Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 13

Chiếc khăn lụa trắng tinh dùng để che mặt cho Lục Xung trước đó bị thấm một mảng màu đỏ tươi.

Tô Anh chỉ tay vào mặt hắn, vẻ mặt đầy lo lắng.

Lục Xung:???

Nhìn theo hướng nàng, cúi đầu xuống, Hắn mới thấy dưới mũi có một dòng máu nóng chảy ra, làn gió hè thổi qua khiến chiếc khăn dính máu bay lên che khuất mắt hắn.

“Huynh chảy máu mũi rồi.” Tô Anh nhỏ giọng nói, biểu cảm như có vẻ rất sợ hắn.

Mẹ nó!!!

Lục Xung cảm thấy ngột ngạt, nhắm mắt lại, đầu choáng váng.

Tô Anh thấy thế vội vàng đỡ hắn dậy: “Qua bên kia ngồi nghỉ trước đã.”

Nàng nhìn khoảng sân nhỏ, rồi dìu hắn đến chiếc ghế đẩu cạnh giếng.

Cơ bắp cứng rắn của Lục Xung chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, khiến cả người hắn như bị ong đốt, nhanh chóng che dấu khuôn mặt đỏ bừng, rồi hắn hơi ngẩng đầu đi về phía giếng.

Lục Xung xấu hổ, giận dữ nói: “Không cần quan tâm đến ta đâu!”

Gần giếng có vài mảnh gỗ xung quanh, Lục Xung đi tới đó lại suýt vấp.

Tô Anh nhíu mày, nàng có chút không đành lòng, nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn ngồi ổn định xuống ghế rồi mới chạy vội vào nhà.

Mùa hè oi bức, khiến người ta chỉ trong vài phút đã khô cả họng, nên trên bàn lúc nào cũng có sẵn ấm trà, Tô Anh cầm lấy cốc rót nước rồi mang ra cho Lục Xung.

Thành giếng nơi Lục Xung ngồi bị ướt một mảng lớn.

Cánh tay Lục Xung chống ở miệng giếng, tấm khăn lụa trên mặt cũng bị hắn gỡ xuống, nhưng lại không biết cất chỗ nào.

Mồ hôi làm ướt mái tóc đen của hắn, trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc đen buông trước trán cũng ướt sũng.

Vài giọt mồ hôi đọng lại trên má hắn, một vài giọt khác thì chảy xuống theo đường nét sắc bén của quai hàm rồi lăn xuống cổ.

Dưới ánh nắng trong veo, Lục Xung hơi nâng cằm lên, yết hầu chuyển động, cổ áo bị hắn mở toang ra, lộ ra vẻ đẹp hoang dại ngoài ý muốn.

Hắn đẹp quá! Bước chân Tô Anh chậm dần lại.

Nhưng khi đến gần, thì nàng bị hắn làm cho hoảng sợ.

Lục Xung trông như một vũng nước đọng ảm đạm, đôi mắt hắn rủ xuống, vẻ mặt rầu rĩ như một chú chó chán nản đi lạc vào ngày mưa.

Tô Anh vén váy rồi khom người xuống, đưa hắn một chiếc khăn lụa sạch sẽ: “Huynh lau mặt đi.” 

Lúc nàng đi ra khỏi phòng, Lục Xung đã nhìn thấy, nhưng sự thật là lúc này hắn không dám mở lời nói chuyện với nàng. Hắn cầm khăn đắp lên mặt, che hết mặt lại

Hai tay Tô Anh cầm cốc nước, lúc đầu vốn dĩ đang lo lắng cho hắn, nhưng bây giờ lại không nhìn được bật cười: “Chu Huyền Diễm, huynh làm sao vậy? Trời này oi bức, bị chảy máu cũng là chuyện bình thường thôi mà.” 

Nếu trời mát mẻ mà còn bị chảy máu mũi nữa thì Lục Xung hắn cũng không muốn sống nữa.

Lục Xung còn không dám nhìn nàng!

