Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 90

 
Tạ Doanh Triều là một con người rất tao nhã.

Bất cứ ai từng gặp hắn đều sẽ đưa ra nhận xét như vậy.

Ngay từ nhỏ, hắn đã là con cưng của trời, là trung tâm của sự chú ý, được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế một tập đoàn tài phiệt. Mọi cảm xúc vui buồn của hắn đều không bộc lộ ra ngoài.

Ngay cả lúc tức giận nhất, khuôn mặt hắn cũng không để lộ một dấu vết nào. Những lời nói tàn nhẫn nhất cũng có thể được thốt ra bằng giọng điệu bình tĩnh.

Phần lớn thời gian, hắn là người dễ gần.

Nhưng Hứa Diên lại rất sợ hắn.

Không phải vì những đêm cô cảm thấy mình như một cánh bướm trong rừng mưa, bất lực vì đôi cánh bị hắn làm ướt, bị nghịch ngợm trong bàn tay của hắn.

Mà là do trong tận đáy lòng cô đã sinh ra một nỗi sợ hãi bẩm sinh với con người đó.

Tạ Doanh Triều thực ra còn tàn nhẫn hơn cả Tạ Tư Chỉ.

Trong bản chất, Tạ Tư Chỉ vẫn còn chút gì đó giống con người.

Nhưng Tạ Doanh Triều thì khác.

Hài cốt của cha mẹ bị hắn chôn trong cánh đồng hoa hồng.

Chị gái bị chính tay hắn đưa cho một lão già buôn vũ khí.

Ngay cả Tạ Thiệu, người từng giúp hắn đứng vững tại tập đoàn Tạ thị khi còn trẻ, cũng chịu cảnh tan nhà nát cửa dưới tay hắn.

Bên dưới lớp vỏ tao nhã, điềm tĩnh là sự lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cảm.

Tất cả những yếu tố này chồng lên nhau mới tạo nên một Tạ Doanh Triều hoàn chỉnh.

Hứa Diên chưa bao giờ nghĩ Tạ Doanh Triều xem cô như một người tình bình đẳng.

Ngày trước, bên ngoài phòng ngủ của hắn có một cái cây, trên cây có một tổ chim.

Ngày nắng, Tạ Doanh Triều đứng bên cửa sổ ngắm cảnh. Bầu trời xanh, làn gió nhẹ, tiếng chim hót là một phong cảnh tuyệt đẹp trong mắt hắn.

Nhưng một ngày nọ, những chú chim trên cây biến mất.

Hứa Diên hỏi người hầu mới biết, sáng sớm chúng làm ồn gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tạ Doanh Triều, nên hắn đã dùng một khẩu súng săn coi chúng như con mồi mà bắn rơi khỏi cành cây.

Mọi người và vật thể, chỉ khi ngoan ngoãn mới có thể thấy chút dịu dàng từ hắn.

Một khi trái ý, những gì chúng thấy được là con người khác hoàn toàn.

Hứa Diên chính là con chim trong lòng bàn tay hắn.

......

Vì nhiều ngày mệt mỏi và đói khát, Hứa Diên đã ngất ngay ở giữa chợ Sano.

Trong cơn mê, cô mơ thấy nhiều hình ảnh của quá khứ. Khi tỉnh dậy, đầu óc cô quay cuồng, gần như muốn nổ tung.

Cô nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Phòng tối om, không bật đèn.

Rèm cửa che kín ánh sáng bên ngoài, không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm.

Bộ quần áo của kẻ nhặt rác trên người cô đã được thay bằng một chiếc váy ngủ bông mềm mại.

Ga giường dưới người bằng lụa sa tanh, loại vải Tạ Doanh Triều yêu thích nhất. Hứa Diên có thể ngửi thấy mùi của hắn trên đó, dù đã nhiều năm trôi qua cô vẫn nhớ như in.

Một mùi thanh khiết, mát lạnh, thoang thoảng hương nhựa thông trắng và mùi vị của biển cả.

Đồ đạc của Tạ Doanh Triều chưa bao giờ bị ám mùi của kẻ khác.

Đây là giường của hắn.

Tạ Tĩnh Thu ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ, đứng dậy bật đèn bàn đầu giường: "Cô tỉnh rồi à?"

Cô kéo rèm ra, thế giới ngoài kia tối đen như mực. Những cồn cát nằm rải rác phía xa, các công trình thấp bé nằm điểm xuyết dưới ánh trăng.

