Cảnh Xuân Trêu Người

Chương 14

Tia nắng ngoài cửa chiếu vào, căn nhà gỗ bỗng sáng lên đôi chút giúp Lục Xung thấy được toàn bộ khuôn mặt và biểu cảm của Tô Anh.

Chú nai con ngơ ngác nhìn hắn.

Lục Xung trong chốc lát có chút hối hận vì lúc nãy có hơi nặng lời với nàng.

Nàng trân trọng chiếc giường mà hắn làm như vậy thì đáng lý Lục Xung phải rất vui mừng và hạnh phúc, nhưng lúc này trái tim hắn cứ như bị ngâm trong nước lạnh, lúc thì co thắt đau đớn, lúc lại phập phồng vui mừng.

Bàn tay cứng đờ của Lục Xung đang giữ ở cổ Tô Anh buông lỏng ra.

Trong ánh sáng yếu ớt cùng tiếng sấm vang rền, Lục Xung nhìn thấy sau gáy nàng bị hằn vết đỏ, hắn nhớ tay hắn không dùng lực nhưng vẫn khiến làn da trắng nõn của nàng bị lưu vết.

Vẻ mặt Lục Xung có chút méo mó, những hình ảnh trong giấc mơ trước đó lại hiện lên trong đầu, hắn dần mất tự nhiên.

Tô Anh không biết hắn đang suy nghĩ lung tung, mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn lên chiếc giường nhỏ ở ngoài sân.

Thấy nãy giờ Lục Xung không nói gì, liền bước chân ra ngoài.

May mà Lục Xung nhanh tay lẹ mắt giữ nàng lại. Tay chân nàng yếu ớt, chỉ cần một tay của hắn cũng có thể bóp chết nàng, vậy mà nàng lại bất chấp mới to gió lớn liều mạng chạy ra.

“Nàng đợi đã, đừng chạy ra nữa.” Lục Xung thấp giọng ngăn Tô Anh.

Lục Xung kéo nàng ra phía sau, tính mở cửa chạy ra, thì vạt áo đã bị kéo lại, hắn quay lại nhìn Tô Anh.

“Không, không được, huynh không được ra ngoài kia.”

Tô Anh bị Lục Xung kéo lại liền lảo đảo một hồi rồi đứng vững lại, nhìn thấy tư thế của hắn, liền hiểu được hắn định làm gì, nhưng hắn vẫn còn bị thương, làm sao có thể chạy ra ngoài kia giữa trời mưa được.

Tô Anh đau lòng nghĩ, nếu hắn không cho nàng đi, thì nàng cũng sẽ không cho phép hắn ra ngoài.

Những suy nghĩ trong lòng dường như đã hiện rõ trên khuôn mặt, nàng rất lo lắng cho hắn!

Lục Xung bất lực, nhưng cảm xúc trong mắt hắn cũng lộ ra một chút vui mừng, gỡ bàn tay đang nắm y phục hắn xuống rồi nói: “Chậc! Ta không ngờ nàng không nỡ vứt chiếc giường ta làm cho nàng ngoài kia đấy.”

Nói xong, Lục Xung đẩy nàng vào trong rồi quay người mở cửa chạy ra ngoài, cơn mưa lớn lập tức làm ướt y phục hắn, nhưng hắn cũng không để tâm mà chỉ cố gắng dịch chuyển chiếc giường.

Chết tiết!

Nặng quá!

Giường gỗ bị thấm nước mưa nên có chút khó di chuyển, Lục Xung nghiến răng nghiến lợi kéo chiếc giường vào căn phòng phía đông.

May mà sân nhỏ, Lục Xung vẫn còn muốn khoe khoang thêm, nhưng trong chốc lát, hắn đã kéo giường đến nơi rồi.

Cửa phòng mở toang ra, Tô Anh đi ra ngoài hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn trong mưa, nhìn hắn đứng ở cửa phòng phía đông, chống nạnh nhìn nàng cười cười.

Hai mắt Tô Anh đỏ hoe, ngây người nhìn hắn rồi đột nhiên chạy vào nhà.

Lục Xung rũ nước trên người, nụ cười cứng đờ, lông mày nhíu lại, chưa kịp nói ra bốn chữ ” Đồ vô lương tâm”, nàng lại xuất hiện.

Tô Anh chạy băng qua hành lang, lon ton tới chỗ hắn, nền đá xanh hành lang đọng nhiều nước nên rất dễ trượt ngã.

Lục Xung vô thức đỡ nàng, có chút không vui nói: “Tô Anh Anh, nàng vội làm gì chứ!”

Cơ thể nàng dính đầy hơi nước, khuôn mặt đỏ bừng, thở không ra hơi, một mạch kéo Lục Xung đi vào phòng.

Hắn “Hừ” một tiếng.

Tô Anh không biết lòng hắn có chút ngừa ngáy, mà chỉ lo lắng rũ chiếc khăn trong tay, kiễng chân lên rồi trùm lên đầu Lục Xung.

