Đoàn đại biểu tỉnh Thiên Nam vừa về đến thành phố Ngọc Minh đã nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh của ngành công an tỉnh Thiên Nam. Bạch Tùng Tiết đích thân đến nhà ga nghênh đón các vị anh hùng quay về, Bạch Nhạc Tiên đứng ngay phía sau ông. Hạnh phúc và hãnh diện làm khuôn mặt của cô càng đẹp đến nỗi khiến người khác phải nghẹt thở.
Đỗ Long bị mọi người vây quanh xuất hiện trước mặt nhóm người hoan nghênh, lúc này cả Trì Khánh Bân cũng làm nền cho Đỗ Long. Bạch Tùng Tiết dẫn đầu bước đến nghênh đón người của Đỗ Long, lúc còn cách khoảng năm mét thì đột nhiên Đỗ Long đứng lại cúi chào Bạch Tùng Tiết nói:
- Bí thư Bạch, các vị lãnh đạo chúng tôi đã quay về!
Thành viên của đoàn đại biểu đều đứng nghiêm chào to:
- Chúng tôi đã quay về!
Bạch Tùng Tiết cũng đứng lại đáp lễ nói:
- Hoan nghênh mọi người đã quay về, chúng tôi thay mặt toàn thể các đồng chí của ngành công an tỉnh Thiên Nam hoan nghênh mọi người đem vinh quang trở về, mọi người vất vả rồi!
Đỗ Long dẫn đầu noi to:
- Các vị lãnh đạo càng vất vả hơn!
Bạch Tùng Tiết bước tới nắm tay Trì Khánh Bân nói một lời vất vả rồi, đến lượt Đỗ Long ông ta thở dài nói:
- Đỗ Long, cậu, làm tốt lắm! Hi vọng mọi người tiếp tục cố gắng, giành thêm vinh quang!
Đỗ Long nói:
- Cảm ơn Bí thư Bạch, cảm ơn các vị lãnh đạo, nếu không có sự bồi dưỡng và ủng hộ của các lãnh đạo thì chúng tôi cũng không có được thành tích của ngày hôm nay!
Bạch Tùng Tiết vỗ mạnh vai Đỗ Long sau đó bắt tay động viên Thẩm Băng Thanh, Phó Hồng Tuyết.
Sau khi bắt tay với lãnh đạo, mấy nữ cảnh sát mang hoa lên tặng người của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên xếp ở vị trí đầu, cô vui mừng nhìn Đỗ Long. Lúc đeo lụa cho hắn, cô phải cố gắng kìm nén lắm mới không hôn hắn trước mặt mọi người. Người con gái nào lại không hi vọng người đàn ông của mình là một người mạnh mẽ chứ? Đỗ Long có được thành tích càng cao thì Bạch Nhạc Tiên càng yêu hắn, Nhạc Băng Phong cũng vậy, đây là quy luật tự nhiên, cạnh những kẻ mạnh không bao giờ thiếu người hâm mộ.
Không, Bạch Nhạc Tiên đã kìm nén lại được nhưng một cô gái khác lại không thể kìm nén nổi, lúc tặng hoa cho Thẩm Băng Thanh đột nhiên cô hôn trộm anh ta một cái trước mặt mọi người, Thẩm Băng Thanh ngượng ngùng đỏ mặt.
Sau nghi thức tiếp đón ngắn, mọi người rời nhà ga theo đường dành riêng rồi lên một xe buýt có treo cờ và hoa đỏ hướng về đại lễ đường UBND thành phố Ngọc Minh.
Đến đại lễ đường mọi người nghỉ ngơi một chút, ngay sau đó tại đại hội chúc mừng do Bạch Tùng Tiết tổ chức, ông đã bày tỏ sự chúc mừng với những thành tích mà mọi người đã đạt được trước đại hội, đồng thời tuyên bố giải thưởng cho những đại biểu giành được thành tích cao, trong đó những người giành được giải nhất mỗi người thăng một bậc quân hàm cảnh sát, tiền thưởng là mười nghìn tệ công thêm ba ngày nghỉ, ngoài ra tổ chức còn xin huân chương Chiến công hạng ba cho cá nhân, còn có được phê hay không thì chưa biết.
Những tuyển thủ giành được giải nhì giải ba cũng có thưởng, một mình Đỗ Long giành được ba giải nhất, mặc dù không thể thăng liền ba cấp nhưng tổ chức sẽ cố gắng giúp hắn thăng hai cấp.Nếu có thể được phê chuẩn, thì Đỗ Long sẽ là thanh tra cảnh sát cấp ba, nếu không được phê thì hắn chỉ có thể thăng lên thanh tra cảnh sát cấp một, ba mươi nghìn tiền thưởng và chín ngày nghỉ thì không thể cắt của hắn được.
Lúc bọn Đỗ Long lên bục nhận thưởng, tất cả mọi người đưới hội trường đều đứng dậy thể hiện sự kính trọng và nhiệt liệt vỗ tay cho Đỗ Long người giành được thành tích xuất sắc vượt trội.
Sau khi nghi thức ban thưởng kết thúc, Đỗ Long vừa bước xuống bục liền bị bao vây bởi lãnh đạo và đồng ngiệp trước kia. Lục Hồng Quảng và Uẩn Cảnh Huy chỉ bắt tay nói với Đỗ Long vài câu, còn bọn Hoàng Kiệt Hào lại bám lấy Đỗ Long không tha, nhất định đòi hắn đi uống rượu mừng, Thẩm Băng Thanh cũng là đồng nghiệp với mọi người nên cũng không thể không đi. Thạch Siêu Vũ cũng bị Đỗ Long kéo tới, Bạch Nhạc Tiên là càng khỏi phải bàn, cô ôm chặt tay hắn như vậy sao có thể không cho cô đi chứ?
