Dưới ánh trăng.
Hứa Diên chạy đến mức gần như không thở nổi, cô tựa người vào tường thở hổn hển.
Tạ Tư Chỉ dẫn cô len lỏi qua những con hẻm như mê cung của thành phố Waba.
Hẻm nhỏ hẹp, xe cộ không thể vào được.
Sau khi rời tòa nhà bỏ hoang, liên tục có người lao ra từ các xe ngoài hẻm truy đuổi và bao vây họ.
Tiếng người ngã xuống đất vang lên liên tiếp.
Mãi đến tối nay, cô mới tận mắt chứng kiến Tạ Tư Chỉ ra tay đánh nhau với người khác.
Người của gia tộc Kingsley không mang súng nên Tạ Tư Chỉ yểm trợ cho Hứa Diên chạy trước.
Hắn dễ dàng đối phó với bốn, năm gã đàn ông cao to. Bên tai Hứa Diên vang lên tiếng nắm đấm nện vào da thịt, thậm chí còn nghe rõ từng khớp xương trên người hắn cử động.
Đêm trăng sa mạc, chỉ có một mình cô thở hổn hển trong cuộc chạy trốn này.
Tạ Tư Chỉ xử lý xong những kẻ phía sau, các khớp xương ngón tay bị trầy nhẹ.
Hắn đến bên Hứa Diên, đặt tay lên lưng cô, khẽ v**t v* như dỗ dành một đứa trẻ, giúp cô điều hòa hơi thở.
Khi Hứa Diên đỡ hơn một chút, hắn kéo cô đi vào một cửa hàng nhỏ bên đường.
Trong thời nội loạn, chiến tranh đã tàn phá thành phố Waba, nhiều tòa nhà bị phá hủy bởi đạn pháo.
Những con hẻm họ đi qua đều trong tình trạng đổ nát, còn cửa hàng này đã bị bỏ hoang từ lâu.
"Trong nội chiến, nhiều người thường đào hầm dưới nhà."
Tạ Tư Chỉ quét sạch lớp bụi ở góc, mở một tấm ván ngăn.
Một không gian rộng lớn hiện ra dưới lòng đất, cách mặt đất hơn hai mét.
Hắn nhảy xuống, quay người lại giơ tay về phía Hứa Diên: "Nhảy xuống, anh đỡ em."
Trong hầm bốc lên mùi ẩm mốc do để không nhiều năm.
Hứa Diên rơi vào vòng tay của Tạ Tư Chỉ, nhưng không hiểu sao hắn lại đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất.
Bụi bay mịt mù, hắn ấn đầu cô vào ngực.
Cho đến khi bụi tan, hắn mới nói: "Các hầm ngầm được thông với nhau. Như vậy, khi quân nổi dậy xông vào có thể chạy sang lối ra khác."
Hứa Diên muốn đứng dậy nhưng bị hắn ôm chặt lấy eo.
"Một trong những lối ra của hầm này cách Sano chỉ 800m."
"Sano là ở đâu?" Hứa Diên hỏi.
"Là khu chợ lớn nhất ở Waba, lẫn lộn đủ loại người với dân số đông đúc. Bước vào đó như giọt nước hòa vào đại dương. Nếu may mắn, em có thể cầm cự cho đến khi cứu viện tới."
Hứa Diên không hiểu: "Rõ ràng anh biết họ theo sau anh suốt chặng đường, sao không đợi cứu viện tới rồi hẵng tìm tôi?"
Mang theo cô, Tạ Tư Chỉ luôn bị hạn chế từng bước.
Hứa Diên nhìn ra rằng, nếu tối nay chỉ có một mình hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bị động như vậy.
Chỉ vì cô chạy chậm nên hắn mới mãi không thoát khỏi sự truy đuổi của gia tộc Kingsley.
"Đợi cứu viện đến rồi mới đi tìm em? Phải đợi đến khi nào? Một ngày? Hai ngày?"
Hắn nhướng mày: "Nếu Tạ Đạc bị người của gia tộc Kingsley chặn giữa đường, em muốn anh phải chịu đựng không đi tìm em sao?"
Ở một nơi đầy rẫy nguy hiểm như thế này, chỉ cần cô ở một mình thêm một ngày, hắn sẽ cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
"Lẽ ra anh không nên mạo hiểm đến Waba." Hứa Diên hỏi: "Hay anh một mình đến đây là vì có kế hoạch khác?"
Tạ Tư Chỉ chỉ cười, không trả lời.
Ban nãy ngã vào người hắn nên cô không bị đau, liền nhỏ giọng: "Anh buông tôi ra đi."
Vừa dứt lời, hắn không những không buông mà còn ôm eo cô chặt hơn.
Qua lớp da thịt tiếp xúc gần kề, Hứa Diên rõ ràng cảm nhận được trạng thái cơ thể hắn lúc này, gương mặt lập tức ửng đỏ như ráng chiều.
........................
..................
............
"Lúc này mà anh còn có thể..."
"Còn có thể gì?"
Cô nghẹn lại, không nói nên lời.
"Hả? Nói đi chứ."
Hứa Diên cụp mắt, chỉ chăm chú nhìn vào cổ áo hắn, buồn bực im lặng.
Tạ Tư Chỉ cố ý nắm cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình. Cô bực mình ngoảnh đầu cắn mạnh vào hổ khẩu tay hắn.
Hắn không rút tay về, thậm chí còn không kêu đau.
Trong tầng hầm tối tăm, đôi mắt hắn sáng ngời, luôn dõi theo khuôn mặt cô. Khi cô động môi, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào gò má mềm mại của cô.
Hứa Diên buông ra.
Chỉ chút nữa thôi là đã có thể cắn rách da hắn.
Tạ Tư Chỉ chẳng mảy may để tâm. Ngay trước mặt cô hắn đưa tay lên môi, chậm rãi hôn lên vết răng cô để lại.
Hành động đó khiến mặt Hứa Diên đỏ hơn nữa.
"Em nên biết, anh là người rất thích trả thù."
Ánh mắt hắn trong bóng tối lại rất sáng ngời, hắn nhẹ nhàng nói: "Nếu còn cắn anh lần nữa, anh sẽ không bỏ qua đâu."
Tất nhiên Hứa Diên sẽ không hỏi hắn định trả thù thế nào, cô đẩy hắn ra rồi đứng dậy.
Tạ Tư Chỉ phủi bụi trên người, tự nhiên nắm lấy tay cô như không có chuyện gì xảy ra.
Cô muốn tránh đi, hắn buông lời đe dọa: "Vết cắn vừa rồi anh đã ghi sổ, đừng để anh phải thu lại ngay bây giờ."
"Đến giờ rồi anh vẫn thích đe dọa người khác à?"
Hắn nắm chặt tay cô: "Những lúc thế này mới cần đe dọa, lỡ mai kia không còn cơ hội thì sao?"
Hứa Diên cạn lời: "Đừng nói bậy nữa."
Cô không cố gắng giãy ra nữa, để Tạ Tư Chỉ dẫn mình len lỏi qua không gian ngầm phức tạp.
Người của gia tộc Kingsley không truy đuổi họ.
Trước bình minh, hai người bò lên từ một lối ra khác, cũng là một căn nhà bỏ hoang.
Cửa sổ của căn nhà đã không còn kính, chỉ còn khung cửa trống trơn và những bức tường đất phủ đầy mạng nhện.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào khung cửa. Đứng bên cửa sổ, cô có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ xa. Đó chính là khu chợ Sano mà Tạ Tư Chỉ đã nhắc tới.
Tạ Tư Chỉ kéo Hứa Diên ra khỏi đường hầm.
Sau cả một đêm trong hầm ngầm, khuôn mặt cô còn bẩn hơn trước.
Ở sa mạc, nước rất khan hiếm, còn trong căn nhà bỏ hoang thì không có nước để rửa mặt.
Trước đây, cô luôn giữ vẻ ngoài tinh khôi, sạch sẽ như không vướng bụi trần
Chưa bao giờ thấy cô biến thành một con mèo nhỏ lấm lem thế này, Tạ Tư Chỉ lại thấy thú vị vô cùng.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Hứa Diên có chút ngượng, lấy khăn ướt ra lau mặt.
Tạ Tư Chỉ cười: "Càng lau càng giống mèo mướp kìa."
Hắn nhận lấy khăn ướt, tỉ mỉ lau sạch từng vết bùn trên mặt cô.
Hứa Diên cúi đầu, yên lặng để hắn muốn làm gì thì làm.
