[Cao Gia Phong Vân] Siêu Đại Bài Nam Phó

Chương 4

Cao Dật Linh bị phiền chết được, vì sao khi hắn đến kinh thành, đụng tới đụng lui toàn những kẻ thèm muốn sắc đẹp của hắn còn Đàm Thiên Diễn người mà hắn muốn đối phương thèm nhỏ dãi chính mình, lại cố tình không thấy sắc đẹp của mình.

Lúc này hắn đã phiền chết đi được, hơn nữa tâm tình của hắn tồi tệ cùng cực, vì thế lửa bốc lên đầu tức giận mắng: “Cút ngay cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Cao Dật Linh nhỏ yếu như vậy, bên cạnh Tiền Vận Đạo lại nhiều người như vậy, căn bản không sợ tiếng gầm của Cao Dật Linh, chỉ nghĩ Cao Dật Linh là tự tráng thanh thế mà người của khách *** này cũng vì sợ Tiền Vận Đạo, người nào có thể trốn thì trốn tức khắc, không ai dám báo quan.

“Ngoan ngoãn, lại đây, để cho ta hôn một cái.”

“Đừng có đưa cái mặt bẩn thỉu của ngươi tới đây, còn nữa, mùi trên người các ngươi ghê tởm chết đi được, nếu không phải sủng vật của ta không có ở đây, há lại để các ngươi khi dễ ta.”

Tiền Vận Đạo đưa mắt ra hiệu, một đám người bên cạnh lập tức giữ Cao Dật Linh lại.

Cao Dật Linh bị ép lùi đến sát giường, tức giận nói: “Bọn ngươi là đồ cặn bã, cút hết cho ta, lão hổ không phát uy, các ngươi tưởng ta là mèo ốm.”

Tiền Vận Đạo cởi vạt áo, liền muốn sát lại cưỡng gian Cao Dật Linh, lại nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết tiếng kêu kia là thê lương như thế, làm cho người ta nghe mà không khỏi run cầm cập, hơn nữa lại là tiếng kêu thảm thiết của đám nam nhân.

Tiền Vận Đạo ngước đầu, phát hiện đám thủ hạ vừa rồi đè Cao Dật Linh, tất cả đều nằm trên mặt đất kêu rên thảm thiết, có người ôm tay, có ngươi ôm chân, có người ôm bụng, ôm đầu đập đập đến chảy máu.

Tiền Vận Đạo không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dù cho ai nhìn thấy đám nam nhân cường tráng đập đầu xuống đất, chảy một vũng máu, cũng sẽ không tự chủ mà toàn thân sợ hãi.

Tiền Vận Đạo lui về sau từng bước, Cao Dật Linh chỉnh chỉnh y sam, cười ngọt ngào nói: “Không phải ngươi muốn cưỡng gian ta sao? Ta đang đợi ngươi a!”

Tiền Vận Đạo bị hù đến tán vía, hắn ngập ngừng nói: “Không có, ta không có…”

“Không có cái rắm ngươi! Làm gì? Sao bỗng nhiên không muốn ta, chê ta không xinh đẹp sao?”

Tiền Vận Đạo chỉ e hắn sẽ đối phó với mình, hắn thuận theo lời của Cao Dật Linh, giọng không ngừng run rẩy: “Đúng, bộ dạng ngươi không đẹp.”

Nghe câu đó, Cao Dật Linh thưởng cho hắn một cái tát, “Bộ dáng ta không đẹp? Mắt ngươi mù như cái tên Đàm Thiên Diễn sao? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ta đẹp hay không đẹp?”

“Đẹp, phi thường đẹp.”

Nghe lời hắn nói, Cao Dật Linh lại càng tức giận, hắn lại cho Tiền Vận Đạo vài cái tát tai.

“Ta đẹp mà kẻ cặn bã như ngươi dám nhìn sao? Ngươi vừa rồi nhìn ta bao lâu? Ngay cả ta đây là tổ tông của ngươi cũng dám loạn nhìn, lá gan của ngươi cũng lớn đó.”

Nói khó coi cũng không được, nói xinh đẹp cũng không xong, Tiền Vận Đạo sợ đến mức tè ra quần.

“Ta… Ta không nhìn nhiều đâu.”

