Cây đục đá nằm gọn trong lòng bàn tay Hứa Diên, y hệt thứ đã gặp trong hầm giam năm nào. Nhưng lúc này, người làm chủ trò chơi và người tham gia đã đổi vai, người cầm đục đá không còn là Trịnh Gia Vy mà là cô.
"Anh ghét thứ đồ bị người khác làm bẩn, sáu mươi giây, anh muốn hai chân của hắn."
Dưới bóng đèn sợi đốt, đường nét trên gò má của Tạ Doanh Triều lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Nếu làm được, anh sẽ bỏ qua chuyện em phản bội anh."
"Nếu không làm được, anh sẽ trừng phạt em bằng cách riêng của mình, vì những gì xảy ra giữa em và hắn."
Hứa Diên không nhúc nhích, ánh mắt ngoan cường: "Tôi không phải đồ vật của anh."
Tạ Doanh Triều: "Trên đời này, quyền lên tiếng luôn thuộc về kẻ mạnh, tù nhân phải tự giác biết thân biết phận. Em nghĩ anh không dám làm gì em sao?"
Vừa nói xong, vệ sĩ đã bóp cổ Hứa Diên. Cơ thể mảnh mai của cô bị đập mạnh vào tường, một dụng cụ tra tấn có hình thù kỳ quái rơi xuống bên chân cô.
Mái tóc lòa xòa che lấp nửa đôi mắt của Tạ Tư Chỉ, ánh mắt hắn co lại trong chốc lát.
Tạ Doanh Triều: "Đau lòng rồi sao?"
"Người phụ nữ của anh, sao tôi phải đau lòng?" Lông mi Tạ Tư Chỉ rũ xuống: "Chẳng qua tôi đã nói từ lâu, phải đối xử dịu dàng với người phụ nữ của mình hơn. Muốn xóa bỏ nhân cách của cô ta, coi cô ta như món đồ vô hồn, đổi lại là tôi cũng sẽ giận thôi."
Khi giáo huấn Tạ Doanh Triều, hắn lại tỏ ra hiểu rõ điều này.
"Nếu anh thật lòng với cô ta một chút, tôi tin cô ta sẽ rất sẵn sàng cầm cây đục đá đó đâm thẳng vào người tôi."
Vệ sĩ buông tay. Hứa Diên ngã xuống đất, ho sặc sụa không dừng.
Da cô mỏng manh, trên cổ đã in hằn một vòng đỏ ửng. Viền mắt cô cũng đỏ hoe, nước mắt sinh lý không kìm được mà dâng đầy trong khóe mắt.
Tạ Doanh Triều bấm nút đồng hồ bấm giờ.
Hứa Diên nhìn về phía Tạ Tư Chỉ.
Trên mặt hắn không hề sợ hãi, chỉ có một vẻ bình thản nhợt nhạt.
Hai người nhìn nhau: "Đến kẻ cặn bã như tôi mà em cũng không nỡ xuống tay. Em đúng là vẫn yếu đuối như xưa."
"Hay là..." Hắn lại cười một cách mỉa mai: "... em không nỡ rời xa tôi?"
Tích tắc, tích tắc.
Trên đồng hồ bấm giờ, thời gian chầm chậm đếm ngược ngược.
"Sau khi tôi ép em trở thành một công cụ trả thù......"
Vệ sĩ tiến lên đấm một cú vào má hắn.
Đầu Tạ Tư Chỉ bị đánh lệch sang một bên, khóe môi rỉ máu.
Hắn nhổ bọt máu ra, vẫn tiếp tục nói: "Em đang mềm lòng vì điều gì? Em không nhớ tôi đã làm gì với em sao? Nhớ cảm giác bị tôi l*t tr*n, bị đè lên giường, lên nhà tắm, trước gương ... nhớ cảnh tôi phớt lờ mong muốn của em, biến em thành món đồ chơi để thỏa mãn d*c v*ng..."
Giọng điệu hắn đầy sự nhục mạ.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt Hứa Diên lại đỏ thêm, cô mím chặt môi.
