hôn vẫn yên ả, ngoài cửa sổ chỉ có cánh chim sải ngang bầu trời u tối, chẳng có gì xảy ra.

Trong điện thoại là một khoảng tĩnh lặng chết chóc.

Một lúc lâu sau, Tạ Doanh mới lên tiếng: "Những năm qua, anh nhớ em vô cùng."

"Anh luôn mong chờ khoảnh khắc tái ngộ." Giọng điệu hắn ôn hòa: "Nhưng trước đó, cần nói cho em biết một điều..."

Hắn ngừng lại chốc lát: "Chú chim nhỏ của chúng ta hình như đã lạc trong sa mạc rồi."

Cuộc gọi kết thúc.

Tạ Tư Chỉ đặt chiếc điện thoại trở lại bàn.

Judith cúi đầu, tiếp tục đan món đồ thủ công trong tay: "Hôm qua sau khi cậu đi, bọn họ đã đến tiệm. Họ dặn tôi khi cậu quay lại phải giao cho cậu chiếc điện thoại này."

"Mọi hành động của cậu đều đang bị giám sát, nhưng hiện tại họ chưa có ý định gây hại cho cậu."

Trên bàn, chiếc radio cũ đang phát giai điệu dân ca cổ xưa của nước N. Tiếng nhạc du dương và giọng nữ trầm ấm khiến người ta có cảm giác như đang ở giữa một sa mạc mênh mông vô tận. Trước mắt họ chỉ là cát trôi bồng bềnh, mọi thứ khác trong tầm mắt đều mờ ảo.

Tạ Tư Chỉ gọi cho Hallam nhưng đối phương tắt máy.

Theo thời gian hiện tại, ông ta và Hứa Diên chắc sắp đến thủ đô rồi. Vậy mà bên Tạ Đạc vẫn không có bất cứ tin tức nào.

[Chú chim nhỏ của chúng ta hình như đã lạc trong sa mạc rồi.]

Lời của Tạ Doanh Triều vang lên trong đầu hắn.

Tạ Tư Chỉ hiểu rõ người anh trai của mình hơn ai hết.

Hắn ta có thể kiểm soát mọi thứ.

Hắn ta biết Tạ Tư Chỉ đã đến thành phố Waba, biết hành tung của Hứa Diên.

Hắn ta thậm chí còn biết Hứa Diên mất tích trong sa mạc sớm hơn cả Tạ Tư Chỉ.

Việc nói cho Tạ Tư Chỉ biết chỉ vì một lý do, hắn ta cần người đi tìm Hứa Diên.

Đợi đến khi chú chim nhỏ lạc đàn lộ diện, Tạ Doanh Triều sẽ hóa thành kẻ săn mồi nguy hiểm nhất, lần lượt cắn ngậm những con mồi của mình trở về lồng.

Hắn ta không sợ Tạ Tư Chỉ bỏ trốn, mặc dù hiện tại đối phương chỉ đơn độc một mình, rất dễ thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của gia tộc Kingsley.

Bởi muốn trở thành kẻ mạnh, điều đầu tiên phải vứt bỏ chính là tình yêu.

Tạ Doanh Triều đã tính trước điều mà Tạ Tư Chỉ không thể từ bỏ.

Rằng Tạ Tư Chỉ sẽ không bao giờ để Hứa Diên lang thang một mình giữa bão cát của thành phố Waba. Cũng giống như ngày trước, hắn từng bị tính kế. Người em trai của hắn sẽ tự nguyện trở thành con mồi trong lưới, ở lại vùng nước sâu đầy nguy hiểm, dâng bản thân cho kẻ thù bằng chính đôi tay mình.

...

Bình xăng trên xe của Hallam đã cạn.

Hứa Diên biết thành phố Waba rất nguy hiểm, nhưng lượng xăng còn lại không đủ để cô lái đến thành phố ở hướng ngược lại.

Nếu cố gắng rời khỏi Waba, cô chỉ có thể mắc kẹt lại giữa sa mạc hoang vắng, chết cô độc trong môi trường thiếu nước.

Vì vậy, sau khi tránh khỏi tầm nhìn của Hallam, cô theo hướng dẫn trên bản đồ lái xe về lại phía Waba.

Nếu bước vào sa mạc chắc chắn sẽ dẫn đến cái chết, thì vào Waba ít nhất vẫn còn cơ hội sống sót.

Nhưng chiếc xe chẳng chịu nghe lời, bình xăng cạn kiệt ở nơi cách thành phố 80km.

Hứa Diên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bộ về thành phố với một ba lô chứa đầy nước, thức ăn và la bàn.

Cô không dám đi trên đường lớn. Vì sợ bị người của gia tộc Kingsley truy đuổi nên cô phải đi sâu vào sa mạc, dựa vào la bàn để bước đi giữa biển cát dày đặc.

Trên xe có điện thoại của Hallam nhưng đã hết pin.

