Đêm này Tiêu Tiêu ngủ lại Chu gia. Sau khi Chu phu nhân báo cho Chu Thiên Tuần, Chu Thiên Tuần tuy bệnh đến không thể đứng dậy, nhưng lại phải bất kể như thế nào Tiêu Tiêu nhất định phải nghỉ ngơi ở Chu gia, lại vì hắn mà Chu gia chuẩn bị căn phòng đẹp nhất, mà ngay cả hai tiểu nhi tử của Chu phu nhân cũng ngọt ngào gọi hắn là đại ca.
Theo lý hắn nên vui vẻ, nhưng ngược lại hắn không có một cảm giác chân thật nào, hắn cảm thấy được hết thảy như đang nằm mơ. Ban đêm, hắn ngủ trong căn phòng xa hoa xinh đẹp, đắp chăn tốt nhất, còn có mùi thơm ngát, nhưng hắn lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Thân thể hắn còn rất đau, giống như bị con dao nhỏ cắt từng miếng hắn đưa tay đặt ở trước ngực của mình, nơi kia còn lưu lại hồng ngân, là Hắc Ảnh gặm cắn đã lưu lại hắn rõ ràng nhớ rõ Hắc Ảnh khi đó trầm lắng tràn ngập biểu cảm dục niệm, làm thân thể của hắn không khỏi nóng lên. Hắn không có cách nào ngủ, nhìn màn đêm, đã rất khuya, nhưng hắn muốn gặp Hắc Ảnh.
Vì thế hắn lặng lẽ mang giầy vào, mở cửa phòng ra, sẵn lúc bốn bề vắng lặng, vội vàng đi ra khỏi Chu gia, đi đến khách ***, gõ gõ cửa phòng của Hắc Ảnh.
Tim của hắn đập thình thịch. Buổi sáng hắn mới nghĩ Hắc Ảnh có phải không còn để ý đến hắn nữa hay không, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt của Hắc Ảnh lúc ân ái nhìn hắn, hắn lại không thể tưởng tượng Hắc Ảnh lại không để ý đến hắn Hắc đại ca vẫn đối với hắn rất tốt, có lẽ y thật sự muốn hắn nhận lại tổ tông mà thôi, hắn không nên nghĩ nhiều.
Trên mặt hắn đỏ ửng, chờ lúc cửa mở, trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài. Thân hình Hắc Ảnh anh tuấn phi phàm, làm cho cả khuôn mặt của hắn hồng hồng cúi thấp đầu. Hắn ngập ngừng khẽ gọi: “Hắc đại ca?”
Hắc Ảnh tựa hồ cũng không ngủ, y vừa mở cửa, như đã đoán được hắn sẽ tới. “Vào đi, ta có việc muốn nói với ngươi.” Tiêu Tiêu cúi đầu đi vào, Hắc Ảnh rót chén trà cho hắn, sau đó hai người đều lặng im không nói. Tiêu Tiêu lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện Hắc Ảnh luôn nhìn hắn, hắn thở nhanh rồi vội vả cúi đầu, cả trái tim cuồng đập không ngớt.
“Tiêu Tiêu?”
“Hắc đại ca.” Hắn đáp lại.
Hắc Ảnh đứng lên, “Ta chưa nói qua thân thế của ta cho ngươi nghe?”
Tiêu Tiêu lắc đầu. “Không có, nhưng mặc kệ Hắc đại ca thân thế như thế nào, Hắc đại ca đều là người đối tốt nhất với ta.”
Hắc Ảnh làm như không nghe thấy cảm kích của hắn, y tiếp tục nói: “Ta ở tại thủ phủ Cao gia Tô Châu, cha của ta cùng cha của Cao gia là anh em kết nghĩa, tình cảm xưa nay tốt lắm, võ công hai người đều rất tài tình, cho nên có thể nói là hùng bá một phương. Cha ta thành thân sớm, cho nên sinh ra ta, hắn là nam nhân không có dục vọng, ông không thích tiền, không thích phú quý cùng quyền thế, vì thế ông hơn ba mươi tuổi liền thoái ẩn về làm ruộng, trải qua từng ngày tiêu diêu tự tại.”
“Vậy thật rất tốt.” Tiêu Tiêu cũng không hiểu vì sao Hắc Ảnh lại nói với hắn lời này, nhưng hắn nhu thuận gật đầu.
Hắc Ảnh nói tiếp: “Tuy rằng thoái ẩn, nhưng hắn vẫn cho hảo bằng hữu của mình biết chỗ ở, hy vọng y có rảnh đến chơi. Qua một năm, hảo bằng hữu họ Cao đến thăm viếng hắn, nhưng lại mang theo tân nương tử cùng nhi tử của hắn bộ dạng hảo bằng hữu họ Cao phi thường anh tuấn, tân nương tử của hắn lại là nữ nhân đẹp nhất thế gian, một đôi trai tài gái sắc, lần đầu tiên cha ta nhìn thấy tân nương tử của hảo bằng hữu, liền cả người mất hồn.”
Cố sự này nghe đến đó, bỗng nhiên trong lòng Tiêu Tiêu dâng lên một cảm giác sợ hãi, hơn nữa vẻ mặt của Hắc Ảnh cũng làm cho trong lòng hắn dâng lên một luồng khí lạnh.
“Bộ dạng mẹ ta cũng không xấu xí, nhưng nếu so với tân nương tử của bằng hữu hắn thì không bằng một góc. Cha ta mặc dù không phải là người háo sắc, nhưng hắn vừa nhìn vị mỹ nữ kia, hình như kiếp trước oan nghiệt, trong đầu đều là bóng hình xinh đẹp của vị mỹ nữ kia. Thê của bằng hữu không thể đùa, đây là suy nghĩ của người hơi chút có biết chuyện, nhưng hắn lại là người nghiêm cẩn vả lại giữ mình cực nghiêm, càng không thể phản bội người nhà cùng bằng hữu chính mình, hắn cho rằng đó là hắn nhất thời bị quỷ mê tâm hồn, cho nên hắn kiềm nén.”
“Hắc đại ca, ta không muốn nghe, ta…” Bỗng nhiên Tiêu Tiêu cảm thấy rất sợ hãi, trực giác khiến hắn không muốn nghe nữa.
Hắc Ảnh căn bản không có nghe hắn nói chuyện, khuôn mặt của y đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng, tựa hồ đối với ký ức bi thảm năm đó như vừa xảy ra. “Loại tình cảm này càng kiếm chế, nó càng phản tác dụng. Mỗi một năm, tâm tính của hắn có chút thay đổi, hắn hận thê tử của hắn, hận bằng hữu của hắn, càng hận bản thân lại có dục niệm đối với thê tử của hảo bằng hữu của mình mẹ ta cũng không hiểu vì sao lại trở nên như vậy, hắn thường xuyên động tay đánh nàng, cũng không phân trần mà nhục mạ nàng. Mẹ ta chịu không nổi, rốt cuộc tự vẫn.”
Tiêu Tiêu sợ hãi muốn đứng lên, Hắc Ảnh một tay đặt lên vai hắn, ngắn hắn đứng lên. “Ngồi xuống, ta còn chưa nói xong.” “Hắc đại ca, ngươi dừng được không? Ta không muốn nghe, tuyệt không muốn nghe, van cầu ngươi không cần nói nữa.”
Vẻ mặt vặn vẹo của Hắc Ảnh, bộ dáng đích thật rất kinh khủng, nhưng hắn không để ý tới khẩn cầu của Tiêu Tiêu, lại nói tiếp: “Ngày hôm đó hảo bằng hữu của hắn lại mang theo nương tử cùng nhi tử mới hai tuổi của hắn tới gặp hắn, hài tử kia là nhi tử nhỏ nhất của Cao gia. Cha ta đã chịu đựng mười năm, rốt cuộc hắn không thể chịu đựng được, hắn phát cuồng, người thứ nhất muốn giết chính là bằng hữu của hắn, chính bằng hữu của hắn làm cho hắn thống khổ như vậy, nếu không có bằng hữu này, thì mỹ nhân như thiên tiên này có lẽ đã là của hắn.”
Tiêu Tiêu bịt miệng, chỉ e chính mình phát ra tiếng thét chói tai.
Âm thanh của Hắc Ảnh càng lắng, “Bằng hữu của hắn võ công không kém, võ công của cha ta tương đương y, khiến cho y không cách nào đồng thời chiếu cố thê tử cùng nhi tử của y hơn nữa cha ta nổi cơn điên, khí lực thập bội người bình thường, bằng hữu của hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn phát cuồng, nhưng không có biện pháp chế trụ hắn. Bọn họ đánh từ trong phòng ra ngoài phòng, đánh đến chỗ nào cũng là máu, cuối cùng hắn đem nhi tử của hảo hữu mình quăng xuống đoạn nhai, chính hắn cùng hảo hữu hắn, còn có thê tử của hảo hữu hắn cùng nhau chôn vùi. Tiếng khóc của trẻ con kia, có khi nằm mộng ta còn nghe thấy.”
Tiêu Tiêu đi về phía trước, ôm lấy Hắc Ảnh, thân thể hắn run rẩy, “Hắc đại ca, đừng nói nữa, chúng ta đi ngủ sớm một chút có được không?”
Bỗng nhiên Hắc Ảnh đẩy hắn ra, “Tránh ra.”
“Hắc đại ca, ngươi đừng như vậy, ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng mặc kệ chuyện của ngươi, là cha ngươi nhất thời không khống chế được, chuyện này với ngươi không có liên quan.”
Hắc Ảnh lạnh nhạt nói: “Mọi người Cao gia đối với ta tốt lắm, bọn họ mang ta về Cao gia, cố gắng chiếu cố đối xử với ta như nhi tử Cao gia nhi tử Cao gia bọn họ được đãi ngộ cái gì, ta liền được cái đó, tuyệt không ôm hận cha ta ngày đó giết ba mạng người nhà bọn họ. Nhưng từ ngày đó, mạng của ta không còn là của chính ta, mà dùng để hồi báo Cao gia.”
Y quay đầu nhìn về phía Tiêu Tiêu, ánh mắt của y làm cho Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi, sợ tới mức Tiêu Tiêu lui sau vài bước, sắc mặt sớm đã trắng bệch.
“Lần này ta vốn xuôi nam đến Miêu Cương tìm tiểu thiếu gia mất tích mười năm, sống chết không rõ của Cao gia nhưng ta bất hạnh cứu ngươi, ngươi lại cứ quấn lấy ta, ta muốn xuôi nam lại không thể đi, trong lòng vẫn suy nghĩ nên thế nào thoát khỏi ngươi. Ngươi vì sao còn muốn tới tìm ta, đi làm thiếu gia Chu gia của ngươi không tốt hơn sao?”
Tiêu Tiêu không nghĩ tới Hắc Ảnh lại lớn tiếng rống hắn lớn đến như vậy. Hắn bị y quát, nước mắt tựa như trân châu đứt đoạn từng viên rơi xuống, “Hắc đại ca, ta không phải cố ý làm phiền toái đến ngươi, ta…ta chỉ muốn…”
“Làm tình cùng nam nhân rất thú vị sao? Ngươi muốn cùng nam nhân một chỗ sao? Không có nam nhân ngươi liền chịu không nổi sao?”
Hắc Ảnh đi tới từng bước, Tiêu Tiêu lại từng bước lùi về sau, hắn lui về sau mấy bước, sẽ đụng tới bên giường.
Hắc Ảnh vung tay lên, cả người hắn liền ngã xuống giường, tiếp theo Hắc Ảnh nhấc chân giữ hai chân của hắn hắn khẽ kêu một tiếng, bởi vì Hắc Ảnh nắm lấy thúy nhược (yếu đuối) của hắn, sợ hãi cùng *** lưu chuyển trong con ngươi hắn.
Hắc Ảnh vuốt ve lực không đến mức làm thương tổn hắn, cũng sẽ không nhẹ để làm cho hắn không hề có cảm giác. Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy nhiệt lưu truyền khắp toàn thân, hai tay của hắn che miệng lại, phòng ngừa âm thanh kỳ quái phát ra.
“Rất thoải mái sao?” Rõ ràng đây là lời nồng nàn, nhưng khẩu khí của Hắc Ảnh lại đầy băng lạnh cùng khinh miệt.
Tiêu Tiêu liều mạng lắc đầu, nhưng phản ứng của thân thể cũng không cho hắn phủ nhận, hắn thoáng kháng cự khẽ gọi: “Hắc đại ca, không cần, ta không cần. Ư…A!”
Một tiếng kêu làm người ta đỏ mặt, hắn muốn khép chân lại, nhưng bị Hắc Ảnh cưỡng chế ngăn chận.
Hắn cảm giác hạ thể lạnh lẽo, không khí lạnh lùng tràn vào, phát hiện quần của mình sớm bị cởi ra, hoàn toàn trần trụi lại nhìn bộ dáng *** loạn chính mình nữa, sắc mặt hắn không khỏi đỏ bừng lên.
Chỉ cần có thể cùng Hắc đại ca cùng một chỗ, làm cái gì đều không sao cả huống hồ hiện tại Hắc đại ca khổ sở như vậy, hắn lại không biết nên làm như thế nào an ủi y, chỉ có thể ôm lấy đầu của y, ghé vào tai y thì thầm: “Hắc đại ca, ta thích ngươi.”
Vừa mới nói xong, Tiêu Tiêu liền hét rầm lêm, bởi tay của Hắc Ảnh bỗng nhiên tăng lực thêm, làm cho hắn đau đến nước mắt với mồ hôi từng giọt rơi xuống, tiếng rên biến thành tiếng than thống khổ: “Hắc đại ca, đau quá…”
Hắc Ảnh không giảm bớt khí lực, ngược lại tăng thêm. Bên trong Tiêu Tiêu quá đau cơ hồ muốn ngất đi, hạ thân của hắn như vỡ thành hai mảnh đau đớn không chịu nổi.
“Nếu ngươi không thích cùng nam nhân ở cùng một chỗ, vì sao dù đau như thế cũng không đẩy ta ra?”
“Không phải, ta…ta…thích…”
“Thích này sao?”
Tiêu Tiêu cơ hồ không thở nổi, ngay cả âm thanh cũng không phát ra, chỉ có thể buông rũ thân thể mềm nhũn, tùy ý Hắc Ảnh tể chế nhưng dạng thống khổ này, tay chân hắn tựa như không phải chính mình mà cứ run loạn lên.
“Như vậy ngươi còn nói thích ta sao?”
Tiêu Tiêu thống khổ lắc đầu. “Hắc đại ca, ta là thật sự…thật sự thích ngươi…” Không biết nên an ủi thống khổ của Hắc Ảnh như thế nào, Tiêu Tiêu chống đỡ thân thể, ôm lấy đầu của Hắc Ảnh, “Đừng khổ sở như vậy, Hắc đại ca…”
Hắc Ảnh như bị phỏng đẩy hắn ra, hắn lần nữa ngã xuống giường, áp lực trong cơ thể đã không còn.
Hắc Ảnh tức giận nói: “Ngươi như thế nào không đi? Không thấy ta đối đãi như thế nào với ngươi sao?”
Tiêu Tiêu chịu đựng đau đớn ngồi dậy, kéo ống tay của Hắc Ảnh. “Hắc đại ca, ta thích ngươi, ta cũng không biết nên nói như thế nào, tóm lại ta chính là thích ngươi ta biết ngươi nhất định có tình cảm với ta, cho nên dọc đường mới giúp ta.”
Hắc Ảnh đẩy tay hắn ra, quát: “Ngươi không cần tự mình đa tình! Ta chưa từng thích ngươi, ta giúp ngươi là bởi ta có tà niệm với người, ta nghĩ lúc nào cũng có thân thể để phát tiết.”
“Không phải, ta biết không phải vậy, bởi lúc trước ngay cả liếc ngươi cũng không liếc một cái ta biết ngươi thật sự thích ta, muốn chiếu cố ta.”
Hắc Ảnh nắm lấy vạt áo của hắn, nhấc hắn lên, vẻ mặt bởi quá nhiều cảm xúc mà vặn vẹo. Y cười lạnh nói: “Làm thiếu gia Chu gia còn không thỏa mãn sao? Ngươi muốn đến xem thủ phủ Cao gia Tô Châu như thế nào sao? Nếu không quyến rũ được một trong số huynh đệ Cao gia, tìm tới ta cũng không tồi đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Tiêu thay đổi, “Không phải, Hắc đại ca. Ta chưa từng nghĩ như thế. Thật sự, vào ngày đó ta mới biết ngươi là người của Cao gia Tô Châu huống hồ đối với Cao gia Tô Châu ta hoàn toàn không biết, chỉ cần có thể cùng với ngươi một chỗ, ta…ta nguyện ý làm bất cứ cái gì.”
“Ta không muốn nghe ngươi nói, đi ra ngoài! Luôn làm bộ dạng đáng thương như thế, nhi tử huyện quan kia không tìm người nào, vì sao cố tình tìm tới ngươi? Nói không chừng chính ngươi chủ động đưa tình hắn, cho nên hắn mới chọn thượng ngươi, mới muốn ngươi.”
Trên mặt Tiêu Tiêu lúc xanh, lúc trắng, biết y nói đến chuyện hắn quỳ xuống hôn lên hạ thể của y, xấu hổ đến nước mắt xuýt rơi xuống, hắn lắc đầu mãnh liệt. “Không phải, Hắc đại ca. Ta không có, thật sự, khi đó ta rất sợ hãi, ta nghĩ chỉ có ngươi có thể cứu ta, ta…”
“Ngươi thấp hèn vô sỉ như vậy, ta còn lại muốn ngươi sao? Nói không chừng ngươi thường cùng nam nhân làm loại chuyện này, cho nên ta mới chạm vào ngươi liền có phản ứng, ngay cả xoa dược, ngươi cũng có vẻ mặt muốn nam nhân thượng ngươi.”
Hắc Ảnh nói khó nghe như vậy, Tiêu Tiêu nghe xong mặt không còn giọt máu, toàn thân hắn run rẩy, ngay cả khóc cũng khóc không được. Cứ cúi thấp đầu, che mặt nói: “Ta không có, Hắc đại ca, thật sự. Trước kia ta rất sợ nam nhân nhìn ta, cũng chỉ có ngươi…”
“Ta không muốn nghe, đi ra ngoài! Không cần đến quấn quít lấy ta.”
Tiêu Tiêu nắm lấy y sam của y, giọng khàn khàn: “Hắc đại ca, ngươi đừng đuổi ta đi, chỉ cần cho ta ở bên cạnh ngươi là được rồi, cái khác cái gì cũng không muốn. Ta…Ta…Ta có thể làm tiểu tư của ngươi.”
“Ta không cần một người giống kỹ nữ đảm đương tiểu tư của ta.”
Vừa nói những lời này, Hắc Ảnh vừa túm hắn ném xuống giường.
Bởi lực quá lớn, Tiêu Tiêu va vào cánh cửa, đau đến muốn khóc, Hắc Ảnh cũng không để ý tới hắn vì thế hắn đứng dậy, bất cần thân thể đau đớn, đuổi theo Hắc Ảnh, ở sau không ngừng khóc lóc: “Hắc đại ca, chờ ta một chút…”
Khoảng cách bọn hắn mỗi lúc mỗi xa. Hai mắt Tiêu Tiêu đẫm lệ lờ mờ như thế nào cũng đuổi không kịp Hắc Ảnh, đợi đến lúc hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Hắc Ảnh nữa, hắn ngồi dưới đất, mặc kệ nước mắt rơi xuống.
Tiêu Tiêu khóc một đêm, bước đi quay về khách *** chờ Hắc Ảnh, không ngờ chưởng quầy khách *** nói với hắn: “Vị khách nhân này buổi tối bỗng nhiên trả phòng, nói có chuyện gấp.”
Tiêu Tiêu giật mình ngồi ngẩn tại chỗ, thế nào cũng không nghĩ ra Hắc Ảnh đã đi rồi còn mình ở lại nơi không quen không biết này, phải sống thế nào?
Hắn ngồi ngẩn ở khách *** nửa ngày, rơi lệ một mình.
Còn Chu phu nhân vì cả đêm tìm khắp nơi không thấy hắn, vừa vội vừa hoảng, nghĩ đến hắn đi rồi, liền bảo tất cả nô bộc trong nhà đều đi ra ngoài tìm nghe nói hắn ở đây, liền lập tức chạy đến.
“Tiêu Tiêu, ta nghĩ ngươi đi rồi. Làm ta sợ muốn chết, sao đi ra ngoài cũng không cho cho chúng ta biết?” Chu phu nhân hơi mang ngữ khí khiển trách nói nhỏ.
Tiêu Tiêu quay sang, nhìn Chu phu nhân nước mắt hắn yên lặng chảy, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
Chu phu nhân đau lòng nói: “Làm sao vậy, sao ngươi lại khóc như thế này?”
“Hắc đại ca đi rồi, hắn không để ý tới ta, cũng không biết đi nơi nào? Nhất định ta làm sai chuyện gì, cho nên hắn mới không thích ta nữa.” Hắn vừa khóc vừa kể.
“Ngươi nói đến vị thiếu niên công tử cứu ngươi?”
Tiêu Tiêu nghe xong, khóc càng dữ dội hơn.
Chu phu nhân nhìn hắn vì một nam nhân khóc lóc nức nở, chung quy cảm thấy có chút quái dị, nhưng lại không nói quái dị thế nào. Nàng an ủi: “Buổi tiệc nào mà không tàn, vị Hắc công tử này nhất định nhìn ngươi đã có Chu gia chúng ta chiếu cố, còn hắn cũng có chuyện muốn làm, lại là người thi ân bất vọng, cho nên trong đêm rời đi. Hắn là người tốt, Chu gia chúng ta phải lập bài vị trường sinh cảm tạ hắn.”