Hứa Diên ngồi dậy.

"May mà chúng tôi đến kịp lúc, nếu không thì khó mà tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra." Tạ Tĩnh Thu vẫn còn sợ hãi: "Gã đàn ông định giết cô là tay chân thân cận của Irene, họ nhận lệnh phải xử tử cô ngay tại chỗ. Người đàn bà đó vốn tàn nhẫn, đúng là con gái của nhà Kingsley."

"Lâu rồi chúng ta mới gặp lại, ở chợ Sano, tôi suýt không nhận ra cô."

Cô ấy cứ tự lẩm bẩm một mình còn Hứa Diên thì lặng lẽ lắng nghe.

Đợi Tạ Tĩnh Thu dừng lại, cô mới ngẩng đầu hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Tạ Tĩnh Thu đáp: "Năm đó, tôi cứu anh cả ra khỏi hầm giam trong trang viện. Sau đó chúng tôi đã đến Nam Mỹ, châu Âu ... đi qua rất nhiều nơi. Tạ Tư Chỉ vẫn luôn tìm kiếm chúng tôi. Anh cả lại không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc."

"Irene Kingsley là bạn học ở nước ngoài của anh cả khi anh ấy đi du học, cũng coi là có chút quan hệ, nhưng quan trọng nhất là cô ta căm hận Tạ Tư Chỉ."

"Mấy năm trước, khi anh cả biết chuyện Tạ Tư Chỉ và Ian bất hòa, anh ấy đã liên hệ với nhà Flaxman. Ian hào phóng cung cấp tài chính." Tạ Tĩnh Thu mỉm cười. "Cô xem, kẻ thù của Tạ Tư Chỉ cũng quá nhiều rồi."

"Tôi không hỏi mấy chuyện đó." Hứa Diên nói nhỏ: "Gia tộc Kingsley tai tiếng như vậy, sao cô lại làm việc cho họ?"

Tạ Tĩnh Thu hơi giật mình.

Hứa Diên nhìn chằm chằm vào cô.

Trước đây, quan hệ giữa cô và Tạ Tĩnh Thu khá tốt, biết rõ cô ấy là người như thế nào.

Nhìn cô ấy có vẻ phóng khoáng, nhưng thật ra nội tâm lại rất mềm yếu. Thấy trẻ con ăn xin ven đường cũng không nỡ, sẽ đích thân đưa chúng đến viện phúc lợi để chúng được chăm sóc.

Cô ấy không nên tiếp tay cho một nhóm người như vậy.

Tạ Tĩnh Thu im lặng vài giây: "Không phải ai cũng có thể lựa chọn theo ý mình. Không thể phản bội anh cả, tôi chỉ còn cách đi theo bước chân của anh ấy."

"Phía trước là vực thẳm của tội ác, nhưng tôi không còn đường quay lại."

"Hứa Diên." Tạ Tĩnh Thu đặt một chiếc lọ thủy tinh trong suốt lên bàn đầu giường: "Tinh dầu này có thể hòa tan màu trên cơ thể cô, trước khi anh cả về cô hãy rửa sạch nó đi."

Cô ấy vừa đặt đồ xuống định ra khỏi phòng, Hứa Diên gọi cô lại.

"Tĩnh Thu"

Ánh đèn bàn vàng vọt, cô ngồi dậy: "Tạ Tư Chỉ ..."

Tạ Tĩnh Thu quay lưng lại với cô: "Đừng nhắc đến hắn trước mặt anh cả. Hai người họ từ lâu đã không còn đường lui."

......

Trong bán kính mấy chục cây số quanh sa mạc, chỉ có tòa nhà này sáng đèn.

Người phụ nữ ngồi trên sofa có mái tóc vàng bồng bềnh như sóng biển.

Irene Kingsley.

Mẹ cô ta không phải người nước N, cô ta thừa hưởng ngoại hình của mẹ nên không có nét đặc trưng của người nước N.

Irene mặc bộ trang phục gọn gàng, tay cầm chai bia đặc sản của thành phố Waba, đôi mắt đen láy nhìn vào người đàn ông đối diện.

"Anh giết John."

Đối với câu chất vấn của cô ta, Tạ Doanh Triều lại có vẻ thờ ơ: "Hắn muốn động vào người của tôi."

"Cô ta chỉ là một ả đàn bà. Những người ngày đêm ở đây bảo vệ anh, làm việc cho anh mới là người của anh. John theo tôi nhiều năm rồi. Cho dù hắn có làm anh tức giận thì cũng nên để tôi xử lý, chứ không phải biến hắn thành một đống thịt nhão trước mặt bao nhiêu người giữa chợ Sano!"

Trong mắt Irene lóe lên vẻ giận dữ.

Ánh mắt Tạ Doanh Triều lạnh lẽo: "Ý cô là tôi không nên xử tử hắn, mà người tôi nên xử là cô?"

Mặt Irene lập tức biến sắc.

"Cô Kingsley biết rõ tôi cần người sống, vậy mà vẫn dặn tay chân của mình giết Hứa Diên. Đây không phải là sự trung thực mà cô nên thể hiện với đồng đội hay bạn bè của mình."

"Tôi chỉ là..." Irene trầm mặt giải thích: "... không muốn thấy anh lặp lại sai lầm tương tự."

"Tôi sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ."

Tạ Doanh Triều ung dung nói: "Cũng sẽ không cho cùng một người cơ hội phạm sai lầm lần thứ hai."

Ngụ ý đe dọa của hắn rõ ràng.

Irene siết chặt chai bia trong tay, không nói gì.

Tạ Doanh Triều lộ vẻ mệt mỏi, vệ sĩ phía sau nhìn thấy vậy lập tức đẩy hắn rời khỏi nơi này.

Bên cạnh, thuộc hạ của Irene tỏ vẻ bất mãn: "Cô chủ, cô cứ để hắn khiêu khích như vậy sao? Kẻ đã phá hủy gia tộc Kingsley rõ ràng đang bị giam trong ngục tối, hắn còn không cho người của chúng ta đến gần. Còn người phụ nữ hắn đưa về ... Đây là lãnh địa của chúng ta! Hắn chỉ là người ngoài!"

"Đương nhiên là tôi biết." Irene u ám trả lời: "Nhưng bây giờ tôi vẫn cần phải nhờ đến hắn."

Bảy năm trước, sau khi gia tộc Kingsley sụp đổ, tất cả những mạng lưới quan hệ trước đó cũng biến mất.

Giờ đây, vũ khí, súng đạn, vốn liếng đều phải nhờ người đàn ông này để có được.

Chưa kể Tạ thị còn sở hữu một nhà máy sản xuất vũ khí khổng lồ. Một khi Tạ Tư Chỉ trong ngục tối chết đi, với thủ đoạn của Tạ Doanh Triều, lấy được chúng chỉ là chuyện trong tầm tay.

Vì vậy, Tạ Doanh Triều mới là người thực sự kiểm soát gia tộc Kingsley lúc này.

Chưa đạt được mục đích, Irene không thể, cũng không dám phản bội hắn.

Cô ta phải dựa vào Tạ Doanh Triều mà sống.

"Tôi có linh cảm." Cô ta uống cạn ly rượu vang đỏ: "Cô gái đó sẽ kéo hắn xuống vực thẳm một lần nữa."

Cô ta và Tạ Doanh Triều là đồng minh. Trước khi gia tộc Kingsley hưng thịnh trở lại, cô tuyệt đối không thể đứng nhìn chuyện này xảy ra.

......

"Ngài định đi đâu ạ?"

Ra khỏi phòng, vệ sĩ lễ kính cẩn hỏi.

Tạ Doanh Triều gập tấm chăn trên đùi lại, lặng lẽ suy nghĩ.

Ánh trăng trên cồn cát nhạt dần, ngọn núi phía sau cứ điểm đổ một bóng đen kịt dưới ánh trăng.

Đó là ngục tối mới xây của gia tộc Kingsley.

Dù ngày hay đêm, tiếng hét thảm thiết của tù nhân vẫn len lỏi qua các kẽ đá, nghe như tiếng than khóc của quỷ dữ nơi địa ngục.

Sau một lúc suy nghĩ, Tạ Doanh Triều thản nhiên: "Hôm nay vẫn chưa đi chào hỏi em trai tôi."

......

Nhìn từ cửa sổ ra, bất cứ tòa nhà hay con phố, trên mái hay dưới lầu đều có những người tuần tra, lưng mang súng trường.

Căn cứ của gia tộc Kingsley như một pháo đài bất khả xâm phạm, trong tay họ còn nắm giữ con tin của Tạ gia.

Hứa Diên khó mà tưởng tượng nổi làm sao có thể đưa người ra ngoài an toàn dưới sự phòng ngự chặt chẽ như vậy.

Cô càng không thể tưởng tượng được, số phận của cô và Tạ Tư Chỉ sẽ ra sao.

Nửa đêm, cửa phòng bật mở.

Nghe tiếng bánh xe lăn cọ trên nền gạch, cơ thể Hứa Diên không khỏi cứng đờ.

Vệ sĩ chỉ đưa Tạ Doanh Triều đến cửa phòng rồi rời đi. Hắn tự đẩy xe lăn đến bên cửa sổ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Hứa Diên thấy hắn cầm một chiếc khăn dính máu, thong thả lau vết máu dính trên tay

Hứa Diên ngồi trên giường

Tạ Doanh Triều nói: "Trăng đêm nay rất giống đêm đó."

Trong mắt Hứa Diên, trăng vẫn là trăng, chỉ là tròn hay khuyết, sáng hay mờ, khó mà nói được giống hay khác đêm nào. Nhưng khi Tạ Doanh Triều nói vậy, cô lập tức hiểu ý hắn.

Đêm đó, trong căn nhà nhỏ ở vùng thôn quê, cô như kẻ sắp chết chìm bị Tạ Tư Chỉ đè dưới thân.

Cũng đêm đó, Tạ Doanh Triều xuất hiện, đưa cô về lâu đài. Trong căn phòng tối tăm, ẩm ướt, hắn gần như siết chết cô.

Khi cô mơ màng tỉnh dậy, hắn cũng đứng bên cửa sổ ngắm trăng như thế này.

Điều khác là lúc đó hắn đứng.

Phía sau thật lâu không có động tĩnh, Tạ Doanh Triều quay lại, chỉ thấy thiếu nữ lặng lẽ nhìn hắn.

Thời gian luôn đặc biệt ưu ái với những mỹ nhân.

Sau nhiều năm xa cách, hắn không tìm thấy dù chỉ một chút dấu vết do thời gian khắc họa lên cô.

Cô vẫn gầy nhưng không héo úa, làn da trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen óng. Đôi mắt trong trẻo, hàng mi đen dài cong vút nhẹ nhàng buông xuống tựa một cánh lông chim mềm mại.

Lần đầu gặp lại hắn ở chợ Sano, cô đã sợ hãi.

Ngay cả khi hắn vừa bước vào cửa, ánh mắt cô vẫn đầy e dè.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cảm xúc ấy đã được kìm nén, trở lại vẻ điềm tĩnh mà Tạ Doanh Triều quen thuộc nhất, cũng là vẻ mà hắn từng say mê nhất.

"Tạ tiên sinh." Hứa Diên ngồi dưới ánh trăng, dịu dàng nói: "Lâu rồi không gặp."

Tạ Doanh Triều nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sâu thẳm vô tận: "Gặp lại anh, có lẽ là một cơn ác mộng đối với em."

Hứa Diên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt cô trong veo: "Anh định trả thù tôi sao?"

"Trả thù?" Tạ Doanh Triều nghiền ngẫm hai từ đó.

Xe lăn nhẹ nhàng trượt đến gần giường.

Trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt hắn rơi xuống vết sơn đỏ đã khô trên bả vai cô.

Đêm mưa ở trấn Hoa Chi, chữ "Tạ" mà Tạ Tư Chỉ viết vẫn còn đó.

Chiếc lọ mà Tạ Tĩnh Thu đưa, Hứa Diên chưa đụng tới, để mặc vết tích còn nguyên.

Thực ra có rửa sạch cũng vô ích, trên cơ thể cô còn vết tích hỗn loạn hơn vết màu đó gấp trăm lần.

"Anh nên trả thù em vì điều gì?"

"Trả thù vì em và Tạ Tư Chỉ âm mưu hãm hại anh? Trả thù vì tình cảm giả dối em dành cho anh?"

Giọng hắn như hạt cỏ đuôi ngựa, theo gió nhẹ nhàng rơi vào tai cô, nhưng lại khiến trái tim cô như bị gai nhọn cào rách.

"Hay là trả thù em, đêm đêm ở trên giường của anh, nhưng lại ở nơi không ai biết đem lòng yêu em trai anh?"
 

Bình Luận (0)
Comment