Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 12

Vệ Tứ và Vệ Ngũ ăn một đống kẹo hồ lô, mặt bọn họ đơ ra, nhìn Lục Xung bằng ánh mắt khó tả.

Trong khi những ám vệ khác đang lìa đầu, đổ máu, vào sinh ra tử, thì bọn họ trốn trong sân tĩnh mịch ăn kẹo, cũng không hẳn là tệ.

Chỉ là …

Hai người nhìn nhau, tình huống này nghĩ như nào cung không tiêu hóa được, có chút kỳ quái.

Vệ Tứ đi đến, chắp tay, thấp giọng nói thầm: “Thuộc hạ biết tội.”

Sau đó, Vệ Ngũ cũng đi đến phụ họa thêm, nhất định là bọn đã làm sai chuyện gì nên chủ tử mới hành hạ bọn họ như thế nào!

Lục Xung cúi đầu nhìn vụn kẹo rơi trên mặt đất, lông mày nhíu lại, liếc mắt nhìn, thấy bộ dạng sợ hãi của hai người họ, liền không vui “Chậc” một tiếng khó chịu.

Cả hai cùng nín thở, áp lực rất lớn.

“Đi điều tra một người cho ta.” Lục Xung trầm giọng nói vài câu.

“Tuân lệnh!” Vệ Tứ và Vệ Ngũ nhận lệnh, cuối cùng cũng nhận được nhiệm vụ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lục Xung ra hiệu cho bọn họ lại gần: “Đúng rồi, ngày mai các ngươi …”

Sau khi hướng dẫn, Lục Xung giơ tay chỉ chỉ dưới chân hai người: “Nhớ dọn dẹp sạch sẽ trước khi đi.” 

Hôm sau, khi Tô Anh đứng dậy. thấy sân vườn sạch sẽ, cảm thấy có chút bất thường, Tô Anh mở to hai mắt, nhanh chóng chạy vào nhà.

Tô Anh hoảng sợ chạy thẳng đến giường Lục Xung.

“Chu Huyền Diễm, Chu Huyền Diễm, có chuyện không hay rôi!” Tô Anh lay lay cánh tay đang đè trên chăn bông của Lục Xung.

Giọng điệu lúc này không nhẹ nhàng lần trước nàng kêu hắn dậy, giọng nói của Tô Anh lần này rất khẩn trương, căng thẳng.

Lục Xung đột ngột bừng tỉnh, hai tay hắn ôm vai nàng, đem nàng giấu sau lưng hắn, trong nháy mắt khí chất độc đoán và mạnh mẽ của hắn hiện ra, đôi mắt phượng của hắn đầy áp bức và tàn nhẫn. 

Như đang ở sa trường đẫm máu, tàn nhẫn

Nhưng phía trước không có ai, chỉ có những tấm rèm bay phất phới theo làn gió ban mai.

Nghe kỹ, thì ngoài sân vẫn bình yên như thường.

Lục Xung hít sâu một hơi quay đầu nhìn tiểu cô nương nói dối ở sau lưng.

Tô Anh trước đó không chút phòng bị đã bị hắn kéo về phía sau, thân thể nhỏ bé nhào lên giường hắn, bị Lục Xung đè lại ở phía sau, không cử động được.

Lục Xung nắm lấy cổ áo phía sau của nàng, xách nàng lên, để ngồi trước mặt hắn, mặt lạnh lùng: “Tô Anh Anh!” 

Tô Anh gạt mái tóc rối đang che phủ trước mắt nàng, lộ ra một đôi mắt hoảng hốt.

Bản thân nàng cũng có chút sững sờ, không biết mình tại sao đột nhiên ngã xuống.

Tô Anh cuối cùng cũng bình tĩnh, nhìn thấy Lục Xung đang nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt như muốn nói “Nàng không nói lý do chính đáng thì sẽ ném nàng đi đấy.”

Tô Anh chột dạ nói: “Chu Huyền Diễm, xảy ra chuyện rồi!”