Mỗi lần hắn chạm vào cô, lông mi dày của cô lại rung nhẹ, như những cánh bướm tập bay giữa buổi bình minh.
Tạ Tư Chỉ dùng khăn ướt còn lại lau tay, đeo khẩu trang và mũ lên cho cô, dẫn cô tiến về khu chợ Sano.
Khu chợ rộng lớn trải dài ngút tầm mắt. Đây là khu chợ sa mạc lớn nhất của nước N, đồng thời cũng là trung tâm giao dịch của hơn mười thành phố lân cận. Nó chiếm khoảng một phần mười diện tích thành phố Waba, chỉ riêng khu ven chợ đã ngập tràn cảnh nhộn nhịp.
Buổi sáng sớm, trên đường có khá nhiều người: người dắt cừu, người chăn bò, người đạp xe đạp hoặc xe ba bánh chở hàng...
Trên phố, các cửa hàng bắt đầu hoạt động, các sạp hàng rong san sát nhau bày bán đủ loại đồ ăn, quần áo và vật dụng sinh hoạt. Dòng người đông nghịt, tấp nập, vội vã.
Tạ Tư Chỉ và Hứa Diên thay quần áo, mua nước và thức ăn, rồi hòa mình vào dòng người.
Càng đi sâu vào bên trong, người càng đông đúc.
Đột nhiên Tạ Tư Chỉ dừng bước, nheo mắt quan sát.
Hứa Diên cũng dừng theo hắn: "Có chuyện gì vậy?"
"Nếu mọi chuyện thuận lợi, tối nay Tạ Đạc sẽ dẫn người đến Waba. Khi hắn đến, em hãy cùng hắn quay về."
"Nếu không thuận lợi, có thể sẽ bị trì hoãn một chút thời gian. Anh sẽ dạy em cách sống sót trong chợ Sano."
"Đây không chỉ là chợ lớn nhất của thành phố Waba, mà còn là chợ đen nổi tiếng. Hãy chú ý nhìn biển hiệu các cửa hàng."
Hứa Diên ngẩng đầu. Trước mặt cô là một cửa hàng, dưới biển hiệu khắc một đầu sư tử nhỏ màu đen.
"Đó là Hội Sư Tử Đen, cầm đầu khu vực Waba. Chúng buôn người và tổ chức các hoạt động m** d*m."
"Biển hiệu viền vàng thường là sòng bạc. Biển hiệu màu đỏ là hộp đêm, đừng lại gần."
"Khi thuê khách sạn, chọn nơi có dấu hiệu màu xanh lá cây dưới tên. Đó là cơ sở do chính quyền quản lý và có an ninh nghiêm ngặt."
"Đừng để người lạ tiếp cận, cũng đừng tỏ ra thương hại với bất kỳ ai. Em không biết mình đang phải đối mặt với loại người nào đâu."
"Cũng cần chú ý đồ ăn uống nữa, mua đồ ở những sạp đông khách. Ban ngày đến chỗ đông người nhưng ban đêm phải tránh xa đám đông tụ tập."
"Mặc dù chợ có đồn cảnh sát, nhưng đừng tìm đến đó. Toàn bộ thành phố Waba đều nằm dưới sự kiểm soát của gia tộc Kingsley, đồn cảnh sát cũng vậy. Cửa hàng bán hoa ở phố Đông là do Tạ gia mở, chủ cửa hàng có thể giúp em liên lạc với Tạ Đạc. Ngoài bọn họ ra, không thể tin ai khác."
Hắn quay lại nhìn cô: "Nhớ chưa?"
Hứa Diên gật đầu: "Tại sao lại nói với tôi những chuyện này?"
Rõ ràng cô chỉ cần đi theo hắn là được, nhưng hắn đột ngột dừng lại giữa phố, nhắc nhở cô về những quy tắc sinh tồn ở nơi này.
Đôi mắt hắn trong veo: "Em có bao giờ nghĩ đến điều này chưa? Nếu lúc bắt đầu, chúng ta không có âm mưu, không có toan tính, kết cục sẽ thế nào?"
Lúc này Hứa Diên mới nhận ra, cô cúi đầu, một chấm đỏ dừng ở chỗ trái tim cô.
Là súng bắn tỉa.