Cô không thể liên lạc với bất cứ ai, nếu chết ở đây sẽ không ai hay biết.

Đêm đến, nhiệt độ sa mạc giảm mạnh.

Cô nằm trong túi ngủ nghỉ ngơi, ngước lên là thấy bầu trời đầy sao mờ ảo.

Trăng tròn treo trên những đồi cát xa xa, cô bỗng nhớ đến lời Tạ Tư Chỉ.

Hắn nói, nếu cảm thấy sợ hãi, hãy nhìn lên mặt trăng.

Không biết năm xưa ở nước N, liệu hắn có từng một mình ở giữa biển cát mênh mông, lặng lẽ ngắm nhìn trăng sáng trong sự cô đơn và trống trải như thế này không.

Hứa Diên không nghỉ ngơi quá lâu. Trăng vẫn treo lơ lửng trên trời, cô thu dọn hành lý rồi tiếp tục lên đường.

Trải qua một quãng đường gian nan, cuối cùng cô cũng đến được Waba.

Thành trì trong sa mạc được bao phủ bởi một tầng sắc vàng biến ảo, khi nắng rực rỡ thì óng ánh vàng kim, lúc trời u ám lại ngả sang vàng xỉn.

Hứa Diên đến nơi đúng vào một ngày âm u.

Nước và thức ăn trên người cô đã cạn, cô ghé vào một cửa hàng ven đường để mua nước.

Sau vài ngày lăn lộn giữa sa mạc, mặt mũi cô lấm lem cát bụi, chẳng còn thấy dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp như thường ngày, vậy mà ông chủ vẫn không kìm được mà liếc nhìn cô thêm mấy lần.

Rõ ràng trên kệ có nước, nhưng ông ta lại viện cớ phải đi ra kho lấy hàng.

Hứa Diên cảm thấy không ổn, cô quay lại thì thấy chiếc tivi phía sau đang phát tin tức của kênh truyền hình địa phương Waba, bên cạnh MC đang nói là ảnh của cô.

Người của gia tộc Kingsley đang tìm kiếm cô khắp thành phố.

Nhân lúc chủ quán rời khỏi cửa hàng, Hứa Diên lén lấy từ kệ một chiếc khẩu trang, mũ, dây chun, cùng một chiếc áo khoác kaki nam.

Cô để lại vài tờ tiền trên quầy, rời khỏi cửa hàng và rẽ vào một con hẻm vắng. Cột mái tóc dài bằng dây chun, đội mũ, đeo khẩu trang, thay quần áo xong, cô đi ra từ phía bên kia con phố.

Cát vàng và bụi mù bao phủ cả thành phố, trước mắt đâu đâu cũng hoang vắng.

Một thành phố rộng lớn như vậy, cô chợt không biết nên đi về hướng nào.

Một bài hát du dương vang lên, Hứa Diên ngước nhìn về phía xa, một nhà thờ với mái vòm trắng đứng sừng sững giữa cát gió.

...

Tạ Tư Chỉ đứng bên lề đường, châm một điếu thuốc.

Đằng sau hắn luôn có một cái đuôi bám theo, nhưng hắn không động tay loại bỏ.

Loại bỏ một cái thì có thêm nhiều cái khác kéo tới. Bây giờ chưa phải lúc.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống toàn bộ thành phố. Làn khói từ đầu ngón tay bay lên che khuất tầm mắt, hắn đang tự hỏi Hứa Diên sẽ trốn ở đâu.

Tạ Doanh Triều giống như một con chim sẻ.

Hắn hiểu rõ điều đó nhưng vẫn phải buộc mình hóa thành con bọ ngựa trong tầm nhìn của chim sẻ.

Bây giờ, nếu tìm thấy Hứa Diên, Tạ Doanh Triều chắc chắn sẽ ra tay.

Nhưng nếu để cô lang thang một mình bên ngoài, cô sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm không đoán được.

Dù là sa mạc khắc nghiệt hay con người giữa sa mạc, tất cả đều ẩn chứa nguy cơ tiềm tàng.

Ở một nơi hỗn loạn, bụi bặm như thế này, một cô gái mềm lòng lại không biết tự bảo vệ mình rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ có ý đồ.

Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Đêm buông xuống, gương mặt tuấn mỹ của Tạ Tư Chỉ phủ một lớp tối mờ.

Hắn chau mày.

...

Đêm khuya, nhiệt độ hạ xuống.

Túi ngủ chỉ giữ ấm được một phần, Hứa Diên bị lạnh mà tỉnh giấc.

Căn nhà nhỏ tồi tàn bị gió lùa khắp nơi, cô đã ẩn mình ở đây cả ngày.

Chiều tối, ngoài đường thoang thoảng mùi thơm của bánh cá bạc chiên.

