Tạ Doanh Triều là một người đàn ông có thói quen sạch sẽ cực đoan với những thuộc về mình, nhưng hắn chưa từng dễ dàng đặt một ai vào ranh giới ấy.
Khi còn trẻ, hắn từng có một quãng thời gian hoang đường. Bởi lẽ trong mắt hắn những người phụ nữ kia chưa bao giờ là "của hắn", cho nên việc chia sẻ với người khác là không quan trọng.
Hứa Diên lại là người phụ nữ đầu tiên bị hắn khắc lên dấu ấn "của mình". Chính vì thế, sự phản bội của cô mới khiến hắn phẫn nộ.
Từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành người thừa kế, hắn sớm học được cách giấu kín mọi cảm xúc, bất kể vui hay giận.
Nhưng vào lúc này, sự u ám hay lạnh lẽo đã không thể che giấu nổi, cả sát ý muốn b*p ch*t cô cũng không thể kiềm chế nữa.
Hắn cố đè nén, chậm rãi buông tay ra.
Khuôn mặt cô gái tái nhợt như men sứ, vừa như một mảng tuyết, vừa như chiếc lông vũ bị gió cuốn.
Hàng mi mong manh rũ xuống càng dễ khơi dậy một h*m m**n tàn bạo muốn nghiền nát những thứ đẹp đẽ trong lòng người.
Mà bản thân cô lại chẳng hề hay biết.
Vẻ đau khổ hiện lên trên mặt cô khi hắn tiến lại gần. Nhưng nhận ra sát khí trong mắt hắn, cô dần bình tĩnh trở lại.
Hắn nhận ra rằng, trong mắt Hứa Diên, hắn là thứ còn đáng sợ và ghê tởm hơn cả cái chết.
Đôi mắt vốn đã thâm trầm của Tạ Doanh Triều lại phủ thêm một tầng đen kịt.
......
Hứa Diên bị đưa trở lại phòng.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô.
Cô gỡ búi tóc, lấy ra chiếc răng hàm của Tạ Tư Chỉ.
Trong bóng tối, cô ôm chặt chiếc răng ấy, ngồi dựa vào giường.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, gần như chẳng thấm nổi chút ánh trăng.
......
Suốt nhiều ngày liên tiếp, Hứa Diên không gặp lại Tạ Doanh Triều.
Nhưng cô không hề ngây thơ nghĩ rằng đó là sự khoan dung hay buông tha của hắn.
Chỉ vì chữ "Chỉ" in trên eo đã tạm thời khiến hắn đổi ý. Khi tỉnh táo lại, hắn càng muốn trừng phạt cô tàn nhẫn hơn
Lúc chữ "Chỉ" được khắc lên người, cô đau đến tận xương tủy. Trước kia ngày ngày nhìn thấy nó, trong lòng cô chỉ có sự chán ghét cùng ký ức chẳng muốn chạm tới.
Không ngờ bao năm sau, ở một đất nước xa lạ, chính vết sẹo ấy lại tạm thời kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Hứa Diên chôn chiếc răng hàm trong chậu hoa ngoài bệ cửa sổ.
Trong đó trồng loài hoa hồng mà Tạ Doanh Triều ưa thích.
Khí hậu và đất đai ở nước N không hợp để hoa hồng sinh trưởng, nên những nụ đỏ thưa thớt, hiếm hoi.
Những ngày này, không ai mang thức ăn đến cho Hứa Diên.
Cô trở thành tù nhân theo đúng nghĩa.
May mà Tạ Doanh Triều không khóa van nước trong phòng. Khát, Hứa Diên có thể uống chút nước lã, lặng lẽ ở trong cái "nhà giam" thuộc về riêng mình.
Một tuần sau, Tạ Tĩnh Thu đến, kéo tung tấm rèm nặng nề ra, ánh sáng tràn vào.
Hứa Diên gầy đi một vòng, cằm nhọn hẳn ra.
Cô ngồi trước cửa sổ, khí tức yếu ớt mong manh như cánh diều giấy ngày một rõ rệt.
Tạ Tĩnh Thu khẽ hỏi: "Cô nhất định phải chống đối anh cả sao?"
Trong mắt Tạ Tĩnh Thu, Tạ Doanh Triều và Hứa Diên là một cặp trời sinh.
Tạ Doanh Triều, một người đàn ông thủ đoạn tàn khốc, chỉ cần chút khinh nhờn cũng có thể trở mặt g**t ch*t đồng bọn. Hình phạt bỏ đói Hứa Diên mấy ngày thì thật chẳng thấm vào đâu.
Trước đây, Tạ Tĩnh Thu từng nghĩ trong con người đó không hề tồn tại thứ gọi là nhân tính.
Bây giờ cô lại thấy, có lẽ chút nhân nhượng cuối cùng của hắn đều dành hết cho một người.
Vì gầy gò, đôi mắt Hứa Diên càng thêm đen láy, tựa như hổ phách: "Con người không thể cả đời sống trong ngoan ngoãn và sợ hãi được. Tôi giả vờ đủ rồi."
"Nhưng anh ấy đối xử với cô rất tốt mà."
"Tốt sao?" Hứa Diên nhếch nhẹ chân mày: "Ngoan ngoãn thì v**t v* một chút, không nghe lời thì lấy xích khóa lại. Ở trong mắt hắn, tôi chỉ là một con chim. Cô có muốn được đối xử tốt như vậy không?"
Tạ Tĩnh Thu không nói thêm gì.
Hứa Diên nhìn chằm chằm vào chậu hoa hồng trên bệ cửa sổ.
Cô chẳng thèm tưới nước, nụ hoa trên cành đã khô héo, như thể sắp chết đi bất cứ lúc nào.
Cô suy nghĩ.
Mấy ngày nay, Tạ Tĩnh Thu là người sống duy nhất cô được gặp.
Nếu muốn đưa thứ giấu trong chiếc răng hàm của Tạ Tư Chỉ ra ngoài, đây cũng là cơ hội duy nhất.
Cô không chắc sau khi Tạ Tĩnh Thu rời đi liệu Tạ Doanh Triều có xuất hiện hay không.
Nhưng liệu Tạ Tĩnh Thu có chịu giúp cô?
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Diên, Tạ Tĩnh Thu hiểu rõ ý đồ trong đó: "Nếu tôi có ý phản bội anh cả, năm đó đã không cứu anh ấy rồi."
"Xin lỗi." Cô khẽ nói. "Tôi không thể thả cô đi."
Hứa Diên thu ánh mắt lại.
Không được rồi.
Nhờ Tạ Tĩnh Thu mang chiếc răng hàm đến tiệm hoa ở phố Đông chợ Sano là một việc làm mạo hiểm.
Cô ấy quá trung thành với Tạ Doanh Triều, chưa chắc đã bị thuyết phục. Nếu không cẩn thận, không chỉ gây rắc rối cho ông chủ tiệm hoa, mà còn liên lụy đến cả Tạ Đạc. Lúc này hắn đang có mặt ở thành phố Waba, nhưng vì không có được tin tức từ nội bộ căn cứ Kingsley nên mãi không thể ra tay cứu viện.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?
Ánh mắt Hứa Diên hướng về phía ngoài cửa sổ.
Cứ ba ngày, lại có xe chở vật tư tiếp tế từ Waba tới.
Hai chiếc xe tải dừng trước cổng căn cứ.
Tài xế cùng phụ xe bước xuống, bắt đầu bốc dỡ nhu yếu phẩm và thực phẩm cho căn cứ.
Người giao hàng chỉ được phép đặt đồ xuống, còn việc vận chuyển vào trong là do lính trong căn cứ lo. Người ngoài tuyệt đối không được phép bước qua cổng, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Trong đám người bốc hàng, có một người vóc dáng hơi gầy hơn so với những gã trai vạm vỡ khác.
Hắn che mặt bằng khăn chống cát, không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy trên cổ quấn một chiếc khăn quàng màu hồng rực rỡ.
"Tĩnh Thu." Hứa Diên đột nhiên nói, giọng mang theo chút khẩn cầu: "Ở đây mãi chán quá, cô có thể đưa tôi ra ngoài đi dạo một chút không?"
......
Ngoài kia là nắng gắt và gió cát mịt mù.
Hứa Diên đã nhịn ăn nhiều ngày, thân thể mệt mỏi hơi nghiêng ngả.
Trong lòng bàn tay khép chặt, mồ hôi thấm ướt bao bọc lấy chiếc răng hàm.
Vừa rồi, cô lấy cớ thay quần áo bảo Tạ Tĩnh Thu ra ngoài, nhân lúc đó đào chiếc răng từ chậu hoa lên giấu vào tay.
Sau lưng cô, có hai gã đàn ông đeo súng đi theo.
Hứa Diên khẽ nhíu mày.
"Sao vậy?" Tạ Tĩnh Thu thẳng thắn nhưng tâm tư rất tinh tế, lập tức nhìn ra sự cảnh giác của cô.
"Ở ngục tối, tôi từng thấy bọn họ..." Hứa Diên hạ giọng: "Lúc đó, họ đã làm nhục một người phụ nữ..."
Chuyện đó quả thực đã xảy ra.
Chỉ là, gương mặt bọn họ thế nào, Hứa Diên sớm đã không còn nhớ rõ.
Nhưng lúc này, Hứa Diên buộc phải nói vậy mới khiến Tạ Tĩnh Thu chịu tìm cách đuổi họ đi.
Tạ Tĩnh Thu cực kỳ ghét chuyện dơ bẩn như vậy, nhưng việc phân công tuần tra, canh gác lại không do cô quyết định.
Hôm nay hai tên này đúng lúc được cắt canh ngoài cửa phòng Hứa Diên. Tạ Tĩnh Thu nhất định muốn đưa cô ra ngoài hít thở không khí, họ không dám cãi lệnh đành bám sát từng bước.
Họ chỉ nghe lệnh Tạ Doanh Triều. Có bảo họ cút đi bao nhiêu lần, họ cũng không nghe.
Tạ Tĩnh Thu liếc qua, hất cằm: "Trời nắng quá, đi lấy cho tôi cái dù."
Một tên lập tức đi.
Cô lại thẳng chân đá tên còn lại: "Không biết nhìn tình hình à? Tôi đã nói nóng rồi, không đi lấy nước sao?"
Tên lính liếc sang Hứa Diên, hơi do dự.
Tạ Tĩnh Thu mất kiên nhẫn: "Tôi còn đứng đây, cô ấy chạy đi đâu được?"
Cuối cùng, cả hai cũng rời đi.
Hứa Diên khẽ thì thầm: "Cảm ơn cô."
"Đừng nói cảm ơn." Tạ Tĩnh Thu cười gượng, giọng thấp đi: "Thực ra, tôi chẳng giúp được gì cho cô cả."
Hứa Diên cúi đầu, mũi giày khẽ cọ vào lớp cát trên đất.
Tạ Tĩnh Thu cũng không giới hạn phạm vi hoạt động của cô.
Chỉ cần còn trong phạm vi căn cứ, bất kỳ nơi nào Hứa Diên muốn đến, cô ấy đều để mặc.
Hai người cứ thế đi dọc theo con đường, chẳng mấy chốc đã tới gần cổng chính.
Không xa phía trước, người đàn ông đang bốc dỡ hàng liếc về phía này một cái.
Đúng lúc đó, Hứa Diên ôm bụng ngồi sụp xuống.
Tạ Tĩnh Thu giật mình: "Sao thế?"
Giọng Hứa Diên yếu ớt: "Đau dạ dày..."
Tạ Tĩnh Thu mới chợt nhớ ra, đã rất nhiều ngày Hứa Diên chưa ăn gì.
Hai tên lính vừa bị cô sai đi, giờ không có ai ở đây, Tạ Tĩnh Thu đành nói: "Đợi một chút, tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô. Ở yên đây đừng đi lung tung."
Cách đó hơn chục mét là lính tuần tra vác súng, cô không lo Hứa Diên sẽ bỏ trốn, chỉ liên tục dặn dò: "Đừng chạy lung tung, đặc biệt là không được bước qua cổng. Lính canh sẽ nổ súng ngay."
Hứa Diên gật đầu.
Đợi Tạ Tĩnh Thu đi xa, cô len lén quan sát, thấy không ai chú ý thì lẩn ra phía sau một căn nhà.
Đúng lúc đó, người đàn ông đang bốc hàng cũng lau tay, tiến đến chỗ lính gác xin vào trong dùng nhờ nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm ngay bên trong cổng, chuyện người giao hàng mượn nhà vệ sinh vốn thường xuyên xảy ra.
Lính gác lục soát toàn thân hắn, xác nhận không mang theo vật nguy hiểm rồi mới cho đi, dặn phải ra trong vòng năm phút.
Ngay khi Hứa Diên vừa rẽ ra sau nhà, lập tức bị một bàn tay bất ngờ kéo mạnh lại.
Cô quay đầu, một đôi mắt sáng rõ dưới vành mũ lập tức đập vào tầm nhìn.
Tạ Đạc kéo khăn xuống.
Quả nhiên là hắn.
Trong ký ức, có một mùa đông Tạ Đạc rất thích quàng chiếc khăn màu hồng rực rỡ.
Hắn luôn hài hước lại dịu dàng, thường chọc đám người hầu trẻ trong trang viên cười nghiêng ngả.
Mỗi lần Hứa Diên đi ngang qua, họ mới cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
Hứa Diên từng khen chiếc khăn của hắn: "Rất đặc biệt."
"Mùa đông phải quàng màu rực rỡ chứ." Tạ Đạc hất cằm, bộ dạng không đứng đắn: "Có đẹp trai không?"
Giờ đây không biết trên mặt hắn đang bôi thứ gì, đen sạm đi, nếu không tháo khăn thì gần như chẳng khác gì người bản địa.
Tình thế cấp bách, không thể nhắc lại chuyện cũ.
Tạ Đạc thấp giọng: "Tôi nhận được mảnh giấy em để lại."
Nếu không nhờ mảnh giấy chỉ dẫn vị trí căn cứ, hắn sẽ phải mất không ít thời gian để thăm dò.
Mà người của Tạ Doanh Triều rải khắp trong thành, chỉ cần hơi để lộ dấu vết điều tra, rất có thể sẽ kinh động đến chúng. Tờ giấy kia đã giúp hắn bớt đi không ít phiền phức.
"Tôi khởi hành từ thủ đô, tài xế trên đường bị mua chuộc, cả đoàn xe lạc giữa sa mạc làm mất rất nhiều thời gian."
Những nguy hiểm trong sa mạc vốn chẳng đáng kể.
Nhưng nếu không vì quãng thời gian bị trì hoãn ấy, cục diện hôm nay sẽ rất khó nói trước.
Vì chậm trễ mà gây ra kết quả này, trong lòng Tạ Đạc thoáng hiện một nỗi áy náy khó tả: "An ninh của căn cứ quá nghiêm ngặt, người ngoài không thể trà trộn vào. Trong tay chúng còn có con tin, không thể cứng rắn tấn công ... nhất định phải có thông tin cụ thể hơn."
Hứa Diên mở bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay cô, Tạ Đạc nhìn thấy chiếc răng hàm.
Vừa mới được đào ra từ trong chậu hoa, nay nó ướt đẫm mồ hôi, còn dính chút bùn đất.
Tạ Đạc cẩn thận gỡ lấy thiết bị màu đen gắn bên trong: "Máy ghi âm siêu nhỏ. Đây chính là thứ tôi cần."
Hắn nhấn nhẹ nút nổi ở đáy thiết bị, lập tức vang lên giọng nói của Tạ Tư Chỉ.
Nghe xong, Hứa Diên bỗng hiểu ra tại sao Tạ Tư Chỉ phải một mình bước vào thành phố Waba.
Căn cứ Kingsley ẩn mình trong thành Waba, là vùng đất nằm ngoài phạm vi quản lý của chính phủ.
Tạ Đạc kiêng dè con tin đang nằm trong tay Tạ Doanh Triều, không dám dùng vũ lực tấn công, cũng chẳng có cách trà trộn vào căn cứ để thăm dò thêm tình hình. Cách duy nhất chính là lấy thân phận con tin mà bước vào ngục tối.
Hứa Diên tự hỏi, sau khi trúng đạn ở chợ Sano, Tạ Tư Chỉ đã giữ tỉnh táo bằng cách nào, lại làm sao trên cả quãng đường vẫn giả vờ thản nhiên để quan sát tình hình an ninh của căn cứ và ngục tối, rồi để lại những tin tức quan trọng trong thiết bị nhỏ bé kia.
Trong đầu Hứa Diên chỉ lặp đi lặp lại một ý nghĩ, Tạ Tư Chỉ không phải là kiểu người như thế.
Về bản chất, hắn có một trái tim lạnh lẽo đến tận cùng.
Những con tin bị bắt kia vốn chẳng quan trọng với hắn.
Cho dù thật sự quan trọng, hắn hoàn toàn có thể sai người khác đi làm, đâu cần phải tự mình mạo hiểm.
