Cao Thủ Y Đạo

Chương 120

Đúng như Diệp Hân Vũ đã nói, giữa cha con không có mối thù kéo dài mãi, cho dù hai người không phải là ruột thịt, nhưng cảm tình mấy chục năm qua của họ còn hơn cả ruột thịt.

Hai cha con đã nhiều năm không gặp, giờ đây có cảm giác như cách xa từ mấy đời, họ ôm nhau không nói nên lời.

"Bố, tay của bố làm sao vậy?" Một lát sau, trong căn nhà lợp bằng sắt lá kia, Trần Vũ có chút kinh hãi.

Căn nhà lợp bằng tấm sảt này chỉ là nơi che năng, khắp nơi đều lọt gió, hơn nữa bên trong vô cùng chật hẹp, những vật dụng sinh hoạt gần như lấp đầy cả căn nhà.

"Không sao, bố không cẩn thận bị ngã thôi, Tiểu Vũ à, đây là... là vợ của con sao?" Trần Văn Trọng rất vui mừng khi Trần Vũ trở về, ông ấy nhìn Diệp Hân Vũ, trong lòng thầm mừng rỡ cho con trai mình.

"Đúng vậy, bố, đây là Diệp Hân Vũ, con dâu của bố, bây giờ cô ấy đã có thai được mấy tháng, không bao lâu nữa bố có thể ôm cháu trai rồi." Trần Vũ cười nói.

"Thật sao? Được, tốt quá rồi, bố có thể có một đứa cháu trai, mẹ con ở nơi chín suối biết được chắc sẽ rất vui mừng." Trần Văn Trọng hào hứng nói.

Mẹ nuôi của Trần Vũ đã qua đời khi bố anh nhặt được anh, mấy năm nay bố anh vẫn không có ý định đi thêm bước nữa.

ý, bố chuyển đến Phong Lăng sống cùng chúng con đi. Diệp Hân Vũ mỉm cười nói.

"Chuyển đến Phong Lăng? Không được, bố ở đây rất tốt, chỉ cần hai con sống vui vẻ là được, hơn nữa, bố cũng không quen sống trong thành phố." Trần Văn Trọng cười không khép miệng được.

Diệp Hân Vũ xinh đẹp, ăn nói cũng lịch sự phóng khoáng, mỗi động tác đều toát lên phong thái của con nhà gia giáo, ông ấy rất hài lòng với cô con dâu này.

"Bố, đã xảy ra chuyện gì với căn nhà của nhà chúng ta vậy?"

Trần Vũ hỏi: "Trong làng có người bắt nạt bố đúng không?"

"Không có, căn nhà bị sập do lâu ngày không được sửa chữa, dù sao bố cũng xây mấy nhà kính để trồng dược liệu ở đây, cho nên mới lợp căn nhà để ở đây luôn." Trong mắt Trần Văn Trọng hiện lên một tia do dự, nhưng ông ấy lập tức che giấu đi.

"Ông Trần, có ở nhà không?" Ngay lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm thô thiển: "Ở nhà thì mau cút ra đây, ông cho rằng ông có thể trốn thoát sao?"

Sắc mặt Trần Văn Trọng hơi thay đổi, nhanh chóng đi ra ngoài, Trần Vũ và Diệp Hân Vũ cũng đi ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài đứng mấy người, cầm đầu là một người đàn ông cao to thô kệch, hẳn chính là Lý Hưng, một tên côn đồ trong làng, tên này có năm sáu anh em, là trùm ở đây, thường xuyên bắt nạt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment