Sao lại khóc vì người này được chứ?
Hắn luôn thích giả vờ ngoan ngoãn, đóng vai kẻ khốn khổ để lấy lòng thương hại. Ai tin hắn đều là đồ ngốc.
Nhưng Hứa Diên không kiểm soát được bản thân. Khoảnh khắc hắn xuất hiện, tuyến lệ của cô như trào ra.
Trước mặt hắn, cô vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội dùng đầu ngón tay dính bẩn để lau nước mắt.
Thế nên quanh mắt còn sót lại vài dấu tay màu xám, váy trải xuống đất cũng dính bùn.
Như một chú mèo nhỏ bẩn thỉu, vùi đầu vào bụi bặm.
Tạ Tư Chỉ đi tới, quỳ một gối, nhìn thẳng vào mắt cô: "Trả lời anh."
Các động tác của hắn chậm lại vì vết thương, nhưng nụ cười trên môi vẫn thản nhiên như trước.
Như thể mấy ngày vừa qua chỉ là một giấc mơ giả tạo, chẳng có gì là thật.
Hứa Diên ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bẽn lẽn nói: "Em có khóc đâu."
(Từ đây tui sẽ đổi xưng hô cho nữ chính :)))))
Nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn.
Cảm giác ấm áp áp chạm vào má, Hứa Diên quay lại, Tạ Tư Chỉ dùng đầu ngón tay lau từng giọt nước mắt cho cô.
Đôi mắt hắn đen láy, phản chiếu bầu trời sa mạc đầy sao sáng rực rỡ. Hơi thở hắn vương lên làn da cô, như gieo những hạt giống mềm mại trong đêm lạnh.
"Chúng ta phải rời khỏi đây."
Cho tới khi tiếng súng ngày càng gần, hắn mới buông tay cô ra.
Như Tạ Đạc đã nói, đây là phạm vi chịu ảnh hưởng dưới quyền lực của Tạ Doanh Triều. Không thể đối đầu trực diện, rời đi càng sớm càng tốt là lựa chọn an toàn nhất.
Tạ Đạc đang dẫn những con tin của Tạ gia thoát ra ngoài và họ cũng phải tìm cách rút lui.
Tiếng súng lại tiến gần hơn.
Ngay khi hai người vừa rời khỏi đống đổ nát của nhà tù, liền bị chặn sau một ngôi nhà.
Tạ Tư Chỉ mang theo hai khẩu súng, trao một khẩu cho Hứa Diên: "Trước đây anh đã dạy em cách bắn, em còn nhớ không?"
[Khi bắn phải cố gắng thở đều hoặc ngưng thở, vì hít thở sẽ khiến súng rung từ đó ảnh hưởng đến kết quả.]
[Đích ngắm cách em hai mươi lăm mét, ở khoảng cách này, nếu muốn bắn trúng hồng tâm thì em cần nhắm vào vị trí vòng tám phía dưới.]
[Giơ thẳng tay lên, nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải ngắm.]
[Phải mất một khoảng thời gian nhất định thì vật thể mới hiện rõ trong mắt. Sau khi tầm nhìn rơi vào hồng tâm, từ giây thứ ba đến giây thứ bảy là khoảng thời gian vàng để bóp cò. Sau đó thì hình ảnh sẽ dần dần mờ đi.]
"......"
Hồi còn đi học, môn bắn súng luôn khiến Hứa Diên đau đầu.
Dưới sự hướng dẫn tận tình của Tạ Tư Chỉ, cô mới khá hơn được một chút.
Dù đôi khi vẫn bực mình vì những hành động làm phiền nhỏ nhặt của hắn trong khi dạy, nhưng từng lời hắn nói cô đều nhớ rõ ràng.
Hứa Diên gật đầu.
"Nhìn thấy người thì đừng do dự, nhắm vào đầu hoặc tim họ."
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, Tạ Tư Chỉ nắm tay cô, tự nhiên đan chặt mười ngón tay: "Những người cầm súng cho gia tộc Kingsley không xứng sống sót."
"Nếu vẫn không nỡ, thì coi như là..."
"Em làm được." Hứa Diên nhẹ nhàng đáp.
Hình ảnh kinh hoàng như địa ngục trong nhà giam hiện lên trong đầu cô, cô kiên quyết lặp lại: "Em làm được."
Nhưng cô vẫn hỏi: "Coi như cái gì?"
"Coi như là vì anh." Tạ Tư Chỉ bĩu môi: "Vết thương của anh rất đau, cần em bảo vệ."
Một câu bình thường, nhưng khi hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng, trầm thấp, lại giống như một phép thuật khiến người nghe đỏ mặt.
Hứa Diên im lặng, cúi đầu nhìn khẩu súng.
Tạ Tư Chỉ bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ vào mái tóc cô.
Cô như một con thỏ con hoảng sợ, nếu không có tiếng súng phía sau bức tường thì đã nhảy dựng lên rồi.
"Anh..."
Sao hắn lại làm chuyện lạ lùng vào lúc này chứ?
Hứa Diên lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt mồ hôi, cô trợn mắt nhìn hắn.
Tạ Tư Chỉ chỉ cười.
Hắn giơ tay bắn rất vững, viên đạn trúng ngay trung tâm trán của người lính vượt qua bức tường.
Người đuổi theo ngày càng đông, Hứa Diên không nhớ mình bắn thế nào nữa.
Mọi cảnh tượng đêm nay quá khốc liệt, kỹ thuật bắn súng của cô lại không chuẩn xác, văn vẹo, méo mó, viên thì trúng vai, viên thì trúng bụng dưới, có viên thì suýt sượt qua tai người khác.
Dù vậy khi tiếng ồn ào lắng xuống, Tạ Tư Chỉ vẫn sờ đầu cô, như một giáo viên mầm non khen thưởng cho đứa trẻ ngoan khiến cô đỏ mặt.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Phần lớn các toàn nhà trong căn cứ chỉ còn lại những bức tường vỡ vụn, hoang tàn sau vụ nổ.
Đi ngang qua một góc, Hứa Diên nghe thấy tiếng khóc van xin của cô gái.
Qua khe hở trên tường, cô nhìn thấy cảnh một gã đàn ông đang cố xâm hại một cô bé chưa thành niên.
Cô dừng lại.
Tạ Tư Chỉ không quan tâm đến điều này.
"Con gái của Hallam." Hắn bình tĩnh nói: "Nếu ông ta không đưa em đến Waba, có lẽ anh đã cứu người."
"Sai lầm của người lớn không nên ảnh hưởng đến một đứa trẻ vô tội." Hứa Diên nói: "Hallam đã cứu anh một lần."
"Đó là lý do anh không nổ súng vào cô bé ngay lúc này." Thế giới của Tạ Tư Chỉ vốn là nơi báo thù không khoan nhượng: "Ngoài kia súng đạn như mưa, ngay cả kẻ ngốc cũng không dại đột làm chuyện đó vào lúc này. Rất có thể đây là cái bẫy để dụ em."
Hứa Diên im lặng nghiền ngẫm: "Em hiểu rồi."
Tạ Tư Chỉ bỗng nhận ra, Hứa Diên không phải kiểu người chỉ biết chạy trốn. Bên ngoài vẻ mềm yếu là một trái tim kiên cường nhưng đầy lòng nhân ái.
Nếu số phận của cô bé không liên quan đến cô, có lẽ Hứa Diên sẽ cân nhắc cố gắng làm những điều trong khả năng.
Nhưng lúc này, khi biết tất cả những gì cô bé trải qua chỉ là cái bẫy do kẻ phía sau giăng ra để dụ cô, cô sẽ lao thẳng vào.
Dù số phận đổ xuống cô tệ đến đâu, cô sẽ không chọn cách để người khác gánh chịu thay mình.
Cô luôn là người mềm mại mà kiên cường như vậy.
"Cô bé mới mười lăm tuổi thôi."
Hứa Diên nhớ lại cảnh tượng ở sa mạc hôm đó, khi Hallam cầu xin cô trong tuyệt vọng.
Người đàn ông ấy òa khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi, nói rằng gia tộc Kingsley sẽ hủy hoại con gái mình.
Hứa Diên tin rằng, nếu không phải vì bất đắc dĩ, ông ta cũng không muốn làm hại cô.
Tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng chỉ là cuộc tranh đấu giữa Tạ Tư Chỉ và Tạ Doanh Triều.
Trong cơn bão thù hận, Hứa Diên chính là tâm bão, còn con gái Hallam là nạn nhân vô tội.
Nếu không liên quan đến cô và Tạ Tư Chỉ, gia đình họ sẽ không phải chịu cảnh tai ương.
"Năm anh đưa em vào tay Tạ Doanh Triều, cô bé còn nhỏ tuổi hơn cả em lúc đó."
Câu nói ấy như một mũi dao làm Tạ Tư Chỉ đau lòng.
Gương mặt hắn cứng đờ.
"Anh đi đi." Hứa Diên quay lưng, bước về phía bức tường đằng sau một mình.
Phía sau, giọng Tạ Tư Chỉ lạnh lùng vang lên: "Hứa Diên."
Hứa Diên quay lại, thấy hắn hướng nòng súng đen ngòm về phía mình.
Lúc đó, trái tim cô rung lên dữ dội, một viên đạn sượt qua tai cô.
Cách đó chỉ chừng mười hai mét, viên đạn xuyên qua cơ thể của Irene, cô ta đang chĩa súng về phía hai người.
Irene ngã xuống, máu chảy đầm đìa, ánh mắt vẫn hướng về Tạ Tư Chỉ.
Viên đạn vừa rồi cô ta định nhắm vào Hứa Diên, bởi cô ta thấy chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay cô.
Bảy năm trước, Tạ Tư Chỉ đã tàn sát người thân của cô ta.
Không chỉ vì hắn phải chịu đựng bốn tháng tra tấn trong ngục tối, mà còn vì muốn lấy lại chuỗi hạt của mình.
Khi vào nhà giam, mọi thứ của tù nhân đều bị cai ngục tịch thu.
Cha và anh trai cô ta không thèm quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, không biết chuỗi hạt ở đâu.
Vậy là đêm đó, xương cốt của họ từng tấc một bị phá hủy dưới tay thiếu niên.
Hắn có một lớp vỏ ngoài hoàn hảo, nhưng bên dưới là bộ xương của quỷ dữ.
Sau đó, Irene mất nhiều thời gian mới ghép lại được thi thể của người thân mình, hình ảnh kinh hoàng ấy đến giờ vẫn ám ảnh cô ta.
Chuỗi hạt quan trọng với thiếu niên giờ đây lại nằm trên tay Hứa Diên, chứng tỏ người phụ nữ này cũng quan trọng với hắn ta.
Hắn đã giết người thân của cô ta, thì cô ta cũng khiến hắn phải nếm trải nỗi đau mất đi người mình yêu thương nhất.
Đáng tiếc là không kịp thành công.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Irene lại nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cô ta dùng hết sức còn lại, ném thứ giấu trong tay ra ngoài: "Xuống địa ngục đi."
Không xa Hứa Diên là một bức tường đá, vật ấy lăn xuống dưới chân tường.
Đôi mắt Tạ Tư Chỉ chợt tối lại: "Hứa Diên!"
Mũi tiêm giảm đau chỉ làm vơi bớt cơn đau, không thể khiến cơ thể yếu ớt đầy vết thương của hắn hồi phục như trước.
Khoảng cách giữa hắn và cô vẫn còn, hắn không kịp lao đến kéo cô ra khỏi chân tường.
Hứa Diên chỉ nghe thấy âm thanh vật rơi xuống đất, sau đó là tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Một quả lựu đạn nổ ngay cạnh bức tường gần cô, mảnh vỡ bay tứ tung, bức tường sụp đổ, đá rơi xuống sắp đập trúng cô.
Đúng lúc đó, cổ tay cô bất ngờ bị nắm chặt, loạng choạng ngã vào một vòng tay khác.
Tầm mắt cô tối sầm lại. Thứ chạm vào trán cô không phải là đá cứng mà là chất liệu vải mỏng manh lạnh lẽo của bộ vest, còn mang theo mùi nhựa thông lẫn với mùi hương của biển cả.
Mùi của Tạ Doanh Triều.