Tạ Tư Chỉ cười khinh bỉ: "Sắp khóc rồi à? Thật nhàm chán, sao anh tôi lại có thể để ý một người phụ nữ thế này?"
Tạ Doanh Triều hỏi: "Nhàm chán?"
"Còn hơn thế nữa: yếu đuối, mềm lòng, trên giường thì cứng ngắc như khúc gỗ. Nếu không phải anh coi trọng cô ta, thì tôi chẳng thèm chạm vào cô ta rồi."
Tạ Doanh Triều nhướng mày: "Cậu vì cô ấy mà một mình ở lại thành phố Waba, vì cô ấy mà chắn đạn ở chợ Sano, cũng là do tôi?"
"À, anh nói chuyện đó à..." Tạ Tư Chỉ bật cười: "Nuôi một con mèo lâu ngày cũng sinh tình cảm, huống chi là người? Nếu cô ta chết, thì những đêm ở nước N của tôi chẳng phải sẽ quá buồn tẻ sao?"
Vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Doanh Triều bỗng tối sầm lại.
-- Tít.
Đồng hồ bấm giờ kết thúc đếm ngược.
"Hết giờ rồi."
Hứa Diên chưa hoàn thành trò chơi, vệ sĩ kéo cô đứng dậy.
Tạ Doanh Triều: "Bên cạnh đã chuẩn bị một phòng giam. Ở đó, em sẽ nghe thấy mọi thứ."
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn như nhạc nền vọng ra từ địa ngục: "Trò chơi này chỉ mới bắt đầu thôi."
Dòng máu của Tạ gia không chỉ có cùng một sự tàn nhẫn, mà còn chứa một khao khát trả thù dai dẳng.
Hắn sẽ nhớ mãi giọng nói nghe được qua điện thoại năm đó.
Tạ Tư Chỉ: "Tạ Doanh Triều, anh nghĩ mấy việc này có thể làm tổn thương tôi được sao?"
Người đàn ông cúi đầu, mân mê dây đồng hồ trên cổ tay: "Tôi đã dạy cậu từ lâu rồi. Muốn trở thành kẻ mạnh, điều đầu tiên phải vứt bỏ chính là tình yêu."
"Nhưng cậu không chịu học."
Đôi môi mỏng của Tạ Tư Chỉ căng thành một đường lạnh lẽo, ánh mắt tối sầm, đè nén đến mức đen đặc.
Sau khi lột bỏ lớp ngụy trang, Tạ Doanh Triều lại tỏ ra hết sức hài lòng. Hắn nhàn nhạt nói: "Bây giờ, tôi đã nắm được điểm yếu của cậu rồi."
Giữa đêm khuya, một tiếng nổ rung trời bất ngờ vang lên. Chỉ trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển, một đống gạch vụn từ trần nhà giam lả tả rơi xuống.
Là thuốc nổ.
Ngay sau đó, còi báo động của căn cứ rú lên: "Có kẻ đột nhập."
Là người nắm quyền thực sự của gia tộc Kingsley, Tạ Doanh Triều buộc phải đích thân đi xử lý.
Vệ sĩ đẩy hắn rời khỏi phòng giam.
Hứa Diên tạm thời bị nhốt lại nơi này.
Trong giây lát, ngục tối chỉ còn lại hai người.
Tạ Tư Chỉ ngẩng đầu lên.
Hứa Diên vẫn siết chặt cây đục đá trong tay, hốc mắt đỏ hoe.
Trong lúc bị vệ sĩ thô bạo kéo đi, cánh tay và cổ cô hằn lại vài vết đỏ, nổi bật trên làn da trắng mịn khiến người ta đau lòng.
Cô bước thẳng đến trước mặt hắn.
Hắn vừa định mở miệng, cô đã giáng cho hắn một cái tát đau điếng.
Khuôn mặt Tạ Tư Chỉ bị đánh lệch sang một bên.
Hắn im lặng l**m đi vệt máu ở khóe môi: "Chỉ cần trút giận lên người anh, Tạ Doanh Triều mới không làm khó em. Em càng tỏ ra không quan tâm anh, thì hắn càng..."
Hứa Diên cắt ngang: "Anh đúng là một tên khốn nạn."
Sao có thể giả vờ không để ý mà nói ra những lời như vậy?
Châm biếm và độc ác, thờ ơ nhưng lại quá chân thực.
Như thể những từ như đồ chơi, thỏa mãn d*c v*ng, nhàm chán đều xuất phát từ tận đáy lòng hắn, vô tình chà đạp nhân cách và tôn nghiêm của cô xuống đất.
"Ừ, anh là một tên khốn."
Tạ Tư Chỉ nhìn cô, không phản bác: "Nhưng em yêu anh."
Ngón tay Hứa Diên khẽ run lên vì câu nói đó, cô lại càng cảm thấy hắn đúng là một kẻ khốn nạn thật.
Khoảng cách quá gần, cô nhìn rõ từng vết thương trên người hắn, cũ mới chồng chất.
Nhờ có bác sĩ ngày ngày xử lý, vết thương không bị mưng mủ hay lở loét.
Nhưng phần da thịt bị xé rách vẫn kinh khủng đến rợn người, từng đường rạch, từng vết máu loang lổ khiến người ta gai sống lưng.
Hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy ướt át nhìn cô chăm chú: "Muốn lấy được nhà máy vũ khí của Tạ thị, nhất định phải có sự cho phép của anh. Khi chưa đạt mục đích, Tạ Doanh Triều sẽ không giết anh. Người em cần bảo vệ bây giờ là chính mình, hiểu không?"
Hứa Diên không đáp.
"Sao hắn tìm được em?"
Cô vẫn im lặng.
Viền mắt Tạ Tư Chỉ hơi đỏ lên, lại hỏi: "Hắn có làm em bị thương không?"
Hứa Diên chẳng hiểu nổi. Rõ ràng chính cô mới là người bị đảo lộn cả cuộc đời, bị ép cuốn vào cuộc đối đầu giữa hai anh em họ. Tại sao Tạ Tư Chỉ lại tỏ ra đau khổ hơn cô?
Mái tóc dài như rong biển của Hứa Diên buông xõa trên vai, mong manh nhợt nhạt giống hệt một cánh diều giấy chấp chới trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi rách.
Tạ Tư Chỉ cố gắng tìm kiếm dấu vết chứng minh rằng cô không bị ai tổn thương.
Ánh mắt hắn lướt qua cô rồi dần dần hạ xuống, nhưng ngoài đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh kia, hắn chẳng nhìn thấy được gì.
Hứa Diên hỏi: "Rốt cuộc, tại sao anh lại đến Waba một mình?"
Biết rõ nguy hiểm mà vẫn liều lĩnh xông vào nơi này, thật chẳng giống hắn chút nào.
Tạ Tư Chỉ không trả lời thẳng: "Tạ Đạc tới rồi. Trong tay đối phương có con tin, chưa nắm rõ tình hình trong căn cứ, hắn không tiện ra tay."
Hứa Diên lập tức phản ứng: "Tiếng nổ bên ngoài là do hắn tạo ra?"
"Đó là thỏa thuận giữa anh và hắn." Tạ Tư Chỉ thì thầm: "Hứa Diên, cúi thấp xuống một chút. Anh có chuyện muốn nói với em."
Trong ánh mắt hắn mơ hồ còn sót lại chút hồn nhiên phóng khoáng.
Chỉ vì quá lâu không được ngủ ngon, quầng thâm dưới mắt hắn hiện rõ, trên cổ còn lấm tấm vài vết kim tiêm nhỏ, gần như không ai để ý thấy.
Thấy Hứa Diên đang ngẩn người nhìn những vết kim, Tạ Tư Chỉ bật cười, giọng bất cần: "Chỉ là vài loại thuốc giúp tinh thần tỉnh táo thôi. Lại gần chút nữa."
Hứa Diên cúi người xuống.
"Anh rốt cuộc muốn nói..."
Chưa nói xong, Tạ Tư Chỉ đã phủ môi xuống, chặn lấy câu hỏi của cô.
