"Cơ sở trồng trọt sản phẩm mới? Năm anh em các người lấy danh nghĩa này chiếm đất của người khác để trồng dược liệu cho mình, các người không biết xấu hổ sao? Lý Hưng, tôi khuyên cậu một cậu, người đang làm trời đang nhìn, đừng có quá đáng." Trần Văn Trọng tức giận nói.
"Ông Trần, tôi đã nể mặt rồi mà ông còn không biết tốt xấu sao?" Lý Hưng nhếch miệng cười: "Ông có tin tôi còn có thể san băng cái ổ chó mà ông đang ở, rồi đánh gãy luôn cánh tay còn lại của ông hay không."
"Cậu, các cậu còn biết luật pháp là gì hay không?" Trần Văn Trọng tức giận đến run cả tay, ở nông thôn người ta bắt nạt cô nhi quả phụ, mấy năm gần đây, khi con trai ông ấy mất liên lạc, những người này thường xuyên bắt nạt ông ấy.
"Luật pháp? Ha ha, ông ở đây nói luật pháp với tôi sao? Năm anh em chúng tôi chính là luật pháp." Lý Hưng cười lớn: "Thăng hai thăng ba, cho lão già này biết chút màu sắc đi."
“Được” Các anh em đẳng sau Lý Hưng bước tới định ra tay.
“Mày là người đánh gãy tay của bố tao à?” Trần Vũ vốn đang im lặng lúc này lên tiếng.
Vì anh mất tích mấy năm nay, nên bố anh trở thành người góa bụa, bị bọn côn đồ trong làng áp bức, ngay cả bác cả của anh, anh trai của bố anh cũng giúp đỡ cho người ngoài.
Trần Vũ rất tự trách, nếu không phải anh mâu thuẫn gay gắt với bố như vậy, bố anh đã không phải khổ sở như thế này, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh nhà tổ bị người ta san bằng để xây nhà kho.
"Đúng vậy, là tao đã làm, mày là Trần Vũ phải không?" Lý Hưng sửng sốt, sau đó hản nhận ra Trần Vũ.
"Tao là Trần Vũ, mày xác định mày là người đánh gãy tay của bố tao?" Trần Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm.
"Ha ha, đúng là Trân Vũ sao, mày đã hủy hoại hết tài sản của bố mày rồi đi ra ngoài ăn chơi đàng đi3m, bây giờ lại biết thương bố mình sao? Tốt nhất là mày nên thuyết phục bố mày đồng ý ký tên đi, nếu không tao sẽ xử luôn cả mày." Lý Hưng cười lạnh nói.
"Chồng à, anh đừng xúc động, chúng ta có thể gọi cảnh sát tới xử lý." vẻ mặt Diệp Hân Vũ tức giận nói.
"Ồ, con đưa cả vợ về nữa sao? Mẹ kiếp, thăng nhãi như mày cũng tốt số thật, vợ mày cũng xinh đẹp quá đó chứ." Mắt Lý Hưng sáng lên khi nhìn thấy Diệp Hân Vũ.
Tên này vốn là một kẻ háo sắc, các góa phụ trong làng thường xuyên bị hẳn bắt nạt, cứ nhìn thấy phụ nữ đẹp là không rời mắt được, hẳn li3m môi nói: "Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nhất định rên rất sướng tai đúng không."
"Anh cả, anh nói nhảm với nó làm gì, Trần Vũ là một tên vô dụng, vừa hay hôm nay xử lý luôn hai cha con nó." Người em thứ ba của Lý Hưng có tính tình nóng nảy, hắn ta bước tới định tóm lấy Trần Vũ.
Bịch... một cú đấm nặng nề trúng vào ngực thăng ba nhà họ Lý, hẳn ta phun ra một ngụm máu và nhanh chóng ngã về phía sau.
Phịch một tiếng, thân hình cao lớn của hẳn ta nặng nề ngã xuống đất, hắn ta còn chưa kịp rên lên một tiếng đã nằm bất tỉnh trên mặt đất.
"Thăng ba, thằng ba...' Mấy anh em nhà họ Lý giật mình, quay đầu lại hét vào mặt Trần Vũ: "Tao sẽ giết mày."
Bốp... Lý Hưng bị tát bay ra ngoài, Trần Vũ đá văng thăng hai nhà họ Lý, dùng một cú đấm và một cái tát giải quyết luôn hai tên còn lại, cả năm anh em nhà họ Lý đều ngã xuống đất.
"Tiểu Vũ, con đừng đánh nhau." Trần Văn Trọng kinh hãi.
"Bố, bố vào nghỉ ngơi một lát đi, chuyện hôm nay con sẽ xử lý" Trần Vũ cười lạnh nói. "Nhưng..." Trần Văn Trọng sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
"Bố, chúng ta đi vào đi, bố cứ yên tâm, Trần Vũ có thể xử lý được" Diệp Hân Vũ thuyết phục bố chồng, đi vào.
"Trần Vũ, mày là thăng khốn kiếp, tao muốn giết mày." Nửa khuôn mặt Lý Hưng sưng tấy, răng rơi đầy đất, hắn giãy dụa đứng dậy, muốn liều mạng với Trần Vũ.