Lục Xung dựa vào thành giường, sắc mặt lạnh nhạt, như đang chờ nghe nàng biện hộ.

“Tối hôm qua hình như là có trộm vào nhà!” Tô Anh chỉ ngoài sân nói nhỏ.

“Nàng mất cái gì?” Lục Xung nghĩ, có hắn ở đây, tên nào dám cả gan mò đến trộm đồ?

Chắc nàng đang tìm lý do để đánh thức hắn dậy, hắn nhướng mày, ra ý bảo nàng cứ bịa chuyện tiếp đi!

“Ta không có lừa huynh mà. Không hiểu sao đống rác bên bậc thềm lại đột nhiên biến mất! Đống rau héo trong sân cũng không còn nữa!” Tô Anh sợ hắn không tin, nên trả lời một cách nghiêm túc.

Ánh mắt Lục Xung ngưng đọng lại, khuôn mặt tuấn tú cứng ngắc, Vệ Tứ, Vệ Ngũ đúng là hai tên ngốc mà!

Tô Anh mở toang cửa sổ ra, để hắn nhìn ngoài sân: “Huynh nhìn đi!”

Lục Xung bình tĩnh nhìn Tô Anh: “Tô Anh, nàng nghĩ nếu có trộm thì hắn sẽ đi trộm đống rác đó?”

Tô Anh nghiêng đầu chớp chớp mắt: “Ừm…” 

Cũng đúng, tên đó bị điên hay sao lại đi trộm rác nhỉ! Hắn bị làm sao vậy?

“Đó là ta dọn đó” Lục Xung ra hiệu cho nàng nhìn về phía cây cắm hồ lô chống ở bên tường, vẻ mặt bình tĩnh, nói hươu nói vượn, “Tối hôm qua ta ăn xong, tiện thể dọn sân luôn”

“Ra là huynh à. Huynh giỏi lắm! ”Tô Anh hiển nhiên tin tưởng lời hắn nói, liền khen hắn.

Đôi mắt của nàng sáng lên, cả người nàng trắng nõn, mềm mại và nhanh nhẹn.

Lục Xung khó chịu nhìn đi chỗ khác, mắt hắn cong lên, cúi đầu cười tủm tỉm.

Lúc nàng không để ý đến, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không biết tâm tình thất thường của Lục Xung, xoay người ra ngoài: “Huynh cũng dậy đi! Ta xuống bếp một chút.”

Lục Xung dừng lại, đứng dậy xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn nàng đi ra ngoài, rồi băng qua sân, bước vào bếp, một lúc sau trong nhà bếp khói từ từ bốc lên.

Sự yên bình này đẹp đến mức Lục Xung nhìn không dám chớp mắt.

Lục Xung đột nhiên khẽ hừ một tiếng, cởi y phục, vén lớp vải trên người ra, nhìn vết thương, miệng vết thương chỉ mới bắt đầu kết vảy một chút, vết cắt dài và sâu, lộ ra máu đỏ tươi.

Lục Xung thầm mắng, tìm thuốc đổ lên miệng vết thương.

Tô Anh vào phòng gọi Lục Xung đi ăn sáng, vừa đến gần hắn thì đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Vẻ mặt hơi co lại, bất an nhìn hắn “Vết thương của huynh làm sao vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”

Lục Xung trong lòng lẩm bẩm cho rằng khứu giác nàng cũng tốt quá rồi, cầm lấy bát đũa trong tay nàng: “Không sao đâu.”

Tô Anh lo lắng siết chặt hai tay, có phải hôm qua đi bộ lâu quá nên khiến miệng vết thương hở ra không?

Nàng chỉ biết cảm thấy tội lỗi, buồn bã.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Anh căng thẳng: “Có vấn đề gì rồi, đúng không?”

Tô Anh mím môi, nàng không tin hắn, đưa tay vén góc quần áo của hắn lên.