Lúc đám người này đang định lên xe đi thì đột nhiên phía sau có tiếng gọi:
- Đỗ Long! Đỗ Long sư huynh! Đợi em với!
Mọi người đều quay lại nhìn nhìn thấy một nữ cảnh sát mặc cảnh phục đội hoa đỏ tư thế hiên ngang chạy về phía Đỗ Long.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Phó Hồng Tuyết, Bạch Nhạc Tiên lại càng nâng cao cảnh giác, mà bọn Hoàng Kiệt Hào cũng vì Đỗ Long mà mệnh đào hoa không dứt, mấy tên này dựa vào đâu mà đi đến đâu cũng có được sự xem trọng của người đẹp chứ? Nghe cái câu Đỗ sư huynh ỏn ẻn đấy kìa cũng sắp bằng Lâm Chí Linh rồi đây!
Đỗ Long quay lại nhìn nói:
- Có việc gì không?
Phó Hồng Tuyết chạy đến nỗi khuôn mặt trắng nõn kia cũng hơi hồng lên rồi cô ta nói:
- Sư huynh, em từng nói sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn, anh quên rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
- Nhưng bây giờ mọi người mời rồi, hay là ...em cùng đi nhé?
- Đúng đấy, đi cùng chúng tôi đi, càng đông càng vui.
Mọi người đều tranh nhau nói, nhất là mấy tên chưa có đối tượng, nhìn thấy Phó Hồng Tuyết oai vũ xinh đẹp, đều giống như mèo thấy mỡ vậy, chỉ thiếu mỗi không nhất loạt xông lên thôi.
Phó Hồng Tuyết nhìn Bạch Nhạc Tiên bên canh Đỗ Long. Bạch Nhạc Tiên không ghen tuông như lần trước, cô hào phóng nói:
- Cùng đi đi.
Phó Hồng Tuyết lập tức vui vẻ nói:
- Tạ ơn sư tẩu, sư tẩu thật hiền lành xinh đẹp, sư huynh thật có phúc!
Phụ nữ là loại động vật hay thay đổi, điều này dùng để hình dung tình trạng bây giờ thật quá thích hợp, lần trước còn là hai người đàn bà không ai nhường ai, nháy mắt một cái đã thân thiết nói chuyện như thân thiết đã lâu, một chút hiềm khích cũng không, làm cho Đỗ Long không khỏi thở dài đàn bà đúng là những diễn viên trời sinh.
Hai người phụ nữ gì cũng nói. Từ câu chuyện của bọn họ, Đỗ Long biết được nhà của Phó Hồng Tuyết ở Quảng Tây, sở dĩ cô đến thành phố Ngọc Minh học trường cảnh sát hoàn toàn là vì cha mẹ cô không thể chịu đựng được tính càn quấy của cô nên đưa cô đến một nơi thật xa để mặc cô sống chết. Nghe nói vốn muốn đưa cô đến trường quân đội vì cách thức quản lý quân sự hóa rẹn luyện người tốt hơn, nhưng trường quân đội tuyển sinh tương đối nghiêm ngặt, thành tích của Phó Hồng Tuyết quá tệ nên chỉ có thể đi qua cửa sau để vào trường cảnh sát Thiên Nam.
Ở trường học, Phó Hồng Tuyết cũng vẫn quấy rối, những môn có thể trốn cô không thèm đi học lấy một tiết còn thường hay lăn lộn ngoài xã hội. Hai người nói mãi đột nhiên Bạch Nhạc Tiên phát hiện hai người còn có cùng một lần đua xe, nhưng lúc đấy Phó Hồng Tuyết đi loại xe rất bình thường trang điểm như một cô gái đú mới lớn, nên Bạch Nhạc Tiên mới không ấn tượng gì, nhưng Phó Hồng Tuyết lại rất sùng bái Bạch Nhạc Tiên.
Phó Hồng Tuyết phải nhờ vào quan hệ mới có thể tốt nghiệp mà vào được ngành công an, cô thích thời tiết bốn mùa như xuân của Thiên Nam, vậy nên cô liền chọn ở lại Thiên Nam làm việc. Thời gian trước vì vài chuyện riêng tư mà cô đắc tội với lãnh đạo, để không bị lãnh đạo làm khó dễ cô đã xin chuyển công tác, không ngờ lại bị điều đến thành phố Lỗ Tây. Bạn học cũng là bạn tốt Âu Dương Đình cũng bị liên lụy, kết quả là hai người đều bị điều đến Lỗ Tây.
Bạch Nhạc Tiên căm phẫn nói:
- Ai mà lớn lối đến vậy? Nói tên hắn cho chị, chị sẽ lập tức xử lý hắn, tuyệt đối không để thể những con sâu làm rầu nồi canh này tiếp tục ở lại hàng ngũ công an hại người nữa! Bọn em nhận lệnh xuống dưới chưa? Nếu như chưa chị có thể giúp em hủy bỏ.
Phó Hồng Tuyết thở dài:
- Nếu sớm gặp được chị Bạch Nhạc Tiên thì tốt rồi... giờ việc đã định nói gì thì cũng đã muộn, tên của hắn cũng đừng nhắc tới nữa, em cũng không có chứng cứ nếu làm không tốt có khi người ta còn quay lại cắn em một cái rồi nói em vu cáo hại người, thôi bỏ đi... em định mấy ngày nữa sẽ đi thành phố Lỗ Tây báo danh, sớm đi vào công tác, không muốn nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa.