Cánh Diều Rách - Tinh Hà Phù Du

Chương 95

 
Tạ Tĩnh Thu mang bánh mì trở lại.

Hứa Diên vẫn đứng chờ bên đường.

Ánh mắt Tạ Tĩnh Thu dừng lại nơi xa, bóng người quấn chiếc khăn quàng cổ màu hồng rực ở cạnh xe tải khiến cô ngẩn ngơ.

Cô bất chợt quát lớn, ra lệnh cho người đó dừng lại.

Nhưng người quàng khăn chẳng thèm để ý, lập tức nhảy lên ghế phụ. Chiếc xe tải chậm rãi lăn bánh rời khỏi căn cứ.

Tạ Tĩnh Thu cầm súng đi tới cổng, lái một chiếc bán tải đuổi theo chiếc xe tải kia.

Phía trước là sa mạc mênh mông vô tận.

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy chiếc bán tải bám riết không rời, gương mặt dần lộ vẻ nghiêm trọng.

Tạ Đạc ngồi trong xe, đang nghe nhạc bằng tai nghe. Hắn tháo tai nghe xuống, nhàn nhạt nói: "Dừng xe đi, ra phía trước chờ tôi."

Hắn nhảy xuống đứng trong vùng sa mạc, còn xe tải tiếp tục chạy thẳng.

Tạ Tĩnh Thu xuống xe, giương súng nhắm thẳng vào hắn: "Quả nhiên là anh."

"Em nhận ra bằng cách nào?"

"Ngoài anh ra, có ai lại đeo cái khăn loè loẹt như thế?"

"Đó là thành kiến của em với tôi thôi." Tạ Đạc cười trêu trọc: "Không thấy cái khăn này rất ngầu sao?"

"Ở chợ Sano có một quán bar, anh từng tới chưa?"

"Trong chợ có nhiều quán bar lắm, em nói cái nào?"

"Cái quán có hình con vịt trên bảng hiệu ấy."

Tạ Đạc châm điếu thuốc, khói trắng lơ lửng trước mắt: "Năm năm không gặp, vừa mở miệng đã châm chọc người khác. Tĩnh Thu, tính tình em càng ngày càng tệ rồi đấy."

Tạ Tĩnh Thu im lặng rất lâu mới hỏi: "Anh đến căn cứ làm gì?"

"Đưa hàng thôi."

"Gạt quỷ à."

Tạ Tĩnh Thu nghĩ đến Hứa Diên. Lúc đó cô ấy ngồi rất gần Tạ Đạc: "Anh đã gặp Hứa Diên đúng không?"

Tạ Đạc phả ra một vòng khói, thản nhiên hỏi lại: "Sao? Định chạy đi báo cáo với Tạ Doanh Triều à?"

Tạ Tĩnh Thu mím chặt môi không trả lời.

Tạ Đạc cười khẩy: "Tình cảm em dành cho Tạ Doanh Triều đúng là mù quáng."

"Anh đối với Tạ Tư Chỉ thì khác chắc?"

"Đó không phải là yêu." Tạ Đạc dị ứng với từ này, nghe đến tên Tạ Tư Chỉ vẻ mặt hắn lại trở lên kỳ quái: "Chỉ là một kẻ biết nhìn thời thế, chọn cách bảo toàn tính mạng thôi."

"Đã biết nhìn thời thế, sao không chịu giúp anh cả? Người sáng suốt chỉ cần liếc mắt cũng thấy, bây giờ ai mới là kẻ nắm phần thắng tuyệt đối."

"Tạ Doanh Triều cấu kết với gia tộc Kingsley, đây là điều em muốn thấy à?" Giọng Tạ Đạc nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt sắc bén: "Em chọn phe cũng phải có nguyên tắc chứ? Nếu không vì hắn, chị Mộ đã chẳng chết ở nơi đất khách quê người. Chuyện này cả đời tôi sẽ không quên."

Hai người không ai có thể thuyết phục được đối phương.

Tạ Đạc hất tay, ném điếu thuốc xuống cát: "Muốn bóp cò bắn tôi sao?"

Tạ Tĩnh Thu im lặng.

"Không bắn thì tôi đi đây." Hắn cười cợt nhả, xoay lưng bước về phía xe tải.

Bóng dáng hắn xa dần, Tạ Tĩnh Thu vẫn giữ nguyên khẩu súng. Đứng ở vị trí kẻ địch, lẽ ra cô nên thẳng tay nổ súng, bắn đạn vào tim hắn mà không do dự.

Nhưng cô không thể làm được. Trong đêm tuyết lớn ở trang viên năm ấy, chính Tạ Đạc đã chắn trước mặt cô, cứu cô thoát khỏi cái chết dưới tay Tạ Tư Chỉ.

Tạ Tĩnh Thu chậm rãi buông súng xuống.

Đi được nửa đường, Tạ Đạc bỗng quay đầu: "Chuyện giữa anh em bọn họ, hà tất em phải nhúng tay vào? Nếu ... tôi nói là nếu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta đều còn sống."

Hắn cong khóe môi, hiện lên một nụ cười phóng túng, bất cần mà đẹp trai: "Hẹn hò với tôi một lần nhé."

"Lại giở trò gì nữa đây?" Cô tức tối quát.

Tạ Đạc giống hệt một cậu nhóc thích chọc ghẹo con gái, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô thì cười đắc ý xoay người nhảy phắt lên xe.

...

Tạ Tĩnh Thu quay về căn cứ, Hứa Diên vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ổ bánh mì trong tay vẫn còn nguyên.

Thấy Tạ Tĩnh Thu trở lại, Hứa Diên dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

"Tôi sẽ giữ bí mật cho cô." Tạ Tĩnh Thu mở miệng, giọng nhỏ nhẹ mà quyết đoán: "Chỉ lần này thôi."

Nếu không nhờ Hứa Diên, có lẽ cô đã mơ mơ hồ hồ gả cho một lão già sắp bảy mươi rồi. Món nợ đó, cô nhất định phải trả.

...

Trước khi Tạ Đạc rời đi đã nói, chậm nhất ba ngày, hắn sẽ tới cứu người. Chỉ cần trụ được qua ba ngày là đủ.

Nhưng những đêm bị nhốt một mình trong căn phòng, Hứa Diên thường xuyên mất ngủ.

Tạ Tư Chỉ từng nói với cô, sợ hãi thì hãy nhìn trăng. Cô thử rồi, nhưng ánh trăng chỉ khiến cô thêm lạnh lẽo, thấy cả hoang mạc mênh mông trước mắt.

Trong đầu cô lại nghĩ đến hắn. Hắn đang làm gì? Trên người lại phải hứng thêm bao nhiêu vết thương?

Thỉnh thoảng, nửa đêm lại nghe thấy tiếng la hét từ phía ngục tối. Mỗi lần như vậy, Hứa Diên đều bật dậy khỏi giường, căng tai lắng nghe.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, tiếng đó tuyệt đối không phải của Tạ Tư Chỉ.

Bởi hắn là kẻ dù chân có bị cây đục đá đâm sâu vẫn có thể nhìn cô mỉm cười

Hứa Diên thà rằng có thể nghe thấy hắn phát ra chút âm thanh, như thế ít ra còn chứng minh được hắn vẫn còn sống.

Đêm thứ ba, vệ sĩ của Tạ Doanh Triều xuất hiện.

Trong ngục tối, Hứa Diên lại lần nữa nhìn thấy Tạ Tư Chỉ.

Nửa thân trên tr*n tr**, khắp người chi chít những vết thương như bị chữ nghĩa khắc lên da thịt.

Mái tóc đen bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hòa lẫn với máu dính bết vào gò má, tạo cho hắn cảm giác trầm luân và sa đọa như thể vừa bò ra từ vực sâu địa ngục.

Hắn uể oải, mệt mỏi, đôi mắt sụp xuống. Vì bị tiêm thuốc nên hắn không thể ngất xỉu hay ngủ được.

Tạ Doanh Triều cầm trong tay một quyển sách cũ nát: "Chương 16, mục 52, chữ thứ 10."

"Con người phải kính sợ thần linh vùng hoang nguyên ngự trị trên từng cành cây, ngọn cỏ."

Chữ thứ mười, vừa khéo chính là chữ "Nhất".

(Chữ nhất theo câu gốc tiếng trung trong truyện nhé.)

Vệ sĩ cầm kim xăm đâm vào chỗ không có vết thương trên cánh tay Tạ Tư Chỉ, khắc ra chữ "Nhất" bằng thứ văn tự địa phương.

Tạ Tư Chỉ vẫn còn cảm giác đau đớn, cánh tay run rẩy, đôi mắt ảm đạm nâng lên: "Anh chỉ có thể..."

"...chỉ có thể, làm được... như thế thôi sao?"

Mỗi khi thốt ra một chữ, khóe môi hắn lại rỉ thêm một vệt bọt máu. Những vết thương rách toạc trên da thịt cùng nhau lộ ra giữa hầm ngục tối tăm.

Máu từ vết rách trên trán thấm ướt hàng mi, máu từ cổ chảy xuống đường xương quai xanh tuyệt đẹp, gần như cả người hắn đã bị nhuộm thành một màu đỏ.

Trong tay Tạ Doanh Triều là một quyển sách ghi chép những lời răn dạy trong tín ngưỡng tôn giáo bản địa của nước N.

Hắn nhìn sang Hứa Diên, đưa sách tới: "Chữ tiếp theo, em chọn đi."

