[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 3

y, trong mắt ươn ướt khiến người ngứa tim. “Từ đầu tới chân của ta coi như học phí, ngươi thích thu kiểu nào thì thu kiểu đó, giờ thu cũng được ác.”

Đối với phản ứng của hắn Đàm Thiên Diễn nhịn không được cười ha ha. “Ngươi câu dẫn ta sao?”

Cao Dật Linh trừng hai mắt với y, còn thừa nhận tự nhiên: “Đúng, ta dụ dỗ ngươi, ngươi chảy nước miếng sao? Nếu không chảy nước miếng, ta đã câu dẫn thất bại.”

Đàm Thiên Diễn thiếu chút nữa cười không thở nổi. “Ngươi thật là một tiểu quỷ đáng yêu, ngươi không có giận ta sao? Mới vừa rồi còn muốn giết ta mà?”

Cao Dật Linh thành thật nói: “Đúng vậy, ta có giận ngươi, nhưng là thấy ngươi tức thì tìm ta làm tiểu tư cho ngươi, làm cho ta cho rằng kì thật ngươi đã nhất kiến chung tình với ta, cho nên ta quyết định không giận ngươi nữa, ngươi phải cảm tạ khoan hồng độ lượng của ta.”

Đối với mậu luân (luận điệu hoang đường) của hắn, Đàm Thiên Diễn cũng không trả lời.

“Đứng lên đi, ngươi đến làm tiểu tư của ta, không phải tới đây là thiếu gia của ta. Hôm nay ta phải ra ngoài, ngươi cùng đi với ta.”

“Muốn đi đâu? Muốn đi du sơn ngoạn thủy sao? Kinh thành ta còn đi chơi qua, ngươi không phải muốn dẫn ta đi chơi? Nghe nói trong kinh thành ở cửa nhà người ta có sư tử đá rất đáng yêu, mắt màu đỏ, rốt cuộc là nơi nào?” Cao Dật Linh lập tức kích động nói một tràng.

Đàm Thiên Diễn trả lời: “Đúng là hôm nay ta đi du sơn ngoạn thủy, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi.”

Vẻ mặt Cao Dật Linh phấn khởi, kéo tay của Đàm Thiên Diễn cười hì hì. “Đàm Thiên Diễn, ta sớm biết ngươi nhất định sẽ yêu thương ta mà. Ngươi thành thật thừa nhận đi, ta sẽ không cười ngươi, bởi nhìn đến ta mà không yêu thương ta, thì trên thế gian này căn bản không có.”

Đàm Thiên Diễn mỉm cười. “Nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt gọi tên ta, chỉ sợ chỉ có tự chúng ta mới biết chúng ta mới quen biết không bao lâu, người khác nhìn thấy nhất định sẽ cho rằng chúng ta quen biết đã lâu.”

Cao Dật Linh khó giữ lời nói: “Đúng vậy, ta đã biết ngươi đã lâu rồi, từ một năm trước ta đã luôn nhìn ngươi, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.”

“Ngươi theo dõi ta sao?” Đàm Thiên Diễn vẫn tiếp tục mỉm cười nói nói, cũng không khiến cho người ta cảm giác sáo trỗng.

Cao Dật Linh tuy thông minh như thế, nhưng dù sao gặp qua chuyện đời ít, địch không lại Đàm Thiên Diễn sành đời, huống hồ Cao Dật Linh cũng không tính toán lừa gạt Đàm Thiên Diễn.

“Ta đã sớm nói ta là tới từ Miêu Cương, một năm trước ta học một loại vu thuật ở Miêu Cương, loại vu thuật này có thể thấy tương lai của người khác. Bất quá ta không nhìn thấy chính mình, lại có thể nhìn thấy người hợp ý tâm đầu của ta là ai đáng tiếc diện mạo cực kỳ mơ hồ, ta chỉ có thể biết từ người khác gọi tên của hắn là ai.”

“Nga, hắn là ai?”

Cao Dật Linh gõ nhẹ vào mặt của Đàm Thiên Diễn. “Đồ ngốc, chính là ngươi a!”

Đàm Thiên Diễn một câu cũng không tin, người tin vào chuyện ma quỷ này thì thật là kẻ điên, còn y tự nhận là một người bình thường nhưng y chẳng buồn vạch trần lời nói dối của Cao Dật Linh, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thay đổi qua. “Nói như vậy, ngươi hẳn là sẽ yêu thương ta, ta cũng có thể sẽ yêu thương ngươi?”

Cao Dật Linh đỏ mặt, phun phun nói: “Ngươi yêu ta là đúng, ta yêu hay không yêu ngươi, còn phải xem ta có hay không cam nguyện yêu ngươi a?”

Đàm Thiên Diễn cười không đáp, “Đi thôi.”

Cao Dật Linh nắm lấy tay áo của y, biểu cảm trên mặt đã ngọt còn mị. “Hôm nay muốn dạy ngươi bồi ta cả ngày.”

Lúc ra cửa, Đàm Thiên Diễn gọi một cỗ kiệu. Cao Dật Linh tưởng là muốn cho hắn ngồi, hắn giữ chặt tay của Đàm Thiên Diễn nói: “Không cần, ta muốn cùng ngươi đi, hai người đi mới thú vị, còn có thể thuận tiện tán gẫu.”

Đàm Thiên Diễn cứ cười cười, Cao Dật Linh cảm thấy y cười có chút quái dị, cho đến khi chiếc kiệu được nâng đến phủ thượng thư, sắc mặt của Cao Dật Linh đại biến, bởi vì có cô nương nũng nịu bên cạnh có mấy nô tỳ, ở cửa chờ Đàm Thiên Diễn.

Đàm Thiên Diễn thân thiết cười nói: “Lâm tiểu thư, để nàng chờ lâu.”

Lâm Tiên Nhi nhìn lén Đàm Thiên Diễn một cái, cúi đầu ôn nhu nói: “Đàm công tử, bọn ta chỉ đợi một lát mà thôi.”

“Chúng ta đi thôi! Hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ra đi ra ngoại ô.”

Thấy cảnh đôi bọn họ tương thân tương ái, toàn thân Cao Dật Linh lúc lạnh lúc nóng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Đàm Thiên Diễn lại đối với hắn như vậy. Hắn tức giận nói: “Đây là ý gì? Đàm Thiên Diễn.”

Đàm Thiên Diễn quay lại liếc hắn một cái, cái nhìn đầy lãnh khốc cùng uy nghi. “Giúp tiểu thư lên kiệu!”

“Ta giúp ả lên kiệu? Ta giúp ả lên kiệu?” Bởi quá tức giận, Cao Dật Linh nói ra từng chữ đều run rẩy.

Mà sắc mặt của Đàm Thiên Diễn chưa từng thấy. “Đúng vậy, giúp tiểu thư lên kiệu, đây là công việc cơ bản nhất của tôi tớ.”

“Tôi tớ? Ngươi đem ta làm tôi tớ?” Cao Dật Linh tức giận rống to kêu to: “Ta mặc kệ, cho dù không ngươi ta sẽ chết, ta cũng không làm, ngươi đi làm đại thiếu gia của ngươi.”

Cao Dật Linh bỏ rơi Đàm Thiên Diễn, lập tức quay đầu rời đi.

Đàm Thiên Diễn nhíu mày, không nghĩ đến Cao Dật Linh nói đi là đi. Y âm thầm nói nhỏ: “Hắn không thèm ở lại Trần gia, nói đi là đi, theo lý hắn là cùng Trần gia vô thù vô hận như vậy vì sao muốn tự nguyện muốn làm tôi tớ của ta? Vậy trong đó có nhiều điểm đáng ngờ, cần quan sát nhiều hơn.”

Lâm Tiên Nhi thấy Đàm Thiên Diễn vẫn nhìn bóng dáng của Cao Dật Linh, nàng cảm thấy không vui, nhưng vẫn ôn nhu nói: “Thật là người lỗ mãng, Đàm công tử, hắn thật đáng sợ.”

Đàm Thiên Diễn cười nói với nàng: “Lâm tiểu thư, thật có lỗi làm nàng kinh sợ, nàng không sao chứ?”

Lâm Tiên Nhi xấu hổ cúi đầu. Dù sao chỉ cần lực chú ý của mỹ nam tử đệ nhất kinh thành Đàm Thiên Diễn đều ở trên người nàng thì tốt rồi.

Nàng nhu hòa cười nói: “Không có việc gì, Đàm công tử, chúng ta xuất phát đến ngoại ô đi!”