Đồng tử Hứa Diên lập tức mở to.
Trong khoang miệng là mùi máu tanh nồng nặc, Hứa Diên theo bản năng muốn né tránh nhưng môi lại bị hắn dùng răng níu chặt.
Nụ hôn của Tạ Tư Chỉ, xưa nay luôn mang theo sự cưỡng ép.
Khi đôi môi chạm vào nhau, Hứa Diên không kìm được mà nhớ về quá khứ.
Nụ hôn của hắn như một đóa hồng rực lửa, thiêu đốt khắp làn da cô một cách cuồng nhiệt và nóng bỏng.
Hắn dùng môi, dùng lưỡi, dùng răng, hoàn toàn bóp nghẹt hơi thở của cô.
Bị hắn hôn lấy khiến Hứa Diên có ảo giác như đang rơi thẳng vào miệng núi lửa sắp phun trào, một cảm giác diệt vong và hủy hoại, bị thiêu đốt không còn mảnh tro nào.
Trước đây là vậy, giờ phút này cũng vẫn thế.
Hắn m*t lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, gần như xâm chiếm từng tấc không khí trong hơi thở.
Trong lồng ngực cô tràn ngập mùi vị của Tạ Tư Chỉ và cả một chút mùi máu tươi của hắn.
Hứa Diên đứng không vững ngã vào lòng hắn, cổ tay bị bàn tay còng trên ghế của hắn siết chặt. Những khớp xương rắn rỏi, lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Tạ Tư Chỉ nhét một v*t c*ng vào miệng cô.
Trước khi Hứa Diên kịp phản ứng, hắn đã ấn chặt bàn tay đang cầm đục đá của cô đâm thẳng vào bắp đùi mình, chỉ còn chuôi gỗ lộ ra bên ngoài.
Khoảng cách quá gần, dòng máu nóng hổi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả vạt áo của Hứa Diên.
Tạ Tư Chỉ buông cô ra, khuôn mặt tái nhợt. Dường như hắn không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn cười nhàn nhạt nhìn cô: "Ngọt thật! Anh đã mong chờ năm năm rồi."
Nụ hôn đầu tiên kể từ khi họ gặp lại, vẫn ngọt lịm như trong những giấc mơ hắn từng mơ đi mơ lại suốt bao đêm.
Ngón tay Hứa Diên dính máu, cô ngẩn ngơ nhìn cây đục đá đang cắm sâu trong đùi hắn: "Tạ Tư Chỉ..."
Cửa ngục bất ngờ bật mở, vệ sĩ của Tạ Doanh Triều quay lại.
Họ nhanh chóng nhận ra không thể để Hứa Diên ở đây, bèn lôi cô ra nhốt vào phòng giam bên cạnh.
Khi tất cả rời đi, Hứa Diên mới chậm rãi nhổ thứ trong miệng ra
Nằm gọn trong tay cô, đỏ trắng lẫn lộn, là một chiếc răng hàm nhuốm máu của hắn.
Trong men răng trắng muốt có khảm một vật nhỏ xíu như kim loại. Hứa Diên lập tức nhận ra đó là một thiết bị siêu nhỏ.
Phòng giam nhốt cô nằm sát ngay bên phòng của Tạ Tư Chỉ, hai buồng chỉ cách nhau một bức tường có lỗ thông khí.
"Tạ Tư Chỉ!" Cô khẽ gọi.
Từ phòng bên, hắn yếu ớt đáp lại.
"Anh không sao chứ?"
Hắn không trả lời. Một lúc sau mới thấp giọng hỏi: "Bên cạnh ... có cửa sổ không?"
Hứa Diên đảo mắt nhìn quanh, rồi thấy một ô cửa sổ vuông vức trên đỉnh tưởng phía góc phòng
"Có."
"Bên ngoài cửa sổ có gì?"
Cô kéo ghế kê sát tường, bước lên rồi chống tay leo đến mép cửa sổ.
Dưới ánh trăng, sa mạc trải vô tận. Ở rìa cát có một hồ nước trong vắt, mặt hồ phản chiếu ánh trăng sáng ngời.
