"Không!"
Hứa Diên lao tới giữ lấy cổ tay Tạ Doanh Triều, nhưng vẫn không ngăn được hành động bóp cò của hắn.
Lần này, sát ý của Tạ Doanh Triều đến quá nhanh, quá dữ dội, gần như không cho lý trí kịp phản ứng.
"Cạch" một tiếng.
Hình ảnh viên đạn xuyên qua trán Tạ Tư Chỉ vụt hiện trong đầu cô một cách không kiểm soát.
Tai Hứa Diên ù đi, một số âm thanh máy móc không tồn tại vang lên. Cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Sau một hồi, tiếng súng tưởng tượng vẫn chưa phát ra.
Cuối cùng cô vùng thoát khỏi cơn ù tai, hàng mi cong run rẩy, dính ướt, mở mắt ra.
Trong khẩu súng không có đạn.
Tạ Doanh Triều không chơi trò hù dọa trẻ con kiểu đó.
Hắn cúi xuống nhìn khẩu súng, nó đã bị can thiệp, trước đó đã có người tháo hết đạn.
Tạ Tư Chỉ mỉm cười, ngực đầy sẹo phập phồng lên xuống:
"Anh nghĩ tôi ở lại Waba mấy ngày chỉ để làm con mồi cho anh thôi sao?"
"Tôi giấu vài thùng hàng ở chợ Sano." Tạ Tư Chỉ nói: "Mỗi thùng để một triệu đô la."
"Bác sĩ, lính gác, vệ sĩ ... những người tiếp cận căn phòng giam này đều có thể bị mua chuộc bằng tiền." Hắn mỉm cười: "Một người như vậy ngày đêm ẩn núp ở trong bóng tối, kẻ kiêu ngạo như anh cũng sẽ mất ăn mất ngủ đúng chứ? Có khi phải giết sạch những người bị nghi ngờ mới có thể yên tâm."
Nghe vậy, sắc mặt bốn vệ sĩ của Tạ Doanh Triều lập tức thay đổi.
"Không cần ly gián ở đây." Sau cơn phẫn nộ mất đi lý trí, Tạ Doanh Triều hạ súng xuống: "Tôi sẽ điều tra rõ."
Tạ Tư Chỉ thản nhiên đáp: "Không bằng để tôi nói thẳng, nhưng trước đó tôi cần anh hứa một điều."
"Tạ Doanh Triều, hãy lấy danh dự của anh để thề." Hắn chậm rãi nói từng chữ một: "Dù kết quả ra sao, tuyệt đối không được dùng bất cứ cách nào làm tổn thương cô ấy."
Ánh mắt Tạ Doanh Triều lạnh lẽo, hiểm ác: "Tôi sẽ không hứa những điều tôi không thể làm được."
Tạ Tư Chỉ và hắn nhìn nhau.
Lớn lên trong bóng tối do Tạ Doanh Triều tạo ra, Tạ Tư Chỉ không lúc nào là không quan sát hắn. Ở một phương diện nào đó, hắn chính là người hiểu Tạ Doanh Triều nhất trên đời này.
Đồng tử của hắn như một vũng thủy ngân đen, lấp lánh ánh sáng mê hoặc ngay cả khi chúng sắp vỡ.
"Anh luôn nói muốn trở thành kẻ mạnh thì phải vứt bỏ tình cảm, nhưng anh thật sự làm được sao?"
Hắn nhìn thẳng Tạ Doanh Triều: "Tra tấn tôi có thể giải tỏa cơn ghen, nhưng làm tổn thương cô ấy thì anh được gì? Có những chuyện nên kết thúc giữa anh và tôi thôi. Cô ấy đáng lẽ..."
Cô đáng lẽ phải có một cuộc sống tốt đẹp, một công việc cô yêu thích, một người bạn đời bình thường. Sau này những đứa con chắc chắn cũng sẽ giống cô: thông minh, dịu dàng, nghiêm túc.
