Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 89

 
Ngày thứ sáu của cuộc chạy trốn, Hứa Diên đã cạn kiệt thức ăn và nước uống.

Người của gia tộc Kingsley ngày nào cũng mang súng tuần tra khắp chợ Sano, dán ảnh cô lên từng bức tường.

Cô bỏ chút tiền để đổi lấy quần áo từ những người nhặt rác, rồi dùng tro than làm đen mặt mình, lẩn trốn khắp nơi, nhờ vậy mới chưa bị phát hiện.

Sau đó, họ bắt đầu dọn sạch chợ Sano.

Họ lái hàng chục chiếc xe chặn lối vào chợ, đầu tiên là cấm người ngoài sau đó là đuổi những người bán hàng đi.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, khu chợ vốn nhộn nhịp giờ đã mất đi phần lớn sự sầm uất.

Họ đang lục soát từng căn nhà một, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hứa Diên cũng sẽ bị họ tìm ra.

......

Hôm đó, Tạ Tư Chỉ đã nhét vào túi Hứa Diên một chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại có khóa màn hình, Hứa Diên nhập ngày sinh của mình là 12/11 và mở khóa một cách dễ dàng.

Cô dùng điện thoại của Tạ Tư Chỉ gọi cho Tạ Đạc, nhưng cuộc gọi đã nằm ngoài vùng phủ sóng, từ đó đến bây giờ đã sáu ngày trôi qua.

Tạ Đạc là một người điềm tĩnh và có năng lực.

Bình thường, hắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào, trừ khi gặp phải sự cố.

Hệ thống liên lạc ở nước N còn kém phát triển, hơn nửa diện tích lãnh thổ không có sóng điện thoại.

Điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng, điều đó chứng tỏ lúc này Tạ Đạc đã rời thủ đô, còn cụ thể đang ở đâu thì cô không rõ.

Pin điện thoại có hạn, mỗi ngày Hứa Diên đều gọi cho Tạ Đạc hai lần vào sáng và tối, đồng thời gửi một tin nhắn.

Những lúc còn lại cô đều tắt máy để tiết kiệm pin. Mặc dù rất tiết kiệm nhưng đến ngày thứ sáu, pin gần như cạn kiệt.

Người của gia tộc Kingsley chỉ cách cô một bức tường.

Hứa Diên dựa vào tường, lắng nghe vài người đàn ông tụ tập hút thuốc và tán gẫu.

Mấy câu đầu họ nói về thời tiết khắc nghiệt lại hay thay đổi của sa mạc, mấy câu sau lại chuyển sang nói về cô.

"Người phụ nữ trong ảnh rốt cuộc là ai vậy?"

"Ngay cả cô Irene cũng không rõ danh tính của cô ta."

"Vậy sao còn lùng sục khắp thành phố để tìm làm gì?"

"Ai mà biết được chứ?" Người đàn ông hạ giọng nói: "Nhưng cô Irene dặn chúng tôi xử lý cô ta ngay tại chỗ nếu tìm được. Biết gì không? Tôi đang nghĩ, nếu cô Irene chỉ cần mạng sống của cô ta, vậy trước khi chết..."

Người đó phát ra một tràng cười d*m đ*ng mà ai cũng hiểu.

Hứa Diên nghe đến giữa chừng thì kéo mũ che mặt, rồi rời khỏi bức tường.

......

Điện thoại chỉ còn 1% pin, sắp sập nguồn.

Hứa Diên chăm chú nhìn vào hình nền trên điện thoại, đó là ảnh của cô.

Trong lớp học vẽ tranh sơn dầu vào buổi chiều, cô đứng bên khung cửa sổ. Một vệt ánh sáng yếu ớt xuyên qua màn sương sau cơn mưa, rải rác trên gò má trắng nõn của cô.

Không biết Tạ Tư Chỉ đã chụp bức ảnh này từ lúc nào.

Nhắc đến Tạ Tư Chỉ, tim Hứa Diên chợt thắt lại.

Hôm đó, Tạ Tư Chỉ đã đỡ đạn của tay bắn tỉa cho cô. Cô chạy theo đám đông rời khỏi con phố dài, quay lại đã thấy hắn gục xuống trong vũng máu.

Cô hoàn toàn không biết sự sống chết hay thương tích hiện giờ của hắn.

Vài hôm sau, cô thỉnh thoảng nghe thấy người qua đường bàn tán chuyện gia tộc Kingsley đã đưa một người ra khỏi chợ.

Ban ngày, Hứa Diên lẫn vào đám người nhặt rác, lang thang trong các góc chợ. Buổi tối, cô ghi nhớ lời Tạ Tư Chỉ, tránh xa đám đông, một mình ngủ trong căn nhà hoang vắng ở nơi hẻo lánh. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm ở sa mạc rất lớn. Hứa Diên không có chăn, áo quần mỏng manh, chỉ có thể cuộn tròn người để giữ chút nhiệt.

Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều tĩnh lặng, cô lại bắt đầu nghĩ đến Tạ Tư Chỉ.

Mọi đau khổ của cô đều do hắn gây ra.

Trước đây, Hứa Diên từng nghĩ, chỉ cần rời xa hắn hoặc hắn biến mất khỏi thế giới này, cô sẽ được giải thoát.

Nhưng khi hắn thực sự biến mất, trái tim cô lại treo lơ lửng vì điều đó.

Cô vốn là một biển cả yên bình, nhưng sự điên cuồng của hắn lại khuấy động một cơn bão dữ dội.

Vô số cảm xúc lạ lẫm khuấy đảo thế giới của cô, nhưng đồng thời cũng giúp cô hiểu rõ thế nào là yêu, thế nào là hận.

Cô không thể trở lại làm Hứa Diên lạnh lùng của ngày trước.

Nếu Tạ Tư Chỉ biến mất, hắn không chỉ mang đi hận thù của cô, mà còn kéo theo cả những tình cảm ít ỏi còn sót trong cô ở thế giới này.

Ánh mắt Tạ Tư Chỉ nhìn cô hôm đó, trong vẻ điềm tĩnh lại nhuốm màu thanh xuân.

Hắn nói: "Hứa Diên, anh giao mạng sống của mình cho em."

Hắn đã trao cả sinh mạng cho cô, nhưng cô lại không thể liên lạc được với Tạ Đạc.

Hứa Diên ôm chặt lấy bản thân, cái lạnh, đói khát và cảm giác bất lực nuốt chửng lấy mình.

Cô như bị ném xuống một hồ sâu tuyệt vọng, trôi nổi vô định, có lẽ chỉ một giây nữa thôi cô sẽ chết chìm trong đó.

Ôm chặt đầu gối nép vào góc phòng, cô chỉ có thể nhìn thấy bầu trời qua ô cửa sổ nhỏ đối diện.

Trong màn đêm mờ ảo, vầng trăng tròn như chiếc đĩa bạc treo lơ lửng trên không trung, ánh sáng rực rỡ lan tỏa khiến bóng tối ở thành phố Waba trở nên trong suốt.

Cô lại nhớ lời Tạ Tư Chỉ từng nói: nếu sợ, hãy nhìn lên mặt trăng.

Tạ Đạc không nghe máy, có lẽ là vì sóng điện thoại không ổn, cũng có thể là làm mất điện thoại rồi.

Không thể đặt hy vọng vào một chiếc điện thoại, cô phải nghĩ cách khác để truyền tin đến Tạ Đạc, nếu hắn còn có thể kịp đến Waba.

Tạ Tư Chỉ đã nói với cô, cửa hàng bán hoa trên phố Đông do Tạ gia mở, chủ quán có thể giúp cô liên lạc với Tạ Đạc.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Hứa Diên rời khỏi mặt trăng.