“Ta hỏi ngươi nhìn bao lâu, ngươi cho ta đang giỡn sao. Hỗn đản! Ta ghét nhất bị nói là người không thành thật, hoạn ngươi rồi nói sau.”

Tiền Vận Đạo bảo vệ bộ phận quan trọng của mình, quỳ xuống van cầu nói: “Tha cho ta, đại gia, xin ngươi tha cho ta. Ta có mắt không thấy thái sơn, không biết tổ gia gia ngươi đến nơi này, ta tự vả miệng, ta tự đánh mình…” Hắn liền tát vài cái, đánh vài miếng.

Cao Dật Linh lấy ống trúc từ trong ngực ra, hướng người của Tiền Vận Đạo đánh trong ống trúc kia lại nhảy ra con vật gì đó, tiến tới người của Tiền Vận Đạo, sau đó tiến vào da tay của hắn.

Cái kia thật quỷ dị cực điểm, Tiền Vận Đạo sợ hãi đến phát run, quỳ xuống chân của Cao Dật Linh dập đầu. “Gia gia, tha cho ta, bạc trên người của ta đều cho ngươi, toàn bộ đều cho ngươi, chỗ này có gần ngàn hai.”

“Ngươi cho ta là ăn mày sao? Mấy ngàn lượng kia muốn tống cổ ta sao?”

Cao Dật Linh lại lấy ống trúc ra, lại ném tới người của Tiền Vận Đạo, bên trong có con tiểu trùng bò ra, tiến đến chân của hắn, sau đó không còn thấy nữa.

Tiền Vận Đạo cơ hồ muốn ngất xỉu, hắn chưa từng thấy chuyện quỷ dị như vậy, trên mặt đều là nước mắt.

Cao Dật Linh lạnh lùng thốt: “Ta xem ngươi làm người không tốt tí nào, giống như con tiểu trùng ghê tởm, cho nên ta thả hai con tiểu trùng vào cơ thể ngươi. Một con là con đực, một con là con cái, bọn chúng sẽ sinh con, sau đó trên người của ngươi đều là trùng. Nếu vượt qua một vạn con, khi đó thân thể của ngươi sẽ bị trùng cắn phá, chết cũng phi thường đáng sợ.”

Tiền Vận Đạo nghe xong, sợ đến sắc mặt trắng bệch, môi phát run.

Cao Dật Linh lại nói: “Bất quá ngươi đừng sợ, trùng này có chỗ xấu, đó là ngươi làm chuyện tốt càng nhiều, nó sẽ im lặng ngủ, không sinh con. Cho nên về sau chuyện bắt cầu lát đường gì đó, tốt nhất ngươi nên làm nhiều một chút nhưng nếu trong lòng ngươi có ý xấu, nó lập tức trong vòng ba tháng ngươi sẽ thành một đống bầy nhầy.”

Hắn chỉ vào đám tay chân kia. “Mang bọn chúng cút đi, chỉ cần lấy phân trâu, để bọn chúng lăn một vòng, bọn chúng sẽ hết đau đớn toàn thân.”

Tiền Vận Đạo cùng đám tay chân chuồn lẹ.

Cao Dật Linh hừ nói: “Ngu ngốc không có mắt, dám chọc cổ độc sư đệ nhất Miêu Cương, không sợ ta chỉnh chết các ngươi.”

Nhìn đến vũng máu trên đất, hắn chán ghét tiêu soái ra cửa. “Tiểu nhị, ta muốn đổi phòng.”

Điếm tiểu nhị tránh nơi của Cao Dật Linh rất xa, nhất thanh nhị sở nhìn thấy chuyện vừa rồi, hắn sợ hãi nói: “Dạ, ta đưa khách quan đến phòng tốt nhất.”

Điếm tiểu nhị lập tức đưa Cao Dật Linh đến một gian phòng.

Còn Đàm Thiên Diễn vừa vặn tới nơi, nhìn thấy hắn bình yên vô sự, không khỏi giật mình, không biết hắn giải quyết thế nào nhưng hắn không có việc gì là tốt mà Cao Dật Linh nhìn thấy hắn, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến y, tự mình đi vào cửa phòng.

“Ngươi không sao chứ? Cao Dật Linh.”

