Bởi trò đùa của Đỗ Long vô cùng nhàm chán nên suốt dọc đường Thẩm Băng Thanh nghiêm mặt không thèm đếm xỉa tới Đỗ Long. Mãi cho tới khi Đỗ Long dừng xe ở bãi đậu xe của đồn công an thành phố Ngọc Minh, Thẩm Băng Thanh đem chiếc hộp đưa cho Đỗ Long, nói:
- Cậu mang lên đi, tôi ở dưới này đợi .
Đỗ Long cười nói:
- Cùng lên đi, làm gì mà không lên cùng được chứ?
Thẩm Băng thanh trừng mắt nhìn hắn, xuống xe đi về phía tòa nhà Cục Công an. Đỗ Long không kìm nổi cười, anh chàng này cũng biết trên người bốc mùi thối ^-^ !
Đỗ Long cầm đồ đi lên tầng bảy. Khi bước vào cửa đăng ký phòng Kỹ thuật Điều tra, hắn chỉ nhìn thấy cô gái tên Tiểu Lư đang cầm tệp báo cáo đi ra từ phòng Kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đỗ Long, lập tức nói với hắn:
- Anh lại tới đây lấy cái gì? Thật phiền phức quá. Số súng anh mang tới đã có phát hiện quan trọng, đợi ghi chép lại rồi tới lấy kết quả.
Đỗ Long tức khắc trả đũa lại nói:
- Cô bé kia sao dám ăn nói như vậy hả? Phòng Kỹ thuật Điều tra chẳng phải là nơi để người ta đưa vật chứng tới giám định sao? Tôi chịu khó chạy tới chút mà cô còn không vui là sao! May mà phòng Kỹ thuật Điều tra không phải là do cô lập ra, nếu không những người làm cảnh sát hình sự chúng tôi có thể đã thảm rồi, còn bọn phạm tội lại có thể vui vẻ.
Tiểu Lư tức giận trừng mắt nhìn Đỗ Long. Đỗ Long thuận tay ký tên lên sổ đăng ký, sau đó cầm chiếc hộp đựng mảnh sứ vỡ đi tới phòng giám định lấy dấu vân tay.
Sau khi Đỗ Long mang đồ đi liền trở lại phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Sau khi hắn đẩy cửa đi vào, đúng lúc nghe thấy Tiểu Lư nói chuyện với Nhạc Băng Phong, nội dung lại có liên quan tới hắn.
Tiểu Lư nói:
- Cái tên khai thác than kia lại mang đồ tới. Tôi có lòng tốt bảo anh ta đi lấy kết quả, vậy mà anh ta lại trách mắng tôi một hồi. Từ trước tới giờ chưa gặp người nào không biết đạo lý như vậy, thật là không có tố chất.
- Nói xấu sau lưng người khác cũng không thấy có tố chất tốt đâu.
Đỗ Long xuất hiện như u hồn sau lưng Tiểu Lư, khiến cô sợ hết hồn, sau đó hắn hỏi:
- Bản báo cáo ở đâu?
Tiểu Lư vừa thẹn vừa tức giận nói:
- Anh muốn dọa chết người à! Lén lút nghe trộm người khác nói chuyện, người như anh sao có thể như vậy được !
Đỗ Long nói:
- Là cô kêu tôi tới lấy báo cáo. Vừa nãy tôi còn gõ cửa, cô không nghe thấy thì liên quan gì tới tôi chứ? Không tin cô có thể hỏi cô nương xinh đẹp bên cạnh cô.
Nhạc Băng Phong lạnh lùng nói:
- Tôi không nhìn thấy cái gì hết. Các người cãi nhau thì cũng đừng có lôi tôi vào. Tiểu Lư, đưa báo cáo cho anh ta, đừng làm chậm trễ việc chính sự, mọi người đều đang rất bận.
Tiểu Lư đem tệp báo cáo khoảng mười trang đưa cho Đỗ Long, nói:
- Tạm thời chỉ có như đây thôi. Nhưng súng của kẻ giết người kia đã tìm thấy rồi, cái anh muốn nhất chính là cái này phải không?
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Tìm được rồi? Vậy thật tốt quá, trên súng có dấu vân tay không?
Tiểu Lư mất bình tĩnh nói:
- Chẳng phải anh nên tự mình xem báo cáo sao? Có lấy dấu vân tay, lúc trước có đem đối chiếu dấu vân tay với kho dữ liệu tội phạm toàn quốc, nhưng muốn có kết quả ít nhất cũng cần mấy ngày. Nếu mục tiêu từ trước tới giờ chưa từng phạm tội, vậy thì việc đối chiếu chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.
Đỗ Long tùy ý lật lật bản báo cáo, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Ba người đều bị giết bởi cùng một khẩu súng? Tên khốn kiếp kia, đến người của mình cũng không buông tha… thật là độc ác, không từ mọi thủ đoạn để hại người!
Tiểu Lư nói:
- Anh có biết là ai làm không? Vậy mau đi lấy dấu vân tay về đối chiếu. Nghe nói có người chết là do dùng súng bắn chết theo phương thức xử tử đấy. Cái bọn tàn ác ấy phải lập tức bắt lại xử bắn luôn!
Đỗ Long liếc nhìn Nhạc Băng Phong rồi nói:
- Cảnh sát Nhạc, vừa rồi tôi có mang một chiếc laptop tới chờ giám định. Bên này có vẻ như không có việc gì làm, hay là cô quay về với chức vụ của mình đi!
Nhạc Băng Phong tuy mới tốt nghiệp, nhưng người vừa mới vào làm kỹ thuật lại có thể được hưởng đãi ngộ nhân viên cảnh sát cấp một, qua mấy năm đã thăng chức thanh tra cảnh sát là việc trong phút chốc. Người với người thật làm người khác tức chết.
Nhạc Băng Phong thản nhiên đáp:
- Vì hòm súng kia mà rất nhiều đơn vị của phòng Kỹ thuật Điều tra đã cử người đi giúp đỡ. Bị chậm trễ không phải chỉ có đội hình sự các anh. Hơn nữa phòng Kỹ thuật Điều tra chúng tôi làm việc không cần đến người ngoài chỉ huy. Cảnh sát Đỗ, chẳng phải anh cần mau chóng trở về tìm dấu vân tay để đối chiếu sao !
Đỗ Long bị người khác chơi lại một vố, hắn sờ sờ mũi nói:
- Ha ha, tôi chỉ là cảm thấy đã tìm ra hung thủ, số súng khác có xem lại cũng chẳng có tác dụng gì nữa … Đúng rồi, cảnh sát Nhạc, tôi có một văn kiện nén quên mật mã, cô có thể đưa tôi phần mềm giải mã để mở nó ra không?
Nhạc Băng Phong rất quả quyết nói:
- Không thể. Trước hết tôi không hề quen anh, không cần phải giúp anh. Phá giải chế độ bảo mật là một lĩnh vực vô cùng mẫn cảm. Anh cần phải chứng minh văn kiện đó chính xác là của anh. Những việc phiền toái xung quanh rất nhiều. Trừ phi đó là chứng cứ cần thiết hoặc là có mệnh lệnh cấp trên, nếu không tôi không có cách nào có thể giúp được anh.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Xem ra tôi chỉ có thể tự mình nghĩ cách rồi… haizzz… phiền phức to rồi …
Tiểu Lư thấy Đỗ Long chán nản rời đi liền cười khanh khách nói:
- Chị Nhạc, chị thật lợi hại, con người này đành phải chịu đả kích mạnh đi về! Không thể cho hắn bất kỳ cơ hội lợi dụng nào!
Nhạc Băng Phong lạnh lùng nói:
- Tôi cũng chỉ là tùy việc mà xét thôi, cũng không có ý định công kích anh ta.
Đỗ Long vỗn không hề để bụng chút công kích kia. Hắn trở lại xe thấy Thẩm Băng Thanh vẫn chưa quay lại liền ngồi trên xe chăm chú xem báo cáo kiểm nghiệm vết đạn kia.
Có được vết đạn so sánh kết quả và dấu vân tay tìm được trên khẩu súng, muốn chứng minh Tất Đạt Khải đã giết ba người quả thật dễ như trở bàn tay. Vì vậy trong lòng Đỗ Long thất rất vui mừng, hắn lập tức gọi điện thoại cho Mã Quang Minh báo cáo tin tốt này.
Mã Quang Minh sau khi nghe xong liền nói:
- Rất tốt. Cậu mau gửi fax tài liệu đó cho tôi, số fax là… , tôi sẽ lập tức cử người đến lấy dấu vân tay của Tất Đạt Khải để tiến hành đối chiếu. Đỗ Long, cậu đã vất vả rồi!
Đỗ Long cười nói:
- Cháu không vất vả chút nào, chú Mã mới là người vất vả, phải đấu trí so tài với rất nhiều người…
Mã Quang Minh than nhẹ một tiếng:
- Bên này không có việc gì làm, cậu có thể trở về làm việc. Hay là tôi cho cậu nghỉ phép vài ngày, cậu thấy thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Không cần đâu, hôm nay cháu đã trở về giúp đỡ đội hình sự, đúng lúc gặp phải vụ án mới, còn giúp được bọn họ tìm thấy manh mối mới nữa !
Mã Quang Minh khen ngợi nói:
- Rất tốt, làm rất tốt, tôi rất coi trọng cậu … Trước hết cậu đi tìm nơi nào gửi fax cho tôi, đợi khi tôi trở về thành phố Ngọc Minh, cậu bớt chút thời gian tới nhà tôi ăn tối nhé. Thím của tôi gần đây thương nhắc tới cậu suốt.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Được thôi. Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh, giờ cháu sẽ đi gửi fax. Chú Mã, tạm biệt .
Chủ tịch thành phố mời tới nhà ăn cơm, việc tốt như vậy kiếm đâu ra chứ. Đỗ Long phấn khởi tìm cửa hàng có máy fax để gửi tài liệu đi.
Khi trở về bãi đậu xe, đã thấy Thẩm Băng Thanh ngồi bên cạnh xe chờ đợi, Đỗ Long đi lên phía trước trêu chọc nói:
- Tiểu Thẩm à, cậu không phải là ngã trong nhà vệ sinh đấy chứ? Tại sao ngồi xổm lâu như vậy?
Bộ trang phục cảnh sát trên người Thẩm Băng Thanh ướt sũng nước, y tức giận đáp:
- Không phải cậu ghét thối lắm sao? Tôi tìm một cái vòi nước rửa một chút. Nếu không phải lo lắng cậu đợi lâu thì tôi đã đợi cho quần áo phơi khô rồi mới quay lại .
Đỗ Long cười nói:
- Mặc quần áo ướt trên người sẽ không thoải mái, lại rất dễ bị cảm cúm. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, nếu vậy tôi sẽ ngồi trong xe đợi cậu, cậu di phơi đồ khô rồi nới tiếp ?
- Không cần.
Thẩm Băng Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Cậu chở tôi về phân cục đi, tôi mua một ổ cứng mới, tôi định xin sếp Hoàng về nghỉ ngơi, tới nhà cậu khôi phục lại mấy thứ đồ kia.
- Cậu còn sợ tôi giữ lại một phần sao…
Đỗ Long cười ha ha nới:
- Vậy tốt thôi, lên xe!
Đỗ Long đưa Thẩm Băng Thanh trở về phân cục. Vì Đỗ Long vẫn chưa hết thời gian nghỉ phép nên không cần xin nghỉ nữa, hắn đành đợi dưới lầu. Thẩm Băng Thanh lấy ổ cứng đi xuống, hai người lái xe trở về nhà Đỗ Long.
Thẩm Băng Thanh vừa vào nhà liền nói không ngớt:
- Nhà cậu thật là to!
Nhà Đỗ Long là căn nhà tiêu chuẩn gồm bốn phòng, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh, một phòng bếp; rộng 140 mét vuông. Đối với người bình thường mà nói căn phòng này rất rộng. Đỗ Long đã ở đây rất lâu rồi, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, hắn nói:
- Đúng vậy. Mấy năm trước nhà máy dệt may làm ăn rất tốt, thành viên nhà máy liền góp vốn xây dựng nhà ở. Căn phòng này vốn dĩ là của một phó giám đốc nhà máy, nhưng không ngờ ông ta đột nhiên bị điều tra ra có vẫn đề về tài chính và đã bị bắt. Sau này nó đã được chuyển nhượng hai lần, những người mua lại đều xảy ra chuyện. Có người nói căn phòng này phong thủy không tốt, ai ở người ấy sẽ gặp xui xẻo, vì thế không có ai dám ở. Mẹ tôi không tin điều đó liền vay tiền mua lại căn phòng này. Kết quả là ở tới bây giờ. Ngoài việc tôi bị một cây gậy đập trúng hồi tháng trước, suýt chút nữa thành người thực vật thì cho tới giờ vẫn được coi là thuận buồm xuôi gió.
Nói xong Đỗ Long dẫn Thẩm Băng Thanh vào phòng của mình. Hắn mở máy rất thành thục, lắp ổ đĩa mới vào. Ánh mắt Thẩm Băng Thanh lướt một vòng quanh căn phòng Đỗ Long. Mắt y dừng lại ở bức phác họa treo trên tường nhà có dán giấy dán tường. Trong bức họa là một cô gái xinh đẹp gỡ nửa cặp kính nhìn xuống, nhìn cô ấy thôi vừa ngạc nhiên vừa thân thiết. Ánh mắt luôn lộ ra nụ cười hiện hữu, thần thái rất chân thực, khiến người ta cảm thấy dường như cô có thể nhảy ra từ trong tranh bất cứ lúc nào.