Hứa Diên như thể đang đứng trong cái lạnh thấu xương của mùa đông, trong mắt cô chỉ còn lại những vết thương trên thân thể Tạ Tư Chỉ.

Tạ Doanh Triều khắc chữ lên người hắn. Từng nét, từng nét chồng lên nhau, làn da vốn sạch sẽ giờ đây đã chi chít những vết rạch khó mà đếm xuể.

Đây là sự trừng phạt của Tạ Doanh Triều vì chữ "Chỉ" trên người cô.

Hứa Diên siết chặt những ngón tay lạnh buốt: "Chữ đó..."

"Hứa Diên." Tạ Tư Chỉ cất giọng nhưng không thể ngăn cản được gì.

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Doanh Triều: "Là tự tôi xăm lên."

Đôi đồng tử của người đàn ông sâu thẳm, tối tăm không thấy đáy.

Nói ra điều này đồng nghĩa với việc cô đã chặt đứt cơ hội cuối cùng mà Tạ Doanh Triều để lại cho mình.

Có lẽ hắn sẽ vì sự yêu thích với món đồ chơi như cô mà bao dung một hai lần, nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng cô vô độ.

Hứa Diên hiểu rõ tất cả, nhưng cô vẫn lựa chọn nói ra.

Tạ Doanh Triều đưa cuốn sách cho vệ sĩ, hắn rút khăn tay ra chậm rãi lau sạch từng đầu ngón tay vốn không vương chút bụi.

Trong góc phòng giam, còn có một người phụ nữ cánh tay phủ kín hình xăm đang đứng.

Hứa Diên nhận ra gương mặt ấy, một nghệ nhân xăm nổi tiếng thế giới, thường xuyên xuất hiện trên tạp chí.

Sắc mặt bà ta hoảng hốt, rõ ràng không phải tự nguyện đến đây.

Với cách hành sự của hai anh em Tạ gia, rất có thể bà ta là bị bắt đến.

"Anh đã tham khảo ý kiến bác sĩ, sẹo cũ khó mà xóa bỏ. Nhưng anh có một cách hay hơn."

Ánh mắt Tạ Doanh Triều dừng ở đường eo mảnh khảnh của Hứa Diên: "Cắt bỏ chữ đó đi. Đợi vết thương tự lành, lớp da mới mọc lên, rồi dùng hình xăm che lại."

"Vị này sẽ thiết kế cho em một hình thích hợp nhất."

Hắn như thể đứng trên tầng mây lạnh lẽo, mọi thứ rơi vào tầm mắt đều chỉ bé nhỏ như kiến hôi.

Trong ánh nhìn thờ ơ của hắn, Hứa Diên vẫn như trước, là một con búp bê hình người ngoan ngoãn. Như mây, như lông vũ, mềm mại đến mức chỉ cần chạm vào là tan vỡ, trong trẻo đến nỗi tưởng chừng như chưa bao giờ bị hạt bụi nào vấy bẩn, có thể gợi cho người ta mọi mơ tưởng về cái đẹp - nếu như trên người cô không bị ai để lại dấu vết.

Nghệ nhân xăm đeo găng tay: "Cô gái, tôi cần kiểm tra kết cấu, màu da và kích thước vị trí xăm thì mới thiết kế được hình phù hợp."

Hứa Diên lập tức né tránh, gạt tay bà ta ra: "Xin đừng chạm vào tôi."

Đôi môi Tạ Doanh Triều khẽ cong lên: "Bay quá lâu rồi, không còn ngoan nữa."

Hắn cụp mắt, chọn một cây kim xăm trong khay: "Để tôi."

Chỉ hai chữ này đủ khiến toàn thân Hứa Diên dựng tóc gáy.

Cô theo bản năng lùi lại, nhưng giọng Tạ Doanh Triều vang lên ngay sau đó: "Mỗi bước em lùi, anh sẽ để lại thêm một vết trên người hắn."

Hứa Diên biết hắn nói được thì chắc chắn làm được, bước chân lập tức khựng lại.

Tạ Doanh Triều vén vạt áo cô lên, để lộ làn da trắng nõn mềm mại trên bụng.

Hắn không đâm kim xuống, mà chỉ dùng mũi kim kim loại lạnh băng lướt nhẹ theo đường eo cô, từng chút từng chút vẽ qua.

Cái lạnh buốt của kim loại khiến Hứa Diên khó chịu, thân thể căng cứng.

Vệ sĩ bưng khay sơn đến.

Tạ Doanh Triều chấm một ít sơn lên đầu kim, vẽ một con chim gãy cánh đè lên chữ "Chỉ" trên eo Hứa Diên.

Sống mũi hắn cao thẳng, xương mày lại hằn sâu, đường nét gương mặt sắc bén, tự mang theo một thứ khí tức lạnh lẽo khó lại gần.