Trước mặt bỗng tối sầm, rồi lại sáng trở lại, Lục Xung chỉ biết sững sờ.

Hắn cảm thấy có một đôi tay đang xoa xoa đầu mình.

Cảm giác không đau, không khó chịu mà rất mềm mại và thoải mái.

Lục Xung chưa từng được người khác đối xử như vậy bao giờ, trong lòng có chút xấu hổ, đỏ mặt kéo tay nàng ra, trừng mắt nhìn Tô Anh.

Tô Anh cứ như đang lau chùi bảo vật quý giá, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt trong veo và thuần khiết nhìn hắn chăm chú, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nhẹ: “Không lau khô thì sẽ bị ốm nữa đó.”

Nàng mở khăn tắm rồi lại phủ lên đầu Lục Xung lần nữa.

Giọng nói dịu dàng như gáo nước tưới vào, bất mãn trong lòng đã dần biến mất, Lục Xung cứng ngắc cúi đầu xuống.

Không chống cự lại, hơn nữa còn rất hợp tác.

Hắn nghĩ, chắc hắn bị va đầu vào đâu rồi!

Tô Anh tháo cây trâm của hắn ra, chạm tóc hắn qua lớp khăn, mái tóc đen hơi cứng, giống như tính khí của hắn vậy.

Nhưng nàng lau lau một chút, thì tóc hắn cũng rũ xuống một cách ngoan ngoãn.

Tô Anh không kìm được, ngón tay giả vờ như chải chải tóc rồi lén vuốt tóc hắn qua lớp khăn dày.

“Chuyên tâm lau tóc giúp ta đi! Đừng có nghịch!” Lục Xung lấy lại tinh thần, hung dữ nói.

Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được mọi cử động của Tô Anh.

Bởi vậy, khuôn mặt được giấu trong chiếc khăn ửng hồng một lạ thường, hắn có thể cảm thấy được mình sắp bị hun chín chỉ trong giây lát.

Cổ Lục Xung đứng thẳng lại, cố định đầu.

Hắn đã tự nhủ không được đụng đến nàng rồi…!

Đột nhiên nghe thấy giọng nói nhỏ của Tô Anh vang lên: “Ơ!”

Lục Xung hỏi: “Sao vậy!” 

“Ta quên lấy y phục cho huynh thay mất rồi! Vết thương của huynh thế nào rồi? Vải băng cũng nên thay rồi đó!” Tô Anh lo lắng nói.

Tô Anh tự trách mình, nàng chỉ mãi quan tâm đến mái tóc ướt của hắn!

Tô Anh tạm thời dừng động tác, xoay người đi tới chỗ móc y phục, tính lấy y phục mới cho Lục Xung, thì thấy chiếc giường nhỏ được hắn dời vào đang đặt kế bên giá treo.

Tô Anh nhìn thêm vài lần, vẫn thấy có chút đau lòng.

“Không sao, phơi thêm hai ngày nữa là có thể sử dụng rồi.” Giọng nói của Lục Xung vang lên sau lưng.

Lục Xung bỏ chiếc khăn trên đầu xuống, phức tạp nhìn nàng.

Tô Anh gật đầu: “Ừm!”

Cũng may, mỗi tối Tô Anh đều thu y phục đã giặt phơi ở ngoài sân vào phòng phía đông, nên không bị ướt.

Tô Anh không có nhiều y phục, đây là thói quen được hình thành từ khi sống cùng Thu nãi nãi.

Lục Xung cũng chỉ có hai bộ y phục, hôm nay giặt rồi mai thay, Tô Anh nghĩ, hắn mua cho nàng nhiều đồ như vậy, tại sao lại không nhớ đến việc mua thêm một bộ y phục bản thân!

Tô Anh ôm y phục của Lục Xung xoay người, toàn bộ vóc dáng của Lục Xung bỗng thu vào mắt nàng.

Cơ thể hắn được trung y màu trắng ướt nhẹp bao lấy, nửa thân trên của hắn lộ ra trước mắt Tô Anh, cơ bắp săn chắc rõ ràng, bờ vai rộng, trên ngực có hai hạt đậu nhô cao!

Tô Anh đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm hắn mấy lần.

Chiếc khăn nằm ở trên vai Lục Xung, hắn đứng thoải mái, nhàn nhã lau tóc chờ Tô Anh quay lại.

Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhìn theo ánh mắt rạo rực của Tô Anh hướng về ngực hắn, trong chốc lát, thân thể Lục Xung càng thêm căng chặt lại.

Hắn nhanh chóng kéo chiếc khăn trên vai xuống chặn trước ngực.

Lục Xung như bối rối hét lên, “Tô Anh Anh, nàng là nữ nhân đó!” 

Tô Anh vô tội nhìn hắn, tỏ vẻ là nàng không làm gì cả.

Hơn nữa điều đó cũng đâu cần Lục Xung nhắc đâu!

Tô Anh tự mình biết điều đó! Từ khi có ý thức đến nay nàng đã biết rõ mình là con gái mà!