Hứa Diên vội vã chạy khỏi cửa hàng, không mang theo nước hay thức ăn. Ngửi thấy mùi này, không chỉ khiến cô đói mà còn khiến cô nhớ đến Tạ Tư Chỉ. Lần trước, họ cùng nhau ăn bánh cá bạc trên đường phố ở Kenrewa, bánh tuy béo ngậy nhưng rất thơm. Không biết bây giờ hắn đang làm gì nữa.

Cô nghiêng đầu ngắm trăng ngoài khung cửa hở gió một lúc.

Trong đêm yên tĩnh, bỗng nhiên từ dưới lầu vang lên tiếng bước chân.

Cô lập tức đề cao cảnh giác, nắm chặt khẩu súng mà Tạ Tư Chỉ đã đưa cho cô trước khi rời đi.

Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng từng bước đều vững vàng.

Hứa Diên ẩn mình trong bóng tối, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong súng chỉ còn một viên đạn, nếu người này đến để bắt cô, cô không biết nên dùng viên đạn cuối cùng để chống cự hay giữ lại cho bản thân.

Ngục tối của gia tộc Kingsley còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Rơi vào nơi đó, có khi chết còn thanh thản hơn.

Người đó bước lên cầu thang.

Dưới ánh trăng, Hứa Diên kinh ngạc nhận ra dáng người cao gầy thẳng tắp của hắn.

Thành phố Waba rộng lớn như vậy, cô đã nghĩ đủ mọi cách để tìm Tạ Tư Chỉ nhưng chẳng có cách nào khả thi.

Cô không thể tưởng tượng nổi, làm sao Tạ Tư Chỉ có thể tìm được vị trí chính xác của cô khi chẳng có bất kỳ cách liên lạc nào.

Nhưng hắn đã làm được.

Trước khi đến, Tạ Tư Chỉ cũng không chắc chắn cô có thật sự ở đây hay không.

Khi thấy mặt mũi cô bẩn thỉu, ánh mắt từ hoảng hốt chuyển sang ngạc nhiên, hắn cười: "Sao lại để mình thành thế này?"

Cô lấm lem cát bẩn, gò má trắng trẻo phủ một lớp bụi, trông chẳng khác nào một con mèo vằn vừa nghịch tro trong bếp.

Hứa Diên khẽ mấp máy môi, cô có quá nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Sao anh không nghe điện thoại?"

Ba ngày trước, đúng là có một số lạ gọi đến điện thoại của hắn, nhưng hắn đã phớt lờ.

Tạ Tư Chỉ: "Anh không có thói quen nghe số lạ. Hallam đâu rồi?"

Hứa Diên kể lại mọi việc, Tạ Tư Chỉ im lặng.

"Sao anh biết tôi ở đây?"

Tạ Tư Chỉ: "Chỉ là trùng hợp thôi."

Nhiều năm trước, vào những ngày xuân, hắn thích lẽo đẽo theo Hứa Diên đi l*m t*nh nguyện ở viện phúc lợi.

Hầu hết thời gian, Hứa Diên không mấy để ý đến hắn. Có lúc thực sự bị phiền, cô sẽ trốn đi để hắn không tìm thấy.

Một hôm, đến giờ về nhà, không thấy bóng dáng Hứa Diên đâu.

Các giáo viên ở viện phúc lợi và vệ sĩ lập tức đi tìm khắp nơi.

Phải đến tận trời tối, Tạ Tư Chỉ mới tìm thấy Hứa Diên trong căn hầm cạnh tường.

Sau khi cô bước vào, cánh cửa hầm vô tình khoá từ bên trên, cô bị kẹt bên trong.

Trên đường về, Tạ Tư Chỉ hỏi cô: "Sao lại trốn ở chỗ tối tăm như vậy?"

Hứa Diên đáp: "Đâu có tối đâu."

Bên ngoài bức tường của viện phúc lợi có một nhà thờ.

Trong hầm, có thể nghe thấy tiếng trẻ con hát thánh ca. Tiếng hát ngây thơ, trong trẻo, có thể xua tan mọi phiền muộn và sợ hãi.

Cô thích nơi đó.

Tòa nhà bỏ hoang mà cô đang ẩn náu lúc này cũng gần nhà thờ. Mỗi buổi chiều, dàn hợp xướng của nhà thờ đều luyện tập ở đó.

Tạ Tư Chỉ nghĩ đến nơi này đầu tiên.

Hứa Diên đã quên lời mình từng nói nên Tạ Tư Chỉ chắc chắn cũng không nhắc lại với cô nữa.

Như vậy, nếu sau này cô lại mất tích hay bỏ trốn, hắn vẫn sẽ biết nơi để tìm cô.

Bóng đêm đen kịt phủ xuống.

Tạ Tư Chỉ liếc ánh trăng bên ngoài: "Hứa Diên, chúng ta đi thôi."

Hắn đã tìm thấy cô, chiếc lưới khổng lồ trong tay Tạ Doanh Triểu đã đến lúc buông xuống.

 

Bình Luận (0)
Comment