Lục Xung không ngờ nàng đột ngột làm như vậy, hắn giật mình, lỗ tai nóng ran lên, nhanh chóng lùi lại, nắm lấy tay Tô Anh, nói: “Tiểu cô nương này, nàng đang làm gì vậy?” 

Không ngờ là nàng không biết ý biết tứ như vậy, hắn giả vờ có kinh nghiệm, trêu chọc: “Muốn cởi quần áo của ta làm gì? Hả?”

Nói xong, hắn cảm thấy mặt đỏ bừng lên.

Lục Xung xấu hổ liếc nhìn nóc nhà, khiếp sợ!

Tô Anh sửng sốt, hai má trắng nõn mềm mại không kiềm chế được mà đỏ bừng lên: “Ta không có. Ta chỉ muốn xem vết thương thôi.”

Lục Xung mất kiên nhẫn nói: “Ta nói không sao, không sao đâu. Ta chỉ đang bôi thuốc, nhưng tay bị run thôi, mau đi ăn đi. “

Hắn đưa tay xoa đầu nàng:” Đừng đoán mò nữa! “

Nói xong liền đi tới bàn ngồi, gõ gõ: “Ăn nhanh đi! Ăn xong còn có việc phải làm nữa!”

Lục Xung bưng một cái bát nhỏ trong tay, cúi đầu ăn cháo, không nhìn Tô Anh.

Tô Anh thấy động tác của hắn linh hoạt, không giống như vết thương bị chảy máu, bỗng có chút nghi ngờ.

Là nàng nghĩ nhiều rồi sao?

Ăn xong, Lục Xung chủ động rửa bát, động tác nhanh gọn sạch sẽ như thường.

Tô Anh cảm thấy có thể nàng nghĩ nhiều rồi.

Lục Xung đặt bát đũa vào nhà bếp, khi bước ra hắn đem những tấm gỗ chất đống trong bếp ra ngoài sân, ra hiệu cho Tô Anh đang đứng nhìn hắn ở bên kia đi qua.

Lục Xung dựng tấm gỗ lên đặt bên cạnh nàng, khoa tay múa chân đo đạc căn chỉnh, rồi lấy than đánh dấu, ánh mắt liếc nhìn nàng.

Tô Anh đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Lục Xung vui vẻ nói: “Ta không chê nàng lùn đâu!”

Nhưng biểu hiện trong mắt hắn lại chính là có ý như vậy, Tô Anh không muốn nói chuyện với hắn nữa, đi vào bếp tìm  tìm kiếm kiếm.

Khi nàng và Thu nãi nãi chuyển đến đây, ngôi nhà này không có người ở, dụng cụ của thợ xây nhà vẫn còn, nàng cũng không biết Thu nãi nãi đã cất ở đâu.

Tô Anh tìm kiếm một lúc lâu, thì tìm được một cái cưa, một cái búa, và một ít mộc đinh vưng vãi

Có bột mới gột nên hồ, Lục Xung rầu rĩ vì không có gì để đóng, thì Tô Anh đem dụng cụ đến, “Không tệ!” 

Tô Anh ngại ngùng cười cười, ánh mắt mong đợi nhìn hắn: “Những thứ nào dùng được sao?” 

Ánh mắt mong chờ một câu khẳng định của nàng ánh lên, có chút chói mắt, Lục Xung nheo mắt nói: “Ừ.”

Tô Anh vui vẻ nói, “Vậy để ta đi tìm thêm, chắc sẽ tìm được chút đồ tốt.”

Lục Xung nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng, lắc lắc đầu nói: “Đứa nhỏ ngốc này.”

Lục Xung đã từng nhìn thấy đủ loại người trong doanh trại, trước khi nhập ngũ binh lính trong trại làm đủ loại ngành nghề, cũng có rất nhiều thợ mộc, khi trò chuyện với bọn họ, hắn cũng biết được vài thứ.

Nhất thời, khoảng sân nhỏ trước nhà bụi mù mịt, mùn cưa bay đầy trời.

