[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư

Chương 6

Chu phu nhân kéo tay của Tiêu Tiêu, vội vàng đi vào phòng trong.

Tiêu Tiêu vừa tiến vào, đã bị mùi thuốc đông y làm sặc đến ho khan. Chu phu nhân cũng biết vị thuốc đông y khó chịu, giải thích với hắn: “Mùi vị kia có chút khó ngửi. Tiểu nương tử, làm phiền ngươi, tướng công ta nằm ngay trên giường, phiền ngươi đi qua nói chuyện với hắn.”

Tiêu Tiêu gật đầu đi qua. Người nằm trên giường thoạt nhìn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại bệnh đến sắc mặt vàng vọt, xem ra bệnh không nhẹ. Hắn nhẹ giọng: “Chu lão gia?”

Chu Thiên Tuần mở mắt, nhìn thấy mặt của Tiêu Tiêu, tựa như trúng tà. Toàn thân hắn run rẩy nói: “Ngươi, ngươi…Thái Vân.”

“Đừng nói nữa, mau dưỡng hết bệnh là quan trọng nhất.”

Chu Thiên Tuần nghe nàng nói chuyện dịu dàng, mảy may cũng không trách ý của hắn, y không khỏi chảy nước mắt. “Thái Vân, nàng không trách ta sao?” Tiêu Tiêu không biết nói sao, hắn nói thế nào cũng chỉ mấy câu như thế, hắn mạnh mạnh lắc đầu. “Không trách ngươi, ngươi nhanh chóng đem bệnh dưỡng hảo quan trọng hơn.”

Chỉ với hai câu nói, vừa vặn hóa giải khúc mắc của Chu Thiên Tuần. Nước mắt y rơi càng nhiều, cầm tay của Tiêu Tiêu, “Ta sẽ dưỡng bệnh thật tốt, Thái Vân, ta cũng sẽ nhanh chóng tìm con của chúng ta, khi đó nàng rơi lệ nhất định muốn nói cho ta biết là ta chưa dốc hết sức đúng không? Ta sẽ phái nhiều người hơn nữa, Thái Vân -”

Tiêu Tiêu tùy ý để y nắm tay. Còn Chu Thiên Tuần vẫn còn chảy nước mắt, nhưng dù sao y bệnh lâu, không còn nguyên khí, khóc chốc lát, rốt cuộc khi an tâm cũng mệt mỏi nằm ngủ.

Tiêu Tiêu mềm lòng, thấy không được người khóc, cuối cùng càng cùng cái người không quen biết rơi lệ

Chu phu nhân thấy tướng công mình đang ngủ, mới đi vào. Vừa bước vào hốc mắt đã đỏ ửng lên nói lời cảm tạ: “Tiểu nương tử, đa tạ ngươi, tâm tình của tướng công ta tựa hồ tốt hơn nhiều, cám ơn.”

Tiêu Tiêu bỗng nhiên cảm thấy phi thường khổ sở, hắn đi ra cửa, ngay tại cửa ngoài Hắc Ảnh đang chờ hắn. Hắn không chút suy nghĩ vọt tới, ôm lấy Hắc Ảnh, rơi nước mắt.

Hắc Ảnh nhìn hắn khóc đến đáng thương, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, an ủi hắn nói: “Đừng khóc.”

“Chỉ là bộ dạng kia của hắn thật đáng thương.” Tiêu Tiêu khóc nói: “Nếu là cha mẹ ta cũng tìm ta như vậy thì tốt rồi, ta vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn kia thật khổ sở, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Hắc đại ca, rõ ràng ta không dám khóc trước mặt ngươi, nhưng…”

Tiêu Tiêu ức chế không được, ngược lại khóc còn lớn tiếng hơn. Hắc Ảnh đưa hắn vào ***g ngực mình, hắn lại càng khóc dữ dội hơn, hoàn toàn ngừng không được tiếng nức nở của mình, khóc đến sưng húp mắt lên.

