Tiếng nổ chỉ vang lên một lần.
Sau đó, đêm khuya lại chìm vào tĩnh lặng.
Phía bên kia vách tường chỉ còn âm thanh bác sĩ xử lý vết thương, Tạ Tư Chỉ mất quá nhiều máu, thần trí đã không còn tỉnh táo.
Bên ngoài phòng giam, có người đang vội vã đi tới.
Hứa Diên mang theo một chiếc kẹp tóc hình cá mập, cô vén mái tóc dài, giấu chiếc răng hàm của Tạ Tư Chỉ vào trong tóc.
Người tới mở cửa phòng giam, đưa cô ra ngoài.
......
Đây là lần đầu tiên Hứa Diên nhìn thấy "Anh Túc Đen" trong lời đồn.
Irene sở hữu một vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
Cô ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá, bắt chéo chân, tựa vào ghế sô pha ăn nho.
Ở giữa sa mạc, đây là một thứ vô cùng xa xỉ.
Người phụ nữ chậm rãi bỏ một quả nho vào miệng: "Thuộc hạ của tôi tận mắt nhìn thấy, ban ngày cô ta nhét cho đầu bếp mang cơm một tờ giấy, đến tối căn cứ đã bị tập kích. Rất khó để không khiến người ta liên hệ cuộc tập kích lần này với cô ta."
Lời này là nói với Tạ Doanh Triều đang ngồi bên cạnh.
Binh sĩ áp giải đầu bếp lên.
Người này vừa nhìn thấy Hứa Diên, lập tức chỉ mặt: "Chính là cô ta! Chính cô ta bảo tôi chuyển tin cho người trong thành!"
Tạ Doanh Triều lặng lẽ ngồi trên xe lăn, ánh mắt khẽ quét xuống.
Người đầu bếp bị hắn nhìn chằm chằm, cả người giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, đến thở cũng thấy khó khăn.
Irene hỏi: "Trong tờ giấy viết gì?"
"Tôi không hiểu." Đầu bếp đáp: "Trên đó là chữ của nước H."
"Đưa cho ai?"
"Cô ta bảo tôi đặt nó ở một chỗ trong thành phố, không thấy người nào ở đó cả."
"Tôi nghĩ giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi." Irene nhả hạt nho ra: "Người đàn bà này đến đây ngày thứ ba đã câu kết với người ngoài tấn công căn cứ. Tạ Doanh Triều, đừng quên anh từng nói sẽ không vấp ngã cùng một chỗ hai lần. Không thể để cô ta sống được."
Cô ta đưa cho hắn một khẩu súng: "Người của anh, anh tự xử lý đi."
Tạ Doanh Triều nhìn Hứa Diên.
Vì vấn đề ngôn ngữ, Hứa Diên không hiểu hết những lời Irene nói, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Ngay cả khi bị đầu bếp chỉ điểm, cô cũng không phản ứng. Đứng trong tình huống này, gương mặt cô vẫn ngây ngô và chậm chạp không hề thay đổi.
Tạ Doanh Triều nâng súng, một viên đạn bắn trúng chân đầu bếp.
Điều này khiến mọi người đều không kịp phản ứng.
Irene tức giận hét lên: "Anh làm gì vậy?!"
Tạ Doanh Triều cầm giấy bút trên bàn, viết những dòng chữ khác nhau lên từng tờ giấy: "Tờ nào là chữ của nước H?"
Sắc mặt Irene lập tức biến đổi.
Đầu bếp ôm chân đau đớn cầu xin, bị vệ sĩ của Tạ Doanh Triều ép xuống trước đống giấy.
Hắn toát mồ hôi lạnh khắp người, căn bản không nhận ra được.
Thế là nòng súng của Tạ Doanh Triều lại chĩa vào chân còn lại của hắn.
Người đàn ông đành run rẩy chỉ bừa vào một tờ giấy trong số đó.
Tạ Doanh Triều thản nhiên: "Đáng tiếc, cả ba tờ này đều không phải. Hình như anh không nhận ra được chữ nước H."
Vỏ đạn lóe lên dưới ánh đèn, hắn ung dung lấy khăn tay chậm rãi lau chùi: "Nếu không phải sau khi tập kích lại lập tức bày trò gài bẫy, vậy thì cuộc tập kích tối nay chỉ là một báo động giả. Dù là khả năng nào, điều khiến tôi tò mò là người đứng sau cô rốt cuộc là ai?"
Hắn khẽ nâng họng súng trong tay lên, dường như vô tình lại chĩa thẳng về phía Irene đang ngồi trên sofa.
Lúc này, trong phòng có hơn hai mươi người mang súng.
Ngay khi Tạ Doanh Triều hướng súng về phía Irene, lập tức có mấy kẻ giơ súng chĩa lại hắn.
Rõ ràng, đây đều là thân tín của Irene.
"Một... hai... ba..." Tạ Doanh Triều thong thả đếm từng con số.
Bị chín họng súng đồng loạt chĩa vào, thần sắc hắn vẫn thản nhiên như cũ: "Tôi không thích có kẻ dí súng vào mình."
Hắn chậm rãi hạ súng xuống.
Thấy hắn chịu lùi bước trước, người nhà Kingsley cũng đồng loạt hạ súng.
Nhưng ngay giây sau, bọn họ đã phải hối hận vì sự khinh suất này.
Sau lưng Tạ Doanh Triều, Tạ Tĩnh Thu khẽ búng tay một cái, thuộc hạ của cô lập tức giơ súng lên.
Một loạt đạn xé không trung, chín tên thân tín của Irene trong nháy mắt bị giết sạch, không một ai sống sót.
Cả phòng chỉ còn một mình Irene ngồi trên sofa, quả nho trong tay bị cô ta bóp nát, nước ép vọt ra trong tiếng súng nổ ầm ầm.
Irene giận dữ nâng giọng: "Tạ, Doanh, Triều."
"Cô Kingsley."
Mùi thuốc súng tỏa ra khắp phòng.
Trong mắt Irene, Tạ Doanh Triều lúc này chính là một con quỷ đội chiếc mặt nạ ôn hòa.
Cô ta nghiến răng: "Tôi làm vậy là vì anh. Anh muốn để người phụ nữ này phá hủy anh lần thứ hai sao?"
"Nếu cô đủ thông minh để hiểu lịch sử nước H, cô sẽ biết, những hoàng đế bù nhìn trong lịch sử được lưu danh không phải vì bọn họ quan trọng." Hắn nhấn mạnh chữ "bọn họ": "Tôi cần phải bước đi dưới danh nghĩa của gia tộc Kingsley, nhưng tôi không cần một đồng minh luôn muốn can dự và ra lệnh cho tôi phải làm gì."
"Nếu cô không giữ vững ranh giới rõ ràng, lần tới viên đạn sẽ xuyên qua ngực cô."
"Đây là lời cảnh báo chân thành cuối cùng tôi dành cho cô."
Lời nói bình tĩnh của người đàn ông khiến Irene run bắn.
Từ nhỏ đến lớn, người có thể khiến cô ta cảm thấy sợ hãi không nhiều. Ngoài thiếu niên đã từng hủy diệt gia tộc Kingsley nhiều năm trước, thì hắn là người thứ hai.
"Cô Kingsley đã bị kinh sợ rồi." Tạ Doanh Triều nói: "Đưa cô ấy về phòng, chăm sóc cho chu đáo."
Trước khi rời đi, Irene nhìn hắn thật sâu: "Rồi sẽ có một ngày anh thấy hối hận vì quyết định hôm nay, Tạ Doanh Triều."
Irene bị đưa đi và giam lỏng.
Tạ Tĩnh Thu chỉ huy thuộc hạ dọn sạch xác chết cùng vết máu trong phòng.
Trò hề kết thúc.
Ánh mắt Tạ Doanh Triều dừng lại trên người Hứa Diên.
Khi tiếng súng vang lên, cô giật mình sợ hãi. Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, từ đầu đến cuối cô không thốt ra một lời nào.
Căn phòng được dọn sạch ngay sau đó.
"Tĩnh Thu, em ra ngoài đi."
Tạ Tĩnh Thu nhận ra không khí có phần căng thẳng: "Những kẻ tấn công đã chạy thoát, anh có muốn cho người truy đuổi không? Xung quanh toàn là sa mạc, bọn chúng sẽ không đi xa được."
"Anh nói, ra ngoài."
Tạ Tĩnh Thu vẫn bất động: "Irene cố tình muốn đổ chuyện này lên đầu Hứa Diên, nhưng đám người đó tuyệt đối không phải do cô ấy sắp đặt..."
Tạ Doanh Triều ngước lên, ánh mắt sắc bén.
Những lời còn lại của Tạ Tĩnh Thu nghẹn trong cổ họng, không sao nói tiếp được.
Cô bất lực liếc nhìn Hứa Diên một cái, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, lính gác chậm rãi kéo cánh cửa nặng nề khép lại.
Hứa Diên giống như một con cừu non lạc đàn, bị mắc kẹt trong một thế giới tàn khốc mà cô hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Vẻ mặt cô vừa ngây thơ vừa hoang mang, như thể không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhiều năm trước, trong đêm sinh nhật mười chín tuổi, giữa căn phòng kính được bao quanh bởi cánh đồng hoa hồng, cô cũng nhìn hắn bằng ánh mắt y hệt lúc này.
Chiếc xe lăn của Tạ Doanh Triều chậm rãi lăn tới, cô lùi lại.
Hắn tiếp tục tiến lại gần, cô bị dồn đến sát chân ghế sofa, không còn đường lui.
Trên áo cô loang một mảng máu lớn.
Hắn liếc qua một cái: "Máu của Tạ Tư Chỉ?"
......
Đêm trăng hoang vắng.
Tạ Tĩnh Thu giơ chân đá bay một lon nước rỗng dưới đất.
Chiếc lon xoay tròn trên không, rơi trúng đầu một tên lính.
Gã lập tức buông lời chửi rủa, quay đầu lại thấy là Tạ Tĩnh Thu, câu tục tĩu nghẹn ở cuống họng.
Tạ Doanh Triều là con quỷ bước ra từ địa ngục, ngay cả cô Irene cũng phải chịu thiệt dưới tay hắn. Trong tình cảnh này, chẳng ai dám không biết điều mà đi trêu chọc người của hắn cả.
Gã lính nuốt cơn tức xuống, ghé đầu thì thầm với đồng bọn mấy câu.
Hai người vừa kết thúc cuộc tuần tra, định bụng xuống hầm ngục tìm vài con tin xinh đẹp để giải khuây, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Tạ Tĩnh Thu chặn lại.
"Ai cho phép các người làm vậy?"
Tên lính cãi: "Cô Irene không nói là cấm, Tạ tiên sinh cũng chưa từng ngăn cản."
"Bây giờ là tôi nói." Giọng Tạ Tĩnh Thu lạnh lùng: "Con tin tồn tại là để đổi lấy tiền chuộc, không phải để cho các người hành hạ."
Cô tiến thẳng đến trước mặt gã, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Cút."
Sắc mặt gã lính sa sầm. Nhưng vì kiêng dè, hắn buộc phải nuốt ý định bẩn thỉu xuống, cùng đồng bọn xoay người bỏ đi.
Tiếng chửi rủa th* t*c còn vương lại trong gió, vọng từ xa truyền đến.
Tạ Tĩnh Thu chẳng buồn để tâm. Ở trong môi trường này nhiều năm, chuyện gì cô cũng từng trải qua.
Cô quay đầu nhìn lại, cánh cửa phía sau đã đóng chặt.
Chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ ô cửa sổ nhỏ.
Trước đây, gặp chuyện thế này, cô thường chạy đi kể với Tạ Doanh Triều.
Người đàn ông ấy lúc nào cũng mang dáng vẻ hờ hững, như chẳng buồn quan tâm.
Hắn từng nói với cô: "Ở trên địa bàn của người khác thì phải tuân theo quy củ của họ. Ngục tối của gia tộc Kingsley xưa nay vốn như vậy, đừng cố thay đổi bất kỳ điều gì."
Dù biết thế, Tạ Tĩnh Thu vẫn giống như một đứa trẻ không chịu nhớ lâu, thấy chuyện trái mắt là phải mở miệng, hết lần này đến lần khác làm phiền hắn bằng những chuyện cũ rích.
Nhưng tối nay, cô không thể lấy lý do này để quấy rầy hắn thêm lần nữa.
Vẻ bình thản trong anh mắt của Tạ Doanh Triều nhìn Hứa Diên chỉ là bề ngoài.
Chỉ những ai quen thuộc mới có thể nhìn ra bản chất thật sự của hắn, như một thợ săn lang thang trong núi rừng, chờ đợi bao năm cuối cùng cũng bắt được con mồi mà mình khao khát nhất. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Cho dù rất muốn giúp Hứa Diên, nhưng cô không thể.