“Ta cũng không nhất định là nhi tử của Chu gia…”
“Ta nhìn tám chín phần. Tiêu Tiêu, ngươi theo ta trở về đi! Buổi sáng hôm nay bệnh của tướng công ta đã tốt lên rất nhiều, hắn muốn gặp ngươi, theo chúng ta trở về.”
Hắc Ảnh đi rồi, trên người hắn lại không có tiền tài, nếu phải tự lực cánh sinh, dựa vào một mình hắn cũng không thể nếu không đến Chu gia, hắn còn có thể đi đâu?
Tuy rằng Tiêu Tiêu thương tâm, nhưng hắn chỉ có thể gật đầu, để cho Chu phu nhân mang hắn trở về Chu gia.
Tinh thần Chu Thiên Tuần mặc dù tốt rất nhiều, nhưng y bệnh đã lâu, nói nhiều liền mệt đến không có khí lực Hơn nữa vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu, y liền rơi lệ. Cho nên Chu phu nhân theo chỉ dẫn của đại phu, mỗi ngày chỉ cho y gặp Tiêu Tiêu một lát, đợi y an lòng, liền mang Tiêu Tiêu rời đi, để cho hắn có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi.
Bệnh của Chu Thiên Tuần thật sự hồi phục rất mau, còn địa vị ở Chu gia của Tiêu Tiêu cũng càng ngày càng củng cố. Chu gia giống như muốn bù đắp những năm tháng khổ cực của hắn, vì hắn mà may hơn mười bộ y phục tốt nhất, để mấy nô tỳ cho hắn sai bảo nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy thân phận của mình không rõ, dùng nhiều thứ tốt lành làm hắn không an lành.
Nhưng Chu phu nhân lại nói: “Đứa nhỏ ngốc, chỉ sợ mấy thứ này ngươi không thích nếu ngươi có thích gì, tốn nhiều ít bạc đều mua cho ngươi.”
Chu gia liền phó thác theo lời Chu phu nhân đối với Tiêu Tiêu tốt nhất Tiêu Tiêu tâm địa thiện lương, cũng đem Chu phu nhân trở thành mẫu thân chính mình mà phụng dưỡng. Chu phu nhân thấy hắn thụ giáo như thế, thường nhìn hắn chảy nước mắt nói: “Nếu đường tỷ ta còn sống, thấy bộ dạng của ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Tiêu Tiêu cũng cảm giác Chu phu nhân đối với hắn còn tốt hơn nhi nữ của chính mình. Tuy rằng Chu phu nhân là đường muội của mẹ ruột hắn, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Chu phu nhân cũng là kế mẫu hắn kế mẫu đối với mình tốt, làm cho Tiêu Tiêu phi thường cảm kích.
Tiêu Tiêu sẽ không nói dối, thường đem loại tình cảm cảm kích của mình thể hiện ra, Chu phu nhân liền mắng hắn: “Cái gì cảm kích hay không cảm kích? Chúng ta là người một nhà, lần sau ngươi nói cảm kích, ta liền nhéo miệng ngươi.”
Chu phu nhân mắng xong, lại ôn nhu nói: “Ta xuất thân bần hàn, với đường tỷ đại phúc nhân gia (người giàu có) là không thể so sánh, cho nên ta với đường tỷ ta quả thực kém ngàn vạn lần nàng là mây trên trời, ta là bùn dưới đất. Việc hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối, nhà của chúng ta nghèo như vậy, người ta muốn kết hôn ta còn phải lo lắng nhiều lần đường tỷ đối với ta tốt lắm. Ta có thể ở nơi này hưởng thụ vinh hoa phú quý, đều là đường tỷ ta trước khi chết muốn tướng công lấy ta, mặc dù người trong gia tộc tướng công phản đối, nhưng tướng công vì cái chết của đường tỷ mà áy náy, không để ý phản đối của gia tộc mà cưới ta ta vừa vào cửa, mọi chuyện yên ổn, cũng là duyên cớ này. Hôm nay ngươi có thể trở lại Chu gia, nhất định là đường tỷ ta phù hộ. Tiêu Tiêu, ngươi an tâm ở nơi này, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đuổi ngươi đi.”
Tiêu Tiêu thấy Chu phu nhân thổ lộ chân tình, hắn cầm tay của Chu phu nhân mà khóc, lần đầu tiên cảm thấy hắn thật sự có một vị mẫu thân thương hắn, yêu hắn.