“Có chuyện mà chờ ngươi đến cứu thì quá chậm, Đàm đại thiếu gia, sao ngươi không đi thân thiết với vị hôn thê của ngươi đi? Ta là cái gì mà lại làm phiền Đàm đại thiếu gia đến gặp ta.”

Hắn tả một câu Đàm đại thiếu gia, hữu một câu Đàm đại thiếu gia, Đàm Thiên Diễn biết tâm tình của hắn tồi tệ, nhưng nhìn thấy hắn bình yên vô sự, bị giọng điệu tồi tệ của hắn mắng vài câu cũng không tính gì. Y ôn nhu nói: “Là ta không đúng, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi có sao không?”

Thấy giọng điệu của Đàm Thiên Diễn dịu dàng, Cao Dật Linh quay đầu chỗ khác. “Mắc mớ gì đến ngươi? Ta với ngươi không thân cũng chẳng quen, nhiều nhất trước kia là phó nhân của ngươi thôi.”

“Ngươi còn giận ta sao? Ta châm trà cho ngươi, xin ngươi bớt giận được không?”

Y đem trà tới gần miệng của Cao Dật Linh, Cao Dật Linh trừng mắt y. “Ngươi lại đây làm gì, ngươi nghĩ là ta để cho người ta làm nhục sao? Hay chạy đến làm nhục ta?”

Đàm Thiên Diễn ôn nhu nói: “Ta chạy đến đây người đầy mồ hôi, còn muốn giải thích sao? Huống chi ta có thể làm nhục ngươi sao?”

“Mới là lạ, sáng nay ngươi đã bắt nạt ta! Bảo ta giúp nữ nhân kia lên kiệu, sao ta có thể làm chuyện đó?” Cao Dật Linh bỉu môi, hắn nhận trà, mắt vẫn nhìn Đàm Thiên Diễn. “Vừa rồi thật đáng sợ, bọn chúng thật muốn cưỡng gian ta? Đàm Thiên Diễn, nếu bộ dạng ta khó coi, sao lại đụng tới loại người này?”

Đàm Thiên Diễn biết hắn muốn đòi y khen ngợi hắn, tiện thế nói: “Được, bộ dạng ngươi đẹp, được chưa?”

“Không được, ngươi muốn nói bộ dạng của ta so với bất cứ kẻ nào gặp qua đều đẹp!” Cao Dật Linh nghiêm mặt yêu cầu.

Đàm Thiên Diễn biết hắn nhất định không có chuyện gì, mới để ý đến chuyện này, vì thế y nói: “Được, bộ dạng của ngươi so với người ta gặp qua xinh đẹp hơn, được chưa?”

Cao Dật Linh mỉm cười ngọt ngào, hắn đang muốn nói, bỗng nhiên trên mặt vặn vẹo, hắn cúi ôm lấy người thở phì phò.

Đàm Thiên Diễn nhìn hắn cơ hồ thở không nổi, dường như muốn tắt thở y khẩn trương ôm lấy Cao Dật Linh, không biết Cao Dật Linh phát bệnh gì, nhưng rõ ràng triệu chứng này làm cho Cao Dật Linh hết sức thống khổ, hơn nữa nói phát tán liền phát tán, làm cho Cao Dật Linh căn bản không có phòng bị.

“Ngươi làm sao vậy? Cao Dật Linh.”

Cao Dật Linh nắm lấy y sam của y, đau đến không nói nên lời, tay chân của hắn phát run, cả người té xuống đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt nhỏ nhỏ trên y sam.

Đàm Thiên Diễn biết hắn nhất định rất đau đến mức chảy nhiều mồ hôi như vậy.

Y nhìn Cao Dật Linh khổ sở như vậy, trong lòng cũng khẩn trương lên, lập tức ôm lấy Cao Dật Linh chạy về Trần gia.

Y tiến tới Trần gia hét lên: “Gọi đại phu đến, gọi đại phu tốt nhất đến đây.”

Cao Dật Linh được y an trí trên giường, thân thể còn vặn vẹo, cơ thể toàn thân như run rẩy.

Đàm Thiên Diễn vội la lên: “Ta giúp ngươi điểm huyệt đạo quan trọng, có lẽ sẽ có tác dụng.”

Thấy Cao Dật Linh lắc đầu, Đàm Thiên Diễn lại nói: “Vậy ta giúp ngươi xoa bóp.” Cởi bỏ y sam của Cao Dật Linh, Đàm Thiên Diễn đụng tới thân thể của Cao Dật Linh lập tức hoảng sợ. “Thân thể của ngươi sao lại lạnh như băng như thế?”

Tuy Cao Dật Linh rất đau, nhưng hắn vẫn còn cười được, chỉ bất quá trong mắt của hắn ẩn chứa nổi đau đến chảy lệ. “Bởi ta là người chết, đương nhiên thân thể lạnh.”

Cao Dật Linh còn trẻ như thế, cái chết còn rất xa hắn, nhưng Đàm Thiên Diễn lại tức hắn nhắc tới tử tự, nhịn không được tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ chết hay không chết gì đó, muốn ta đánh cái miệng của ngươi không? Nằm xuống, ta xoa bóp cho ngươi, toàn thân ngươi đều co giật.”

Cao Dật Linh bắt lấy y phục của y, kích động nói: “Không có thời gian, ta không có thời gian, nhanh yêu ta, Đàm Thiên Diễn, nhanh nhanh yêu ta, ta tái phát hai lần nữa nhất định là chết.”

Đàm Thiên Diễn sửng sốt, không rõ hắn đang nói cái gì. Mà tay của Cao Dật Linh đang nắm y phục của y đột nhiên buông lỏng, hiển nhiên là đau đến hôn mê bất tỉnh trên người run run liền dần dần bình ổn.

Đàm Thiên Diễn cầm tay hắn, tự hỏi tỉ mỉ lời nói cổ quái của Cao Dật Linh, lại hoàn toàn không rõ ràng.

Đại phu gãi gãi đầu. “Mạch tượng của hắn rất kỳ quái, ta chưa từng gặp qua mạch tượng này. Mạch yếu như vậy, xin thứ cho ta nói thẳng, đây là mạch của người sắp chết mới có, xin hãy nhanh chuẩn bị hậu sự đi!”

Đàm Thiên Diễn nghiêm mặt tức giận nói: “Đi ra ngoài cho ta, kẻ lang băm này.”

Phó nhân đã mời mười đại phu đến, còn Cao Dật Linh vẫn trắng bệch mê man.

Trần Sinh Tài ở phía sau Đàm Thiên Diễn nói: “Thiên Diễn, mười đại phu đều nói như vậy, có thể bọn họ nói đều là sự …”

“Đương nhiên là giả, Cao Dật Linh đang nói chuyện êm đẹp với ta, sao lại nói chết là chết.”

Đàm Thiên Diễn có võ công, đương nhiên cũng biết được mạch tượng của Cao Dật Linh xảy ra chuyện gì, nhưng y cự tuyệt tin tưởng. Bàn tay phi thường nhỏ của Cao Dật Linh được đặt trong lòng bàn tay của y, da tay của hắn vẫn lạnh đến không giống da thịt người sống, bất quá y chính là không tin Cao Dật Linh sẽ chết.

Trên giường truyền đến tiếng rên rỉ, Cao Dật Linh dần dần tỉnh lại, mặt của hắn khôi phục huyết sắc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cười ngọt ngào với Đàm Thiên Diễn. “Ngươi đợi ta tỉnh lại sao?”

Đàm Thiên Diễn cầm lấy tay hắn, sức nặng của lòng bàn tay làm cho Đàm Thiên Diễn cảm thấy trùng động dồi dào như muốn cả đời không buông ra. “Ngươi khát không? Có đói bụng không?”

“Ta rất đói, muốn ăn cái gì đó.”

“Ta lập tức sai người nấu cái gì đó cho ngươi ăn.”

Trần Sinh Tài cũng nhìn ra Đàm Thiên Diễn đối với hài tử này có quan tâm khác biệt, hắn sợ trước lúc Đàm Thiên Diễn thành thân nếu có chuyện ồn ào nào không tốt xảy ra. Hắn lo lắng nói: “Thiên Diễn, ngươi đáp ứng với thượng thư tiểu thư ngày mai bồi nàng ra ngoài một chút…”

Cao Dật Linh vừa nghe bốn chữ thượng thư tiểu thư, trên mặt biểu cảm lập tức đanh lại, đẩy tay của Đàm Thiên Diễn.

Đàm Thiên Diễn lại nắm chặt tay của hắn, không cho hắn đẩy ra. “Thông báo với thượng thư tiểu thư, nói ta đau đầu, ngày mai không đi.”

Cao Dật Linh nghe vậy liền mỉm cười ngọt ngào, lại làm nũng với Đàm Thiên Diễn nói: “Ta muốn uống trà, rất khát ác!”

“Thiên Diễn…”

Giọng nói của Đàm Thiên Diễn làm cho không ai có thể có sức cãi lời lại, “Tỷ phu, ta nói rồi ta đau đầu không đi.”

“Ngươi làm sao đau đầu? Đàm Thiên Diễn, vì một tôi tớ, làm huyên náo cả Trần gia ai cũng biết, ngay cả đại phu cũng mời mười người, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, lại còn như một đứa hài tử như thế?’

Âm thanh nữ nhân sắc bén vang lên, mang thêm tức giận, một mỹ mạo phụ nhân mang thai đi tới. Nàng vừa đi vào, hoàn toàn kinh diễm.

Đàm Thiên Diễn thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, sao ngươi trở về? Không phải vài ngày nữa mới từ miếu trở về sao?”

“Tránh ra cho ta, Đàm Thiên Diễn, để ta xem hồ ly tinh nào, làm cho ngươi mê muội đến không còn thần trí.”

Đàm Thiên Diễn chỉ có tỷ tỷ này, tuy rằng tính tình nàng bạo liệt, nhưng rất thương đệ đệ của mình, cho nên Đàm Thiên Diễn vừa kính vừa yêu nàng huống chi nàng hiện tại mang thai, y cũng không dám làm cho nàng tức giận, đành phải tránh ra.

Cao Dật Linh nghiêng đầu nhìn Đàm Vận Nguyệt, Đàm Vận Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Cao Dật Linh, bộ ngực phập phồng rất nhanh, cả mặt đỏ lên.

Đàm Thiên Diễn thấy nàng khác thường, vội đỡ lấy Đàm Vận Nguyệt kêu lên: “Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Đàm Vận Nguyệt đẩy Đàm Thiên Diễn ra, chỉ vào Cao Dật Linh, giận cười: “Tốt, thật là tốt! Ngươi từ Tô Châu xa xôi đến đây, thật là vất vả.”

“Tỷ biết hắn sao? Tỷ tỷ.” Đàm Thiên Diễn không rõ tỷ tỷ đang nói cái gì.

Còn Cao Dật Linh ngoáy ngoáy lỗ tai. “Ta lại không biết ngươi, huống hồ ta không phải từ Tô Châu tới, ta từ Miêu Cương tới.”

Đàm Vận Nguyệt cầm lấy bội kiếm của Đàm Thiên Diễn, chém tới Cao Dật Linh.

Đàm Thiên Diễn ra tay ngăn lại. “Tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì? Sẽ sát thương người đó.”

“Làm cái gì? Ta đã phát lời thề, nếu để cho ta thấy người Cao gia Tô Châu, ta sẽ giết hắn.”

“Năm huynh đệ Cao gia Tô Châu ta đều biết, không có người này, cho dù nhỏ nhất lão ngũ Cao gia cũng lớn hơn hắn.” Đàm Thiên Diễn nói.

Đàm Thiên Diễn đương nhiên tỷ tỷ đã phát lời thề gì.

Trước khi Đàm Vận Nguyệt chưa gả cho Trần Sinh Tài, đã yêu lão nhị Cao gia, lão nhị Cao gia mặt lạnh tim lạnh, hoàn toàn không đáp lại tình cảm đối với nàng tính cách Đàm Vận Nguyệt kịch liệt, thiếu chút nữa tự hủy dung nhan. Lúc nàng thất tình, vừa vặn gặp Trần Sinh Tài, mới gả cho Trần Sinh Tài, nhưng hận ý đối với lão nhị Cao gia khó có thể bình lặng, còn bảo Đàm Thiên Diễn đến Cao gia làm khó đến tiểu tình nhân cùng lão nhị Cao gia.

“Trong thiên hạ, trừ bỏ huynh đệ Cao gia Tô Châu, còn ai có khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng như vậy. Ngươi nhìn kỹ đi, Thiên Diễn, khuôn mặt này đó là khuôn mặt của Cao gia.”

Đàm Vận Nguyệt nhắc đến Cao gia, hận ý trên mặt bất cứ là ai cũng có thể nhìn ra còn Đàm Thiên Diễn đem khuôn mặt của huynh đệ Cao gia trong trí nhớ chồng lên mặt của Cao Dật Linh, quả nhiên cực kỳ tương tự.

“Ta là người của Cao gia Tô Châu thì thế nào? Ngươi rất kỳ quái, Đàm Vận Nguyệt, chuyện đã qua lâu như vậy, tột cùng thì ngươi hận cái gì? Nhị ca ta chính là lãnh đạm, hắn không chỉ là đối với ngươi, hắn đối với mọi người đều như vậy, hắn chính là người có cá tính chết tiệt thế. Ngươi cho là hắn nhìn thấy ngươi không tốt, trong lòng hắn sẽ sống tốt sao? Hắn cũng hy vọng ngươi hạnh phúc, hắn biết hắn chính là người không thể mang đến hạnh phúc cho ngươi, cho nên mới không để ý tới ngươi, hy vọng ngươi nhanh hết hy vọng, đây chỉ là ôn nhu của hắn đối với ngươi.”

“Ngươi bớt nói nhảm đi, ngươi thừa nhận ngươi là người của Cao gia Tô Châu? Hôm nay ta sẽ giết ngươi.”

Muốn giết thì cứ giết, Cao Dật Linh không đánh trả, ngược lại Đàm Thiên Diễn khẩn cấp bắt lấy tay của Đàm Vận Nguyệt, cầu nói: “Tỷ tỷ, buông tay, tỷ sẽ làm cho hắn bị thương, chờ đến lúc nói rõ ràng.”

Đàm Vận Nguyệt căm tức Đàm Thiên Diễn. “Ngươi che chở cho hắn sao? Hắn mê hoặc tim của ngươi sao? Ngươi không có hắn thì không được?”

Đàm Thiên Diễn bị nàng nói như thế, không khỏi tức giận nói: “Tỷ để ta đi nơi nào? Tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống đi, hiện nay thân này không phải của một mình tỷ, tỷ có đứa con, huống hồ tỷ phu ở bên cạnh.”

Đàm Vận Nguyệt đã giận đến không nói không lựa lời: “Hắn ở bên cạnh thì thế nào, ta lại không thương hắn, gả cho hắn là quá tiện nghi cho hắn, bằng không ngươi cho là hắn xứng với ta sao? Hôm nay ta chính là muốn giết người Cao gia này…”

Đương nhiên Đàm Thiên Diễn biết tỷ tỷ xúc động quá, nhưng là tỷ phu ở bên cạnh, nghe lời nói này mà không tan nát cõi lòng thế mới lạ, Đàm Thiên Diễn tức giận nói: “Tỷ sao lại nói khó nghe…”

Cao Dật Linh đi đến trước mặt của Đàm Vận Nguyệt nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, bất quá lúc trước nhị ca ta không có cưới ngươi, lại không công khai nói không yêu ngươi. Lấy ngươi là nể mặt cho ngươi, hôm nay tướng công của ngươi nếu thật sự âu yếm ngươi, hắn cũng tan nát cõi lòng nếu hắn nghe như thế sau đó không thương ngươi, đó cũng là ngươi làm cho hắn không có cách yêu ngươi, cũng là ngươi làm cho hắn thống khổ.”

Đàm Vận Nguyệt ngẩn ra, Trần Sinh Tài một tay che mặt, lặng lẽ tiêu soái đi ra ngoài, khóe mắt chảy lệ.

Đàm Vận Nguyệt căm tức Cao Dật Linh liếc một cái, thuận kiếm còn cầm trong tay.

Cao Dật Linh nói: “Ngươi là muốn giết ta, hay là muốn đuổi theo tướng công của ngươi? Chính ngươi lựa chọn đi!”

Đàm Vận Nguyệt cầm kiếm trong tay run rẩy, cuối cùng nàng phẫn hận đẩy Cao Dật Linh ra, bỏ thanh kiếm lại sau, vội vàng đuổi theo Trần Sinh Tài.

Đàm Thiên Diễn cũng che mặt, phiền toái nói: “Nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra? Cao gia Tô Châu chỉ có năm huynh đệ, tuổi lão ngũ nhỏ nhất cũng lớn hơn ngươi, cho nên…”

“Ta là lão lục Cao gia, người nhỏ nhất.” Cao Dật Linh thản nhiên nói.

“Ngươi nói bậy gì đó? Cao gia chỉ có năm huynh đệ, người trong thiên hạ cũng biết.”

“Người trong thiên hạ đều biết Cao gia có năm huynh đệ, bởi vì người thứ sáu đã chết oan chết uổng hơn mười năm trước, cho nên không có ai biết ta Cao Dật Linh.”

Chịu không nổi hắn nói hưu nói vượn, Đàm Thiên Diễn trách mắng: “Nếu hơn mười năm trước ngươi đã chết, vậy làm sao hôm này có thể đứng đây nói chuyện với ta?”

Cao Dật Linh thản nhiên nói: “Bởi vì khi đó gặp được thần tử Miêu Cương, thần tử của Miêu Cương lớn hơn ta vài tuổi, hắn là người tốt lắm, vả lại người có thần lực. Ta vì tai họa bất ngờ mà chết, cũng không phải nhất định chết lúc đó, cho nên tay hắn đặt trên đầu của ta, ta liền sống dậy nhưng đó là tính mạng vay mượn, cho nên ta sống bất quá đến mười tám tuổi. Năm nay ta đã mười bảy tuổi, ta sắp chết, thần tử chỉ thị ta đến chờ một người, nếu người kia yêu ta, yêu đến nguyện ý chết vì ta, ta mới có thể sống sót.”

Đàm Thiên Diễn nghĩ Cao Dật Linh đang nói dối, cho nên chụp cái bàn tức giận nói: “Tất cả đều là nói hưu nói vượn, loại yêu ngôn mê hoặc người mà ngươi cũng dám nói! Cao Dật Linh, ngươi sẽ không nói người kia chính là ta đi?”

Cao Dật Linh không nhằm vào câu hỏi của Đàm Thiên Diễn trả lời, chỉ thẳng ngó hắn nhìn, lại nói: “Nếu ngươi không yêu ta, ta đây thế nào cũng không thể yêu cầu ngươi yêu ta, nhưng ta lớn lên ở Miêu Cương, cũng như người Miêu Cương rất đơn thuần, cũng rất si tình, lúc ta còn chưa gặp ngươi, thì ta đã yêu ngươi. Nếu ngươi yêu ta, ta sẽ rất vui vẻ, ta sẽ đem tất cả hết thảy để yêu ngươi nếu ngươi không yêu ta, vậy ta sẽ rời đi nếu ngươi không yêu ta mà lừa gạt ta, ta đây có chết cũng muốn giết ngươi.”

Ngữ khí của Cao Dật Linh bình thản, nhưng đầy tình cảm sâu như biển, khiến cho tim của Đàm Thiên Diễn rơi vào kích động.

Y nhìn Cao Dật Linh tuấn mỹ đáng yêu đi đến trước mặt mình, kiễng mũi chân, hôn lên môi y, thân thể gắt gao dán lên y.

“Ta yêu ngươi, Đàm Thiên Diễn, từ một năm trước đã yêu ngươi, ta vốn nghĩ nếu ta không thích người mà thần tử chỉ thị, ta có chết cũng không để cho người kia chạm đến ta dù chỉ một chút nhưng sau khi ta luyện vu thuật kia, nghe được giọng của ngươi cùng người khác nói chuyện, liền cảm giác ngươi rất thú vị, ta nghĩ lúc gặp ngươi nói gì, phải lập bẫy ngươi thế nào, làm cho ngươi thèm muốn ta… Đàm Thiên Diễn, ta yêu ngươi như vậy, yêu đến trong đầu ta không thể dung được người khác, ta hy vọng có thể hơn nữ nhân kia khi gặp ngươi, vậy ngươi sẽ biết kỳ thật ngươi muốn cùng ta một chỗ, mà không phải cùng thượng thư tiểu thư một chỗ.”
Bình Luận (0)
Comment