Hắn khóc đến lê hoa mang lệ, Chu phu nhân cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Hắc Ảnh nói: “Chu phu nhân, cho ta mượn một gian phòng một lát, ta làm cho nàng bình tĩnh cảm xúc lại một chút.”

Chu phu nhân vội vàng đồng ý, đưa bọn họ đến một gian phòng trang trí mỹ lệ, rồi ra ngoài.

Hắc Ảnh vẫn ôm Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đem mặt vùi vào trong lòng của Hắc Ảnh, bờ môi của hắn bị lệ trượt qua càng thêm đỏ tươi, tim của Hắc Ảnh rung động, chợt nhớ tới tư thái đòi hôn của Tiêu Tiêu động lòng người.

Hắc Ảnh không phải không thừa nhận đêm hôm đó là một đêm khó quên nhất trong cuộc đời y, xinh đẹp của Tiêu Tiêu y chưa từng thấy. Mặc dù y ngăn chính mình không nghĩ nữa, nhưng cảm giác này vô cùng kỳ diệu, khi nó không đến, ngươi cầu thế nào cũng không đến lúc nó muốn đến, ngươi muốn ngăn thế nào cũng ngăn không được.

Hắc Ảnh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của Tiêu Tiêu, vẻ mặt đầy lệ của Tiêu Tiêu nhìn Hắc Ảnh, bộ dáng thê mĩ của hắn điềm đạm đáng yêu làm cho tim của Hắc Ảnh đập cực nhanh Tiêu Tiêu cũng cảm giác không khí có chút lạ, nước mắt của hắn ngừng ở bên má, ngơ ngác nhìn nhìn chăm chú vào Hắc Ảnh, chỉ cảm thấy môi bị Hắc Ảnh nhìn chăm chú nóng lên.

Cái nóng này từ môi từ từ khuếch tán đến cổ, trước ngực, tim của hắn ngày càng đập nhanh hơn kịch liệt hơn Hắc Ảnh giơ tay lau lệ cho hắn, cảm giác tay y tiếp xúc, khiến cho Tiêu Tiêu chấn động toàn thân, môi cũng hơi hơi rung động.

Hắc Ảnh lại chậm rãi hạ đầu thấp xuống, nếu mặt của Hắc Ảnh càng ngày càng gần, Tiêu Tiêu lại không thở nổi, môi gần chạm sát, Tiêu Tiêu ngừng hô hấp Hắc Ảnh đưa tay trượt xuống, vuốt ve chiếc cổ mềm nhẵn của hắn, nghe Tiêu Tiêu phát ra tiếng rên rỉ, Hắc Ảnh khóa chặt lưng của hắn, bỗng nhiên đưa hắn kéo lại gần mình.

Vốn chính là đơn thuần môi chạm môi, nhưng lúc này đầu lưỡi của Hắc Ảnh đã mạnh mẽ tiến vào, khiến cho Tiêu Tiêu toàn thân run rẩy. Vốn chuyện đêm hôm đó cơ hồ không nhớ, nhưng cách hôn này, khiến rất nhiều hình ảnh điên cuồng loạn chạy trong đầu của hắn. Thật sự đêm hôm đó hắn cùng Hắc đại ca đã làm chuyện hổ thẹn kia sao? Hắn vuốt ve thân thể của Hắc đại ca, Hắc đại ca cũng nâng chân của hắn, tiến vào trong cơ thể của hắn…

Mặt Tiêu Tiêu đỏ, Hắc Ảnh hôn thật sự rất mãnh liệt, hắn sợ hãi đem cái lưỡi nhẹ nhàng chạm vào cái lưỡi mạnh mẽ tập kích Hắc Ảnh Hắc Ảnh phát ra một trận âm thanh kỳ quái, Tiêu Tiêu âm thanh như thế, toàn bộ tay chân đã tê rần, lưỡi của hắn cơ hồ bị Hắc Ảnh bắt lấy.

