Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 31

Sáng sớm hôm nay, Sakura bắt đầu lên đường đến làng Mây.

Cô đeo ba lô và bước ra khỏi nhà từ rất sớm.

Nhưng…..

Sakura không đi đến chỗ cổng làng ngay…..

Cô chần chừ mãi….

cố bước thật chậm…..

và không ngừng đưa mắt nhìn khắp mọi nơi….

tìm kiếm hình bóng 1 người.

“Có lẽ, anh ấy sẽ không gặp mình đâu” – Sakura thầm nghĩ.

Cô nở 1 nụ cười, với đôi mắt đượm buồn

Từ lúc rời khỏi văn phòng Hokage vào sáng hôm qua, Sasuke và cô chưa hề gặp nhau

Anh không đến chỗ cô. Và…..

Cô cũng không dám đến gặp anh vì sợ anh giận….

Bây giờ

Cô muốn nhìn thấy anh 1 lần trước khi đi…

Mà có vẻ…

Khó khăn quá.

Ngước mắt nhìn lên những tán lá cây, chân Sakura vẫn không ngừng bước chậm rãi về phía trước.

Bỗng đột nhiên, 1 giọng nói ấm áp vang lên….

– Sakura!

Sakura giật mình…..

cô hướng mắt về nơi nghe thấy tiếng nói.

Rồi niềm vui sướng như vỡ òa trong lòng….

Sakura thốt lên, đôi mắt ngọc bích phản chiếu tia nắng mặt trời:

– Sasuke- kun!

Trên 1 cành cây cao gần đó, Sasuke đang đứng tựa lưng vào thân cây.

Anh gật đầu nhẹ khi Sakura gọi tên mình.

– Em không nghĩ anh sẽ gặp em. – Sakura nói.

-……

– Chuyện xảy ra hôm qua…., anh đã hết khó chịu chưa?

Sasuke nghe hết toàn bộ những gì Sakura nói, nhưng anh không đáp lại tiếng nào..

Hơi nghiêng đầu sang 1 bên

Anh đưa tay ra….

ra dấu cho cô lên đây cùng mình.

Sakura nhảy lên cành cây đó và đứng bên cạnh Sasuke.

Cô nhìn anh…

thấy ánh mắt anh đang chăm chú quan sát mình.

– Anh sao thế ? Trông anh lạ lắm. – Sakura không giấu nổi thắc mắc.

– Anh lo .

– Anh lo gì chứ, em sẽ làm nhiệm vụ và trở về nhanh thôi mà.

– Nhưng tên kia đi cùng em.- Sasuke bực bội đáp lại

“Biết ngay mà”- Sakura thở dài.

Sakura đã biết kiểu gì Sasuke cũng sẽ không thể quên được chuyện đó.

Về nhiệm vụ của cô mà có Tozuki đi cùng.

Nhưng thực sự…….

cô không hề muốn anh bận tâm quá nhiều như vậy.

– Vậy em có thể làm gì để anh bớt lo lắng? – Sakura ngước lên hỏi Sasuke.

– Làm gì ư? – Sasuke khẽ mím môi

Anh nhìn cô gái tóc hồng đứng trước mặt mình…

Rồi dùng bàn tay mình đẩy nhẹ cằm Sakura lên.

Hơi cúi xuống….

Anh để mặt mình sát gần kề với mặt Sakura.

Anh ra lệnh:

-…. nhìn vào mắt anh, Sakura!

Sakura nghe theo lời của Sasuke..

Cô nhìn thẳng vào mắt anh….

thì bỗng thấy Sharingan trong mắt phải của Sasuke, đã bật từ khi nào….

– Sharingan!

Sasuke nói lớn.

Anh dùng ảo thuật lên Sakura

Trong một vài giây….

Sakura mất đi nhận thức.

Cô chìm trong ảo giác do Sasuke tạo ra…..

Cô thấy mình đang rơi vào 1 thế giới khác…

nơi mà chỉ có 1 mình cô ở đó, với xung quanh là 1 màn đêm bao phủ…không có điểm dừng….

dưới chân cô chỉ toàn là màu đỏ tươi …..

“máu”

Sakura hét lên kinh hoàng….

máu ở khắp nơi…. lênh láng dưới chân, bắn đầy lên cơ thể của cô…..

Sakura cảm thấy sợ hãi vô cùng…..

Cô khóc….

cơ thể run rẩy….

đôi chân cô không còn đứng vững được nữa….

Bỗng có 1 ai ôm cô thật chặt

Hơi ấm của người đó lan tỏa khắp cơ thể của Sakura.

Cô quay ra để cố xem người đó là ai…

Nhưng chẳng hề thấy ai bên mình hết…

“ảo giác ư” – Sakura thầm nghĩ.

Đột nhiên….

Một tiếng nói ma mị khẽ văng vẳng bên tai của Sakura…..

– Em là của anh Sakura, sẽ chỉ là của anh……

Cô giật mình nhận ra tiếng nói quen thuộc đó….

– Sasuke…..

Nhưng vẫn không có ai xuất hiện cả….

Tiếng nói lại vang lên 1 lần nữa:

– Em là của anh…..và em chỉ được ở cạnh anh thôi…..

…tất cả những thằng đàn ông khác…..

.em hãy tránh xa chúng ra….

.và hãy giết…..

…nếu chúng động vào em dù chỉ 1 lần…..

“Hãy giết chúng…..

giết chúng…

giết…”

Câu nói đó cứ mãi vang vọng trong tâm trí cô…..

đầy ám ảnh…

– Em sẽ làm mọi thứ vì anh…..Sasuke-kun…. – Cô nói mơ hồ, rồi ngã xuống….

chìm dần trong biển máu….

Rồi những hình ảnh ma quái đó dần dần tan biến

Giọt nước mắt đong đầy trên khóe mắt….Sakura dần dần tỉnh lại….

trên cánh tay của Sasuke…..

Cô ngồi từ từ dậy, nhìn Sasuke bằng ánh mắt hoảng loạn…

Sasuke đã làm điều gì đó lên Sakura, mà cô không thể biết được….

Nhưng cô cảm nhận rõ….

Có 1 thứ gì đó….

đã thay đổi trong con người cô…

Sasuke không nói gì cả…..

Anh rút thanh Kusanagi ra từ hông mình…. rồi đưa lại cho Sakura.

– Em giữ lấy nó đi.

– Gì cơ. – Sakura gạt nước mắt, ngạc nhiên đón lấy thanh kiếm. – Đó là thứ anh luôn giữ bên mình mà.

– Anh biết….

Sasuke dừng lại đôi chút. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Sakura….

-….nó sẽ thay anh bảo vệ em, Sakura!

—————————————————————————

Ở cổng làng sau đó……

– Chào em….- Tozuki mỉm cười khi thấy bóng dáng Sakura từ đằng xa.

Nhưng rồi anh bỗng hơi sững lại…

khi thấy thanh Kusanagi đen…..

đang nằm trên vai của Sakura.

– Chúng ta đi thôi chứ. – Sakura vẫn tiến về phía trước. Không quan tâm đến thái độ của Tozuki

– ukm

Tozuki trả lời, mắt vẫn không ngừng hướng về cô kunoichi tóc hồng…..

– Đôi mắt cô ấy….. hôm nay thật kì lạ quá.

Ở đằng xa, sau 1 gốc cây

Có 1 chàng trai mặc áo choàng đen…..

đang quay người đi khỏi….

trên môi nở 1 nụ cười vô cùng tự mãn….

– Ngươi không thể đụng đến cô ấy đâu….. Tozuki!
Bình Luận (0)
Comment