Những ngày qua, để tránh người của gia tộc Kingsley, cô lẩn vào những ngõ hẻm tối tăm trong chợ, và cô đã nắm rõ các lối đi xung quanh. Thậm chí cô còn có được một tấm bản đồ của chợ. Cô cẩn thận quan sát và nhận diện từng con đường dưới ánh trăng.

Cửa hàng hoa ở phố Đông không gần cô lắm, sẽ mất khoảng hơn hai cây số để chạy đến đó nếu mọi việc thuận lợi.

Tiếng tìm kiếm ngày một gần hơn.

Không gian để cô trốn chạy cũng thu hẹp lại.

Chậm nhất là đến sáng mai, chắc chắn cô sẽ bị phát hiện! Không còn lựa chọn nào khác.

Hứa Diên lấy giấy bút, ghi lại thông điệp muốn chuyển đến Tạ Đạc, những thứ không cần thiết cô đều vứt đi rồi rời khỏi chỗ trú ẩn.

......

Gió cuốn lớp cát vàng trên mặt đất bay lên giữa không trung, che khuất ánh trăng trên bầu trời, thế giới trở nên mù mịt.

Hứa Diên băng qua một con phố trống trải, rồi trốn vào một ngõ hẻm.

Cô chạy một mạch hơn một cây số, dựa lưng vào tưởng thở hổn hển.

Sâu trong con hẻm, cô nghe thấy tiếng phụ nữ khóc lóc van xin, kèm theo tiếng chửi thề của đàn ông.

Hứa Diên nhìn về phía đó. Ngõ hẻm tối đen như mực, không nhìn thấy gì, nhưng cô có thể tưởng tượng được chuyện đang xảy ra bên trong.

Trong khẩu súng cô mang theo vẫn còn một viên đạn cuối cùng.

Nhưng nếu bắn ở đây, chắc chắn sẽ thu hút những người ở cuối phố.

Tạ Tư Chỉ từng dặn cô, để sống sót ở chợ Sano thì không được tin tưởng hay thương hại bất cứ ai.

Tiếng kêu ngày càng thảm thiết làm tim cô đập thình thịch.

Ngay khi Hứa Diên định rời đi thì người phụ nữ sâu trong ngõ hẻm vùng thoát khỏi sự trói buộc của gã đàn ông, chạy ra rồi bất ngờ va phải cô.

Trong lúc đó, mũ của Hứa Diên bị rơi mất, mái tóc đen dài bung ra.

Bụi than trên mặt đã rơi đi nhiều, lúc này ánh trăng chiếu rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Người phụ nữ nhìn thấy cô, trong lúc sắp bị gã đàn ông kéo trở lại con hẻm, cô ta hét lên một tiếng: "Người phụ nữ này chính là người mà các anh đang tìm..."

Gã đàn ông nheo mắt, nhận diện khuôn mặt Hứa Diên dưới ánh trăng.

Nhân lúc hắn phân tâm, người phụ nữ đang bị tấn công hất hắn ra rồi chạy thoát.

Gã đàn ông không để ý đến việc người phụ nữ chạy trốn, từng bước tiến về phía Hứa Diên.

Khi cách cô khoảng năm mét, Hứa Diên giơ súng lên chĩa thẳng vào hắn. "Anh đừng qua đây."

Cô mang theo súng, điều này khiến gã đàn ông tỏ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn cười tàn bạo: "Người đẹp như em thì không nên dùng súng. Em có biết bắn không đấy?"

Hứa Diên bóp cò, bắn một phát vào đùi hắn. Ống giảm thanh khiến tiếng súng không rõ ràng, nhưng tiếng đau đớn của gã đàn ông vang khắp cả khu phố.

Hắn ngã xuống đất, Hứa Diên đi đến bên cạnh dí khẩu súng trống không còn đạn vào thái dương hắn.

Khi làm tất cả những việc này, cô thành thạo như một sát thủ.

Về sau, nghĩ đến cảnh hôm đó, Hứa Diên cũng không hiểu sao mình lại có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy.