Hắn và Tạ Tư Chỉ như gió bắc và mưa nam. Ánh mắt một người toát lên sự uy nghiêm lạnh lùng, còn người kia lại ẩm ướt quấn quýt nhưng vô hình thẩm thấu nỗi u ám vào tận xương cốt người ta.

Nét vẽ con chim dần hiện rõ.

Tạ Doanh Triều quan sát một lúc, vẫn chưa hài lòng, bèn dùng khăn ướt lau đi từng chút, rồi lại cầm kim tiếp tục vẽ.

Lần này, hắn chọn màu xanh lam, vẽ một đóa diên vĩ.

Vẫn không hài lòng, hắn lại chậm rãi xóa đi rồi vẽ lại.

Sau vài lần, cuối cùng hắn mới chịu dừng, lưu lại một chiếc lồng chim màu vàng óng.

Nghệ nhân xăm hình vội vàng lấy cuốn sổ tay ra, nhanh tay chép lại hình lồng chim.

Còn Tạ Doanh Triều thì nhặt lấy con dao đã khử trùng, đặt thẳng lên eo Hứa Diên.

Hắn muốn cắt bỏ chữ "Chỉ" kia.

"Sẽ hơi đau một chút." Giọng hắn rất bình tĩnh: "Cứ coi như đây là hình phạt cho sự phản bội."

Hắn nói nhẹ tênh như thể chẳng phải sắp cắt đi một mảnh thịt, mà chỉ như một cái ôm, một nụ hôn, đơn giản và dịu dàng khiến người ta ớn lạnh.

Hứa Diên hoàn toàn không biết phải trốn tránh hình phạt này thế nào.

Người đàn ông này luôn như đám mây đè nặng trên đầu cô, như tảng đá áp lên ngực cô. Lúc này, hắn lại càng giống một bóng người tàn nhẫn, mơ hồ hiện ra từ tận cùng bóng tối.

Cô chỉ có thể đứng im, mười ngón tay siết chặt, lặng lẽ chờ số phận giáng xuống.

Tạ Tư Chỉ chậm rãi mở đôi mắt đẫm máu nhìn lên.

"Là tôi phế đôi chân anh, cũng là tôi cướp đi người phụ nữ bên cạnh anh." Giọng hắn khàn đặc: "Có hận thì nhắm vào tôi, sao lại tổn thương cô ấy? Hay là bây giờ anh không phải đang hận, mà là đang ghen?"

Lưỡi dao dừng ngay trên eo thon của Hứa Diên, gò má Tạ Doanh Triều phủ lên một sắc màu nguy hiểm.

"Anh chưa từng hiểu cô ấy." Hàng mi đẫm máu của Tạ Tư Chỉ run lên, hắn nhìn về phía Hứa Diên: "Cô ấy là người kiên cường và tàn nhẫn. Cách anh hành xử không thể nghiền nát cô ấy, không thể bẻ gãy cô ấy, càng không thể làm cô ấy gục ngã."

Hắn dừng lại: "Nhưng tôi có thể dạy anh cách thật sự trừng phạt cô ấy."

Tạ Doanh Triều nhướng mày.

"Điều khiến anh tức giận không phải chỉ là chữ đó, mà là tình yêu cô ấy dành cho tôi..."

Tạ Tư Chỉ mỉm cười: "Nếu vậy, giết tôi mới là hình phạt thích đáng nhất cho cô ấy."

Đồng tử Hứa Diên co lại.

Hắn cười thoải mái, khó ai đoán nổi ý nghĩ thật trong lòng hắn.

Nhưng Hứa Diên hiểu. Cô hiểu tất cả.

Sự che chở trong ngục tối.

Tình yêu ẩn sau nụ cười thản nhiên.

Đôi mắt kia dù đẫm máu, nhưng khi nhìn cô chúng vẫn trong vắt, chỉ khi cầu xin tình yêu từ cô chúng mới ướt át như một chú chó.

Tạ Doanh Triều chưa bao giờ bị lời nói của người khác lay động.

Nhưng lúc này, hắn quay lại, nhìn thấy ánh mắt Hứa Diên hướng về Tạ Tư Chỉ.

Run rẩy, dịu dàng, lại có một chút chân thành mà hắn chưa từng thấy.

Điều đó khiến hắn mất đi sự bình tĩnh.

"Đáng lẽ ngay từ đầu phải khâu miệng cậu lại."

Tạ Doanh Triều lạnh lùng nói: "Lúc nào cũng đưa ra mấy lời đề nghị tự cho mình là đúng."

Rồi hắn nhận khẩu súng từ vệ sĩ, ngắm thẳng vào Tạ Tư Chỉ đang ngồi trên ghế: "Nhưng lần này, tôi nghe theo."
 

Bình Luận (0)
Comment