Tô Anh nghĩ có thể hắn đang xấu hổ, vì chảy máu mũi thôi mà bộ dạng hắn cũng chật vật đến mức này, nàng nhịn cười, liếc hắn một cái, nắm lấy tay hắn, đặt cốc nước vào: “Nước của huynh nè.”

Trái tim Lục Xung đột ngột loạn nhịp, dưới ánh nắng, tai hắn càng ngày càng nóng, hắn đột nhiên “keng” một tiếng, vén khăn lụa trên mặt lên.

Chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn của Tô Anh, nàng đang mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng.

Lục Xung cáu kỉnh lấy tấm khăn lụa lau lau mặt, nàng không biết gì cả!

“Chu Huyền Diễm …” Tô Anh vừa mở miệng, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa

Lúc này cũng gần đến giờ quán ăn dưới núi giao đồ, Tô Anh nghĩ là dì Tào, nên vội vàng đứng dậy chạy ra cửa.

Nàng mở cửa ra thì sững sờ, không biết hai nam nhân đứng bên ngoài là ai.

Cả hai bọn họ có thân hình cường tráng, đều ăn mặc như nông dân.

Tô Anh khẽ lùi lại, tay nắm chặt cửa: “Hai người đang tìm ai?”

“Cô nương đừng sợ, bọn ta không phải người tốt!” Vệ Tứ cười nói.

Chỉ có kẻ xấu mới nhấn mạnh rằng hắn là người tốt, Tô Anh giữ chặt cửa, quay đầu nhìn Lục Xung.

Vệ Ngũ lén huých khủy tay Vệ Tứ, nói vớ vẩn gì vậy!

Rồi quay sang cười hiền hậu: “Bọn ta không phải là người xấu đâu!”

Hai người kỳ quái kia dọa Tô Anh hoảng sợ, nàng vội vàng quay người vào trong nhà, hét lớn: “Chu Huyền Diễm, Chu Huyền Diễm!”

Lúc này, Lục Xung đã sớm đi đến, đứng sau lưng nàng, mở cánh cửa, lạnh lùng nhìn Vệ Tứ và Vệ Ngũ.

Vệ Tứ và Vệ Ngũ thu nụ cười cứng nhắc lại, bắt hai người họ cười chính là muốn làm khó họ.

“Bọn họ giao đồ mà hôm qua ta đặt đó. Đều là chân chạy vặt của mấy quán hàng ở trong thành.” Lục Xung nhìn bọn họ chằm chằm rồi giải thích với Tô Anh.

“Đúng, đúng vậy, bọn ta là làm khuân vác quanh núi Nhạn Hàng, thường xuyên đi giao đồ lắm. Cô nương chưa bao giờ thấy bọn ta sao?”

Tô Anh lắc đầu, nàng biết dưới chân núi có rất nhiều người khuân vác, nhưng nàng cũng chưa thuê người bao giờ nên không cũng quen, quay đầu nhìn Lục Xung, “Hôm qua huynh mua gì? Sao ta không thấy? Huynh mua lúc nào vậy? ”

Lục Xung đặt tay lên vai nàng, rồi kéo nàng sang một bên, ra hiệu cho Vệ Tứ và Vệ Ngũ mang đồ vào.

Một lúc sau, hắn mới nhận ra tay vẫn đang đặt trên bờ vai của nàng, máu trong người hắn dồn lên não, Lục Xung im lặng một lúc, mới hoảng sợ buông tay ra khỏi vai nàng, tay hắn nắm chặt lại.

Tô Anh hiện tại  vẫn đang đợi câu trả lời của hắn!

Lục Xung khô họng, cứng giọng nói: “Giữa bữa ăn không phải ta có đi ra ngoài sao?”

“Có sao?” Tô Anh nghĩ lại, không nhớ chuyện này.

“Có, có lẽ nàng quên rồi.” Lục Xung kiên định nói.

“Là thế này, ông chủ thuê bọn ta bảo trưa hôm qua có Chu đại nhân đến mua đồ, nhưng không tiện mang về, nên mới kêu bọn ta đến khuân đồ đến giúp.” Vệ Tứ nhanh nhẹn gỡ rối.

Ngày hôm qua hai người họ đúng là hết cầm hồ lô rồi kẹo đường nữa, nên thật sự không thể mang nhiều đồ như vậy về, Tô Anh nghĩ, chắc là cô quên thật.

Lục Xung ho nhẹ một tiếng, thở phào nhẹ nhõm rồi ra hiệu cho Vệ Tứ và Vệ Ngũ giao đồ xong thì rời đi luôn.

Trước ánh mắt của Lục Xung, cả hai bọn họ đặt đồ xuống, chắp tay thi lễ rồi quay đi

“Bọn họ cũng giữ lễ độ với chúng ta quá rồi!” Tô Anh thở dài.

Lục Xung cứng đồ, ngượng ngùng cười: “Thật sao?”

Tô Anh gật gật đầu.

Bởi vì có chút cắn rứt lương tâm, nên trong lòng Lục Xung bị chấn động một hồi, ánh mắt rơi xuống mặt nàng, không biết nàng có phát hiện ra điều gì không.

Tô Anh nghiêng đầu nhìn hai chiếc giỏ lớn, hai tay ôm đầu gối, có chút tò mò không biết hắn đã mua cái gì.

Lục Xung quay đầu, đưa lưng về phía nàng, không nhịn được nhướng mày lên, hôm nay kinh động tâm trí hắn quá nhiều rồi.

__

Vệ Tứ và Vệ Ngũ ra khỏi biệt viện rồi đi sâu vào trong rừng.

“Không biết đại nhân có thích đồ chúng ta mua không.” Vệ Ngũ thì thào.

“Chúng ta tốn rất nhiều thời gian để lựa chọn, còn nghiêm túc hơn lúc luyện võ nữa, đại nhân đương nhiên sẽ thích rồi!” Vệ Tú suy nghĩ một chút rồi nói.

Sự thật thì Lục Xung không những không thích, mà còn rất là hài lòng là đằng khác.

Bởi vì trong hai cái giỏ lớn đó, ngoại trừ một hũ dầu sơn, thì toàn bộ đều là son phấn và trâm cài.

Tô Anh ngẩn người, nhưng Lục Xung ở bên cành thì liên tục nhét đồ vào tay nàng

Mặt nàng đỏ bừng lên, vội vàng ôm lấy những hộp nhỏ đó: “Nhiều quá rồi!”

Lục Xung cầm một quạt tinh xảo, duỗi tay quạt quạt vào mặt nàng, sau đó đặt chiếc quạt vào tay nàng: “Được rồi, mang vào đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, Lục Xung hớn hở. Hắn cũng không thèm nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ kia nữa.

Lục Xung thở ra một hơn, vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng quên luôn chuyện mặt hắn vô tình đụng chạm vào ngực nàng, rồi chuyện hắn bị chảy máu mũi nữa.

Hắn nhanh chóng dời sự chú ý: “Mau đem vào cất đi. Chứ đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”

“Sao huynh bỗng dưng mua cho ta nhiều đồ vậy!” Tô Anh nhấp nháy môi, nhỏ giọng nói.

“Ta thích thì mua thôi!” Lục Xung nhướng mày, mạnh mẽ nói: “Nàng không được trả lại cho ta đâu đấy, nếu không muốn thì cứ ném đi!”

Giọng điệu của hắn rất dữ, dường như đang cố gắng che giấu đi nỗi sợ rằng, Tô Anh sẽ không nhận đồ hắn mua cho

“Huynh lại làm sao vậy!” Tô Anh rầu rĩ nói.

Lục Xung gật đầu, “Ờ, ta chính là như vậy đấy.”

Hắn phủi tay, đứng dậy, cầm lấy vài chiếc hộp trong tay nàng rồi đi vào, mặc kệ Tô Anh đang la lên ở phía sau..

Hắn nghĩ thầm, thành Tây Bình cũng chỉ là một thành nhỏ của Tây Bắc, cũng không trong mong đồ ở đây tốt như nào, nếu cần thì một ngày nào đó hắn sẽ cho người mang đồ ở kinh thành đến đây, Tô Anh Anh nhất định sẽ rất thích.