Đồng bọn của gã đàn ông nghe thấy tiếng la hét, hỏi thăm tình hình qua bộ đàm.

Hắn do dự vì nòng súng đang dí lên đầu, r*n r* đau đớn: "Con đàn bà đó cắn tôi một cái."

Đồng bọn cười khẩy hỏi cắn ở đâu, có cần giúp không?

Hắn nghiến răng: "Đừng tới đây, tôi muốn tự mình xử lý con ả đó."

Hứa Diên lục túi hắn, lấy súng và đạn: "Anh làm việc cho gia tộc Kingsley đúng không?"

Gã đàn ông nhìn cô với vẻ nghiêm nghị: "Tôi tưởng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, hóa ra lại bắn súng rất chuẩn."

Hứa Diên cụp mắt, kỹ năng bắn súng này là Tạ Tư Chỉ dạy cô.

Vào ngày xuân khi hoa anh đào rơi rụng, hắn đã dành cả buổi chiều ở sân tập bắn, lấy danh nghĩa là dạy cô bắn súng nhưng thực chất lại có những động cơ thầm kín.

Kỹ năng bắn súng của Hứa Diên rất kém, lại luôn phải đứng gần hắn khiến cô cảm thấy khó chịu.

Cô ngồi ở mép sân tập bắn, cởi găng tay ra, xoa xoa đốt ngón tay đau nhức vì dùng súng.

Tạ Tư Chỉ cầm một chai nước khoáng đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô: "Em không tập nữa à?"

"Anh có nghiêm túc dạy tôi đâu." Hứa Diên mệt mỏi nói.

Có giáo viên nào giống hắn đâu, lúc dạy cứ ép chặt vào cô.

Thỉnh thoảng lại dùng môi chạm vào tóc cô, rồi chạm vào má cô.

"Dạy kiểu như anh, tôi chẳng bao giờ học bắn súng được."

"Sao lại đổ lỗi cho thầy chứ?" Hắn vặn nắp chai, đưa nước cho cô.

Hứa Diên không nhận, hắn ngửa đầu uống một ngụm.

Những giọt nước trong suốt lăn dọc theo khóe môi, trôi qua yết hầu, chảy xuống xương quai xanh trắng nõn.

Hồi còn thiếu niên, chỉ cần Tạ Tư Chỉ muốn giả vờ, hắn luôn có thể sở hữu vẻ ngoài trong sạch và tươi sáng nhất thế gian.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Chỉ chút phiền nhiễu này còn không chịu nổi, sau này phải đối mặt với môi trường bắn tồi tệ hơn thì sao? Thời tiết, âm thanh, ánh sáng, thậm chí vết thương của bản thân cùng có thể ảnh hưởng đến tinh thần của em. Anh đang rèn cho em đấy."

"Chỉ là cái cớ của anh thôi." Hứa Diên nhỏ giọng: "Tôi học bắn súng chỉ để lấy bằng tốt nghiệp. Sao có thể sử dụng nó được?"

"Ai biết được." Hắn khẽ cười: "Giả sử Tạ Doanh Triều biết chuyện giữa chúng ta, muốn giết anh, em có sẵn sàng giương súng vì anh không?"

Hứa Diên im lặng một lúc, quay mặt đi: "Đừng mơ nữa."

......

Hứa Diên nhìn gã đàn ông nằm trên mặt đất, hỏi: "Căn cứ của gia tộc Kingsley ở đâu?"

Gã đàn ông nhíu mày.

"Ba giây sau mà anh không trả lời, anh sẽ không còn giá trị gì với tôi nữa."

Sắc mặt của gã nghiêm trọng, nói với cô: "Cách 80km về phía nam thành phố Waba, gần sa mạc, bảy năm trước nơi đó là căn cứ của quân phản loạn."

"Có bao nhiêu người?"

"Hơn ba trăm."

"Vũ khí thì sao?"

"Với địa vị của tôi thì không thể biết được."

"Những con tin mà gia tộc Kingsley bắt giữ sẽ bị giam ở đâu?"