Chính hắn đã kéo cô vào cơn lốc điên cuồng này, gây ra sự xáo trộn tạm thời trong cuộc đời cô. Nhưng không thể nào để cả đời cô bị vùi trong trận cuồng phong mãi mãi.
"Ít nhất đêm nay, đừng làm hại cô ấy." Ánh mắt Tạ Tư Chỉ bình tĩnh: "Tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn."
Bàn tay của Hứa Diên vẫn đặt trên cổ tay Tạ Doanh Triều, giữ nguyên tư thế ngăn hắn nổ súng.
Vạt áo cô hơi cuộn lên, lộ ra vòng eo trắng ngần. Tạ Doanh Triều nhìn chằm chằm vào hình xăm lồng chim rồi lại nhìn khuôn mặt cô.
"Đưa cô Hứa về phòng."
Hứa Diên hiểu Tạ Tư Chỉ đã đồng ý trao đổi với Tạ Doanh Triều. Dùng chút ít lợi thế còn lại của mình để đổi lấy sự an toàn cho cô.
"Tôi không đi."
Hốc mắt Hứa Diên đỏ lên.
Ở đây, từng giây từng phút đều là bất định.
Cô sợ rằng chỉ cần bước ra khỏi nơi này, tất cả những gì thuộc về hắn dù tốt hay xấu, sẽ cùng với máu tươi và x*c th*t bị gió cát chôn vùi.
Nhưng cô không có quyền phản kháng.
Cánh cửa phòng giam chậm rãi khép lại, ngăn cách cô và Tạ Tư Chỉ thành hai thế giới khác biệt.
Bàn tay Hứa Diên đặt trên cánh cửa lạnh lẽo kia.
Chưa từng có khoảnh khắc nào cô lại sợ mất hắn đến thế.
...
Trong phòng giam.
Bóng đèn trên trần đã cháy, nguồn sáng duy nhất đến từ những ngọn nến.
Đêm xuân, một con thiêu thân lao vào lửa, đôi cánh bị cháy rụi, rơi xuống đất như chiếc lá úa.
Tạ Doanh Triều nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Lần đầu gặp nhau, đó là một ngày mưa xối xả. Thằng nhóc này giống một chú chó con ướt sũng, nằm trong lòng người phụ nữ, hấp hối, yếu ớt, như có thể chết bất cứ lúc nào.
Dù sau này lớn lên thành một thiếu niên thâm sâu khó dò, Tạ Doanh Triều vẫn chưa từng để hắn vào mắt.
Còn Tạ Tư Chỉ từng đánh giá người trước mặt bằng một từ: kiêu ngạo. Hắn thừa nhận, sức mạnh tuyệt đối và sự tự tin quả thật khiến người ta dễ sinh ra tự mãn.
Sự im lặng kéo dài rất lâu cho đến khi Tạ Doanh Triều lên tiếng: "Cậu hận tôi lắm sao?"
"Nó giống như một đám mây đen vậy."
Tạ Tư Chỉ không coi tình cảm của mình dành cho Tạ Doanh Triều chỉ đơn thuần là thù hận.
Cái bóng của người đàn ông ấy bao trùm cả thời niên thiếu của hắn.
Quan sát, đoán ý, tìm kiếm nhược điểm của Tạ Doanh Triều.
Như một ngọn núi đầy gai nhọn, đứng từ xa nhìn rồi lấy đó làm đích đến, giẫm lên từng nhát gai mà bước từng bước leo l*n đ*nh.
"Thay vì hận anh, tôi càng hận bản thân mình hơn." Tạ Tư Chỉ nuốt xuống một ngụm máu.
Rất nhiều đêm, hình ảnh từ camera trong phòng Hứa Diên khiến hắn thao thức không ngủ nổi.
Hắn từng tin rằng hận ý trên đời này vốn cân bằng. Chỉ cần hắn trút hết căm hận lên Tạ Doanh Triều, thì Hứa Diên sẽ bớt đi một phần căm ghét dành cho hắn.