“Ngô… Ngô…”

Hắn bị hôn đến cơ hồ không có cách nào thở, hắn đưa tay đặt phía sau cổ của Hắc Ảnh, vuốt mái tóc của Hắc Ảnh. Xúc cảm lạnh lẽo kia làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái, sau đó hắn cảm thấy được giữa hai chân có nguồn nhiệt đụng vào hắn, Tiêu Tiêu nghiêng mắt, mặt không khỏi nóng lên, xấu hổ cùng luồng nhiệt không nói nên lời, làm cho cả khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên.

Trước kia nếu nam nhân đối với hắn có loại mơ mộng này, hắn nhất định sợ tới mức chạy không kịp nhưng hiện nay hắn lại cảm thấy trong cơ thể trào lên dòng nhiệt sục sôi, hưởng ứng nhiệt tình của Hắc Ảnh, hơn nữa dòng nhiệt này nôn nóng cháy sạch không dứt.

Hắc Ảnh buông đôi môi đỏ như lửa của hắn ra, cấp tốc lắc đầu, hiển nhiên muốn hồi phục lý trí. “Ta đang làm gì thế này?”

“Hắc đại ca?” Thanh âm của Tiêu Tiêu khàn khàn, tràn ngập nhiệt tình mong đợi trên mặt của hắn cũng đỏ lên, thở phập phồng không ngừng.

Hắn nhìn mặt của Hắc Ảnh, sau đó tầm mắt chuyển qua phía dưới của Hắc Ảnh, mặt đỏ còn dữ dội hơn, cũng đem thân mình ngã qua, nâng ánh mắt quyến rũ nhìn Hắc Ảnh, “Hắc đại ca?”

Vẻ mặt quyến rũ của hắn làm người ta tim đập nhanh hơn, trên người hắn mùi hương truyền đến, khiến lý trí vốn có của Hắc Ảnh lại trở nên trống rỗng.

Y bổ nhào vào người của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng chủ động ngẩng đầu lên, hôn lên môi của Hắc Ảnh Hắc Ảnh bắt đầu cởi y phục của hắn, hắn cũng đưa tay lên người của Hắc Ảnh, nhẹ nhàng cởi y phục của y.

“Ân…” Hắn phát ra âm thanh rất nhỏ, lại tràn ngập khát cầu thẹn thùng, nhất là hiện tại toàn thân hắn trần trụi hiện ra trước mặt Hắc Ảnh, không hiểu phải làm cái gì. Hắn đối với Hắc Ảnh lại không cảm giác sợ hãi hắn sợ là sợ nam nhân nhìn hắn, sờ hắn, nhưng ở trước mặt Hắc Ảnh, hắn chỉ hy vọng Hắc Ảnh không cảm thấy hắn xấu xí.

Hắc Ảnh lấy tay kẹp nụ hoa của hắn, hắn thở mạnh một hơi, tiếng kêu có chút run rẩy. Hắc Ảnh cũng run rẩy theo hắn, dục vọng hạ thân càng rực cháy.

Tiêu Tiêu nhìn dục vọng hừng hực của Hắc Ảnh, hắn vươn tay. Nhẹ nhàng chạm vào. Dục vọng của Hắc Ảnh trong tay hắn không ngừng rung động, giống như đòi hỏi mãnh liệt Tiêu Tiêu không ngừng vuốt ve, cảm thụ được nhiệt tình chìm ẩn của Hắc Ảnh, mãi đến khi Hắc Ảnh phát ra tiếng rên khàn khàn, chứng minh chính mình được vuốt ve rất sung sướng…

Mặt của Tiêu Tiêu đỏ lại càng đỏ hơn, toàn thân mềm yếu, dòng nhiệt trong cơ thể trào lên nhanh hơn.

Hắc Ảnh xoa nhẹ sau lưng hắn, sau đó đưa tay chậm rãi tiến vào. “Có đau hay không?”