"Sa mạc, còn có một hồ nước."
"Còn mặt trăng thì sao?"
"Cũng có."
Hắn ậm ừ rồi im luôn.
"Tạ Tư Chỉ..." Hứa Diên lại gọi: "Anh nói gì đi..."
Bên ngoài phòng giam có người canh gác, cô không thể hỏi về chiếc răng hàm và thứ cô muốn hỏi nhất cũng không phải là nó.
Tạ Tư Chỉ bị thương rất nặng, mất máu quá nhiều. Giọng hắn yếu ớt đến nỗi hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng hắn là một tên khốn, luôn khiến cô tức giận, vừa rồi còn bị cô tát cho một cái. Nhưng trái tim cô vẫn vì hắn mà đau nhói.
Tạ Tư Chỉ không đáp.
Hứa Diên bỗng thấy tim mình thắt lại, như bị một bàn tay nắm chặt, trong chốc lát không thể thở được.
"Anh rất đau." Trong đêm tối, cô nghe thấy hắn yếu ớt nói.
Trái tim bị bóp nghẹt mới được thả ra, Hứa Diên thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào bức tường gần hắn nhất: "Tôi còn tưởng anh không biết đau nữa cơ."
"Lâu rồi anh không còn cảm thấy đau nữa."
"Lâu là bao lâu?"
Hứa Diên không biết vì sao mình lại muốn nói mấy chuyện vớ vẩn với hắn.
Cô chỉ cảm thấy trong cái nhà tù tối tăm này, nếu Tạ Tư Chỉ cứ luôn im lặng thì có lẽ đêm nay cô sẽ không ngủ được.
"Lần cuối..." Hắn suy nghĩ một lúc: "Là ngày em bắn anh."
"Đáng đời." Hứa Diên ôm chặt đầu gối, co người lại để giữ ấm.
"Nhưng anh không hối hận." Hắn nói bằng giọng điệu chẳng hề ăn năn.
Hứa Diên im lặng, đột nhiên hỏi: "Đến hạn giao ước, anh thật sự giữ lời, thả tôi đi chứ?"
Tạ Tư Chỉ cười.
Hứa Diên gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng của hắn lúc này.
Khóe môi lạnh lùng hơi nhếch lên, vẫn là dáng vẻ thản nhiên thường ngày.
"Em thật ngây thơ." Giọng hắn hơi khàn: "Một tháng sau nếu em vẫn muốn rời đi, anh sẽ dùng dây thừng chắc hơn, lồng giam kiên cố hơn, dùng mọi cách có thể nghĩ ra để giữ em ở lại. Dù em có ghét anh cũng không sao."
Ngay từ ngày đầu đặt chân đến trấn Hoa Chi, hắn đã muốn làm như vậy.
Trói hết bạn bè và những người cô quan tâm lại, nếu cô muốn đi thì lấy bọn họ ra uy h**p là được.
Kỳ hạn một tháng không phải vì hắn đã thoát khỏi tâm lý b*nh h**n, mà chỉ muốn thử sống hòa thuận với cô một cách yên bình.
Nếu Hứa Diên yêu hắn, vậy hắn sẽ cố gắng sống như một người bình thường.
Nếu Hứa Diên từ chối, hắn sẽ tiếp tục làm kẻ điên. So với việc bị Hứa Diên hận, hắn càng không thể chịu nổi cảnh cô biến mất khỏi tầm mắt, trốn đến chân trời góc bể mà hắn vĩnh viễn không tìm thấy.
Tạ Tư Chỉ biết trong lòng hắn chất chứa quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc điên cuồng, từng đám, từng cụm, chỉ có cô mới có thể hóa giải được.
Nếu yêu cô là một tội ác, thì bản án của hắn chỉ có thể là chung thân.
"Trừ khi anh chết, nếu không em đừng hòng nghĩ đến việc rời đi."
Hứa Diên: "Sao lại có người xấu xa như anh chứ?"
"Đúng." Hắn vui vẻ thừa nhận lời đánh giá của cô: "Cho nên lần sau đừng mềm lòng nữa."