"Ngục tối phía sau núi của căn cứ, đó là nhà tù mới xây."

Biết gã đàn ông có thể nói dối, nhưng Hứa Diên không thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như Tạ Tư Chỉ để tra hỏi.

Hơn nữa, điều kiện hiện tại cũng không cho phép cô làm điều đó. Đồng bọn của hắn đang ở cuối phố, cách đây vài trăm mét thôi, họ có thể kéo đến bất cứ lúc nào.

Hứa Diên đặt ngón trỏ lên cò súng, do dự không biết có nên bóp cò hay không.

Trong mắt gã đàn ông hiện lên vẻ cầu xin: "Tôi đã nói hết với cô rồi, làm ơn đừng giết tôi. Con gái tôi mới ba tuổi. Nó đã mất mẹ, không thể mất cha nữa. Hơn nữa súng tôi không có giảm thanh, nếu cô bắn, họ sẽ phát hiện và truy đuổi, đúng không..."

Hắn nói đúng, một khẩu súng không có ống giảm thanh sẽ thu hút mọi người.

Hứa Diên suy nghĩ một lát rồi dùng cây gỗ trên đất đánh hắn bất tỉnh. Đồng thời cô giẫm nát bộ đàm để đảm bảo trong thời gian ngắn, sau khi tỉnh dậy hắn không thể liên lạc ngay với đồng bọn.

Cô ghi lại thông tin người đàn ông cung cấp vào mảnh giấy và thêm chú thích "chưa rõ thật giả" vào phía sau, rồi định mang nó tới cửa hàng hoa ở phố Đông.

Xong việc, cô rời khỏi nơi đó, như một sinh vật nhỏ lặng lẽ trong bóng đêm, len lỏi giữa những con ngõ rối rắm của chợ Sano.

Sau khi cô đi, gã đàn ông giả vờ bất tỉnh mở mắt ra.

Người phụ nữ đó giống như một con thỏ ngây thơ, mang vẻ trong sáng và mềm lòng không phù hợp với thành phố này.

Cô ta lại thật sự tha cho hắn.

Chân hắn đã bị thương không thể đứng dậy. Mắt hắn tối sầm, chống tay lên nền gạch đầy cát vàng, từng chút một bò ra khỏi ngõ hẻm.

...

Chạy suốt con đường đến Phố Đông, Hứa Diên nhìn thấy cửa hàng hoa ngay trước mắt.

Trước cửa tiệm bày vài bông hoa giấy trắng mà người dân địa phương ưa thích. Lúc này đã là nửa đêm, chủ tiệm đang dọn hoa vào trong nhà, muốn đóng cửa tiệm.

Hứa Diên vừa định tiến đến thì đèn pha trên cao của chợ Sano đồng loạt bật sáng.

Bầu trời xám xịt bị cát bụi che khuất lập tức sáng rực.

Tiếng xe rít gào, những kẻ truy đuổi cô đang tiến gần.

Chủ tiệm ngoài cửa bị thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn Hứa Diên.

Có vẻ ông ta nhận ra cô là ai. Ánh mắt ông ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy chiếc xe đang đuổi theo phía sau cô nên đứng yên không động đậy.

Ngay trước mặt ông ta, Hứa Diên vò nát mảnh giấy đầy chữ rồi ném vào đống cát ven đường.

Một chiếc xe bán tải lập tức dừng trước mặt cô.

Gã đàn ông trong ngõ hẻm được đồng bọn dìu xuống xe, ánh mắt độc ác như muốn nuốt chửng Hứa Diên ngay lập tức: "Con đ**m."

Hàng chục nòng súng chĩa vào cô, Hứa Diên biết mình không thể thoát, đứng yên bất động.

Gã đàn ông rút ra con dao găm sáng loáng, miệng lẩm bẩm những lời lẽ tục tĩu.

Hắn tiến đến trước Hứa Diên, nắm lấy tóc cô, ép cô quỳ xuống, buộc cô ngẩng đầu lên.