Trên mặt Tiêu Tiêu ửng hồng lắc đầu, “Không đau.” Thân thể hắn không biết là đau, chỉ cảm thấy rất tê rất ngứa, dường như khát cầu muốn lấp đầy gì đó bởi nhiệt lực nào đó.

Hắc Ảnh đưa tay rút ra, còn Tiêu Tiêu tràn ngập mong đợi. Đợi cho Hắc Ảnh thật sự đi vào, hắn phả hơi, trên trán từng giọt mồ hôi rơi xuống, mỗi một lần Hắc Ảnh tiến vào, đều làm cho thân thể hắn như lửa đốt.

Xâm nhập quá lớn mặc dù không thoải mái, nhưng Tiêu Tiêu đem thắt lưng hơi hơi đong đưa, cảm giác toàn thân rất nhanh như bị lửa hòa tan cảm giác không thoải mái tuy rằng mãnh liệt, nhưng không thể cưỡng nổi khát cầu mãnh liệt của thân thể.

Thắt lưng hắn đong đưa, ở phía sau Hắc Ảnh đồng thời phát ra âm thanh hổn hển. Y mạnh mẽ bắt lấy eo của hắn, sau đó nhấc lên.

“A ——” Tiêu Tiêu hét lên một tiếng.

Đang nâng lên ma sát, hắn lui về sau, Hắc Ảnh tiến tới trước, khiến cho hai người bọn họ càng thêm thân cận.

Tiêu Tiêu mở miệng, cắn ngón tay của Hắc Ảnh, nhẹ nhàng gặm cắn, Hắc Ảnh hôn lên tấm lưng trắng như ngọc của hắn,

Nơi nào bị Hắc Ảnh hôn qua đều nóng lên, chỉ là hôn cắn ngón tay của Hắc Ảnh căn bản không đủ, Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân sắp bị dục hỏa đốt cháy đến chết.

“Hắc đại ca ——” Hắn nhẹ kêu, tiếng kêu kiều mị, trong cơ thể hắn như nước, mỗi lần Hắc Ảnh tiến vào, liền phát ra âm thanh mê người. Thật thoải mái, nhưng đau cũng thật là khó chịu, đôi môi đỏ tươi run run, chỉ thiếu khóc không thành tiếng, mời gọi Hắc Ảnh hôn hắn.

Hắc Ảnh vươn tới, hôn hắn.

Gần như hắn cảm kích đến khóc, môi lưỡi mập hợp, lửa bừng bừng trong cơ thể càng mạnh hừng hực trong cơ thể càng dâng lên, hậu đình của hắn lại tự động co lại ôm lấy dục vọng của Hắc Ảnh.

Sự co rút này vừa vội vừa nhanh, mỗi lần khoái cảm cùng thống khổ không thể tượng tưởng được, Tiêu Tiêu nắm lấy chăn bông, cả người bị đặt dưới thân của Hắc Ảnh, ngay cả thở cũng không được, người tựa như muốn bất tỉnh, dục lưu cuồng mãnh căn bản không cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, khoái cảm từ eo của hắn lan tràn toàn thân.

Khuôn mặt của Hắc Ảnh đều là mồ hôi, chỉ vì bên trong của Tiêu Tiêu, vừa nhỏ vừa mềm, y đi vào lại bị gắt gao kẹp lấy, hấp thụ chậm rãi, loại khoái cảm này ở trên thân người khác căn bản chưa từng có.

Y không thể tự hỏi, chỉ có thể theo bản năng mà thôi. Không ngừng ra vào, thỏa mãn dục vọng của mình.

Đại khái là không chịu được loại khoái cảm mãnh liệt này, Tiêu Tiêu khóc lên Hắc Ảnh lại càng đẩy mạnh lên trước, trên mặt của Tiêu Tiêu lại hiện ra vẻ mặt vừa thống khổ vừa vui sướng.

Hắc Ảnh cũng không nên lời cảm giác kích động gì trong lòng y, y nhìn vẻ mặt vẻ mặt thống khổ của Tiêu Tiêu, nội tâm bỗng nhiên một trận đau lòng không nói nên lời. “Đau không?”