Nhưng sau này hắn mới hiểu, điều đó là không đúng.
Tình yêu và hận thù của cô rạch ròi như ranh giới nước lửa. Có những món nợ, chỉ có thể tự mình gánh chịu và trả giá.
"Râu quai nón, mũi diều hâu, khăn trùm đầu màu gạch đỏ. Ba đêm trước, gã canh ngay cửa phòng giam." Hắn dứt khoát nói ra thân phận người kia cho Tạ Doanh Triều. "Khẩu súng anh bỏ lại trong phòng giam, tôi dùng một thùng đô la để thuê gã tháo hết đạn."
Tạ Doanh Triều lập tức nhớ ra người mà Tạ Tư Chỉ miêu tả.
Đó là tay chân của Irene. Lúc này Irene đang bị hắn giam lỏng, còn thuộc hạ kia vì tiền mà ra tay giúp Tạ Tư Chỉ, chuyện này không khiến Tạ Doanh Triều thấy lạ.
"Tôi không chỉ đưa cho hắn một thùng. Nghe nói anh và cô Kingsley có chút mâu thuẫn. Vậy với số tiền còn lại, anh đoán xem hắn sẽ làm gì?"
Lông mày Tạ Doanh Triều nhíu lại.
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn."
Tạ Tư Chỉ cười khúc khích: "Thật khó tưởng tượng bình thường anh luôn là người lý trí, vậy mà cũng có lúc bị cảm xúc chi phối làm ra chuyện liều lĩnh thế này."
Vì một người phụ nữ mà trở mặt với đồng minh, thậm chí tự đẩy mình vào thế nguy hiểm, quả thật không giống phong cách của Tạ Doanh Triều.
Sắc mặt Tạ Doanh Triều vẫn thờ ơ, tựa như tất cả những điều đó chẳng hề quan trọng trong mắt mình.
Trong căn cứ, vẫn còn không ít thuộc hạ cũ của Irene.
Nhưng bọn liều mạng l**m máu trên lưỡi dao thì giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy.
Irene đã bị hắn giam lỏng, cho dù vẫn còn người trung thành thì số đó cũng chẳng nhiều, giải quyết cũng không khó.
Ngược lại, Tạ Tư Chỉ mới là vấn đề.
Ánh mắt hắn dán chặt vào người đối diện.
Tạ Tư Chỉ cúi đầu, nửa khuôn mặt khuất trong ánh nến lờ mờ, biểu cảm trở nên mơ hồ.
"Lần sau, cậu định lấy gì ra làm con bài mặc cả đây?"
Tạ Tư Chỉ bật cười: "Tôi đã là tù nhân trong tay anh rồi, anh muốn gì, chẳng phải cuối cùng đều sẽ có được sao?"
......
Cách căn cứ một cây số.
Tạ Đạc mặc áo chống đạn.
Thuộc hạ hỏi: "Tin tức truyền ra từ căn cứ chắc chắn không sai chứ?"
Căn cứ của gia tộc Kingsley xưa nay luôn được phòng thủ nghiêm ngặt.
Cho dù có giả làm con tin trà trộn vào, cũng chỉ bị nhốt vào ngục tối, gần như không có cơ hội nhìn thấy thế giới bên ngoài. Vậy làm sao để có được thông tin chính xác?
Sự nghi ngờ ấy không phải là không có lý.
Nhưng Tạ Đạc chỉ mỉm cười.
Với người khác thì khó, nhưng Tạ Tư Chỉ từng bị giam trong ngục tối suốt bốn tháng, hắn hiểu rõ nơi đó hơn bất cứ ai.
Việc tuần tra và phòng ngự của căn cứ đều do Irene phụ trách, mà cô ta lại giữ nguyên những thói quen từ gia tộc Kingsley.
Điều Tạ Tư Chỉ cần làm chỉ là xác nhận lại.
Trăng leo lên cồn cát phía xa, ánh sáng lạnh lẽo.
Tạ Đạc kiểm tra xong trang bị rồi nói: "Bắt đầu thôi."
......
Biến cố xảy ra vào nửa đêm.
Hứa Diên bị nhốt trong phòng, đang cố gắng dùng tất cả những vật có thể tìm thấy để cạy cửa.
Bên ngoài lính gác liên tục quát tháo cảnh cáo.
Nhưng cô chẳng để tâm.
Không có lệnh của Tạ Doanh Triều, bọn chúng cũng không dám xông vào, chỉ có thể căng thẳng đứng ngoài nghe động tĩnh.
Trong đêm tĩnh mịch bỗng vang lên tiếng súng, Hứa Diên chạy đến bên cửa sổ.
Dưới tầng, một hàng người quỳ gối, đứng đầu là Irene, đều bị lính chĩa súng vào người.
Tiếng súng vừa nãy là để hành quyết, bốn năm thi thể nằm la liệt dưới đất.
Tạ Doanh Triều bình thản ngồi trên xe lăn.
Người phụ nữ kiên cường ngẩng đầu, vẻ mặt bướng bỉnh: "Tạ Doanh Triều, anh sẽ phải trả giá cho chuyện này."
"Cô Kingsley." Tạ Doanh Triều nói: "Ban đầu tôi không hề có ý định giết cô."
Hành động dưới danh nghĩa của gia tộc Kingsley, việc Irene còn sống lại có lợi cho hắn hơn.
Nếu cô ta ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ tiếp tục giam lỏng cô ta một cách lịch sự. Chứ không như bây giờ, giết hết những người liên quan đến cô ta.
Trong những chuyện này, hắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Dù những mưu mô phía sau của Irene không thể gây ảnh hưởng gì cho hắn, Tạ Doanh Triều vẫn ghét cảm giác mất kiểm soát. Hắn thích mọi thứ nằm gọn trong tay mình.
"Hai anh em các người đúng là một cặp ác quỷ." Mắt Irene đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn.
"Nhận được lời đánh giá như vậy từ cô, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh." Tạ Doanh Triều đáp.
Ngay khi Irene sắp bị xử tử, đột nhiên cả mặt đất rung chuyển.
Các tòa nhà xung quanh lần lượt phát nổ, đá vụn văng tứ tung.
Vệ sĩ che chắn cho Tạ Doanh Triều trên xe lăn.
Những người bị trói phản ứng cực nhanh, lăn sang một bên, trốn sau các tòa nhà đổ nát.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên từ xa, còi báo động hú lên. Có người xâm nhập căn cứ.
"Irene đã bỏ trốn!"
Mọi thứ hỗn loạn. Các vệ sĩ lập tức nổ súng, nhưng chỉ tiêu diệt được vài cận vệ của Irene.
Người phụ nữ kia trơn tuột như một con rắn độc, núp sau tòa nhà tránh đạn. Khi vệ sĩ tìm tới, cô ta đã biến mất.
Trước sự việc này, Tạ Doanh Triều không phản ứng gì.
Trong màn đêm mênh mông, hắn quay lại nhìn cửa sổ phòng của Hứa Diên.
Ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, không hề bị phá hủy bởi vụ nổ.
Xa xa, tiếng súng vang dội.
"Thưa ngài." Một vệ sĩ dò hỏi ý kiến.
Nhưng hắn chẳng nói gì, tự đẩy xe lăn tiến vào tòa nhà.
Khi vụ nổ xảy ra các lính canh vội vã chạy xuống hỗ trợ, nên trước cửa phòng Hứa Diên chẳng còn ai canh gác.
Ổ khóa đã bị cô phá hỏng. Bên trong nhà trống rỗng, cô đã trốn ra khỏi đây qua cửa sau của tòa nhà.
Người của hắn, còn có Irene đang bỏ trốn và những kẻ đột nhập chưa rõ danh tính
Trong một đêm đẫm máu và hỗn loạn như vậy, bất cứ viên đạn nào cũng có thể lấy mạng cô.
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Tạ Doanh Triều cau mày.
...
Ánh trăng nhạt nhòa.
Đạn liên tục vút qua tai, Hứa Diên chạy bằng toàn bộ ý chí của mình.
Trên đường đi, cô chạy qua vô số bức tường đổ nát sau vụ nổ, nhìn ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống những thi thể nằm la liệt mặt đất.
Ngục tối cũng bị phá hủy, khắp nơi là những đầu người chen chúc.
Những người này vốn là tù nhân trong nhà tù, giờ bất ngờ được tự do, lao ra tán loạn.
Hứa Diên lùng khắp đống đổ nát mà không thấy bóng dáng Tạ Tư Chỉ đâu cả.
Cô sững sờ rồi mới nhớ ra hắn đang bị thương rất nặng.
Có lẽ hắn không thể chạy thoát hoặc cũng có thể trước khi vụ nổ xảy ra hắn đã chết trong tay Tạ Doanh Triều.
Hứa Diên lại ngoái nhìn đống hoang tàn của ngục tối, cảm nhận ánh trăng đổ xuống càng thêm hoang vu.
...
"Cậu còn di chuyển được không?"
Tạ Đạc chưa từng thấy ai bị thương nặng đến thế.
Có lẽ năm đó, khi một mình rời khỏi nhà tù, Tạ Tư Chỉ cũng trong tình trạng tương tự.
Nếu không phải vì muốn kiểm soát nhà máy vũ khí của Tạ gia ở nước ngoài, Tạ Doanh Triều chắc chắn đã xé hắn ra thành từng mảnh từ lâu.
"Được." Tạ Tư Chỉ khoác áo của Tạ Đạc, dùng khăn ướt mà hắn ta đưa cho chậm rãi lau sạch máu trên mắt: "Đưa cho tôi mũi tiêm."
Tạ Đạc lục túi, lấy ra hai ống: "Một ống dinh dưỡng, một ống giảm đau."
Hắn nhíu mày: "Chân cậu..."
Vết thương do cây đục đá đâm xuyên qua cơ thể, may mà không ảnh hưởng đến xương.
Vảy máu vẫn còn dính chặt vào vết thương, chỉ cần cử động là da thịt sẽ rách toạc đau đớn.
Tạ Tư Chỉ xắn tay áo, nhấn kim tiêm vào cổ tay: "Người của anh có biết chừng mực không?"
Nửa giờ trước, dựa vào thông tin Tạ Tư Chỉ cung cấp, người của Tạ Đạc đã khéo léo né tất cả lính tuần tra, đặt thuốc nổ trong vài tòa nhà, tạo ra hỗn loạn rồi thâm nhập vào nhà tù để giải cứu con tin.
Trong căn cứ của gia tộc Kingsley toàn những kẻ độc ác, chết cũng không đáng tiếc.
Tạ Đạc biết Tạ Tư Chỉ đang hỏi về ai.
"Yên tâm." Hắn đáp: "Thuốc nổ không đặt gần phòng cô ấy ở, nhưng Tạ Doanh Triều cũng thoát được. Chúng ta đang thiếu người. Nếu Tạ Doanh Triều phản ứng và bắt đầu phản công lại, bọn họ hoàn toàn không chống cự nổi. Cách duy nhất bây giờ là rút lui càng nhanh càng tốt."
Tạ Tư Chỉ im lặng.
Xa xa, một lực lượng thứ ba đã tham gia vào trận chiến.
Tiếng nổ, tiếng súng vang lên không ngớt. Từng tòa nhà trong căn cứ nối tiếp nhau hóa thành đống đổ nát. Dưới bầu trời, ngọn lửa bốc cháy khắp sa mạc.