Trên tòa nhà cao tầng màu vàng đất đối diện, tay bắn tỉa nằm sẵn trên mép tầng, thậm chí còn không thèm che giấu hành tung trước mắt người khác.
"Tạ Tư Chỉ..." Cô thì thầm.
Trong giây phút cận kề cái chết, cô vô thức gọi tên hắn. Nhưng sau khi gọi cô vẫn không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
"Đừng sợ." Hắn dịu dàng nhìn cô.
Điện thoại trong túi reo, hắn bắt máy.
Tạ Doanh Triều: "Đặt tất cả đồ đạc cậu mang theo xuống đất."
Tạ Tư Chỉ: "Anh đã đoán được tôi sẽ dẫn cô ấy vào chợ Sano từ hướng này, nhưng anh thật sự định bắn cô ấy sao?"
Nếu Tạ Doanh Triều muốn mạng Hứa Diên, thì trên đường chạy trốn tối qua những người đó đã không bỏ qua việc mang theo súng.
Chấm đỏ trên trái tim Hứa Diên dịch đi.
Giây tiếp theo, viên đạn từ súng bắn tỉa lao tới, xuyên thủng đầu một người đi đường vô tội bên cạnh cô.
Máu nóng lẫn dịch não văng lên, bắn vào gương mặt xinh đẹp của Hứa Diên, nhuộm đỏ làn da trắng nõn của cô.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến Hứa Diên run rẩy, nhắm chặt mắt lại.
Chấm đỏ một lần nữa rơi lên người cô.
Khác biệt là lần này nó nằm ngay giữa trán cô.
Nhìn màu máu chói mắt trên gương mặt Hứa Diên, sắc mặt Tạ Tư Chỉ lạnh đi trong vài giây.
Nhưng ngay giây sau, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo: "Thôi tôi sẽ bỏ đồ xuống, anh đừng giận nữa."
Tiếng súng khiến mọi người trên phố hoảng sợ, la hét rồi bỏ chạy tán loạn.
Tạ Tư Chỉ cúp điện thoại, rút khẩu súng trên người ném xuống đất.
Khi hắn cúi xuống, Hứa Diên nhận ra hắn đặt một vật gì đó vào túi cô.
Hắn hạ giọng: "Anh đếm đến ba, em quay người chạy vào trong đám đông. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ngoảnh lại."
"Ai đang gọi điện thoại vậy?"
"Một cái tên mà chắc chắn em không muốn nghe tới."
Hứa Diên mím chặt môi: "Còn anh thì sao? Tôi không đi đâu."
"Không đi, em muốn chết cùng anh trong ngục tối à?"
"Một." Hắn bắt đầu đếm.
"Hay là em bắt đầu không nỡ rời xa anh rồi?" Hắn mỉm cười: "Hai."
"Tạ Tư Chỉ, anh thật sự sẽ chết sao?" Đầu ngón tay Hứa Diên run rẩy, chăm chú nhìn vào mắt hắn.
"Chỉ khi em sống sót và chuyền tin đến Tạ Đạc, anh mới có cơ hội sống tiếp."
Đôi mắt Tạ Tư Chỉ vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng chưa bao giờ dịu dàng như lúc này. Hắn bình thản nói: "Hứa Diên, anh giao mạng sống của mình cho em."
Hứa Diên không biết phải làm sao để thoát khỏi tầm ngắm của tay bắn tỉa.
Tạ Tư Chỉ không cho cô cơ hội suy nghĩ, hắn giơ tay lên, mạnh mẽ đẩy cô ra khỏi tầm ngắm: "Ba."
Như một mệnh lệnh k*ch th*ch, cơ thể Hứa Diên phản ứng theo bản năng khi nghe thấy.
Bụi bạy mù mịt cả con phố, cát vàng cuồn cuộn.
Cô quay người lao vào đám đông.
Đám đông dày đặc đến nỗi cô như bị nuốt trọn trong chớp mắt, rất khó để nhận ra.
Phía sau, tiếng súng nổ vang lên.
Dù Tạ Tư Chỉ đã dặn cô không được ngoảnh lại nhưng Hứa Diên vẫn không kìm được.
Cô quay đầu.
Nơi cô vừa đứng, một viên đạn xuyên thẳng vào người Tạ Tư Chỉ.
Hắn ngã xuống giữa vũng máu.