Chuyện Nhạc Băng Phong biết cũng không ít, cô kinh ngạc nói:
- Đỗ Long, anh đi cược thạch à?
Đỗ Long cười nói:
- Thành Phố Thụy Bảo là chỗ nào chứ? Nam nữ già trẻ có ai là không biết cược thạch chứ? Anh chỉ chơi bời chút thôi không ngờ lại trúng lớn, vận khí của anh luôn rất tốt, chỉ tiếc lúc mua sổ số lại chẳng trúng, nghe nói là việc đó không liên quan gì đến vận khí, vậy nên chẳng bao giờ anh mua sổ số nữa.
Nhạc Băng Phong luôn tay vuốt ve con ve phỉ thúy màu vàng, đấu tránh nội tâm một hồi rồi cô cũng đặt lại vào trong hộp trả lại cho Đỗ Long nói:
- Không được, em không thể nhận, thứ này quá giá trị...
Đỗ Long im lặng một lúc, Nhạc Băng Phong thấy thế cũng vô cùng áy náy, đang định khuyên nhủ thì thấy Đỗ Long lấy ra một cái hộp từ trong túi nói:
- Vậy em xem cái này có thể nhận không?
Nhạc Băng Phong tò mò mở hộp ra, thì thấy trong hộp là một con ve ngọc tương tự, chỉ có điều lần này còn đẹp và trong suốt rực rỡ hơn, màu vàng đó dường như là chất lỏng đậu trên bề mặt ve ngọc, Nhạc Băng Phong cầm lên nhìn sau đó cẩn thận nói:
- A Long, thứ này ...không phải còn đắt hơn sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đây là hàng thủy tinh mĩ nghệ, có giá là một trăm linh tám tệ, nếu em không tin ở đây có một tờ hóa đơn.
Nhạc Băng Phong đỏ mặt, lúc nhìn lại con ve ngọc đó dường như đã cảm thấy nó không còn đẹp như vậy nữa, Đỗ Long cười nói:
- Dù thứ này chỉ là thủy tinh nhưng là món quà đầu tiên anh tặng em, em đừng mà có vứt nó đi nhé.
Nhạc Băng Phong mừng khấp khởi nói:
- Em sẽ giữ nó thật cẩn thận, ngày nào cũng đeo nó.
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
- Chịu khó để ý dây chuyền, đừng để bị đứt đấy.
Nhạc Băng Phong nói:
- Yên tâm, một tháng đổi dây chuyền một lần.
Đột nhiên Nhạc Băng Phong nghi ngờ nói:
- A Long, anh không gạt em đấy chứ? Con ve này là thủy tinh thật sao?
Nói rồi Nhạc Băng Phong nhấc ve ngọc lên đưa về chỗ sáng nhìn, Đỗ Long cười nói:
- Sao anh lại gạt em chứ? Em cứ yên tâm đi.
Con ve đó rất trong, xem ra là thủy tinh chứ không phải là ngọc, Nhạc Băng Phong yên tâm nói:
- A Long, em không muốn anh phạm sai lầm nên mới nghiêm túc như vậy, cho dù những thứ đồ mà anh tặng em giá cả như thế nào đi chăng nữa thì em đều trân trọng, anh yên tâm đi.
Đỗ Long thu một con ve ngọc khác vào nói:
- Tiên nhi không chịu nhận đồ anh tặng, hôm nay em cũng vậy, xem ra mấy thứ này anh chỉ đành đem tặng người khác vậy...
Nhạc Băng Phong nhướng mày, Đỗ Long cười ha hả cướp lời:
- Anh chỉ đùa thôi, xem em căng thẳng kìa.
Nhạc Băng Phong vuốt ve ve ngọc trong tay nói:
- A Long, chức quan của anh càng to thì càng phải chú ý nhất cử nhất động của mình, là em muốn tốt cho anh, đừng thấy phiền...
Đỗ Long lên tàu quay về thành phố Ngọc Minh trong lời khuyên nhủ của Nhạc Băng Phong, nhìn Đỗ Long đi Nhạc Băng Phong đã khóc sướt mướt.
Dù Lâm Nhã Hân và Du Tinh Thần đã rất nỗ lực nhưng vẫn không kịp làm xong thủ tục mở công ty lúc Đỗ Long ở Bắc Kinh, hắn biết có rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào mình, thế nên hắn nhanh gọn thoải mái quay về thành phố Ngọc Minh.
Sau khi Đỗ Long đi, Đàm Duyệt liền bị gọi đến gặp Nhạc Nhật Tân, Nhạc Nhật Tân hỏi:
- Đỗ Long đi rồi à?
Đàm Duyệt đáp:
- Vâng, anh ta đi rồi, cháu đã bố trí hai nhân viên để mắt tới hắn bảo đảm hắn quay về thành phố Ngọc Minh, có cần tiếp tục theo dõi hắn không ạ?
Nhạc Nhật Tân ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không cần đâu, chắc tên tiểu tử đó cũng không dám tùy tiện quay về, không cần phí thời gian với hắn nữa, các cậu theo chặt Băng Phong là được rồi.
Đàm Duyệt đáp:
- Vâng.
Nhạc Nhật Tân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mấy ngày nay tiểu tử đó đã làm những gì, cậu thấy có gì đáng nói lại với tôi không?
Đàm Duyệt đáp:
- Hắn giành được một trong ba giải của hội thi võ toàn quốc, trở thành người giành được nhiều huy chương vàng nhất trong cùng một kỳ thi đấu. Điều này chắc chú đã biết, ngoài ra hai đội viên từ tỉnh Thiên Nam được hắn huấn luyện cũng lần lượt giành được hai huy chương vàng, còn nữa... nghe nói hắn có ý muốn tặng tiểu thư một con ve ngọc phỉ thúy màu vàng có giá trị đến hai triệu tệ nhưng đã bị tiểu thư từ chối, cuối cùng nghe nói là tiểu thư đã nhận của hắn một mặt dây chuyền thủy tinh y như vậy.
Nhạc Nhật Tân hỏi lại:
- Nghe nói? Tên tiểu tử đấy lấy đâu ra lắm tiền vậy?
Đàm Duyên đáp:
- Việc này...sau khi tiểu thư nhận cái mặt dây chuyền đó liền giấu đi cháu không có cơ hội nhìn thấy. Đỗ Long nói con ve ngọc vàng đó là hắn dùng một trăm tệ cược thạch được ở phố Thủy Lệ.
- Cược thạch?
Nhạc Nhật Tân hừ một tiếng, nói:
- Cậu còn biết những gì nữa?
Trong lòng Đàm Duyệt hiện ra bộ dạng đau đớn của Nhạc Băng Phong lúc chia tay Đỗ Long ở bến xe, cậu ta thầm than nhẹ một tiếng nói:
- Đỗ Long hắn ăn nói ngông cuồng rằng trên đời này không có việc gì là hắn không làm được, còn...so sánh hắn với Chủ tịch Quốc hội ngài…
Nhạc Nhật Tân hứng thú nói:
- Hắn nói gì tôi?
Đàm Duyệt nói:
- Hắn nói...lúc Chủ tịch Quốc hội ở tuổi của hắn còn không bằng hắn, nói phu nhân của Chủ tịch quá coi thường hắn, sau này nhất định hắn sẽ khiến người khác phải ngạc nhiên ngưỡng mộ.
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Hắn nói không sai, lúc ta vừa tốt nghiệp đại học còn làm thư ký ở thôn, việc quan trọng nhất hằng ngày là dọn vệ sinh...Ừ, hắn đúng là có năng lực tốt, nhưng...
Nhạc Nhật Tân ngẩng đầu lên nói với Đàm Duyệt:
- Mấy lời này là hắn cố ý để các cậu nói lại cho tôi chứ gì? Chắc cậu cũng nghe ra? Sao còn thay hắn chuyển lời? Đàm Duyệt, cậu có biết sao ngay từ đầu ta lại chọn cậu lại còn trực tiếp điều cậu sang làm tổ trưởng không?
Đàm Duyệt điềm nhiên nói:
- Suy nghĩ của lãnh đạo, tôi không dám đoán bừa.
Nhạc Nhật Tân nói:
- Điều mà ta thích ở cậu chính là sự thản nhiên và lạnh lùng này, sự lạnh lùng lấy bất biến ứng vạn biến, cậu đừng để tôi thất vọng, bị mấy thủ đoạn vặt vãnh đó của Đỗ Long làm mê mẩn.
Đàm Duyệt thầm run sợ, cậu ta trả lời:
- Cảm ơn trưởng Chủ tịch đã tín nhiệm, cháu cam đoan tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Nhạc Nhật Tân nghĩ một chút nói:
- Tổ các cậu toàn là nam phải không? Liệu có lúc sẽ hơi bất tiện không? Hay là cậu đổi một tổ viên là nữ đi, thấy thế nào?
Đàm Duyệt đáp:
- Chủ tịch, cháu thấy không cần đâu ạ, tiểu thư đã hứa với Đỗ Long là sau này sẽ nghe lời của phu nhân và ngài, sẽ không làm ra những chuyện khác người nữa, nên...cháu thấy vì sự phối hợp ăn ý của nội bộ tiểu thư, không cần phải đổi người đâu ạ...
Nhạc Nhật Tân kinh ngạc nói:
- Vậy sao? Tên tiểu tử nói như vậy thật sao? Không phải hắn lại diễn kịch nữa chứ? Hừ, tiên tiểu tử này...thôi bỏ đi, vậy thì cứ để quan sát đã, cậu có thể đi về , thời gian này hãy theo dõi chặt một chút.
- Vâng!
Sau khi chào Đàm Duyệt quay người bước đi, Nhạc Nhật Tân trầm ngâm một chút rồi lắc đầu gạt bỏ chuyện con gái để lo chuyện quốc gia đại sự.