Dưới tác dụng của mũi tiêm giảm đau, cảm giác đau đớn trong cơ thể gần như bị dập tắt.
Hắn đứng dậy.
Tạ Đạc nói: "Nếu còn muốn giữ cái chân này thì đừng cử động lung tung. Về phía Hứa Diên, tôi có thể đi thay."
Tạ Tư Chỉ dựa lưng vào tường, cúi mắt, nạp từng viên đạn vào súng: "Không cần bận tâm đến tôi."
...
Gió thổi qua sa mạc vô tận. Trong không khí khô lạnh lẫn mùi thuốc súng và máu.
Nhà tù tối tăm giờ chỉ còn lại một đống đổ nát cao chót vót, rải rác vài mảng gạch ngói tội lỗi và một số bức tường chưa bị phá hủy.
"Tạ Tư Chỉ..."
Gió cuốn theo những hạt cát vụn thổi vào mắt, ma sát lên nhãn cầu, khiến mắt cô cay xè.
Tiếng súng đạn, tiếng gió gào thét, tiếng nổ, tiếng la hét ... tất cả âm thanh lọt vào tai Hứa Diên đều biến thành bản nhạc nền mờ nhạt.
Cô đờ đẫn nhìn đống đổ nát, quỳ gối trước những mảng gạch vỡ.
Gió lạnh thổi qua tà váy, cô đưa tay đẩy những tảng đá trước mặt, đầu ngón tay mảnh mai nhuốm bùn.
Cô biết hành động này thật ngốc nghếch. Nhưng chỉ cần nghĩ người đó đang bị mắc kẹt dưới đống đá này, sẽ không bao giờ mỉm cười với cô nữa, sẽ không còn làm những chuyện khiến cô khó chịu nữa, cô lại không thể kiềm lòng mà muốn xới đống đá lộn xộn ấy ra để nhìn.
Chỉ một cái liếc mắt cũng được.
Đã từng điên cuồng muốn bỏ trốn, nhưng khi hắn thực sự biến mất, linh hồn cô như bị rút ra một mảnh, đau đến nghẹt thở.
"Tạ Tư Chỉ..."
Hứa Diên lẩm bẩm lặp đi lặp lại ba chữ này, đầu ngón tay bị mảnh đá cắt chảy máu, những tảng đá bị cô đẩy ra được xếp thành một đống cao ngất bên cạnh.
Trong ánh trăng vô tận, cô bất chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Giữa đêm tối náo loạn ồn ào, âm thanh ấy không hề rõ ràng, dễ bị những âm thanh khác lấn át.
Nhưng cô vẫn nghe thấy.
Hứa Diên quay lại.
Tạ Tư Chỉ khoác ánh trăng lạnh lẽo, đứng cách đó không xa.
Chiếc áo khoác che đi vết thương, máu trên mặt cũng đã được lau sạch, không còn đáng sợ như lúc trong phòng giam.
Nhưng hắn vẫn gầy gò, yếu ớt, như một linh hồn héo hon vừa trồi lên từ địa ngục.
Ngày đầu tiên gặp nhau, hắn cũng mặc chiếc sơ mi đen, đứng dưới ánh trăng trước tòa nhà nhỏ nơi cô ở.
Chỉ khác là lúc đó hắn vẫn là chàng thiếu niên u buồn mà đẹp đẽ, còn cô chỉ là một cô gái ngây thơ bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa.
Chớp mắt, bao nhiêu năm đã trôi qua.
Ánh mắt Tạ Tư Chỉ nhợt nhạt mà dịu dàng, rơi xuống gò má cô: "Em đang khóc vì anh sao?"
Hứa Diên bừng tỉnh, như vừa trải qua một cơn ác mộng đủ sức xé nát tâm can cô.
Cô dùng những đầu ngón tay dính bùn chạm vào hốc mắt, mới nhận ra không biết từ lúc nào những giọt nước mắt đã lăn dài trên má.