Tô Anh mang chiếc ghế đẩu ra ngồi ở trước hiên, nhìn Lục Xung, mặt hắn buộc một tấm khăn lụa che lại, chỉ để lộ đôi mắt.

Nàng cũng muốn giúp Lục Xung, nhưng lại bị hắn trừng mắt dọa bắt vào hiên ngồi

Nàng biết chỉ bất cẩn một chút thôi chắc chắn sẽ bị đôi mắt của hắn mê hoặc, nhưng Tô Anh vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm Lục Xung đang bận rộn đóng giường cho nàng.

Chiếc cưa phát ra âm thanh chói tai, nhưng Tô Anh lại không hề cảm thấy khó chịu, nàng thực sự rất thích một ngày náo nhiệt, sống động như hôm nay!

Lục Xung đột nhiên dừng động tác, đợi mùn cưa trước mặt vơi bớt, mới mở mắt ra nhìn Tô Anh.

Đôi mắt to của Tô Anh chợt vụt sáng lên, nàng không biết hắn có ý gì, nên chỉ vội xua tay: “Ta không có quấy rầy huynh mà!”

Lục Xung chỉ vào chiếc khăn lụa trên mặt nàng, nói: “Mang qua cho ta một cái nữa.”

Tô Anh rút khăn lụa từ trong tay áo ra, cong mắt, chạy tới chỗ Lục Xung.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng, cong lưng, đưa khuôn mặt tuấn tú phủ đầy bụi qua phía Tô Anh, Tô Anh hai mắt có chút bối rối, vội vàng vòng tay ra sau đầu hắn hí hoáy cởi nút thắt của khăn.

Cằm của Lục Xung bỗng chạm vào một nơi mềm mại, hắn sững sờ, như ý thức được điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, môi mỏng khẽ mở, toàn thân cứng đờ, không phát ra được tiếng động.

Hắn nín thở, đầu óc hỗn loạn.

Dù Lục Xung phối hợp với nàng, thì động tác của Tô Anh vẫn trong rất khó khăn, chân nàng nhón lên nhích sát đến khiến toàn bộ cơ thể nâng lên, hai tay khó khăn hí hoáy ở sau đầu Lục Xung.

Còn Lục Xung chôn toàn bộ khuôn mặt của mình vào người nàng.

Tô Anh có dáng người thon gọn, suốt ngày mặc y phục cao cổ che khuất toàn bộ, ngoại trừ vòng eo nhỏ nhắn.

Nhưng trên thực tế, dáng người nàng ở đâu cần có thịt thì đều có, thậm chí có thể nói là phát triển rất tốt.

“Hầy! Thắt được rồi!” Tô Anh thắt nơ hình con bướm sau đầu Lục Xung, rồi buông cánh tay xuống, cười nói.

Thấy nụ cười trong sáng của Tô Anh, Lục Xung sửng sốt nhìn nàng!!!!

“Huynh sao vậy? Có phải rất nóng không? Nếu không thì để chiều làm tiếp?” Tô Anh thấy mắt hăn đỏ bừng, đổ mồ hôi thì nhẹ nhàng nói.

Tô Anh ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, hôm nay quả thật rất nóng!

Làn da màu lúa mì của Lục Xung bị hung đỏ lên!

Tô Anh giơ tay vỗ vỗ vào mặt hắn, ánh mắt đầy lo lắng: “Huynh không sao chứ?”

Lục Xung vẫn đang cong lưng xuống, khó khăn quay đầu đi, ánh mắt mờ mịt.

“A! Chu Huyền Diễm, huynh bị chảy máu mũi rồi!” Hai mắt Tô Anh mở to, chỉ vào mắt hắn, lớn giọng nói.

______________________________________

Thật sự rất mềm mại!

Cái gì! Không, không phải!

Thời tiết hôm nay đúng là khô nóng quá đi!

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
Bình Luận (0)
Comment