Tô Anh ngơ ngác đứng nhìn, đây là lần đầu tiên được người khác tặng quà.

Tô Anh nhìn theo bóng lưng của Lục Xung.

Ánh nắng chói chang, Tô Anh có chút xúc động.

“Tô Anh Anh, nàng nhanh lên, có muốn đóng giường nữa không?” Lục Xung bậc thêm nhưng không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, hắn liên quay lại gọi.

Tô Anh đáp lại bằng giọng mũi: “Đến đây!”

Với số lượng gỗ có hạn, hắn chỉ có thể làm một chiếc giường nhỏ. Tuy không lớn lắm nhưng Tô Anh vẫn có thể thoải mái lật người khi nằm

Tô Anh ngồi bên cạnh Lục Xung như một con thỏ nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Xung bằng đôi mắt long lanh.

Cũng ngoan đấy!

Cổ họng Lục Xung khô khan, nhịn không được dùng dao khắc ba chữ “Tô Anh Anh” lên đầu giường.

Đôi mắt Tô Anh lập tức cong lên, cười tủm tỉm, ngón tay chạm nhẹ vào tên cô, nói nhỏ: “Ta rất thích.” 

Đôi môi mỏng của Lục Xung từ từ cong lên, ngón tay đưa lên sờ sờ lỗ tai anh: “Được rồi, nàng tránh ra để ta sơn dầu lên.” 

Sau khi sơn được ba lớp dầu, thì chiếc giường được đặt phơi ở trước sân, phơi khô xong thì có thể sử dụng được rồi.

Đêm xuống, hai người bọn nằm hai nơi, chỉ cách nhau một tấm màn.

Lục Xung bị mất ngủ!

Nửa canh giờ trước, hắn vẫn đang say giấc, nhưng trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, hắn lại mơ thấy Tô Anh Anh, mơ thấy hắn đang làm chuyện xấu.

Vừa mở mắt ra, toàn thân hắn nóng bừng, không dám ngủ tiếp nữa.

Nhưng hắn mặc định cho rằng do nóng quá nên hắn mới không ngủ được.

Ở bên kia, lông mi Tô Anh run rẩy không ngừng, ngón tay nắm lấy tấm chăn mỏng che miệng lại. Trong bóng tối, đôi môi đỏ mọng như hoa của nàng cong lên không ngừng. Đôi mắt nhắm nghiền cũng cong vút.

Nàng cắn chặt môi, sợ mình sẽ vui đến mức sẽ bật cười ra tiếng

Hôm nay nàng rất vui, rất hạnh phúc!

Tô Anh dụi dụi má vào chiếc gối mềm mại, khẽ mở mắt ra thì thấy một chiếc quạt nằm bên cạnh gối, chính là chiếc mà Chu Huyền Diễm đưa cho nàng lúc chiều!

Tô Anh vừa định với lấy, thì ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp, Tô Anh mở to mắt, ngay sau đó là tiếng sấm vang rền, mưa bắt đầu rơi ào xuống đập vào cửa sổ, khiến nàng không kịp phản ứng.

Suy nghĩ đầu tiên của Tô Anh là chiếc giường nhỏ của nàng vẫn còn phơi ở ngoài sân.

Tô Anh vén chăn, lấy áo choàng mang vào.

Nàng lo lắng mở cửa, một cơn gió cùng mưa ập vào mặt, tia chớp xẹt nàng qua bầu trời, nhìn thấy giường của mình, lòng Tô Anh như thắt lại.

Trái tim Tô Anh tan nát, không chút do dự, nàng nhấc chân chuẩn bị chạy ra thì đột nhiên bị kéo lại

Lục Xung nhìn nàng: “Tô Anh Anh, nàng điên rồi à! Không được chạy ra lúc này!” 

Tô Anh ngơ ngác, chỉ ra phía ngoài sân, nhẹ giọng nói: “Nhưng chiếc giường mà huynh làm cho ta vẫn đang ở bên ngoài.”

______________________________________

Mỗi câu, mỗi từ của nàng đều như muốn chọc thủng tim ta!

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
Bình Luận (0)
Comment