Hứa Diên nghĩ, có lẽ đây chỉ là khổ nhục kế của Tạ Tư Chỉ.
Cố ý khiến bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm.
Cố ý để cô trông thấy bộ dạng đáng thương của hắn, rồi vì thế mà mềm lòng.
Có lẽ việc cô rơi vào tay Tạ Doanh Triều cũng nằm trong sự sắp đặt của Tạ Tư Chỉ. Bằng không, tại sao hắn lại "tình cờ" trao chiếc răng hàm đó cho cô? Nếu không có cô ở đây, hắn sẽ dùng cách gì để đưa nó ra ngoài?
Chắc chắn là như vậy.
Từ trước đến nay Tạ Tư Chỉ luôn tỉ mỉ, tính toán kín kẽ, khiến người ta vừa e sợ vừa không thể nhìn thấu.
"Cách căn cứ 1km về hướng tây nam, có một hố chôn xác trong sa mạc." Tạ Đạc bỗng nói.
Hứa Diên ngẩng đầu nhìn hắn, ở ngoài nắng đã lâu, bất chợt cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến mù mắt.
"Thi thể của người chết trong ngục tối sẽ bị ném vào hố ấy. Đó là cơ hội duy nhất để đưa thứ gì ra ngoài. Đây chính là kế hoạch của cậu ta." Dường như Tạ Đạc đã nhìn ra những ý nghĩ của Hứa Diên: "Việc em đến Waba là một chuyện ngoài ý muốn."
Hứa Diên theo bản năng phản bác: "Hắn sẽ không..."
"Không gì cơ?"
Tạ Tư Chỉ sẽ không cam tâm đi vào chỗ chết.
Dù bị giam cầm, hắn vẫn có thể thốt ra những lời như: "Đừng hòng nghĩ đến việc rời đi."
Chỉ riêng sự chiếm hữu điên cuồng ấy thôi, hắn sẽ không làm chuyện như này.
Tạ Đạc nhíu mày: "Đừng hòng nghĩ đến việc rời đi, chính xác là những gì cậu ta nói sao?"
Hứa Diên khựng lại, rồi chợt nhớ ra, nguyên văn câu của Tạ Tư Chỉ là: [Trừ khi anh chết, nếu không em đừng hòng nghĩ đến việc rời đi.]
Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả sa mạc chìm trong một màu vàng rực, chói mắt đến mức không thể phân biệt đâu là thật, đâu là ảo.
Những bức tường đất vàng của tòa nhà, sỏi cát dưới chân đều hắt lại ánh nắng, khiến đôi mắt Hứa Diên cay xè.
Thả cô đi, hắn sẽ phát điên. Giữ cô lại, cô sẽ đau khổ.
Thế nhưng, cô vẫn không thể nào hạ quyết tâm giết hắn.
Sự ràng buộc ấy cứ kéo dài, cho đến khi cả hai đều bị dày vò đến kiệt quệ.
Vậy nên, Tạ Tư Chỉ chọn một cách tàn khốc nhất nhưng cũng là cách đơn giản nhất, vừa thành toàn cho cô vừa giải thoát cho chính mình.
Nếu hắn chết ở đây, dưới trời cát mịt mù, lưng tựa vào những bộ xương khô.
Có lẽ Hứa Diên sẽ được tự do, nhưng cả đời này cô sẽ chẳng thể nào quên được hắn.
"Tạ Tư Chỉ......"
Một tấm lưới vô hình siết chặt lấy Hứa Diên.
Đợi đến khi cô kịp nhận ra, muốn vùng thoát, thì mới phát hiện cái giá phải trả để xé rách tấm lưới ấy quá đắt. Cô không thể dùng nó để đổi lấy tự do.
Hứa Diên không biết liệu tất cả những điều này có phải cũng nằm trong kế hoạch của hắn hay không?
Đặt sinh mệnh của mình lên một đầu cân, đánh cược vào tình cảm của cô, vào sự mềm lòng của cô, vào hy vọng rằng chỉ cần hắn có thể sống sót rời khỏi nơi này, cô sẽ tha thứ cho hắn.
Xưa giờ hắn vẫn luôn là kẻ giảo hoạt và tàn nhẫn.
Giọng Hứa Diên khàn đặc đến mức chẳng còn ra hơi, cô nhắm mắt lại: "Đúng là một kẻ khốn nạn."