Tiếng bước chân, vẫn đều đều trên con đường làng…..
Chàng trai tóc đen cao lớn…..
Vẫn nắm chặt tay người con gái của anh…..
-Sasuke!
-…..
– Hãy nghe em nói Sasuke….
-…..
Sasuke vẫn lặng lẽ bước.
Anh không muốn quay đầu lại.
Bởi vì…..
Ngay lúc này đây, trong lòng anh đang có 1 nỗi buồn vô cùng lớn….
Anh tự hỏi bản thân, anh là gì của Sakura?
Quan hệ giữa anh và cô là gì?
Cô chẳng phải…..luôn là của anh rồi sao?
Vậy mà hà cớ gì?
Cô đến đó, cùng gia đình….gặp mặt 1 tên con trai khác…
Trong phút chốc….
Anh thấy Sakura như sắp tuột khỏi tầm tay….
Và….
điều đó…
nó làm anh sợ…….
Xiết chặt bàn tay mình lại, anh cắn môi, ngăn không cho nỗi buồn biến thành cơn giận dữ….
Sakura dường như hiểu tất cả mọi thứ. Cô mặc cho Sasuke nắm tay mình kéo đi đến đâu mà anh muốn.
Cô sẽ để cho anh im lặng….nếu nó làm anh cảm thấy tốt hơn.
– Em xin lỗi….thực sự xin lỗi anh Sasuke.
-…….
– Em hiểu anh đang nghĩ gì. Nhưng đến bản thân em cũng không biết đến buổi gặp mặt đó.
-……..
– Ba mẹ đã không hề nói cho em biết. Sasuke-kun!
-……..
– Em đến đó và không thể làm gì được. Em không thể thất lễ với họ được, nhất là với Tozuki…
Sasuke đột ngột dừng lại.
– Tozuki? – Sasuke nói khẽ, không giấu được sự bực mình khi nhắc đến cái tên đó. – Hắn là cái quái gì?
– Đó là ân nhân của em.
Sasuke cười lớn. Nụ cười vô hồn.
Anh xoay người lại, bám chắc vào vai Sakura. Rồi anh cúi sát xuống, nhìn cô bằng con mắt giận dữ.
– Vì hắn là ân nhân, nên em sẽ đồng ý lấy hắn luôn sao?
– Không, Sasuke-kun, ý em không phải thế, mà……
Sakura cố gắng giải thích cho Sasuke…
Nhưng dường như, lí trí của Sasuke không còn được ổn định nữa. 2 bàn
tay của anh đang bám lấy vai Sakura xiết mỗi lúc 1 mạnh hơn…
Ân nhân…..
Hnm, ân nhân ư?
– Hắn đã làm cái gì cho em mà em phải thế chứ?
– Sasu….
– Em coi anh là cái gì?
– E…em….
– Thôi được, thế là quá đủ rồi…..
Sasuke thả Sakura ra. Buông thõng cánh tay….
Anh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
. anh không còn muốn nói gì nữa.
– Sasuke…..
Sakura nhìn anh…
1 Giọt nước mắt lăn dài trên má…
Cô không thể chịu nổi khi Sasuke như vậy. Cô cảm thấy tim mình như vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh.
Rụt rè….
Cô tiến tới….cầm lấy bàn tay phải của Sasuke, áp nó lên má mình. Để nước mắt thấm ướt tay anh.
– Phải, Tozuki là ân nhân của em. Vì…..
Sakura không kìm được nữa mà òa lên nức nở:
– Vì…anh ta đã cứu sống anh đấy, Sasuke-kun à.
Sasuke ngạc nhiên, anh nhìn người con gái đang run rẩy trước mắt không rời.
– Cái hôm anh bảo vệ em khỏi tên bạt nhẫn làng mưa đó, tim anh đã
ngừng đập rồi. Em đã sợ hãi vô cùng. Em sợ anh bỏ em mà đi mất, sợ anh
bắt em ở lại cái thế giới này 1 mình mà không có anh bên cạnh…..
Nhưng…anh ta đã đã đến kịp lúc và…. mang anh quay lại với em.
– Sakura….
– Anh hỏi em. em coi anh là gì có đúng không? Từ trước đến giờ, câu
trả lời của em chỉ có 1 mà thôi. Anh là người quan trong nhất cuộc đời
em.
Em yêu anh, Sasuke-kun!
Từng lời mà Sakura nói lên, như len lỏi vào tận cùng tâm hồn của Sasuke.
“Em yêu anh”
Câu nói đó……
Sao lại ấm áp đến thế……
Ánh mắt Sasuke…. thôi không còn lạnh lẽo nữa.
Anh kéo Sakura vào trong lòng mình.
Cô ôm anh, úp mặt vào lồng ngực anh….không ngừng khóc.
Sasuke ôm chặt lấy Sakura
Nhìn vết bầm do chính anh gây ra trên vai cô…..
Sasuke run run….
… tự nguyền rủa bản thân không thể giữ bình tĩnh…..
.mà làm tổn thương người mà anh yêu nhất.
– Sakura! Dù hắn có cứu sống anh, thì em cũng đừng gặp hắn nữa. Hãy nói mọi thứ cho anh, luôn ở bên cạnh anh. Vì nếu không……
Sasuke hôn đôi môi mềm mại của Sakura, hôn cả những giọt nước mắt nóng hổi…..
– Anh sẽ ghen đấy!