Lục Xung dậm chân mạnh, lấy y phục trong tay Tô Anh, tay hắn nắm lấy cổ áo nàng, rồi ném nàng ra khỏi phòng.

“Bang!!” Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng đóng lại.

Chỉ vậy thôi cũng có thể tưởng tượng được người trong phòng tức giận như thế nào.

Tô Anh nhìn chằm chằm qua, chớp chớp mắt, khẩy ngón tay.

Cơn mưa nặng hạt nhanh đến rồi cũng nhanh đi, giờ đây chỉ còn mưa phùn lất phất trước nhà, Tô Anh đứng dưới mai hiên, đôi chân nhỏ nhắn nhúc nhích một cách chán nản.

Nhưng ngay sau đó, cánh cửa mở ra.

Vẻ mặt Lục Xung u ám, kéo Tô Anh vào.

“Ơ!” Tô Anh không biết hắn làm sao mà tính tình thay đổi thất thường, sáng mưa chiều nắng, đúng là kỳ lạ thật.

“Nàng không được nói chuyện!” Lục Xung dọa nàng, rồi kéo Tô Anh tới chỗ tấm bình phong, cho nàng ngồi đợi ở phía trong: “Không được đi ra!”

Phía sau bình phong là một cái thùng lớn dùng để tắm, Tô Anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu gần đó, nghe lời hắn, không phát ra tiếng động nào.

Lục Xung nhanh chóng cởi y phục ướt sũng xuống, tự bôi thuốc.

Đang quấn vải để băng vết thương thì Lục Xung nhìn xuống ngực của chính hắn, hắn đã luyện võ nhiều năm, cơ bắp hắn không mạnh mẽ như đô vật mà rắn chắc, cứng rắn, thậm chí đường cong còn rất đẹp.

Nghĩ đến ánh mắt của Tô Anh Anh, khuôn mặt tuấn tú của Lục Xung thoáng đỏ lên, Tô Anh Anh nhất định là cố ý đây mà!

Lục Xung nhanh chóng cài nút y phục, động tác của hắn mạnh mẽ khiến ý phục có chút nhăn, không biết hắn đang tức giận với ai.

Mặc y phục vào, hắn quay đầu nhìn chằm chằm tấm bình phong không nói lời nào.

Nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, Tô Anh suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Chu Huyền Diễm, huynh có ổn không đó?”

Giọng mũi Lục Xung vang lên, khó chịu “Ừ”!

Tô Anh từ từ ló đầu cùng đôi mắt nai tròn ra.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Xung có chút căng thẳng, hắn điên mất rồi!

Hắn thế mà lại thấy nàng như vậy rất dễ thương!

Thậm chí hắn còn muốn xoa đầu nàng.

“Vậy ta có thể đi ra được chưa?” Tô Anh nghiêm túc hỏi hắn.

Lục Xung dời ánh mắt, nói: “Ra đi!”

Tô Anh do dự một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy đi về phía hắn.

Ánh mắt mong chờ nhìn Lụn Xung, ngón tay chỉ đầu hắn: “Muốn lau khô tóc không?”

Lục Xung cười nhạo bản thân một tiếng rồi nói: “Muốn!”

Tô Anh nở một nụ cười rạng rỡ.

Lục Xung lần này rất thông minh, lấy ghế đẩu ngồi xuống, rồi nói với Tô Anh đang đứng phía sau hắn: “Tô Anh, nàng làm nghiêm túc cho ta đấy.”

Tô Anh đặt tay lên đầu hắn, gật gật đầu, nhưng trong lòng thì lại thắc mắc, nãy giờ nàng đều nghiêm túc mà!

Nửa đêm, trên núi, tiếng mưa phùn rơi lất phất chậm rãi đều đặn, Tô Anh cảm thấy rất bình yên, thoải mái, quấn chăn, an tâm ngủ một giấc.

Nhưng ở phía Lục Xung thì lại có chút khó chịu.

Ánh sáng ban mai vừa ló, bầu trời dần hửng sáng, trên trán Lục Xung lấm tấm những giọt mồ hôi, đôi mày sắc sảo khẽ nhíu lại, tiếng thở dốc trở nên nặng nề.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, bật thẳng người dậy, hắn thở gấp gáp, ánh mắt chậm rãi nhìn nơi nào đó vừa trải qua mộng xuân, ngón tay nắm chặt chăn, kéo chăn lên nhìn qua, ánh mắt khó tin.

Tô Anh mơ màng tỉnh dậy, thấy căn nhà quá mức yên tĩnh.

Liền ra ngoài, đứng dưới hiên, thấy một bóng dáng đang ngồi bên giếng cần mẫn cọ rửa thứ gì đó.

“Chu Huyền Diễm?” Tô Anh tò mò, mới sáng sớm mà huynh ấy đã giặt cái gì rồi!

Cơ thể Lục Xung cứng đờ.

Chết hắn rồi!

______________________________________

Tô Anh Anh, thành thật mà nói thì nàng ham muốn cơ thể này của ta từ lâu rồi đúng không!

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”
Bình Luận (0)
Comment