Tiêu Tiêu liều mạng lắc đầu, Hắc Ảnh lấy tay nhẹ vỗ về hạ thân của Tiêu Tiêu, hai bên Tiêu Tiêu đều bị kích thích, rên càng thêm thản thiết.

Hắc Ảnh nghe được tiếng rên của hắn, *** lại bị dồn ép, chính là không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nghe được tiếng rên rỉ của Tiêu Tiêu, còn có một câu khác: “Hắc đại ca, ta rất thích ngươi.”

Tiêu Tiêu có thể là vô thức rên lên, bởi hắn vừa kêu thì toàn thân chấn động, tới cao trào, gần như hôn mê trên giường Hắc Ảnh lại chấn động toàn thân, tự động trong cơ thể Tiêu Tiêu phóng thích dục vọng.

Trên mặt Tiêu Tiêu đã đỏ ửng cùng mồ hôi, cảm giác Hắc Ảnh rời khỏi cơ thể hắn làm cho hắn một trận co rút.

Hắn lén nhìn Hắc Ảnh, vừa rồi hắn lại nói lời này, chính hắn cũng không dám tin tưởng nhưng nếu bảo hắn cùng nam nhân khác làm chuyện này thì sẽ không có khả năng, có lẽ lúc trước hắn đã thích Hắc Ảnh, chính là chính mình không phát giác.

Nhưng Hắc Ảnh muốn thế nào? Ít nhất trên dọc đường đi, Hắc Ảnh đều đối với hắn rất tốt, cũng không ghét hắn, ngược lại chiếu cố với hắn rất nhiều mặt có lẽ Hắc Ảnh cũng có chút thích hắn. Nếu không thì sẽ không có khả năng làm chuyện kia với hắn.

“Mặc y phục vào.” Giọng của Hắc Ảnh không nhanh không chậm nói.

Tiêu Tiêu đỏ mặt, nhặt y phục của mình lên, thẹn thùng mặc vào. Chuyện phát sinh vừa rồi nghĩ tới hắn liền đỏ mặt, hơn nữa bọn họ lại ở phòng người khác làm chuyện này, thật làm cho người ta cảm thấy thẹn.

Hắc Ảnh cũng mặc y phục của mình, còn Tiêu Tiêu tựa hồ không dám ngẩng đầu lên nhìn Hắc Ảnh.

“Ngươi đã mặc xong chưa?”

Tiêu Tiêu e lệ gật đầu, có chút nói lắp: “Mặc… mặc xong rồi.”

“Chúng ta ra ngoài đi.”

Không có phát giác âm thanh của Hắc Ảnh có chút lạnh, Tiêu Tiêu xuống giường. Nhưng thân thể của hắn mảnh mai, lại mới vừa làm xong, chân vẫn là hư nhuyễn. Hắn vừa đi xuống, cơ hồ muốn té ngã Hắc Ảnh nhưng lại không có tới đỡ lấy hắn như bình thường, thẳng đường mở cửa, Tiêu Tiêu chịu đựng đau đớn khó chịu, chạy nhanh đuổi kịp cước bộ của Hắc Ảnh.

Chu phu nhân thấy bọn họ đi ra, vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Tiêu Tiêu. “Tiểu nương tử, đa tạ ngươi, tướng công ta vừa rồi tỉnh lại, thậm chí còn ăn uống, muốn ăn cái này cái nọ, đại phu nói hắn bỗng nhiên khỏe lên nhiều lắm —”

Chu phu nhân còn chưa nói xong, Hắc Ảnh liền tiếp nói: “Chu phu nhân, nàng không phải nương tử của ta.”

Chu phu nhân sửng sốt, xấu hổ nói: “Chẳng lẽ là chúng ta lầm, vị này chính là muội tử của ngươi.”

“Hắn cũng không phải muội tử của ta.”

Không phải nương tử, cũng không phải muội tử, nhưng cô nương đi theo bên người một đại nam nhân… Chu phu nhân có chút líu lưỡi. “Chẳng lẽ là thân thích của Hắc công tử?”

“Hắn cùng ta không có quan hệ gì.”

Tiêu Tiêu chống chân suy yếu, chốc lát cũng không biết Hắc Ảnh muốn nói gì. Hắn chỉ nghe được bốn chữ ‘không quan hệ gì’, liền kích động nâng mắt lên nhìn Hắc Ảnh.

Không ngờ Hắc Ảnh không liếc mắt nhìn hắn, y chỉ nhìn chăm chú vào Chu phu nhân, “Hắn cũng đều không phải là cô nương, hắn là người ta biết trên đường, bởi vì bị vướng mắc với bọn xấu xa, mới để hắn giả thành nữ, che dấu tai mắt người khác.”

Chu phu nhân kinh ngạc chỉ vào Tiêu Tiêu, run rẩy nói: “Ý của ngươi là…là… Vị tiểu nương tử này là một nam.”

“Đúng, hắn là nam hài, ta không biết thân thế của hắn, bởi vì nhất thời thông cảm mà cứu hắn, lúc sau mới dẫn hắn theo bên người. Ngươi không ngại hỏi một chút thân thế của hắn, có lẽ hắn là người các ngươi đang tìm cũng không chừng.”

Chu phu nhân vừa sợ vừa khiếp, sự không dám tin của nàng hiện ra hết trên mặt. Nàng hỏi Tiêu Tiêu: “Ngươi là nam sao?”

Tiêu Tiêu sẽ không nói dối, huống hồ đây cũng là sự thật, hắn gật đầu.

Chu phu nhân nắm lấy tay hắn, “Lại đây, ta có lời muốn hỏi ngươi, nhanh lên.”

Chu phu nhân cõi lòng đầy kinh hỉ kéo tay của Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu lại quay đầu lại nhìn Hắc Ảnh, hoang mang lo sợ kêu: “Hắc đại ca?”

Hắc Ảnh vẫn không có nhìn hắn, y nhìn vẫn là Chu phu nhân, “Phu nhân, vài ngày này ta sẽ ở lại khách ***, nếu có chuyện gì cần sự giúp đỡ của ta, ta sẽ hết sức hiệp trợ. Ta có việc, đi trước.”

Hắc Ảnh nói đi là đi, vẻ mặt của Tiêu Tiêu tràn ngập sự khiếp sợ bị bỏ rơi, hắn kêu: “Hắc đại ca, ngươi muốn để ta lại nhà người này sao?”

Hắc Ảnh lạnh lùng nói: “Chúng ta không thân chẳng quen, ngươi vẫn đi theo ta không biết là kỳ quái sao?”

Tiêu Tiêu như bị người ta dội nước lạnh, đông cứng đến không cách nào nhúc nhích. Hắn chưa từng thấy qua y dùng thái độ lạnh lùng đối với hắn, mà ngay cả chính mình lúc ấy làm cho y tức giận, y cũng không dùng thái độ lạnh như băng như vậy đối đãi hắn.

Tiêu Tiêu kinh hoảng nói: “Ta làm chuyện gì không đúng sao, Hắc đại ca? Ta có thể sửa, ta…”

Hắc Ảnh nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, đi theo Chu phu nhân không phải tốt hơn sao? Nói không chừng ngươi đúng là thiếu gia nhà này.”

Hắn làm sao có thể là thiếu gia nhà này, nơi này tráng lệ như vậy, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ như thế.

Tiêu Tiêu còn muốn nói nữa, Chu phu nhân lại ở tình hình kinh hỉ, căn bản không phát giác hắn cùng Hắc Ảnh có không khí biến hoá kỳ quái. Nàng sốt ruột kéo tay của Tiêu Tiêu, “Đúng vậy, nói không chừng ngươi là cháu ngoại trai của ta.”

Hắc Ảnh không có nói thêm gì nữa, y quay đầu đi ra ngoài.

Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, thân thể còn tại đau đớn, là của bọn hắn lưu lại khi là bọn hắn vừa mới hoan ái, nhưng hắn thật không ngờ Hắc Ảnh một sớm một chiều lại trở nên lạnh lùng như thế.

Tiêu Tiêu như mất hồn, tùy ý Chu phu nhân hỏi hắn.

“Ngươi tên là gì?”

“Tiêu Tiêu.”

“Cha mẹ của ngươi đâu?”

“Từ nhỏ ta không cha không mẹ, lúc còn nhỏ bán cho người ta làm chuyện vặt, cũng không biết cha mẹ ta là ai. Ta bị bán qua tay nhiều người, cho dù ta có cha mẹ, ta cũng muốn biết cha mẹ ta là ai.”

“Lúc ấy ta chỉ nói hai chữ nho nhỏ, cho nên người ta gọi ta là Tiêu Tiêu.”

Chu phu nhân hỏi phi thường cẩn thận, nàng không ngừng hỏi Tiêu Tiêu những việc nhỏ, như chứng thật hắn có phải là thiếu gia của Chu gia bọn họ hay không nhưng trái lại Tiêu Tiêu, trả lời như thất hồn lạc phách, hoàn toàn là Chu phu nhân hỏi cái gì, hắn trả lời cái đó, cũng không chuyên tâm. “Trên người của ngươi có bớt không?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, “Không có, cái gì cũng không có.”

Chu phu nhân nhíu, “Không đúng, phải có, ở trong cánh tay của ngươi.”

Tiêu Tiêu cuộn ống tay áo lên, bên trong cánh tay hắn từng bị phỏng, đó là vết thương thật lâu, cho nên có nhìn cũng không đoán được có bớt hay không.

Tiêu Tiêu nói: “Ta xách ấm nước bị phỏng, ta cũng không nhớ có bớt hay không.”

Chu phu nhân hoảng sợ, nói: “Xách ấm nước? Chuyện nguy hiểm như vậy sao có thể để ngươi làm?”

Tiêu Tiêu cười khổ một chút. Kỳ thật xách ấm nước coi như việc nhỏ, muốn hắn cùng nam nhân làm chuyện kia mới là chuyện không thể nhận. “Phu nhân, ta không làm sẽ bị mắng bị đánh còn chưa tính, mà có khi không có cơm ăn. Lúc đi đường cũng sẽ cần phải làm việc.”

Chu phu nhân nghe hắn nói đáng thương như thế, không khỏi rơi lệ. “Hài tử đáng thương, ngươi nhất định chịu khổ nhiều.”

Tiêu Tiêu cúi đầu, Chu phu nhân lại nói: “Tối nay ngươi ngủ ở nơi này, ta xem ngươi nhất định có quan hệ với Chu gia chúng ta, ta phải nói với tướng công ta chuyện này, hắn nhất định sẽ cao hứng đến bệnh gì cũng hết.”

Kỳ thật Tiêu Tiêu cũng không chú ý nghe Chu phu nhân nói, hắn vẫn cúi đầu, đợi cho Chu phu nhân đi rồi, nước mắt hắn rơi từng giọt. Hắn vừa rồi cố nén lệ mới không gào khóc. Vừa mới cùng Hắc Ảnh làm hắn quá đỗi kinh hãi, không có cách nào phản ứng, hiện tại hắn hiểu một chút đích tình huống sự thật.

Sau khi bọn họ làm chuyện kia, Hắc Ảnh liền hờ hững đối với hắn, hơn nữa dụng ý vứt bỏ hắn rất rõ ràng, chính là không muốn gặp mặt hắn. Hắn không biết mình làm sai chỗ nào, nhưng hắn biết Hắc Ảnh bắt đầu chán ghét hắn, hơn nữa muốn nhanh chóng rời bỏ hắn mà đi.
Bình Luận (0)
Comment