Ban nãy khi Tạ Doanh Triều liếc cô, cô thật sự cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trong ánh mắt ấy.
Rời khỏi Tạ gia quá lâu, lâu đến mức Tạ Tĩnh Thu gần như quên mất hắn rốt cuộc là một người đàn ông thế nào.
Cô cầm lấy một chai bia ướp lạnh.
Ngồi dưới ánh trăng sa mạc, nghĩ lại bao nhiêu chuyện năm xưa, trong lòng bỗng dâng lên một sự mệt mỏi khó nói thành lời.
......
Hứa Diên siết chặt đầu ngón tay.
Sự áp sát của Tạ Doanh Triều khiến toàn thân cô căng thẳng, cảnh giác đến cực độ.
Đèn trùm pha lê trên đầu cô lấp lánh, chói đến mức làm mắt cô cay xè.
"Thằng nhóc đó nghĩ mấy thủ đoạn này có thể lừa được ai?"
Năm đó, khi Tạ Tư Chỉ muốn phế đi đôi chân của hắn, chính Hứa Diên đã ngăn cản mới giữ lại cho hắn một bên chân còn lành lặn.
Ngay cả hắn cô cũng không nỡ xuống tay, huống hồ là với Tạ Tư Chỉ mà cô yêu.
Trước đây Tạ Doanh Triều chẳng hề xem trọng chữ "yêu".
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Diên yêu Tạ Tư Chỉ, một thằng nhóc tính khí thất thường, thì cảm xúc vốn ổn định của hắn lại nứt ra một khe hở. Khe hở ấy ẩn giấu rất sâu, ngoài bản thân hắn thì không ai nhìn thấy được.
"Ngay từ đầu, anh đã không định tha cho tôi rồi đúng không?" Hứa Diên ngẩng lên.
Tạ Doanh Triều khẽ cười.
Hứa Diên lấy chuyện "tha thứ" ra bàn với hắn, chẳng khác nào nói chuyện đau khổ với người giàu có, nói chuyện nhân từ với bạo quân, hay nói chuyện tự do với một kẻ độc tài.
Ngây thơ đến mức buồn cười, nhưng lại mang theo chút dịu dàng thuần khiết.
Ánh mắt hắn men theo mái tóc đen của cô trượt xuống ngực, hơi thở nặng dần, sau khi lướt qua khắp người cô, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tái nhợt. Khi nhìn hắn, cô không giấu nổi nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong đáy mắt. Giống như một con thỏ bị thợ săn dồn vào góc tường, không còn đường nào để trốn chạy.
"Tạ tiên sinh, tôi muốn ... nói chuyện với anh ..." Cô cố gắng mở miệng.
Tạ Doanh Triều phớt lờ lời cầu khẩn khe khẽ ấy, kéo cô lại, chặn lấy môi cô.
Đó không phải nụ hôn, mà là sự cắn xé, mang theo bản năng chiếm đoạt nguyên thủy.
Hắn vốn chẳng bao giờ dịu dàng trong chuyện t*nh d*c, huống chi nụ hôn này còn ẩn chứa ý trừng phạt.
Cơ thể Hứa Diên cứng đờ, không ngừng giãy giụa trong vòng tay hắn.
Khóe môi cô bị cắn rách, máu rịn ra, giây tiếp theo lại bị hắn m*t ngược vào đầu lưỡi, mang theo mùi vị thanh mát đặc trưng.
Tạ Doanh Triều dán chặt vào vệt máu trên môi cô: "Ở bên Tạ Tư Chỉ, em cũng như thế này sao?"
Mắt Hứa Diên ngấn lệ: "Hắn không giống anh."
Ít nhất ở trên giường, Tạ Tư Chỉ chưa từng đối xử tệ với cô.
Động tác của Tạ Doanh Triều dừng lại.
Không phải vì giọt nước mắt, cũng không phải vì câu nói kia.
Mà bởi đầu ngón tay hắn khi trượt vào vạt áo cô đã chạm đến một vết sẹo.
Hai đường thẳng đứng, hai đường nằm ngang tạo thành một chữ "Chỉ".
Chữ "Chỉ" trong tên Tạ Tư Chỉ. (Là chữ này nha: 止)
Sắc mặt vốn u ám trong khoảnh khắc ấy tối sầm lại.