Sắc trời đã muộn, Đàm Thiên Diễn mới đưa Lâm Tiên Nhi về phủ thượng thư, y chuyển hướng, đi đường không phải trở về Trần gia, mà là đến ngõ nhỏ vừa bẩn vừa hỗn loạn.

Đi không bao lâu có một nam nhân thấp bé cùng Đàm Thiên Diễn chạm trán, hắn thấp giọng nói: “Đàm thiếu gia?”

“Hôm nay hắn đi nơi nào? Có gặp gỡ kẻ nào không?”

Nam nhân thấp bé gãi gãi đầu, tựa hồ không biết trả lời như thế nào. “Đàm thiếu gia, ta không biết vì sao ngươi bảo ta theo dõi hắn, bất quá rõ ràng, hắn không có gì khả nghi cả. Hắn ngay tại trên đường loạn hoảng, không gặp bất cứ kẻ nào, hắn uống trà ăn cơm, sau đó…”

“Sau đó…”

Nam nhân thấp bé nở nụ cười thiếu hai cái răng cửa. “Sau đó hắn mắng ngươi từ đầu đến đuôi, hắn mắng ngươi không lời nào nói, mắng đến ta đây đi theo sau nghe lén cơ hồ muốn cười té xỉu.”

Đàm Thiên Diễn biết công lực mắng chửi của Cao Dật Linh tuyệt đối là đệ nhất, hơn nữa chỉ cần liên quan đến mình, công lực mắng chửi còn cao cường hơn. Nghĩ đến chuyện hắn chửi mình vang dội cũng không thể hình dung được lệ sắc, miệng y vừa nhịn không được lộ một nụ cười sủng nịnh. “Hắn không tới bất cứ nơi nào không? Cũng không nói hắn muốn đến chỗ nào sao?”

“Không có, bất quá tựa hồ hắn có nhiều ý kiến với ngươi Đàm thiếu gia, đối với tiểu thư thượng thư ý kiến càng nhiều hơn.”

“Vậy hắn tới đâu qua đêm?”

“Hắn đến tiểu khách *** chỗ rẽ ở ngã nhỏ Ngân Hoa ngủ trọ, bất quá theo cái nhìn của ta, ta cảm thấy hài tử này chẳng những không có vấn đề, ngược lại còn rất đáng yêu. Nhưng bởi diện mạo quá xinh đẹp, lại là ngoại nhân, cho nên cũng không ít người theo dõi hắn, cũng có người theo tới khách *** kia, còn là kẻ không dễ chọc.”

Đàm Thiên Diễn cau mày, y phải nghĩ đến diện mạo của Cao Dật Linh, đích xác sẽ làm không ít kẻ mê nam sắc muốn chiếm tiện nghi hắn, y không nên kích hắn đi ra ngoài như vậy, đối với hắn mà nói quá nguy hiểm.

(Không biết ai mới là người gặp nguy hiểm ==)

Y gật đầu nói: “Tốt lắm, cầm lấy bạc đi.”

Sau khi đưa bạc cho nam nhân kia, Đàm Thiên Diễn đi về hướng ngõ nhỏ Ngân Hoa, bất tri bất giác đi nhanh hơn.

Bỗng nam nhân thấp bé kia ở phía sau hô: “Đàm công tử, quên nói vơi ngươi, kẻ đi theo hài tử kia đến khách *** là Tiền Vận Đạo.”

Sắc mặt Đàm Thiên Diễn phút chốc biến đổi, đương nhiên y biết Tiền Vận Đạo là dạng người gì, mức độ giàu có của hắn so với Trần gia không khác nhau là mấy, dưới nuôi một đám tay chân, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp không phải cường thưởng mà chính là cường đoạt, mặc cho đối phương có hay không có đã là người thê tử, hắn vừa ý liền sẽ, nữ nhân bị hắn giết cũng không ít, chỉ bất quá tài cao thế lớn, hắn ém nhẹm hết.

Đàm Thiên Diễn bắt đầu hối hận tại sao mình lại dùng cách thối nát như vậy để thử Cao Dật Linh, với thân thủ nhỏ bé của Cao Dật Linh, nếu không có xảy ra chuyện gì mới kỳ quái.

Rốt cuộc y bất chấp hết thảy, lập tức thi triển khinh công, thẳng đến ngõ nhỏ Ngân Hoa.
Bình Luận (0)
Comment