Dịch: Tảo
Beta: Chen
Kể xong truyện, Công Tru đan tay lại với nhau: "Có cách nào đem tớ đến thế giới kia không."
"Cho cậu uống mê huyễn dược, để cậu nằm mơ giữa ban ngày được không." Kha Bố đem thực tế ra đánh gãy trả lời, Công Tru khinh thường liếc cậu một cái, Kha Bố nhìn đồng hồ: "Tớ nói này Trương Lạc, tại sao mỗi lần kể chuyện, chuyện của cậu chỉ đều kéo dài được có hai chương?"
"Phí lời, chuyện ngắn kể dài làm gì, có ích gì, tớ cũng chỉ là người bị sắp xếp kể chuyện, tớ có quyền lợi lớn quản nhiều vậy sao." Trương Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, sốt ruột cầm chắc máy quay phim, may mắn lập tức tới, nếu không cái mông hắn đã không chịu ngồi yên. Khi xe dừng lại, Trương Lạc kéo cửa xe ra, bước xuống trước, nói với mấy người trong xe: "Vậy các cậu về đi, hẹn gặp lại."
"Chúng tớ đều đến cửa nhà cậu rồi, cậu còn muốn chúng tớ trở về?!" Sở Hạo Vũ kêu lớn.
"Cái gì, để các cậu ngồi xe không phải vì muốn kể Nhân vật chính của cậu chuyện (2) cho các cậu nghe sao, nếu không mấy chương Nhân vật chính của câu chuyện sẽ bị dồn chất đống, tớ cũng là bị lợi dụng." Trương Lạc vừa nói xong, Tô Ấu Ngôn đã một chân đá văng hắn xuống xe, những người khác cũng theo xuống, sau đó ồn ào, không ai chú ý đến Chi Lý, Kha Bố nhìn về ghế trước không thấy hắn: "Này, các cậu có thấy Chi Lý không?"
"Lẽ nào xuyên vào câu chuyên kia rồi?"
"Ít nói lời hư cấu."
Bọn họ liền bánh xe cũng tìm qua một lượt, vẫn là không thấy Chi Lý, mười phút sau mới để tài xế chạy đi. Một phụ nữ cách đó không xa kêu to: "Tiểu Lạc Lạc, về nhà sao không nói mẹ một tiếng, còn dẫn theo một đám bạn, trong nhà món gì cũng không có." Một người theo tiếng kêu nhìn lại, là một người phụ nữ, trên người đều là quần áo đẹp đẽ, đúng tiêu chuẩn của mấy phú bà trong phim.
"Me, mẹ ra đây làm gì." Trường Lạc nghe được tiếng nhịn cười phía sau bởi cái nickname của hắn, cản thấy xấu hổ, bình thường mình rõ ràng rất lạnh lùng, trong mắt bạn bè lúc nào cũng là người thần bí đẹp trai ngời ngời.
"Đi ra đón con a, còn nữa, Chi Lý ngồi trên sofa ngồi một lúc rồi, mẹ thấy con không vào tưởng xảy ra chuyện gì." Mới lần đầu gặp Chi Lý mà bà đã gọi tên Chi Lý thành thục hăng hái giống như hai người quen nhau từ kiếp trước, Chu Hân Hợp lễ phép nói: "Trương Lạc, cậu giới thiệu đi."
"A à, đây là mẹ tớ, cũng họ Trương, các cậu gọi bà là Trương Đại Thẩm là được."
Người phụ nữ đeo nhẫn vàng nện một quả đấm thép trên ngực Trương Lạc, Trương Lạc suýt ngất, bà liền cười vang dội: "Các cháu đừng để ý, đứa nhỏ này thích cùng cô chơi đùa, cái gì mà Trương đại thẩm, gọi cô là bác gái Trương, êm tai hơn nhiều." Kỳ thực cũng không có êm tai hơn bao nhiêu, bọn Kha Bố không thể làm gì khác hơn là chiều theo ý bà, trăm miệng một lời nói: "Chào bác gái Trương." Một đám người được bác gái Trương dẫn về nhà, nhà Trương Lạc tuy trang trí không xa hoa, nhưng lại rất lớn, ba Trương ở cửa hàng bán lẻ phụ cận bán thiết bị điện giết thời gian, bọn họ dựa vào thu tiền thuê nhà hàng năm cũng có thể không lo chuyện ăn uống.
Cuối cùng tiến vào cửa cởi giày Kha Bố thấy Chi Lý đang ngồi trên ghế sofa, trong miệng cắn bánh quy, liên tục chuyển kênh, Kha Bố thiếu chút nữa cho rằng mình đến nhà Chi Lý, cậu bước đến ngồi xuống, cố ý chen vào chỗ ngồi cùng Chi Lý: "Miệng cậu dùng để làm gì, đi rồi cũng không nói một tiếng?"
"Cậu cảm thấy miệng tớ dùng để làm gì." Chi Lý cắn bánh quy, nửa chiếc ngoài miệng mạnh mẽ đưa vào miệng Kha Bố, Kha Bố trước tiên liếc mắt nhìn bác gái Trương đang bận dọn phòng, tiếp theo mu bàn tay lập tức lau sạch vụn bánh quy bên mép: "Nhìn hoàn cảnh được không, hiện tại không phải thời điểm để cậu ve vãn tớ!"