Lưỡi dao lạnh ngắt dí vào cổ cô.

Hứa Diên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy vầng trăng treo giữa bầu trời đêm.

Cô nhắm mắt lại.

Con dao vẫn chưa kịp rạch cổ cô.

Sau một tiếng va chạm nặng nề, Hứa Diên nghe thấy tiếng "bụp" vang lên. Bàn tay đang nắm tóc cô từ từ buông lỏng.

Một người phụ nữ dũng báng súng đánh ngã gã đàn ông, còn đá hắn một cước: "Cút đi, mày có tư cách động vào cô ấy sao?"

Người phụ nữ mặc bộ quần áo hành quân sa mạc, chân đi bốt da. Cô kéo lớp khăn che mặt để tránh cát xuống, lộ mái tóc ngắn gọn gàng.

Khoảnh khắc đó, Hứa Diên như đang sống trong mơ: "...Tĩnh Thu?"

Tiếp đó, Tạ Tĩnh Thu mỉm cười với cô: "Lâu rồi không gặp, Hứa Diên."

Hứa Diên không hề cảm thấy nhẹ nhõm dù được cứu.

Cô quay lại, thấy một chiếc xe lăn được đẩy xuống xe, trên xe có một người đàn ông đang ngồi.

Sau nhiều năm, khi gặp lại gương mặt ấy, Hứa Diên chỉ cảm thấy sợ hãi vô cũng.

Chẳng trách trong điện thoại, Tạ Tư Chỉ lại gọi người đó là "anh".

Chẳng trách hắn lại nói, cô sẽ không muốn nghe thấy cái tên đó.

Chẳng trách người của gia tộc Kingsley lại quyết liệt truy bắt cô.

Không phải Hứa Diên không đoán được, chỉ là cô không muốn tin.

Gió đêm và cát bụi tràn ngập không gian, thổi bay những bông hoa giấy trắng trước cửa tiệm hoa lên không trung, lơ lửng trên bầu trời như những hồn ma lang thang.

Sau nhiều năm không gặp, Tạ Doanh Triều vẫn mặc bộ vest cao cấp chỉnh tề, gương mặt với các đường nét sắc sảo như một tác phẩm điêu khắc.

Hắn đắp một tấm chăn lông trên đùi, nhận khẩu súng từ tay vệ sĩ, thong thả lắp đạn vào.

Hắn chĩa nòng súng về phía người đàn ông trên đất.

Người đàn ông kinh hoàng lắc đầu: "Không, không... xin ngài..."

Bùm bùm bùm bùm......

Sau hơn chục phát súng, người đàn ông định giết Hứa Diên đã biến thành một đống thịt nhão không còn hình dạng dưới tay Tạ Doanh Triều.

Máu bắn tung tóe, con phố dài chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người.

Khói thuốc súng bao trùm khắp nơi. Những người của gia tộc Kingsley có mặt ở đây không dám hé răng nói một lời. Họ nhìn người đàn ông với vẻ sợ hãi hệt như Hứa Diên.

"Có những người không xứng với lòng tốt và sự dịu dàng của em."

Hứa Diên quỳ trên nền cát vàng, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của hắn.

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt hắn đẹp như một bức tranh.

Dù ngồi trên xe lăn, Tạ Doanh Triều vẫn toát ra cảm giác áp bách cực mạnh mẽ và khí chất của một người nắm quyền.

Những ký ức xưa cũ hiện lên trong tâm trí, một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa từ tận đáy lòng khiến Hứa Diên lạnh cả người.

Ánh mắt kinh hoảng của cô rơi vào trong mắt Tạ Doanh Triều lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ thú vị.

Rõ ràng lúc bị dí dao vào cổ họng cô chẳng hề sợ hãi, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn lại lộ ra biểu cảm này.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều nhạt dần.

Hắn kìm nén cảm xúc, nhìn cô với vẻ lãnh đạm: "Bắt được em rồi."

 

Bình Luận (0)
Comment