"Ve vãn?" Chi Lý dừng lại một giây: "Nha, tớ đang ve vãn sao." Đây là phản ứng gì, một luồng cảm giác tên là tưởng bở xấu hổ dâng lên, Kha Bố còn không chịu tin, rõ ràng Chi Lý dùng miệng cho mình ăn bánh quy.
"Chi Lý, tớ nghĩ cậu không phải là ăn không được nên mới cho tớ ăn đi." Nghe được Kha Bố đưa ra cái giả thiết này, Chi Lý lại dừng một giây: "Không phải."
"Cậu làm vụn bánh rơi khắp nới như vậy rõ là nói dối, nghĩ tớ ngu?"
Chi Lý lại dừng lại: "Không có."
"Cậu lại dừng! Cậu dừng tiếp tớ sẽ đánh cậu."
"Kha Bố, cậu đến nhà tớ chỉ ngồi ghế sofa xem ti vi ăn bánh quy? Mau tới giúp tớ tìm máy quay phim, tớ không biết để chỗ nào, còn các cậu nữa, cũng cùng tìm giúp đi." Trương Lạc từ phòng hắn thò đầu ra, không chấp nhận nổi hành vi khoanh tay đứng nhìn của bọn họ. Sở Hạo Vũ đem bánh quy nhét vào trong miệng, vỗ vỗ tay:
"Phòng của người một tháng có thể không thay sịp, bọn này không muốn vào, cậu có đánh chết tớ, tớ cũng không vào, tớ có bệnh khiết phích."
"Trong phòng tớ có rất nhiều thứ tốt." Trương Lạc làm mặt quỷ.
"Để loại thích ra vẻ có bệnh khiết phích ở một góc chơi đi." Sở Hạo Vũ nhanh chân đi tới, Ứng Tu Kiệt cũng theo tham gia trò vui, nơi nào náo nhiệt gã cũng muốn bon chen. Không có gì vui mừng ngoài ý muốn, phòng hắn cùng hắn y chang nau, quần lót ném loạn xung quanh, sách cấm, poster nữ sinh lộ ngực lộ đùi trong phòng ngủ mới có mùi vị của phòng ngủ nam sinh, Chu Hân Hợp ở ngoài phòng khách, Kha Bố bịt mũi: "Phòng cậu như vậy, mẹ cậu cũng không quản?"
"Phòng tớ là cấm địa, làm sao có thể để ba mẹ vào, chỉ cần tớ không ở trong sẽ đều khóa."
Chi Lý mỗi bước đều đạp lên quần lót, như đang chơi trò không giẫm lên quần lót sẽ thua, Trương Lạc chỉ huy mọi người: "Tu Kiệt, cậu tìm ở giường này, Vũ, cậu phụ trách góc đó, Kha Bố, bàn học bên kia giao cho cậu, còn Công Tru, tùy ý. Tủ quần áo tớ vừa kiểm tra rồi, không cần tìm." Không ai nghe hắn, đều là chân loạn chạy.
"Cậu rốt cuộc để chỗ nào." Kha Bố tiện tay cầm một bộ quần áo tính là sạch sẽ, gấp lại rồi kéo mở tủ, trong tủ quần áo không đặt quần áo, mà là hàng loạt DVD. Kha Bố nhìn kỹ, trong nháy mắt tràn ngập cừu hận, Trương Lạc thấy Kha Bố mở tủ quần áo, cuống quít chạy qua đóng lại, cả người che trước tủ quần áo: "Chỗ này tớ tìm rồi."
"Cậu tránh ra."
"Làm sao vậy?" Ứng Tu Kiệt hỏi.
"Tủ quần áo của cậu ta chứa không ít thứ tốt." Kha Bố nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu ấy nói bừa, bên trong chỉ có quần áo."
Ứng Tu Kiệt mạnh mẽ đẩy Trương Lạc ra, lần nữa mở ra tủ quần áo, Sở Hạo Vũ mắng to cầm lên một DVD mặt trên ghi tên hắn: Đáng khinh hằng ngày của Sở Hạo Vũ ( sau này dùng để uy hiếp). Không chỉ Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt cũng có, ghi: Ứng Tu Kiệt khỏa thân vận động nhiều tư thế góc độ ( có thể bán). Mặt trên DVD của Công Tru ghi: Cực phẩm tiểu thụ tim đập không thôi ( có thể bán). Khiến Kha Bố để ý nhất chính là tên mình trên DVD tại sao lại nhiều như vậy, mặt trên ghi: Series sinh hoạt dâm loạn của Kha Bố cơ khát (1). Trước tiên không so đo việc cậu ta lấy tiêu đề AV ra đặt tên, sao đống này lại còn có cả hệ liệt nữa, từ (1) đến (19) luôn! Mình rõ ràng đã đem camera trong phòng Chi Lý ném đi rồi, hắn lại đặt camera chỗ nào nữa.
"Này."
Thanh âm Chi Lý ở phía sau bọn họ vang lên, hắn không qua được, bởi vì...bên này không có quần lót, Kha Bố đá cái quần lót qua, Chi Lý giẫm lên rồi tới trước tủ quần áo, vẻ mặt hắn lạnh xuống.
Đúng, cứ như vậy, giết chết Trương Lạc!
Chi Lý cầm lên DVD ghi số (19), quay đầu, đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm Trương Lạc: "Vì sao." Ngữ khí hắn lạnh lẽo, Kha Bố khoanh tay liên tục gật đầu tán thành.
"Vì sao tớ chưa có DVD 19."
Kha Bố đầu cứng đờ, cậu mới nói gì vậy hả?!!!